Sau khi Trung Úy Lâm dứt lời Vương Minh mới chú ý đến trong lúc nói chuyện bọn hắn đã trở về vị trí ban đầu, lúc này phía đường đi đã có một đống lớn loạn thạch cùng cây cối chắn đường không cho đám Thiết Bì Ngưu đuổi theo đoàn xe, lúc này Trung Úy Lâm cùng Trương Tam liền chạy thẳng vào khu rừng gần đó, bên trong mọi người đã bố trí sẵn mai phục.
Đám Thiết Bì Ngưu đuổi theo phía sau liền vọt theo Trung Úy Lâm vào khu rừng.
Sau khi chạy thẳng được một đoạn ngắn Trung Úy Lâm liền cho Xích Hỏa Mã rẽ vào một bên đồng thời ra lệnh: “Mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Ngay lập tức hắn nghe một tiếp nổ kinh thiên động địa ngay bên cạnh, phần đất dưới chân đám Thiết Bì Ngưu sập xuống.
Ngay lập tức Trung Úy Lâm ra lệnh: “Tấn công”
Lúc này hai bên địa điểm mai phục những đá tảng, hỏa cầu dồn dập tấn công đám Thiết Bì Ngưu. Trong lúc đám Thiết Bì Ngưu luống cuống một đám dây leo đầy gai lao lên siết cổ một con Thiết Bì Ngưu kéo ghì nó xuống đất, có chỉ kịp kêu một tiếng đã bị đám Thiết Bì Ngưu còn lại dẫm thành thịt nát.
Ngay lập tức có con Thiết Bì Ngưu lao về phía Vương Minh và Trung Úy Lâm, Vương Minh chưa kịp định thần thì nghe thấy bên cạnh có tiếng quát.
“Thạch Ma sử dụng Sa Lầy”
Ngay lập tức phần đất trước mặt đám Thiết Bì Ngưu hóa thành một đống cát nhỏ, Thiết Bì Ngưu chạy vào đó tốc độ trở nên chậm hơn, ngoài ra chân của bọn chúng bắt đầu lún xuống đất.
Tiếp theo Nguyễn Cao tiếp tục ra lệnh: “Thạch Ma sử dụng Thạch Hóa, sử dụng Trùng Kích tấn công đám Thiết Bì Ngưu trước mặt.
Thạch Ma bên cạnh Vương Minh liền lao lên, trên người nó hiện lên một lớp giáp đá hiện ánh sáng bạc, nó lao đầu thẳng vào con Thiết Bì Ngưu bị sa lầy, đè nó xuống dưới đống cát, sau đó lao vào quần nhau cùng con Thiết Bì Ngưu bên cạnh.
Lúc này Trung Úy Lâm nói với Nguyễn Cao: “Đồng chí ở lại đây giữ chân bọn chúng, nhớ bảo đảm an toàn cho Vương Minh, tôi qua bên kia xử lý đám còn lại.”
Nguyễn Cao trả lời: “Rõ”
Trung Úy Lâm lúc này liền nhảy lên Xích Hỏa Mã lao về phía đám Thiết Bì Ngưu đang hỗn loạn.
Nguyễn Cao xích lại gần phía Vương Minh cười nói: “Này cậu nhóc, cậu gọi là Vương Minh phải không, nghe nói cậu mới trở thành Ngự Thú Sư thì phải, còn trẻ như cậu đã trở thành Ngự Thú Sư thật không đơn giản, thế nhưng đây là lúc chiến đấu không được phép thất thần đâu đấy.”
Lúc này Vương Minh mới hoàn hồn trở lại, nhìn Thạch Ma đang quần nhau với hai con Thiết Bì Ngưu hắn liền nói: “Cảm ơn đồng chí Cao, tôi biết rồi.”
Dứt lời, bên cạnh hắn hiện ra Ngân Lang, hắn liền ra lệnh: “Ngân Nguyệt tấn công con Thiết Bì Ngưu đang sa lầy kia.”Nguyễn Cao cười nói với Vương Minh: “Tên đẹp đấy, cậu lấy cho nó à?”
Vương Minh trả lời: “Đúng vậy, sau khi tôi ký kết Linh Ước với Ngân Lang xong tôi có tìm hiểu qua về nó, nó có một dạng tiến hóa có thể trở thành Ngân Nguyệt Lang, vì thế tôi lấy tên của nó như vậy, coi như là đặt ra một mục tiêu để cả hai cùng cố gắng.”
Nguyễn Cao cười rộ lên: “Tốt lắm, có chí khí, chúc cậu và nó có thể thành công.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngân Nguyệt đã phóng về phía con Thiết Bì Ngưu đang dãy dụa trong đống cát, bên kia Thạch Ma cùng hai con Thiết Bì Ngưu đã dời ra xa, thấy Ngân Nguyệt tiếp cận con Thiết Bì Ngưu trợn cặp mắt đỏ ngầu của mình hướng về phía Ngân Nguyệt rống lên: “Ùm bòooo”
Ngân Nguyệt né khỏi tầm nhìn của Thiết Bì Ngưu, sử dụng móng vuốt cào vào cổ của Thiết Bì Ngưu, tuy nhiên da của Thiết Bì Ngưu rất cứng, chỉ để lại một vết thương rất nông, có máu chảy ra từ vết thương.
