Sau một hồi hưng phấn hắn lại bắt đầu buồn bã, hắn nhớ gia đình của mình, cho dù suиɠ sướиɠ cách mấy, nhưng mà nghĩ đến việc có thể sau này không gặp lại được gia đình của mình nữa hắn bắt đầu trầm mặc.
Tiến lại gần giường, thả người nằm lên chiếc giường êm ái, chiếc giường này còn thoải mái hơn cả giường nhà hắn nữa, còn lúc hắn nhập quân ngũ thì hắn đã quen với cảnh màn trời chiếu đất, bây giờ được nằm trên chiếc giường êm ái như thế này thật là thoải mái.
Thế nhưng đang miên man nghĩ về chuyện gia đình và tương lai của mình hắn lại trở nên trầm mặc, hắn có thể đánh đổi tất cả những thứ này chỉ cần được về với gia đình của mình, chỉ cần sống cùng mẹ của hắn cho dù khổ cách nào hắn cũng chấp nhận.
Thấy tâm trạng của Vương Minh bắt đầu chùng xuống Thiên Âm liền nói:
“Bây giờ ngươi có nghĩ như thế nào cũng không thể trở về được, như ta đã nói trước đây bây giờ ưu tiên hàng đầu của ngươi là tu luyện, với lại bây giờ ngươi đã nắm quyền quản lí Thiên Quỷ Tông bao gồm cả cái Tinh Vực truyền tống trận đó, ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện, đến một mức độ nào đó ngươi có thể thông qua cái truyền tống trận đó trở về thế giới của ngươi.”
Nghe đến đây hắn bắt đầu bình tĩnh lại, cũng đúng với khả năng của hắn hiện giờ thì không thay đổi được gì cả, chỉ có trở nên càng mạnh hơn thì hắn mới càng có nhiều lựa chọn hơn nữa.
Nghĩ đến đây hắn liền rút ra trong lồng ngực bản Thiên Quỷ Công.
Theo như lời Quỷ Lão nói công pháp này là một công pháp đỉnh cấp, có nó hắn có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Thế nhưng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Quỷ Lão về việc tu luyện Thiên Quỷ Công hắn phải vứt bỏ Ngân Nguyệt thì hắn lại trở nên do dự, suy nghĩ một hồi hắn cũng cắn răng lật bản Thiên Quỷ Công ra.
Chỉ đọc vài dòng giới thiệu ban đầu hắn như bị hút hồn vào đó: “Thiên Quỷ Công, ngự vạn quỷ, khống ngàn tỉ âm hồn, một cái phất tay, vạn giới cúi đầu, vạn thần lui tránh, Vạn Quỷ Luyện Tiên Trận một khi xuất ra tru tiên sát thần, cảnh giới đỉnh cao có thể thông âm dương, định sinh tử, nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn, nhất niệm ác, thương hải tang điền.”
Càng đọc hắn càng kinh hãi, đây quả thật là thần công, tu luyện nó hắn có thể trở thành bá chủ vùng tinh không này.
Thế nhưng chưa hưng phấn được bao lâu, liếc nhìn hình xăm màu bạc trên cơ thể hắn lại thở dài, buông quyển Thiên Quỷ Công xuống hắn thầm nghĩ, cho dù công pháp có mạnh đến cỡ nào nhưng nghĩ đến việc vì nó mà phải từ bỏ Ngân Nguyệt thì hắn cũng phải do dự.
Sờ vào vết xăm màu bạc trên tay, trong lình hồn hắn xuất hiện một dòng nước ấm áp, đây là nguồn sức mạnh đến từ Ngân Nguyệt, cho dù không bao nhiêu những nó cũng từ từ tăng cường sức mạnh cho hắn.
Có vẻ như Ngân Nguyệt cũng hiểu được tâm tình của hắn, nó tỏ ra vui mừng vì Vương Minh quyết định không bỏ rơi nó.
Bỏ công pháp Thiên Quỷ Công trên tay xuống, hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng vì Ngân Nguyệt hắn đành chấp nhận từ bỏ.
Trong đầu hắn vang lên âm thanh của Thiên Âm: “Ta rất vui vì ngươi cho dù đứng trước dụ hoặc to lớn đến vậy vẫn không bỏ rơi Linh thú của mình, thật ra cho dù ngươi tu luyện Thiên Quỷ Công thì con Ngân Lang đó vẫn có thể trở thành Linh Ước thú của ngươi, thế nhưng thuộc tính của nó lại xung khắc với Thiên Quỷ Công nên cho dù làm thế thì với cả hai ngươi đều trăm hại mà không một lợi.”
