Không gian yên tĩnh. Mãi lâu Từ Lạc mới an tĩnh nói,
" Diệp Thành, chúng ta về nhà đi."
Diệp Thành nhìn sắc mặt cô, đành phải nuốt xuống những lời trong lòng chưa kịp nói. Gật đầu với cô, hân nhỏ giọng, "được."
" Tôi không muốn lái xe, anh đưa tôi về đi." Từ Lạc nói xong, liền từ sau quầy cầm đồ của cô lên, tắt điện trong tiệm, trầm mặc đi ra ngoài.
Diệp Thành nhìn cô khóa cửa xong, hắn đi đến bên cạnh Từ Lạc, nói, " tuyết hơi nhiều, anh ôm em qua xe."
Từ Lạc giống như đang suy nghĩ cái gì đó, cũng không có phản đối. Diệp Thành thở phào một cái, khẽ cong eo mà ôm ngang Từ Lạc lên, từng bước cẩn thận đi qua đất tuyết trơn trượt.
Xe một đường chạy nhanh về khu chung cư. Vừa về đến nơi, Diệp Thành đi theo Từ Lạc lên tận phòng của cô. Bật đèn lên, trong phòng có vẻ hơi âm u một chút, vì ánh đèn màu vàng chiếu yếu ớt.
Từ Lạc tiến đến Sôpha, đặt túi xách qua một bên, cực kì mệt mỏi tựa vào ghế.
Diệp Thành giúp cô đóng cửa lại, nhìn dáng vẻ của cô, hắn hỏi, " có đói không? Anh mua chút đồ ăn cho em."
Từ Lạc lắc đầu, " không muốn ăn đâu."
Diệp Thành nghe vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ là mgooif xuống nhẹ nhàng bên cạnh cô, hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thành mới mở lời, " Từ Lạc, trong lòng em, thực không có lời gì muốn nói với anh sao?"
" Không có gì hết, anh về đi, tôi mệt rồi." Cô lãnh đạm mà nói.
Diệp Thành vẫn không động đậy, hắn nhỏ giọng, " Lạc Lạc, có chuyện gì, em cứ nói ra...đừng nhẫn nhịn...mà giấu trong lòng nữa...anh tình nguyện để em trút giận."
" Anh tình nguyện?? " Từ Lạc đột nhiên ngồi bật dậy, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mê mang chưa từng thấy, " Diệp Thành...anh thì có tư cách gì mà tình nguyện giúp tôi?"
Diệp Thành trầm mặc, đôi mắt lại yên lặng nhìn Từ Lạc.
Từ Lạc bỗng nhiên hất ly trà một cái, cô hét lên giận dữ, "aaa...mỗi người các anh đều sống an ổn, các anh không thể mặc kệ một kẻ hàn mạt như tôi sao! Không thể tránh xa tôi ra sao?"
Diệp Thành đứng dậy, hắn nói, " Từ Lạc, anh không định cứ như vậy mà cả đời không qua lại với em đâu, vì anh vẫn là chồng hợp pháp của em. Anh vẫn có quyền chăm sóc em."
" Tên khốn, anh cút mau đi, cút." Từ Lạc gắt lên, đôi mắt cũng muốn đỏ.
Thanh âm Diệp Thành trầm ấm, " anh biết anh có lỗi, cũng biết trong lòng em đang cố kìm nén." Hắn thở dài,
" nếu anh mà đi lúc này, em nhất định sẽ lại nghẹn lại trong lòng, một mình chịu đựng. Hôm nay, em không phải một mình mà chịu đựng nữa, không phải em rất khổ sở sao? Không phải em uất ức sao? Em nói ra hết đi, đánh amh cũng được, mắng anh cũng được, anh sẽ lấy thân anh để em trút giận."
Từ Lạc nghe hắn nói, càng thêm mấy phần chán ghét, cô gàn giọng :
"Nhân lúc tôi chưa nổi giận, cút mau đi, đừng làm phiền tôi nữa."
