Không khí trong phòng thay quần áo càng lúc càng lạnh , làm cho Lương Tâm Kỳ không khỏi run , cô không nhìn về phía An Vĩ Thần , xoay người mở cửa , nhưng chờ lúc cô định mở cửa thì một đôi tay thon dài nắm bắt tay nhỏ bé của cô , theo tay nhìn qua , chỉ thấy một đôi mắt sâu thẳm nhìn mình , cô nhìn vào trong đó , lòng cô đập phình phịch liên hồi.
Chưa từng nhìn anh với khoảng cách ngắn vậy , bây giờ cô mới phát hiện lông mi anh thật đẹp , trước đây chỉ cần hơi chút tiếp cận , cô cũng không dám nhìn thẳng anh , ngày hôm nay tiếp xúc gần gũi , cô phát giác mắt anh càng nhìn càng đẹp , nghĩ sau đó mỗi ngày cô đều có thể nhìn vào trong lòng cứ vui vẻ như sắp bay lên .
An Vĩ Thần nhìn Lương Tâm Kỳ cười khúc khích , vẻ mặt càng lúc càng đen , vung môi mỏi châm chọc nói: " Ha , có phải rất vui vẻ?" Ngoài miệng ngữ điệu khoan dung , làm như cho là anh rất vui.
Chỉ có anh tự biết , tâm tình anh bây giờ có bao nhiêu chán nản , vừa nghĩ tới ngày mai cùng cô gái này đính hôn , anh vô cùng khó chịu.
Nghĩ ngày hôm qua , lão đầu tử kia uy hiếp anh , ánh mắt càng thêm lạnh , trong lòng càng thêm hận cô nhỏ này , hận không thể đem cô trực tiếp ném xuống Thái Bình Dương .
Nhắm mắt làm ngơ , Lương Tâm Kỳ nửa ngày mới phản ứng được , cô không chút do dự liền gật đầu: " Vâng , rất vui" .
An Vĩ Thần nhìn vẻ mặt cao hứng của cô , hừ , được được , vui vẻ , cư nhiên dám nói vui vẻ trước mặt anh , khí lực trên tay vì câu nói kia mà càng tăng thêm .
Lương Tâm Kỳ không hiểu vì sao anh hỏi vậy , chờ cô trả lời tay của cô đã bị nắm thật đau , nhìn khối đỏ kia , cô muốn kêu anh buông tay , nhưng lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện ra sắc mặt anh thật khó coi , lúc này cô mới ngẫm lại , anh làm sao vậy?
Cô không có chọc gì anh mà , làm gì nhìn thoạt qua sắc mặt tối sầm , nghĩ tới nghĩ lúc cũng không chọc anh , cô đau không dám nói , chỉ lẳng lặng tuỳ để cho anh nắm chặt tay tím bầm.
Sau một hồi , lâu đến khi Lương Tâm Kỳ cho rằng tay cô sắp phế bỏ thì lòng người nào đó đáng thương từ bi bỏ tay cô ra.
Chờ An Vĩ Thần buông ra , cô nhanh dùng mặt tay khác xoa nhẹ , anh đang nổi nóng , không nhìn thấy sự mờ ám , chỉ là liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu đậm sau đó tự mình đi ra ngoài.
Lương Tâm Kỳ nhìn theo bóng lưng anh , mi trau lại , trong lòng cũng nghi ngờ theo , chờ hai người đi ra ngoài thử quần áo , nhân viên trong cửa hàng cười cười cầm y phục đưa cho bọn họ , ý bảo vào trong thay đổi.
Nguyên bản tiệm áo cưới an tĩnh trở nên công việc lu bù , An Vĩ Thần nhàn nhã ngồi trên ghế salon xem báo.
