“Chẳng lẽ không có manh mối gì sao, làm bao bọn họ có thể bỗng nhiên mất tích được chứ” Vương Minh đứng bật dậy giọng nói run run.
“Ta cũng không rõ lắm, ngay khi ngươi mất tích chúng ta ngay lập tức cho người đi tìm kiếm ngươi, khoảng một tuần sau đó khi chúng ta đã hết hi vọng liền thông báo đến gia đình của ngươi nhưng bọn họ lại mất tích”
“Chúng ta đã cho người đi kiểm tra khắp nơi thế nhưng không tìm thấy dấu hiệu bất thường nào, họ dường như bỗng nhiên bốc hơi vậy” Trung Tá Trần lắc đầu nói.
Nghe xong lời kể của Trung Tá Trần Vương Minh như người mất hồn thả người xuống ghế, lời nói của ông ấy như con dao đâm thẳng vào lòng hắn.
“Trước mắt vẫn chưa có thông tin gì thêm, lần này ta đến đây đưa cho ngươi vật này đây là món quà sinh nhật năm đó mẹ ngươi chuẩn bị cho ngươi” vừa nói Trung Tá Trần vừa lấy ra trong túi mình một cái hộp.
Vương Minh mở chiếc hộp ra bên trong là một mặt dây chuyền bạc tinh xảo, mặt dây chuyền là một viên đá màu đen không biết làm từ chất liệu gì, ngoài ra còn một mẩu giấy viết “Chúc mừng sinh nhật con trai yêu quý”
Vương Minh nhận ra được đây là chữ của mẹ hắn, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hắn không ngờ tới mình mong chờ ngày trở lại Trái Đất cũng chỉ mong được gặp lại gia đình thế mà lại xảy ra cơ sự như thế này.
“Ta xin lỗi vì những điều xảy ra đối với cậu, thế nhưng cho dù chuyện gì xảy ra ta mong cậu cũng mạnh mẽ vượt qua được, với lại cũng chưa có thông tin xác thực nào về vụ việc nay nên chúng ta cũng chỉ xem đây là một vụ mất tích” Trung Tá Trần bắt đầu an ủi Vương Minh.
Hắn cũng không nhớ sau đó hai người nói với nhau những gì nữa, hắn chỉ biết từ lúc nghe được tin báo hắn như người mất hồn vậy, tiễn Trung Tá Trần hắn nằm vật ra giường.
Vương Minh bắt đầu nghĩ về gia đình của mình, ba hắn mất sớm trong một vụ tai nạn, một mình mẹ hắn chịu bao đau khổ nuôi chăm sóc bà ngoại cùng nuôi hắn khôn lớn.
Vương Minh khóc đến lúc kiệt sức mới dần chìm vào giấc ngủ, hắn mơ gặp lại mẹ mình, mẹ hắn nói bà vẫn khỏe chỉ là có công việc nên mới phải rời khỏi một thời gian dặn hắn giữ gìn sức khỏe sau này có cơ hội hai người sẽ gặp lại.
Ngày hôm sau Vương Minh tỉnh lại tinh thần đã khá hơn, không hiểu sao hắn cảm thấy giấc mơ hôm qua rất chân thực cứ như hắn gặp mặt trực tiếp với mẹ hắn vậy làm hắn có cảm giác quả thật bọn họ vẫn còn sống.
Vương Minh ngồi dậy chuẩn bị đồ đạc rồi thay quần áo, hắn ta muốn xin phép về nhà để xem có manh mối gì về gia đình của mình không thì bỗng nhiên có một nhóm người lạ mặt xuất hiện.
Dẫn đầu là một ông lão đầu đầy tóc trắng dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trên người hắn mặc một bộ pháp bào màu lam có kí hiệu của Vạn Thú Tông, tuy trông có vẻ lớn tuổi thế nhưng khí huyết cuộn trào như một đầu hồng hoang mãnh thú.
Đằng sau ông ấy là hai người thanh niên còn rất trẻ mặc một bộ áo bào màu trắng, tinh thần sáng láng bộ dáng có đôi phần kiêu căng làm cho Vương Minh không được thoải mái.“Ngươi là Vương Minh” ông lão đứng trước mặt Vương Minh lạnh nhạt nói, hắn cùng với hai thanh niên bên cạnh nhìn chằm chằm Vương Minh.
“Vãn bối là Vương Minh, không biết tiền bối là ai muốn gặp ta có việc gì” Vương Minh ôm quyền chào ông lão sau đó lễ phép nói.
Ông lão không trả lời mà hai mắt hắn lóe lên ánh sáng trắng nhìn thẳng vào Vương Minh.