Diệp Thành im lặng không nói chuyện.
Hai mắt Từ Lạc đỏ bừng mà nhìn chằm chằm mặt Diệp Thành, bỗng nhiên vươn tay túm lấy cánh tay hắn, kéo lên miệng cô, cắn một cái thật mạnh....vừa cắn vừa nghiến...
Diệp Thành bất ngờ bị cô cắn, hắn bất giác vừa đau xót, vừa thấy tội cô....nhăn chặt hai chân mày lại, không có phản kháng, để mặc cho cô cắn tay hắn.
Đến lúc cô buông tay hắn ra, thì nơi vết cắn cũng tím đỏ lên, rỉ cả máu tươi...
Cô nhìn hắn, mắt cô ầng ậng nước...Sắc mặt Diệp Thành vẫn không chút thay đổi. Hắn đưa cả cánh tay kia tới trước mặt cô, rồi nói, " muốn nữa không? Anh cho em cắn."
Từ Lạc, nước mắt rơi ra...."Đừng thương hại tôi." Cô bất giác lui tránh xa hắn một khoảng, mắng to, " Mẹ kiếp, đừng có giả nhân giả nghĩa, anh muốn tôi trút giận đúng không? Được, tôi coi như cũng nhịn đủ anh rồi, anh muốn nghe lời trong lòng tôi, vậy, tôi hôm nay chửi chết tên khốn nạn anh."
Từ Lạc lúc này nào còn quản chi cái sĩ diện, cái tiết tháo, công dung ngôn hạnh, cô chỉ biết cô nhịn đủ rồi, thực đủ lắm rồi, trong lòng cô dồn nén quá nhiều thứ, bao nhiêu chuyện xảy ra trong năm qua, cộng thêm chuyện hôm nay, nó giống như một tòa núi lớn nặng nề hạ xuống, khó chịu cực kì.
Cô thật sự muốn trút ra hết ngay lúc này.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thành, nghiến răng mà nói, " anh muốn nghe tôi chửi, tôi chửi cho anh nghe. Từ Lạc tôi đây đã sớm muốn chửi chết anh rồi. Diệp Thành, năm chúng ta ở cùng nhau, anh thì sống thoải mái quá mà, nhưng anh có biết tôi đây, khó chịu ngột ngạt đến mức nào không? Anh đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, cô này ôm, cô kia ấp, tôi một người vợ phải ở nhà nấu cơm cho anh, làm việc cho anh, tôi là vợ anh mà, là vợ anh đấy.."
Từ Lạc bật khóc lên. Cô vẫn nói trong cơn tức, " Còn nữa, mỗi buổi tối, anh không biết từ cái hố tiêu tiền nào trở về, tôi còn phải làm bộ như không chút để ý, một mực chăm sóc anh cẩn thận. Anh còn muốn tôi bày ra đủ cái tư thế để cho anh thao!"
Diệp Thành không nói được câu gì, hắn chỉ biết tim hắn lút này chợt co rút lại, đau thắt.
Từ Lạc vẫn chưa ngừng, cô quệt đi nước mắt trên mặt, "anh cho rằng tôi cam tâm làm những chuyện đó sao? Tôi là cái gì? Không phải bởi vì chút tình cảm trong lòng bị anh coi là trò hề, anh không them quan tâm sao?"
Cô càng nói, càng giống như bị kích động, tựa như một ngòi nổ bị châm, cháy lớn dần, xèo xèo mà đốt vào tận đáy lòng, tôi là vợ anh ngần ấy năm, anh xem tôi là vợ hả, anh từng quan tâm tôi chưa? Hả???" Cô nói xong khóc không ra tiếng, nước mắt cứ thế tuôn ra vô thức, không gì ngăn lại....
Bao nhiêu tủi hờn, chua xót, có lẽ hôm nay, trong cơn khóc này, cô sẽ trút hết.....không muốn giữ lại thêm chút đau khổ nào nữa...