Lương Tâm Kỳ từ trong phòng thử quần áo đi ra , ánh mắt thuỷ chung không rời nam nhân ngồi trên salon , cô muốn biết tại sao lúc nãy sắc mặt anh khó coi mà bây giờ lại vô sự nhàn rỗi ngồi đằng kia , cũng không dám ngẩng đầu , đều không tìm ra nguyên nhân.
Lúc này nhân viên đến bên cạnh cô , khinh khẽ đẩy cô , ý bảo cô vào thử một chút nữa.
Cô thu hồi tâm tư , xoay người nhận lễ phục vào trong thay , An Vĩ Thần vốn định rời đi nhưng nhìn thấy nhân viên đưa tây trang , anh nhíu mày , cuối cùng vẫn đứng dậy cầm lấy và đi vào phòng thử đồ bên cạnh.
Lương Tâm Kỳ đang thử y phục , đột nhiên điện thoại vang lên , cô lấy điện thoại trong túi xách ra , nhấn hạ thì chỉ nghe được bên trong một giọng nói: " Tâm Kỳ , đang ở đâu? hôm nay mình thấy trên TV An Gia nói mai đính hôn có đúng hay không?"
Nghe ra là một giọng nói của con gái , cô mới chậm rãi mở miệng " Đúng vậy , ngày mai sẽ tổ chức ở An Gia , đến lúc đó chúng ta nói chuyện , bây giờ mình đang thử lễ phục , không nói nữa". Sau đó Lương Tâm Kỳ liền cúp máy.
Nếu cô không cúp điện thoại thì cái nha đầu An Tiểu Tuyết kia sẽ không dứt , An Tiểu Tuyết là bạn thân của cô từ hồi cao trung , cô rất thích tính cách của Tiểu Tuyết , rất rộng rãi cũng hiền lành , hai nhân viên bên cạnh giúp cô mặc lễ phục , thấy cô ngẩng người liền lấy tay phất phất trước mặt: " Lương Tiểu Thư , Lương Tiểu Thư?"
Nhân viên cửa hàng kêu một hồi lâu , Lương Tâm Kỳ mới phản ứng lại , cô áy náy nở nụ cười , sau đó thu hồi tâm tư mặc lễ phục vào.
Mấy phút sau , phòng thay đồ mở cửa , chỉ thấy Lương Tâm Kỳ một thân lễ phục màu đỏ đi ra , lễ phục không có cổ áo , nên bộ ngực được đẩy cao , lộ ra khẻ hỡ quyến rũ giữa hai bộ ngực tròn trịa , trên tay mang bao tay màu trắng , trước ngực được đính nhiều thuỷ tinh , đằng sau lộ cái lưng trắng nõn.
Dưới váy là đầy hột thuỷ tinh màu sắc , một đôi giày cao gót trắng , làm cho ngực không nhịn được một trận nhộn nhào
Tóc xoăn được giữ lại hai lọn hai bên , trên cổ đeo dây chuyền rubi , cô lúc này tựa như một kẻ quyến rũ , một kẻ quyến rũ phong tình vạn chủng , cô nở nụ cười dịu dàng , làm cho hồn bay phách lạc
An Vĩ Thần từ lúc cô bước ra , ánh mắt của anh cũng không rời đi , bây giờ anh mới phát giác nguyên lai người phụ nữ này chưng diện lên thì cỡ nào mê người , làm trong lòng anh cũng một trận ầm ĩ.
Nghĩ vậy , anh không khỏi ảo não , ngày hôm nay anh thế nào , vì sao anh phát giác người phụ nữ này rất đẹp , đẹp mê người , chẳng lẽ là say , đang miên man suy nghĩ ngực âm thầm tự nói đúng là anh say , say mới có cách nhìn như vậy .
Lương Tâm Kỳ từ lúc đi ra không dám ngẩng đầu nhìn anh , vì cô sợ anh sẽ châm chọc cô.
Tay nắm chặt váy , sau đó yên lặng đi đến cạnh anh , lúc này , người trong tiệm kinh hô: " Phối hợp thật tốt nha , hai người đứng chung quả là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ".
