Không khí trong căn phòng chốc lát yên tĩnh vài giây.
" Tôi..." Diệp Thành theo phản xạ muốn phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lương Minh Phương, rốt cuộc không thể nói được gì, dựa lưng về phía sau, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình đang phát đau, hắn khó khăn nói, " tôi... thừa nhận, tôi đã làm sai rồi."
" Anh không chỉ mỗi làm sai không thôi đâu." Minh Phương vừa nói vừa đẩy quyển vở nhỏ vừa được cô ghi chép đến trước mặt Diệp Thành, cô nói,
" Mấy năm qua, cô ấy chịu bao nhiêu ủy khuất, phần lớn đều là đến từ anh. Nhưng anh không biết, cũng chẳng cần quan tâm. Tình cảm là song phương, nhưng anh đã vứt bỏ Từ Lạc ở tình cảnh tứ cố vô thân, mặc cho cô ấy một mình tự gặm nhấm nỗi uất ức, đau thương, mà người gây ra những uất ức đau thương kia, không ai khác chính là Dirpj Thành anh đấy."
Diệp Thành nghe Lương Minh Phương sổ ra một tràng như mẹ dạy con thơ, lại nhìn đến những nét chữ viết hơi ngoáy một chút trên trang vở, trong lòng hắn, một tia chua xót dâng lên rồi bắt đầu lan tràn ra diện rộng.
Minh Phương vẫn tiếp tục nói, " Anh là vì cô ấy rời khỏi anh, cô ấy mặc kệ đủ loại biểu hiện cảm thấy khổ sở của anh, nên anh tiếc nuối? Anh cảm thấy là bởi vì thiếu mất một bữa cơm ngon do cô ấy nấu, hoặc là thiếu đi một lần cô ấy đeo cà vạt cho anh, làm anh không cam?"
Thanh âm của Minh Phương hơi có chút trầm thấp, nhưng ý chất vấn lại rõ ràng, cô nói tiếp,
" Diệp Thành, vậy tôi tiếp tục hỏi anh, nếu như hiện tại, Từ Lạc lại ở cùng với anh, đúng, một lần nữa cô ấy lại trở thành vợ chồng sống chung một nhà, ngủ cùng một giường với anh, nhưng từ nay về sau, việc nhà anh làm, cơm anh nấu, cà vạt anh tự đeo, anh nói cho tôi xem, anh...vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?"
Diệp Thành kinh ngạc lẫn sửng sốt. Trong đầu hắn nhất thời hiện ra tình cảnh kia.
Một căn phòng ấm áp dưới ánh đèn sáng, khắp nơi bên trong là hơi thở ôn hoà. Từ Lạc sẽ ngồi trên sô pha chờ hắn, bên cạnh có lẽ đã có thêm con trai của hai người họ, bi bô tập nói. Hai mẹ con họ cùng chờ hắn đi làm về, hắn về sẽ nấu cơm cho Từ Lạc, còn Từ Lạc sẽ lộ ra nụ cười với hắn, nụ cười giống như năm trước, vợ chồng hắn sẽ ở trong căn phòng ấm áp, che đi ánh nhìn tò mò của cậu con trai, mà hôn môi nhau.
Vậy thì lúc đó.....Hắn vẫn sẽ khó chịu sao?
Trong lòng hắn giống như một căn phòng tối tăm đã lâu, chợt mở cửa sổ ra, ánh sáng chiếu vào vô cùng mãnh liệt, kích thích cả người tới run rẩy. Diệp Thành bất giác mà thốt lên, " tôi.... không khó chịu, tôi cảm thấy....."
" Rất mong đợi đúng không?" Minh Phương tiếp lời luôn cho hắn.
Diệp Thành trầm mặc, rồi gật đầu.
Lương Minh Phương thở phào, vẻ thông tháo mà sắc bến trong ánh mắt vẫn chưa suy giảm, cô nói,
" Diệp Thành, tự anh suy nghĩ kĩ càng một chút, anh rốt cuộc là bởi vì thiếu đi cơm cô ấy nấu cho anh, không được cô ấy thắt cà vạt, không được cô ấy yêu thương quan tâm mà khó chịu, hay là bởi vì cô ấy không làm những chuyện này cho anh nữa, từ trong tiềm thức nhắc nhở anh, cô ấy đã rời khỏi anh, cô ấy không hề yêu anh nữa, Từ Lạc vốn đã cắt đứt với Diệp Thành rồi, mà cảm thấy khó chịu."