Nghe thấy thế Vương Minh mệt mỏi trả lời: “Vương Minh ta không phải là một người thấy lợi quên nghĩa, Ngân Nguyệt mở ra con đường tu luyện cho ta, ta không thể bỏ rơi nó được.”
Hắn thì thầm, thông âm dương, định sinh tử, vạn thần vui tránh, nghe thật hấp dẫn đấy, bỏ qua nó hắn thật sự thấy tiếc.
Khoan đã nào trong đầu của hắn bỗng nhiên cứ quanh quẩn những từ đó:
“Thông âm dương, định sinh tử, âm dương, sinh tử, âm dương, sinh tử, …”
Trong đầu hắn cứ quấn quanh những từ ngữ đó, có một điều gì đó lóe lên trong đầu hắn nhưng hắn không thể nghĩ tới được, hắn liền hỏi Thiên Âm:
“Thiên Âm cô nương, quỷ vật cùng tử linh khác với sinh linh ở đâu?”
Suy nghĩ một hồi Thiên Âm mới trả lời:
“Theo ta được biết sinh linh sau khi chết thân xác của nó trải qua một quá trình đặc thù nào đó mà sống lại, nó được gọi là quỷ vật, còn linh hồn vì một lý do nào đó không vào luân hồi, dưới cơ duyên đặc biệt có thể thể trở thành âm hồn hoặc quỷ hồn, còn về cách phân biệt chúng thì ta không theo đạo này nên không rõ lắm.”
Vương Minh suy nghĩ rồi nói: “Vậy là sinh linh sau khi chết đi thì biến thành quỷ vật và quỷ hồn, âm hồn gọi chung là tử linh, thế nhưng tử linh cũng có linh hồn của nó, cũng có suy nghĩ của nó, cho dù suy nghĩ của chúng đơn giản mà lại cực đoan thế nhưng nó không phải là một dạng “Sinh” hay sao, hay cơ bản có cũng chỉ là một sinh linh đặc biệt thôi.”
Nói rồi Vương Minh cũng lâm vào trầm tư, tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ của mình.
Thiên Âm cũng chỉ im lặng, cô ta cũng chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, không biết đã từng có ai có suy nghĩ như vậy hay chưa nhưng cho dù có đi chăng nữa thì chắc cuối cùng cùng đi vào ngõ cụt, nếu không thì sau bao nhiêu năm nay thì vạn giới cũng không phân sinh linh, tử linh ra làm hai loại riêng biệt không cách nào nhập chúng vào với nhau được.
Cái cách suy nghĩ thiên mã hành không này của Vương Minh thật đặc biệt thế nhưng cuối cùng khả năng cũng không cho kết quả gì, nếu cứ để hắn suy nghĩ vẩn vơ như vậy thì không tốt cho lắm, chưa kể còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma nữa, một tên nhóc chưa bắt đầu tu luyện đã nghĩ tới việc sửa đổi công pháp mà còn là công pháp đỉnh cấp trong tu tiên giới nữa chứ, nếu hắn thành công thì chắc thế giới đại loạn mất.
Thiên Âm đang định đánh gãy suy nghĩ của Vương Minh thì bỗng nhiên dị biến phát sinh.
Kí ức của Thiên Hồn Lão Ma bỗng dưng tràn linh hồn của Vương Minh, một thiên công pháp hiện ra.
Đạo Tâm Chủng Ma
Công pháp hiện ra trong đàu của Vương Minh, đây là một thiên cổ lão công pháp mà Thiên Hồn Lão Ma vô tình thu được.
Lúc mới thu được công pháp Thiên Hồn Lão Ma rất hưng phấn, nghiên cứu nó thật lâu thế nhưng cuối cùng từ bỏ, công pháp này rất mạnh nhưng tu luyện khó khăn, yêu cầu lại hà khắc, tư chất của hắn cũng bình thường, do gặp cơ duyên mới tu luyện đến bước này, nếu bây giờ chuyển tu công pháp, bắt đầu lại từ đầu hắn không chắc rằng mình có thể tu luyện đến độ cao hiện giờ.
Đạo Tâm Chủng Ma, phân tách linh hồn bản thân ra, sau đó dùng bí pháp luyện thành một hạt giống đặc biệt, sau đó cấy nó vào linh hồn của người khác.