…… …… …… …… ……
Lương Tâm Kỳ nghe nói có điểm động lòng , vừa ngẩng đầu lên cũng thấy An Vĩ Thần nhìn cô , cô nở nụ cười xán lạn với anh , cười sâu đậm chiếu vào đầu óc của anh, thế cho nên mới mất đi sự thống khổ ban đêm của cô , làm bạn anh cũng chỉ có nụ cười này.
Lương Tâm Kỳ đối diện với An Vĩ Thần , bộ tây trang anh đang mặc dường như dành riêng cho anh , vừa vặn dóc người , thoạt nhìn càng thêm yêu mị , cô không tự chủ kêu một tiếng: " Thần".
Một âm thanh mê hoặc làm cho tâm An Vĩ Thần rung động , anh ho nhẹ một tiếng , che giấu sự rung động đó , quỷ thần xui khiến anh hỏi một câu: " Làm sao vậy?"
Nói xong mới phát hiện ra giọng nói của mình hơi run còn kèm theo mấy phần ôn nhu.
Lương Tâm Kỳ còn cho rằng An Vĩ Thần sẽ không để ý cô , nhưng cô thật không ngờ anh trả lời cô , mà còn rất ôn nhu , cô ngây ngốc chốc lát , sau đó mỉm cười nói: " Không có gì , chỉ là thấy anh mặc bộ tây phục này rất hợp với vóc dáng của anh".
Nói xong , Lương Tâm Kỳ ngượng ngùng đỏ mặt , An Vĩ Thần nghe vậy , nhìn cô một cái , sau đó không nói thêm gì đi vào trong phòng thay quần áo.
Mấy phút sau , anh thay đổi lại y phục của mình , đi tới bàn kiếng , cầm chìa khoá xe liền hướng ra cửa tiệm , anh vừa đi vừa nói với mấy nhân viên: " Ngày mai đem quần áo đến là được rồi".
Lương Tâm Kỳ đứng trước gương nhìn lễ phục không vừa lòng , đột nhiên nghe anh nói ngày mai đem quần áo qua , lòng cô kích động không giải thích được , mắt trừng to không thể tin nhìn theo bóng anh rời đi.
Mấy năm nay , đây là lần đầu tiên anh đối với cô như vậy , rốt cuộc đối với cô cũng là một loại khẳng định.
Cô nghĩ trong lòng anh có phải hay không đã biểu hiện bắt đầu tiếp nhận cô? Anh có phải hay không đã bắt đầu động tâm với cô?
Nghĩ vậy , Lương Tâm Kỳ cười rộ lên .
----------------
TRên đường , một chiếc Audi A8 đen chạy vội , tốc độ còn nhanh hơn so với xe đua , cũng không có phải là chủ nhân của chiếc xe tâm tình đang không tốt hay là vội vã có chuyện?
An Vĩ Thần từ lúc trong tiệm áo cưới ra , tâm tình như không xong , nhớ tới lời nói không thể giải thích được , trong lòng anh cũng không khỏi tự tức giận chính mình , anh không phải rất ghét người phụ nữ kia sao? Vì sao nhìn vào ánh mắt thanh thuần của cô , và lời cô nói bộ đồ rất hợp với anh thì chính anh cư nhiên không giải thích được câu nói chết tiệt kia, chỉ sợ cô gái kia bây giờ rất cao hứng , anh hừ lạnh trong lòng.