Vương Minh nhíu mày thốt lên: “Thật là cứng.”
Nguyễn Cao bên cạnh liền nói: “Thiết Bì Ngưu ngoại trừ khí thực thật lớn ra thì lớp da của nó cũng rất cứng, con Ngân Lang của cậu dù sao cũng còn nhỏ, móng vuốt cũng chưa được mài dũa sắc bén, không đâm thủng được phòng ngự của nó cũng là điều dễ hiểu.”
Vương Minh thầm nghĩ: “Cũng may mà mình không nổi máu anh hùng, một con Thiết Bì Ngưu không thể di chuyển mình cũng không xử lý được, nếu phải một chọi một với Thiết Bì Ngưu thì Ngân Nguyệt chắc treo sớm, đúng thật là lần này mình đi theo cũng chỉ đánh xì dầu thêm kinh nghiệm chứ cũng chả giúp được bao nhiêu cả.”
Ngay lập tức Vương Minh ra lệnh cho Ngân Nguyệt: “Sử dụng Thiết trảo tấn công phần cổ của nó.”
Thiết trảo là một trong những kỹ năng thuộc hệ của Ngân Lang, nguyên lý của nó cũng đơn giản là tập trung năng lượng lên móng vuốt để tăng sức mạnh tấn công.
Ngay lập tức móng vuốt của Ngân Nguyệt hiện lên một vệt sáng nhạt, sau đó tấn công thẳng về phía cổ của Thiết Bì Ngưu.
Tuy nhiên khi chuẩn bị cào vào cổ của Thiết Bì Ngưu thì vệt sáng trên móng vuốt vụt tắt, kỹ năng thất bại, trên cổ của Thiết Bì Ngưu cũng chỉ hiện thêm một vết thương nhàn nhạt.
Mặt Vương Minh đen lại, thật là mất mặt, không ngờ ngay lúc này lại xảy ra sự cố cơ chứ, bên cạnh Nguyễn Cao cố nén cười nhưng vẫn cố an ủi Vương Minh: “Không sao, thời gian còn dài, hai cậu cứ từ từ chơi đùa với nhau ha ha”
Lúc này Vương Minh chỉ mong có cái lỗ để chui xuống mà thôi nhưng suy nghĩ lại cũng đành thở dài, hắn kí kết Linh Ước với Ngân Nguyệt còn chưa lâu, cũng chỉ mới bồi dưỡng tình cảm đơn giản chứ chưa thực sự huấn luyện hoặc chiến đấu cùng nhau nên điều này cũng dễ hiểu.
Nhân tiện thì coi như đây là một cơ hội để tiến hành thực chiến vậy, tranh thủ luyện tập kĩ năng cùng bồi dưỡng sự ăn ý với Ngân Nguyệt luôn.
Sau đó Vương Minh cho Ngân Nguyệt tiếp tục tấn công phần cổ của Thiết Bì Ngưu, đó coi như là phần da mỏng nhất trên người nó rồi, nếu tấn công chỗ khác chắc Ngân Nguyệt gãy cả móng tay cũng không làm gì được Thiết Bì Ngưu mất.
Sau năm phút đồng hồ cuối cùng cũng mài chết con Thiết Bì Ngưu bị sa lầy, hắn vuốt mồ hôi trên trán thầm nghĩ:
“Mẹ nó, lần này về phải huấn luyện Ngân Nguyệt đàng hoàng chứ ra trận thì làm quái gì có chuyện Ma Thú đứng yên cho hắn cào chơi vậy chứ.”
Sau khi con Thiết Bì Ngưu ngã xuống, bên kia hai con Thiết Bì Ngưu đang chiến đấu cùng Thạch Ma bỗng nhiên nổi điên rống lên một tiếng, một con liều chết đâm thẳng về phía Thạch Ma, con còn lại tách ra đâm thẳng về phía Ngân Nguyệt.
Nguyễn Cao cũng không ngờ đến trường hợp này chỉ kịp kêu lên: “Vương Minh cẩn thận.”
Vương Minh căng thẳng chỉ kịp hét lên với Ngân Nguyệt: “Ngân Nguyệt tránh ra.”
Ngân Nguyệt cảm thấy có luồng khí tức nguy hiểm lao về phía mình, trong giây phút nguy hiểm máu trong người nó như sôi lên, một nguồn lực lượng sâu bên trong nó thức tỉnh, hai mắt nó lóe lên một vệt sáng màu bạc, đồng thời bộ lông cũng ẩn hiện ngân quang.
Vù một cái con Thiết Bì Ngưu đâm thẳng vào người Ngân Nguyệt, Vương Minh đứng tim nhìn cảnh này thì bỗng nhiên hình ảnh Ngân Nguyệt như một làn khói biến mất.
Bên cạnh Nguyễn Cao thốt lên: “Là tàn ảnh, trời ạ đây là kỹ năng Tật tốc.”