Diệp Thành kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ là trong hốc mắt kia, thoáng cái đã hằn đỏ lên tia máu.
Lương Minh Phương hít một hơi sâu, trong lòng quyết định khơi thông cho Diệp Thành đoạn cuối cùng, cô nói giống như tuyên bố với hắn,
" Diệp Thành, điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là, có phải anh sẽ vì cô ấy rời đi mà tức giận, sẽ bởi vì khả năng cô ấy không hề yêu anh nữa mà khó chịu, sẽ không chịu được Từ Lạc rời khỏi anh, không ở cạnh anh, cho nên, anh bây giờ hãy nghĩ tiếp đi, rốt cuộc thì anh đối với cô ấy, thật sự một chút quan tâm thôi cũng không có hay sao?"
Tia đỏ trong hốc mắt Diệp Thành ngày càng đậm, cả người hắn run rẩy, trong lòng liền có một đáp án hung hãn muốn nhảy vọt ra...
Chỉ là đáp án kia thật sự quá nặng, hắn thậm chí ngay cả một chút khí lực để nói ra khỏi miệng thôi cũng khôn có.
Thật tệ hại.
Lương Minh Phương nhìn biểu hiện kia của Diệp Thành, cô thực sự không thể nhịn nổi cái tên này nữa, lúc này, cô như một con sói mọc răng nanh, tùy ý mà thị uy với một con cọp bệnh chính là Diệp Thành kia,
" Diệp Thành, anh nếu như hiểu rõ những điểm mà tôi nói, anh sẽ biết, tôi vì sao mắng anh là đồ vô liêm sỉ, biết vì sso không? Chính là anh thật sự quá vố sỉ, chính là một tên thiếu chửi.!"
Hai tay Diệp Thành run rẩy, đã đổ ra mồ hôi đầy lòng bàn tay. Hắn vừa định nói thêm thì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Minh Phương thu dọn đồ trên bàn, rồi hẵng giọng, " vào đi."
Đặng Đình Phi đi vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhất thời cau mày, đi tới bên cạnh Lương Minh Phương, trước tiên cúi đầu xuống, ở trên má hồng của cô mà hôn bẹp một cái, sau đó mới mở miệng nói, " Diệp tổng, anh và bà xã của tôi đang nói gì thế?"
Bốn chữ "bà xã của tôi" được Đặng Đình Phi nhấn mạnh, cố ý cường điệu lên rất cao. Thật là một đại nam nhân, sao nói chuyện lại chua le chua lét toàn mùi giấm xông vào mũi.
Minh Phương lườm y một cái, khí thế Đặng Đình Phi cũng nhất thời xìu xuống, kéo ghế mà ngồi bên cạnh Minh Phương. Y nói, " aizz, anh chỉ hỏi xíu thôi mà, đâu có ý gì khác đâu."
Minh Phương hừ lạnh một tiếng, " hứ, anh thì lúc nào cũng có lý hết á."
Diệp Thành chỉnh sửa lại tâm tình, bình tĩnh nói, " tôi tìm Bác sĩ Lương để hỏi thăm về tình hình của Từ Lạc vợ tôi thôi."
Đặng Đình Phi gật gật đầu, đặt đồ ăn lên bàn của Minh Phương. Căn dặn cô ăn uống đầy đủ, sau đó mới quay sang Diệp Thành nói,
" Diệp Thành...tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu, có rảnh để nói chuyện không?"
Diệp Thành từ trong suy nghĩ của mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp, " được."
"Vậy....đi ra ngoài đi." Đặng Đình Phi đứng dậy ra hiệu.
Minh Phương lúc này đang ăn đồ ăn mà Đặng Đình Phi mang đến cho cô, ăn đến ngon lành, thấy hai người Đặng Đình Phi và Diệp Thành đang đứng lên, chuẩn bị ra ngoài thì ngạc nhiên, nhất thời đứng dậy nói, " Hai người các anh nói cái gì đó, còn muốn giấu em? Lén lút cái gì hả?"
Đặng Đình Phi cười hì hì, y xoa đầu cô, nói, " Phương Phương yên tâm đi, ông xã đi bàn chuyện làm ăn với Diệp tổng thôi, kiếm tiền nuôi em đó, em đừng xen vào."
Đoạn y nói xong, liền cùng Diệp Thành ra khỏi phòng. Để Minh Phương ở lại với cả tá đồ ăn....nhìn thôi đã thấy no đến tràn dạ dày....