Hiện tại cứ để cô ta cao hứng một chút , sau đó nhìn xem anh làm sao mà dằn vặt cô , để coi cô ta cười đến khi nào , lúc này trên mặt An Vĩ Thần lộ ra vẻ tàn khốc , một đôi mắt tà mị mang theo lãnh ý tàn nhẫn , anh đáo chân đạp ga , xe như trận bão táp mà chạy trên đường , bánh xe chỉ để dấu răng một vòng tua
Không khí trong phòng thay quần áo càng lúc càng lạnh , làm cho Lương Tâm Kỳ không khỏi run , cô không nhìn về phía An Vĩ Thần , xoay người mở cửa , nhưng chờ lúc cô định mở cửa thì một đôi tay thon dài nắm bắt tay nhỏ bé của cô , theo tay nhìn qua , chỉ thấy một đôi mắt sâu thẳm nhìn mình , cô nhìn vào trong đó , lòng cô đập phình phịch liên hồi.
Chưa từng nhìn anh với khoảng cách ngắn vậy , bây giờ cô mới phát hiện lông mi anh thật đẹp , trước đây chỉ cần hơi chút tiếp cận , cô cũng không dám nhìn thẳng anh , ngày hôm nay tiếp xúc gần gũi , cô phát giác mắt anh càng nhìn càng đẹp , nghĩ sau đó mỗi ngày cô đều có thể nhìn vào trong lòng cứ vui vẻ như sắp bay lên .
An Vĩ Thần nhìn Lương Tâm Kỳ cười khúc khích , vẻ mặt càng lúc càng đen , vung môi mỏi châm chọc nói: " Ha , có phải rất vui vẻ?" Ngoài miệng ngữ điệu khoan dung , làm như cho là anh rất vui.
Chỉ có anh tự biết , tâm tình anh bây giờ có bao nhiêu chán nản , vừa nghĩ tới ngày mai cùng cô gái này đính hôn , anh vô cùng khó chịu.
Nghĩ ngày hôm qua , lão đầu tử kia uy hiếp anh , ánh mắt càng thêm lạnh , trong lòng càng thêm hận cô nhỏ này , hận không thể đem cô trực tiếp ném xuống Thái Bình Dương .
Nhắm mắt làm ngơ , Lương Tâm Kỳ nửa ngày mới phản ứng được , cô không chút do dự liền gật đầu: " Vâng , rất vui" .
An Vĩ Thần nhìn vẻ mặt cao hứng của cô , hừ , được được , vui vẻ , cư nhiên dám nói vui vẻ trước mặt anh , khí lực trên tay vì câu nói kia mà càng tăng thêm .
Lương Tâm Kỳ không hiểu vì sao anh hỏi vậy , chờ cô trả lời tay của cô đã bị nắm thật đau , nhìn khối đỏ kia , cô muốn kêu anh buông tay , nhưng lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện ra sắc mặt anh thật khó coi , lúc này cô mới ngẫm lại , anh làm sao vậy?
Cô không có chọc gì anh mà , làm gì nhìn thoạt qua sắc mặt tối sầm , nghĩ tới nghĩ lúc cũng không chọc anh , cô đau không dám nói , chỉ lẳng lặng tuỳ để cho anh nắm chặt tay tím bầm.
Sau một hồi , lâu đến khi Lương Tâm Kỳ cho rằng tay cô sắp phế bỏ thì lòng người nào đó đáng thương từ bi bỏ tay cô ra.
Chờ An Vĩ Thần buông ra , cô nhanh dùng mặt tay khác xoa nhẹ , anh đang nổi nóng , không nhìn thấy sự mờ ám , chỉ là liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu đậm sau đó tự mình đi ra ngoài.
Lương Tâm Kỳ nhìn theo bóng lưng anh , mi trau lại , trong lòng cũng nghi ngờ theo , chờ hai người đi ra ngoài thử quần áo , nhân viên trong cửa hàng cười cười cầm y phục đưa cho bọn họ , ý bảo vào trong thay đổi.
Nguyên bản tiệm áo cưới an tĩnh trở nên công việc lu bù , An Vĩ Thần nhàn nhã ngồi trên ghế salon xem báo.