Nghe được lời Nguyễn Cao, Vương Minh mới hoàn hồn lại, ngay lập tức hắn ra lệnh: “Ngân Nguyệt sử dụng Thiết trảo tấn công phần cổ của của nó.”
Ngân Nguyệt sau khi tránh đòn tấn công của Thiết Bì Ngưu, nghe được lệnh của Vương Minh nó liền ngay người lại nhảy về phía Thiết Bì Ngưu, trên móng vuốt nổi ngân quang đánh về phía cổ Thiết Ngưu.
“Bòoooo”
Thiết Bì Ngưu kêu lên một tiếng đau đớn, trên cổ vụt ra một vòi máu, ngay lập tức nó liền ngã xuống.
Nãy giờ đánh nhau với Thạch Ma nó cũng đã kiệt sức, bây giờ nhận một kích chí mạng nó không thể dãy dụa được nữa, ngã vào trong vũng máu.
Lúc này Vương Minh mới thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh Nguyễn Cao giơ ngón cái với Vương Minh: “Cậu nhóc làm tốt lắm, may mà không có chuyện gì xảy ra.”
Vương Minh ngượng ngùng gãi đầu nói: “Thật ra ta cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.”
Nguyễn Cao cười: “Ngươi cần phải bồi dưỡng và tìm hiểu hồn sủng của mình nhiều hơn nữa, con Ngân Lang của ngươi rất có tiềm năng đấy.”
Vương Minh mỉm cười vuốt ve Ngân Nguyệt: “Cảm ơn lời khen của đồng chí, tôi sẽ bồi dưỡng Ngân Nguyệt cẩn thận hơn.”
Ngân Nguyệt mệt mỏi nằm bên cạnh Vương Minh, đây là trận đấu đầu tiên của nó, phút cuối có còn bộc phát lực lượng để tránh né đòn tấn công cũng như phản sát Thiết Bì Ngưu.
Thấy Ngân Nguyệt có vẻ mệt Vương Minh liền nói: “Cám ơn ngươi Ngân Nguyệt, đã vất vả rồi, bây giờ ngươi nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời một luồng sáng hiện lên, Ngân Nguyệt trở về không gian Linh Thú, một vệt sáng màu bạc hiện ra trên tay của Vương Minh.
Nguyễn Cao nói: “Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để chúng ta lo.”
Nói rồi Nguyễn Cao ra lệnh cho Thạch Ma nhanh chóng giải quyết con Thiết Bì Ngưu còn lại, bên kia mọi người cũng dần giải quyết xong đám Thiết Bì Ngưu.
Mười phút sau chiến đấu chấm dứt, mọi người tập trung lại, Trung Úy Lâm nói: “Nãy giờ chiến đấu có ai xảy ra vấn đề gì không?”
Trương Tam trả lời: “Thanh Phong Lang của tôi bị một đầu Thiết Bì Ngưu húc trúng, tạm thời bị thương nặng không cách nào tiếp tục chiến đấu, Kinh Cức Đằng cũng bị thương, số Linh Thú còn lại chỉ bị vài vết thương nhẹ.”
Trung Úy Lâm trả lời: “Được rồi mọi người vất vả rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, phút sau chúng ta xuất phát đuổi theo đoàn xe.”
Sau đó mọi người giải tán, mọi người lê tấm thân mệt mỏi kiếm một chỗ ngồi nghỉ ngơi cho lại sức.
Trung Úy Lâm gọi Vương Minh lại nói: “Ta nghe Nguyễn Cao báo cáo lại, biểu hiện của cậu không tệ, cậu rất có tiềm năng trở thành Ngự Thú Sư đấy, tuy nhiên cậu vẫn phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
Vương Minh vội trả lời: “Cảm ơn đội trưởng đã khen, hai con Thiết Bì Ngưu đó một con bị sa lầy không di chuyển được, con còn lại cũng kiệt sức sau khi đánh nhau với Thạch Ma, thật sự tôi không làm được gì nhiều cả, tôi hứa với đồng chí sẽ cố gắng hơn nữa, lần sau sẽ không cản chân mọi người.”
Trung Úy Lâm cười hiền hòa: “Có gì đâu mà cản chân hay không cản chân, lần đầu thực chiến cậu làm được như vậy cũng không tệ, bây giờ cậu giúp tôi thanh lý chiến trường nhé.”
Vương Minh trả lời: “Rõ.”
Nói rồi hai người tiến lại gần chỗ xác đám Thiết Bì Ngưu, Trung Úy Lâm lôi ra một con dao quân dụng sắc bén rạch một đường trên trán con Thiết Bì Ngưu, sau đó thò tay vào và móc ra một cục đá màu trắng.
“Yêu hạch của Thiết Bì Ngưu, cái này bán ra cũng được chút tiền đấy, đợi lúc hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ chia phần sau.”
Nói rồi Trung Úy Lâm tiếp tục công việc, Vương Minh đi bên cạnh chỉ cần lau sạch yêu hạch rồi cho vào cái túi nhỏ, loay hoay một hồi hai người cũng thu hoạch xong đám yêu hạch.