Vương Minh cảm thấy một luồng tinh thần lực áp về phía mình thế nhưng linh hồn hắn chỉ nổi lên một gợn sóng rồi bình thường trở lại, hắn ta biết đây là ông lão đang tìm cách khống chế tinh thần của hắn.
Thế là Vương Minh liền giả vờ mình bị trúng phép thuật cả người đờ ra hai mắt vô hồn.
Ông lão bắt đầu tra hỏi Vương Minh về sự việc xảy ra với hắn trong Hắc Ám Sâm Lâm, Vương Minh trả lời từng câu hỏi của hắn theo kịch bản đã chuẩn bị từ trước.
“Ta cho ngươi ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau cùng ta trở về Vạn Thú Tông” Ông lão nói với Vương Minh, sau đó không để cho hắn kịp phản ứng liền quay người rời đi.
Rời khỏi nơi ở của Vương Minh một tên thanh niên mới quay sang hỏi ông lão.
“Vương trưởng lão cảm thấy vụ việc lần này như thế nào”
“Ta cũng không biết nói sao nữa, trước mắt cỏ vẻ như mọi việc hắn nói ra đều là sự thật, tuy có nhiều điểm nghi hoặc như tại sao lại có một sơn cốc như vậy nằm giữa Hắc Ám Sâm Lâm thế nhưng cũng không nói lên điều gì cả”
“Chúng ta cũng đã đến cái sơn cốc hắn miêu tả để kiểm tra thì thấy quả thật nó hoàn toàn có thể giúp hắn sống sót trong thời gian bốn năm qua” Vương trưởng lão bình tĩnh nói.
Hai thanh niên đi cùng gật đầu, quả thật như vậy sơn động đó có đầy đủ nhu yếu phẩm để Vương Minh có thể tự cung tự cấp thế nhưng tại sao sơn cốc đó từ đâu mà ra, người tạo ra nó có mục đích gì thì bọn hắn không biết.
“Thôi được rồi đây không phải là vấn đề mà chúng ta lo lắng, chẳng qua chúng ta phải mau chóng thông báo cho tông môn về một cổ di tích xuất hiện bên trong Hắc Ám Sâm Lâm” Vương trưởng lão nói với hai thanh niên sau đó bọn họ nhanh chóng rời khỏi.
Vương Minh không cảm thấy bất ngờ lắm vì sự việc hôm nay, hắn đã biết trước bên quân đội sẽ nhờ sự giúp đỡ của Vạn Thú Tông để xác minh lại sự việc của hắn, dù sao chưa từng có trường hợp nào còn sống đi ra từ Hắc Ám Sâm Lâm cả huống gì sinh sống trong đó năm.
Vương Minh nhanh chóng báo cáo quân bộ xin nghỉ phép, dù sao trước mắt trên danh nghĩ hắn ta vẫn là người thuộc quân đội.
Sau khi được cấp trên đồng ý Vương Minh nhanh chóng lên đường, nhà của hắn nằm ở Vũ Định Thành nằm ở vị trí giáp ranh giữa Cửu Chân Quận cùng Việt Thương Quận với tốc độ của Ngân Nguyệt chiều hôm đó hắn đã đến nơi.
Đẩy cánh cửa màu xanh cũ kĩ Vương Minh tần ngần đứng trước một căn nhà hai tầng màu vàng cũ kĩ bên ngoài đã bị dán giấy niêm phong, xé lớp niêm phong Vương Minh đẩy cửa bước vào.
Căn phòng đã lâu không có người sử dụng đã xuống cấp nghiêm trọng, Vương Minh đưa mắt nhìn quanh kí ức chợt ùa về lấp đầy tâm trí hắn, hắn vẫn còn nhớ những ngày gia đình hắn quây quầy bên nhau, cho dù không giàu có nhưng thật ấm áp.
Vương Minh bước chân lên lầu hai, hắn ta bắt đầu dọn dẹp bàn thờ tổ tiên sau đó thắp một nén hương, tiếp đến hắn ta bắt đầu một mình quét dọn căn nhà.
Đến lúc dọn xong là đã nửa đêm, Vương Minh lấy một cái ghế ra ban công ngồi ngắm trăng, hắn ta vẫn còn nhớ trước đây khi hắn còn nhỏ mỗi dịp lễ tết cả nhà ba người lại quây quần bên nhau.
Vương Minh đắm chìm trong những kí ức rồi ngủ quên lúc nào không biết, sáng hôm sau đột nhiên có tiếng gõ cửa đánh thức hắn dậy, ban đầu hắn còn tưởng mình nghe nhầm cho đến khi hắn nghe giọng nói rất quen gọi tên hắn.
“Vương Minh ta biết cậu ở đây mau ra mở cửa nào”
Vương Minh vội vàng ra mở cửa, bên ngoài là Trung Tá Trần cùng một người đàn ông tóc hoa râm tinh thần quắc thước.