Sau một thời gian hạt giống linh hồn hấp thu linh hồn của đối tượng dần dần cái biến tính cách và khống chế lý trí của hắn biến hắn thành một nô bộc trung thành cho bản thân mình hoặc có thể kích hoạt một bí pháp khác để lợi dụng hạt giống hút khô linh hồn của đối tượng để tẩm bổ cho bản thân.
Nói chung đây là một thiên công pháp tà ác mà quỷ dị, chưa kể nó yêu cầu rất cao về linh hồn, linh hồn phải kiên cố, mạnh mẽ thì mới có thể phân tách thần hồn ra để chế tạo hạt giống được, nếu thần hồn yếu ớt thì điều này có thể dẫn đến linh hồn suy yếu từ đó làm cơ thể suy yếu theo, năng hơn có thể khiến thâm thần phân liệt, thậm chí linh hồn vỡ tan mà chết.
Linh hồn của Vương Minh được tiên văn tẩm bổ, kiên cố dị thường cho nên nếu tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng hắn cũng không thích thiên công pháp này, cho dù nó rất mạnh những cũng thật tà ác, không thích hợp với hắn.
Tiếp đó những thiên công pháp khác được Thiên Hồn Lão Ma thu thập được cũng dần tràn vào linh hồn của Vương Minh.
Hai mắt của Vương Minh bắt đầu nổi lên những văn tự kỳ lạ, đấy là tiên văn đến từ thiên thư được Sách Lão sử dụng để khai mở Thiên Nhãn cho Vương Minh.
Những tiên văn đó mang trong mình đại đạo bản quyên, trực chỉ bản chất của sự vật, một kí tự là một loại đạo, chỉ cần thông hiểu một phần của một ký tự trong đó cũng có thể trở thành đại năng giả thông thiên triệt địa.
Linh hồn của Thiên Âm hiện ra bên cạnh Vương Minh, cô bắt đầu lo lắng cho Vương Minh, hắn đang đốn ngộ, đây là trạng thái khả ngộ bất khả cầu, có thể khiến tương lai của hắn bớt bao nhiều đường quanh co thế nhưng không biết hắn đốn ngộ trong bao lâu, thân thể của hắn chỉ là phàm thể, nếu nhịn ăn uống trong thời gian quá lâu thì hắn có thể chết.
Quỷ Lão cũng hiện ra bên Thiên Âm, ông ta lên tiếng: “Không biết tiểu cô nương đến từ đâu, tại sao lại sống nhờ trong cơ thể của hắn.”
Trầm mặc một hồi, Thiên Âm kể cho Quỷ Lão về thân phận vào tao ngộ của mình, tuy vậy cô vẫn giấu đi thông tin về Thư Lão, đấy là tiên vật, không biết bao nhiêu người điên cuồng vì nó vậy nên càng ít người biết càng tốt.
Sau khi nghe xong lời kể của Thiên Âm, Quỷ Lão bèn nói: “Tuy trong lời nói của cô còn một vài điểm bất hợp lí, có vẻ cô có điều muốn giấu giếm ta, nhưng không sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta chỉ cần biết ngươi không có ý định hại tiểu tử kia là được.”
Thiên Âm trả lời: “Ta không có ý định hại hắn.”
Quỷ Lão nói: “Ta biết, ta không nhận thấy ác ý từ ngươi nếu không ta đã sử dụng đại trận trấn sát ngươi rồi.
Thiên Âm không phục nói: “Cho dù ngươi muốn trấn sát ta thì cũng phải trả một cái giá lớn, nếu không ngươi đã không nhiều lời với ta như vậy.”
Bây giờ đến phiên Quỷ Lão trầm mặc, hắn liên hỏi: “Ngươi thấy tên tiểu tử này như thế nào?”
Thiên Âm suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Ngây thơ, kiên định, trọng tình trọng nghĩa.”
Quỷ Lão lẩm bẩm: “Trọng tình trọng nghĩa, chỉ vì một con tiểu lang mà sẵn sàng bỏ qua cơ hội trở thành người trên người, tên nhóc này thật không biết là thông minh hay ngu dốt nữa, …”
“Thế nhưng như vậy cũng thật tốt.”
Sau một hồi im lặng Quỷ Lão bèn nói: “Ngươi nhớ để ý hắn cẩn thận, đừng để hắn chết, trường hợp xấu nhất có thể tìm cách đánh thức hắn, chỉ cần hắn không chết là được, còn lại ta sẽ nghĩ cách.”
Nói rồi Quỷ Lão biến mất, Thiên Âm trầm mặc nhìn Vương Minh sau đó liền hóa thành một vệt sáng bay trở lại thức hải của hắn.