Lương Tâm Kỳ từ trong phòng thử quần áo đi ra , ánh mắt thuỷ chung không rời nam nhân ngồi trên salon , cô muốn biết tại sao lúc nãy sắc mặt anh khó coi mà bây giờ lại vô sự nhàn rỗi ngồi đằng kia , cũng không dám ngẩng đầu , đều không tìm ra nguyên nhân.
Lúc này nhân viên đến bên cạnh cô , khinh khẽ đẩy cô , ý bảo cô vào thử một chút nữa.
Cô thu hồi tâm tư , xoay người nhận lễ phục vào trong thay , An Vĩ Thần vốn định rời đi nhưng nhìn thấy nhân viên đưa tây trang , anh nhíu mày , cuối cùng vẫn đứng dậy cầm lấy và đi vào phòng thử đồ bên cạnh.
Lương Tâm Kỳ đang thử y phục , đột nhiên điện thoại vang lên , cô lấy điện thoại trong túi xách ra , nhấn hạ thì chỉ nghe được bên trong một giọng nói: " Tâm Kỳ , đang ở đâu? hôm nay mình thấy trên TV An Gia nói mai đính hôn có đúng hay không?"
Nghe ra là một giọng nói của con gái , cô mới chậm rãi mở miệng " Đúng vậy , ngày mai sẽ tổ chức ở An Gia , đến lúc đó chúng ta nói chuyện , bây giờ mình đang thử lễ phục , không nói nữa". Sau đó Lương Tâm Kỳ liền cúp máy.
Nếu cô không cúp điện thoại thì cái nha đầu An Tiểu Tuyết kia sẽ không dứt , An Tiểu Tuyết là bạn thân của cô từ hồi cao trung , cô rất thích tính cách của Tiểu Tuyết , rất rộng rãi cũng hiền lành , hai nhân viên bên cạnh giúp cô mặc lễ phục , thấy cô ngẩng người liền lấy tay phất phất trước mặt: " Lương Tiểu Thư , Lương Tiểu Thư?"
Nhân viên cửa hàng kêu một hồi lâu , Lương Tâm Kỳ mới phản ứng lại , cô áy náy nở nụ cười , sau đó thu hồi tâm tư mặc lễ phục vào.
Mấy phút sau , phòng thay đồ mở cửa , chỉ thấy Lương Tâm Kỳ một thân lễ phục màu đỏ đi ra , lễ phục không có cổ áo , nên bộ ngực được đẩy cao , lộ ra khẻ hỡ quyến rũ giữa hai bộ ngực tròn trịa , trên tay mang bao tay màu trắng , trước ngực được đính nhiều thuỷ tinh , đằng sau lộ cái lưng trắng nõn.
Dưới váy là đầy hột thuỷ tinh màu sắc , một đôi giày cao gót trắng , làm cho ngực không nhịn được một trận nhộn nhào
Tóc xoăn được giữ lại hai lọn hai bên , trên cổ đeo dây chuyền rubi , cô lúc này tựa như một kẻ quyến rũ , một kẻ quyến rũ phong tình vạn chủng , cô nở nụ cười dịu dàng , làm cho hồn bay phách lạc
An Vĩ Thần từ lúc cô bước ra , ánh mắt của anh cũng không rời đi , bây giờ anh mới phát giác nguyên lai người phụ nữ này chưng diện lên thì cỡ nào mê người , làm trong lòng anh cũng một trận ầm ĩ.
Nghĩ vậy , anh không khỏi ảo não , ngày hôm nay anh thế nào , vì sao anh phát giác người phụ nữ này rất đẹp , đẹp mê người , chẳng lẽ là say , đang miên man suy nghĩ ngực âm thầm tự nói đúng là anh say , say mới có cách nhìn như vậy .
Lương Tâm Kỳ từ lúc đi ra không dám ngẩng đầu nhìn anh , vì cô sợ anh sẽ châm chọc cô.
Tay nắm chặt váy , sau đó yên lặng đi đến cạnh anh , lúc này , người trong tiệm kinh hô: " Phối hợp thật tốt nha , hai người đứng chung quả là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ".