“Ta biết ngay là cậu ở đây mà, ta mới nhận được tin cậu xin nghỉ phép thế là hôm nay ta đến đây” Trung Tá Trần cười nói với Vương Minh.
Vương Minh mời hai người vào nhà sau đó rót nước mời họ, hai người nhìn quanh đánh giá phòng khách nhà Vương Minh, căn phòng đã xuống cấp nghiêm trọng lại lâu ngày không được sử dụng nên vẫn còn vương mùi ẩm mốc.
“Đây là bạn của ta tên là Dương Lâm, hắn ta nghe nói ta đi thăm ngươi nên muốn đi cùng” Trung Tá Trần giới thiệu người đi cùng cho Vương Minh.
“Ta muốn xem thử cậu thanh niên mà Trần Hải khen không dứt miệng như thế nào quả nhiên không làm cho người ta thất vọng” người đàn ông tên Dương Lâm nhìn Vương Minh nói.
Vương Minh xấu hổ khi được người khác khen nên đỏ hết cả mặt làm cho hai người Trần Hải cười phá lên.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất một hồi đột nhiên Dương Lâm đổi đề tài.
“Cậu thấy tình hình thế giới hiện nay như thế nào” Dương Lâm nhìn Vương Minh rồi nói.
“Ta cũng không biết phải đánh giá như thế nào thế nhưng tình hình có vẻ không ổn cho lắm, Ma Thú hoành hành khắp nơi các thế lực bên ngoài bắt đầu nhúng tay quá sâu vào Trái Đất có vẻ như các nước càng ngày càng mất kiểm soát” Vương Minh trầm ngâm sau đó đánh giá.
“Ta cũng không biết cụ thể tình hình các nước khác như thế nào thế nhưng chắc bọn họ cũng tương tự như chúng ta, để nhận được sự giúp đỡ từ Vạn Thú Tông chúng ta phải chấp nhận những hiệp ước không bình đẳng”
“Bọn họ có quyền lợi rất lớn trong việc sử dụng tài nguyên và con người trên lãnh thổ Xích Quỷ Quốc, luật pháp gần như không hạn chế được bọn họ đôi khi có một số vụ kiện liên quan đến đệ tử Vạn Thú Tông nhưng chúng ta gần như không thể làm gì cả”
“Thậm chí gần đây bọn họ còn có vẻ như muốn nhúng sâu vào tình hình chính trị của đất nước chúng ta, chúng ta luôn luôn đề phòng bọn họ cướp quyền điều khiển chính quyền đến lúc đó Xích Quỷ Quốc chỉ là khôi lỗi trong tay bọn họ.”
Vương Minh im lặng lắng nghe, trước đây hắn ta cũng đoán được rằng bên phía chính phủ phải bỏ ra cái giá rất lớn để nhận được sự giúp đỡ của Vạn Thú Tông thế nhưng hắn không ngờ sự việc lại có thể tồi tệ đến mức đó.
“Nếu có chuyện gì thì mọi người cứ nói ra, chắc hai người không phải đến gặp ta chỉ để kể chuyện này cho vui chứ” Vương Minh nhấp một ngụm nước nhìn hai người nói.
“Nói ra cũng thật ngại bởi vì chúng ta phụ thuộc vào bọn họ, bọn họ có thể không cần chúng ta thế nhưng chúng ta không thể không có họ thế nên chỉ có thể dùng những biện pháp mềm mỏng” Dương Lâm nhìn Vương Minh nói tiếp.
“Để ta đoán nhé một trong số đó là thông qua nguồn tuyển chọn đệ tử cho Vạn Thú Tông đúng không, nhất là khi một đệ tử đến từ Xích Quỷ Quốc đạt được sự quan tâm của cao tầng Vạn Thú Tông chẳng hạn” Vương Minh cười nói.
“Thật là ngại khi phải nói là đúng như vậy, chúng ta …” Dương Lâm lúng túng nói ra.
“Ta hiểu, ta hứa nếu có thể trở thành đệ tử Vạn Thú Tông ta sẽ cố hết sức để giữ gìn Xích Quỷ Quốc, quốc gia đã giúp đỡ ta và gia đình ta rất nhiều khi đất nước cần đến đương nhiên ta sẽ không từ chối” Vương Minh nhìn hai người Dương Lâm nói.
Sau khi nhận được lời xác nhận từ Vương Minh hai người Dương Lâm trở nên vui vẻ hơn, hai bên nói chuyện thêm một hồi rồi hai người tạm biệt rời đi, sau khi tiễn hai người Vương Minh lại lâm vào suy nghĩ.