Từ Lạc vẫn đang nghe điện thoại, nhưng cô rõ ràng đang bộc phát tức giận.
Diệp Thành kia mà muốn đuổi việc cô, vậy càng mừng, cô lại còn cao hứng là đằng khác.
"Ai sợ ai chứ?"
Diệp Thành ở đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, " cà phê của tôi đâu?"
"Cái gì chứ? cà phê ?" Từ Lạc sửng sốt một chút.
Cô nhớ lại, trước kia ngày nào cũng pha đủ loại cà phê cho hắn. Giờ ly hôn rồi, mẹ nó muốn uống cà phê do cô pha sao, còn khuya.
Cô nói, mang chút châm chọc, "Diệp tổng à, sao anh không nói bảo bối Tâm Nhã nhà anh pha cà phê cho anh đi. Tôi không rảnh!"
"Cô nói đủ chưa?" Âm thanh Diệp Thành nghe cực kỳ nguy hiểm.
Từ Lạc cười khổ, " Diệp tổng, tôi quả thực đã pha cà phê cho anh gần năm, nhưng hiện tại, tôi và anh đã ly hôn rồi. Chẳng lẽ anh lại bắt vợ cũ đi pha cà phê cho anh, không hợp lý chút nào nha."
Diệp Thành ở bên kia kinh ngạc, nhưng vẫn tùy hứng nói, " tôi cho cô thời gian phút. Nếu phút sau, vẫn không thấy cà phê của cô mang tới, hậu quả, cô tự chịu." Nói xong, hắn cúp máy bụp một cái.
Từ Lạc tức muốn nổ mắt. "Mịa nó, sao hắn không nghe cô nói chứ? Luôn ngang ngược như thế? Ly hôn rồi mà còn bắt cô làm cái này, làm cái kia, đời trước cô nợ hắn sao?"
Ngồi một lúc lâu, Từ Lạc quyết định mặc kệ luôn, cà phê gì chứ? Tự làm lấy, không thì thèm chết hắn đi.
Nghĩ thế, cô nhất thời liền thấy sảng khoái. Cao hứng liền ngồi trước máy vi tính, làm việc như một cái máy.
Thoáng cái hết phút.
Diệp Thành ở bên kia rõ ràng đang căn giờ, vừa đúng phút sau, liền gọi tới, "cà phê của tôi đâu?"
Từ Lạc cau mày, tức giận, " Không rảnh."
Bên kia im lặng thật lâu, một lát lại phát ra thanh âm lạnh lẽo của hắn, "Từ Lạc, cô tới phòng làm việc của tôi."
Từ Lạc tức giận, cô dập máy một cái như dằn mặt Diệp Thành. Do dự ngồi một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy đi vào phòng làm việc của Diệp Thành.
Cô cũng muốn xem, hắn làm cái trò gì?
Trong phòng, Diệp Thành ngồi trên ghế lớn, sắc mặt âm trầm như muốn giết người.
Từ Lạc mở cửa bước vào. " Diệp tổng, ngài tìm tôi có việc."
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn cô chốc lát, lạnh lùng, tôi nói cần cà phê mà, cô như giả bộ ngu ngơ không biết thì phải."
A..Từ Lạc nhìn chằm chằm Diệp Thành, cô mắng chửi trong lòng. Nhưng bên ngoài lại cúi đầu không nói nửa chữ.
"Tôi cho cô thêm nửa tiếng nữa, nữa tiếng đó, cô làm được chứ?" Diệp Thành tiếp lời.
Từ Lạc không trả lời, hất đầu quay đi.
Diệp Thành đen mặt. Rõ ràng đầy oán hận mà nhìn chằm chằm cô.
Mẹ kiếp, cái người phụ nữ này, từ khi tuyên bố ly hôn, thái độ lại thay đổi đến °.
Cô ấy trước kia luôn luôn cưng chiều hắn, chỉ cần hắn chưa ăn cơm liền đau lòng, hắn bị ốm liền hết lòng chăm sóc, khiến hắn lúc nào cũng thoải mái yên tâm mà làm việc.
Chi dù bây giờ hai người ly hôn rồi, Từ Lạc cũng không phải đến mức tuyệt tình như thế chứ? Dù gì cô ấy vẫn là trợ lý đặc biệt của hắn.
Từ Lạc hừ lạnh một tiếng, "Diệp tổng, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng, Từ Lạc tôi chỉ có một cái mạng, cũng chỉ có một mình, nếu anh mà cứ ép tôi, thì tôi thà bị đuổi, cũng không làm bất cứ cái gì cho anh.
Diệp Thành cười lạnh một tiếng. Hắn lôi một chú chó nhỏ lông mượt màu trắng trong bàn ra. Chú cho đang ngủ ngon bị hắn lôi bất ngờ, giật mình gâu gâu một tiếng.
Vừa thấy Từ Lạc nó bổ nhào đến, cuốn quýt như mẹ con. Diệp Thàn đứng dậy tiến về phía Từ Lạc, túm con chó nhỏ lại, hắn lạnh lẽo.."Nếu cô không làm, vậy có muốn ăn thịt chó sao?"
Từ Lạc vừa thấy chú chó, cô liền nghẹn lại, ngoài Diệp Thành ra, chú chó nhỏ này chính là bạn của cô, ở bên cô mỗi khi cô buồn.
"Trả lại nó cho tôi, tôi pha cho anh là được" Từ Lạc đành thỏa hiệp.
"Vậy còn được," đi liền đi. Diệp Thành xoay người trở lại ghế, không quên nói, "cà phê sữa ít đường như trước kia."
Ôm chú chó nhỏ ra khỏi phòng, Từ Lạc điên tiết, má lại dám uy hiếp cô, để tiện, phi..."cà phê sữa ít đường sao? Bà đây bỏ nửa kí đường vào cho anh bị tiểu đường má anh luôn."
Nói là làm, nửa tiếng sau, cô mang ly cà phê sữa vào, mùi thơm vẫn vậy chỉ là đường quá nhiều đến nỗi đặc sệt.
Vừa nhấp một ngụm, Diệp Thành liền cau mày, "đây mà là cà phê của tôi sao?"
"Như anh thấy đấy!" Từ Lạc kênh mặt đáp.
Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh băng nhìn Từ Lạc. Hắn bước đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy mặt cô, kéo đến gần hắn.
Khoảng cách hai người cũng vì thế mà gần nhau, có thể muốn hôn là hôn được liền.
Âm thanh Diệp Thành lạnh ngắt, " Từ Lạc, lá gan của em càng ngày càng lớn."
Từ Lạc bị Diệp Thành bóp mặt, đau đến nhăn mày, nhưng cô rõ ràng không có chịu thua, " tôi gan lớn, cũng không mặt mày dày vô sỉ như anh."
Diệp Thành nhìn Từ Lạc trong gang tấc, trong lòng kích động, bỗng nhiên hung hăng mà hôn lên.
Từ Lạc lập tức ngây người, sau khi kịp phản ứng, cô liền không ngại mà tặng hắn một cái bạt tai, thoát khỏi tay hắn lùi ra phía sau....
"Diệp Thành, anh bị điên sao?" Cô hét lên.
Diệp Thành sờ má mình, vẫn âm thanh lạnh lẽo, "là cô luôn chọc tức tôi."
Từ Lạc cười khẩy, " ha, tôi chọc tức anh, anh liền lấy miệng dạy dỗ tôi, có cần mặt mũi nữa không? vô sỉ !?"