…… …… …… …… ……
Lương Tâm Kỳ nghe nói có điểm động lòng , vừa ngẩng đầu lên cũng thấy An Vĩ Thần nhìn cô , cô nở nụ cười xán lạn với anh , cười sâu đậm chiếu vào đầu óc của anh, thế cho nên mới mất đi sự thống khổ ban đêm của cô , làm bạn anh cũng chỉ có nụ cười này.
Lương Tâm Kỳ đối diện với An Vĩ Thần , bộ tây trang anh đang mặc dường như dành riêng cho anh , vừa vặn dóc người , thoạt nhìn càng thêm yêu mị , cô không tự chủ kêu một tiếng: " Thần".
Một âm thanh mê hoặc làm cho tâm An Vĩ Thần rung động , anh ho nhẹ một tiếng , che giấu sự rung động đó , quỷ thần xui khiến anh hỏi một câu: " Làm sao vậy?"
Nói xong mới phát hiện ra giọng nói của mình hơi run còn kèm theo mấy phần ôn nhu.
Lương Tâm Kỳ còn cho rằng An Vĩ Thần sẽ không để ý cô , nhưng cô thật không ngờ anh trả lời cô , mà còn rất ôn nhu , cô ngây ngốc chốc lát , sau đó mỉm cười nói: " Không có gì , chỉ là thấy anh mặc bộ tây phục này rất hợp với vóc dáng của anh".
Nói xong , Lương Tâm Kỳ ngượng ngùng đỏ mặt , An Vĩ Thần nghe vậy , nhìn cô một cái , sau đó không nói thêm gì đi vào trong phòng thay quần áo.
Mấy phút sau , anh thay đổi lại y phục của mình , đi tới bàn kiếng , cầm chìa khoá xe liền hướng ra cửa tiệm , anh vừa đi vừa nói với mấy nhân viên: " Ngày mai đem quần áo đến là được rồi".
Lương Tâm Kỳ đứng trước gương nhìn lễ phục không vừa lòng , đột nhiên nghe anh nói ngày mai đem quần áo qua , lòng cô kích động không giải thích được , mắt trừng to không thể tin nhìn theo bóng anh rời đi.
Mấy năm nay , đây là lần đầu tiên anh đối với cô như vậy , rốt cuộc đối với cô cũng là một loại khẳng định.
Cô nghĩ trong lòng anh có phải hay không đã biểu hiện bắt đầu tiếp nhận cô? Anh có phải hay không đã bắt đầu động tâm với cô?
Nghĩ vậy , Lương Tâm Kỳ cười rộ lên .
----------------
TRên đường , một chiếc Audi A đen chạy vội , tốc độ còn nhanh hơn so với xe đua , cũng không có phải là chủ nhân của chiếc xe tâm tình đang không tốt hay là vội vã có chuyện?
An Vĩ Thần từ lúc trong tiệm áo cưới ra , tâm tình như không xong , nhớ tới lời nói không thể giải thích được , trong lòng anh cũng không khỏi tự tức giận chính mình , anh không phải rất ghét người phụ nữ kia sao? Vì sao nhìn vào ánh mắt thanh thuần của cô , và lời cô nói bộ đồ rất hợp với anh thì chính anh cư nhiên không giải thích được câu nói chết tiệt kia, chỉ sợ cô gái kia bây giờ rất cao hứng , anh hừ lạnh trong lòng.
Hiện tại cứ để cô ta cao hứng một chút , sau đó nhìn xem anh làm sao mà dằn vặt cô , để coi cô ta cười đến khi nào , lúc này trên mặt An Vĩ Thần lộ ra vẻ tàn khốc , một đôi mắt tà mị mang theo lãnh ý tàn nhẫn , anh đáo chân đạp ga , xe như trận bão táp mà chạy trên đường , bánh xe chỉ để dấu răng một vòng tua