Phạm Ngọc Quyên và con trai Đặng Việt trao đổi ánh mắt, giữa hai mẹ con liền có ăn ý, trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của đối phương.
Đặng Việt sửa sang lại một chút áo sơ mi của hắn, đi tới bên cạnh Lương Minh Phương, nói lớn, " cô, cút mau đi, đây là chuyện Đặng gia chúng tôi, không có liên quan đến cô, cô một con bác sĩ quèn, một ngày khám chữa tay châm sờ mó bao nhiêu thằng đàn ông, chẳng khác đ là bao, cho nên, cô đừng có mà dây dưa, làm cặn bẩn hết cửa nhà Đặng gia chúng tôi, cút xéo.!!"
Lương Minh Phương bấy giờ mới từ trong suy nghĩ của mình mà tỉnh táo lại, nhìn mặt Đặng Việt cười lạnh, bất giác một quả đấm trực tiếp chào hỏi lên cái bản mặt gian đểu của Đặng Việt.
Món võ karate của cô, hôm nay mới được sài đến nha.
Đặng Việt ôm mặt đau đớn, hắn che che vết đấm trên mặt, hét lớn, " mẹ mày, con đ dám đấm tao, đồ khốn !!"
Lương Minh Phương gằn lên, hai mắt đỏ ngầu, " tôi đánh cậu đấy, đồ khốn nạn, Đình Phi hiện tại còn đang cấp cứu chưa rõ sống chết, cậu, mẹ cậu, các người từng người một đừng cho rằng tôi đui mà không nhìn ra được dã tâm của các người.! Haha, nực cười, muốn để tôi cút, nói tôi tâm tư bất chính, vậy sao không tự nhìn lại nội tâm của các người xem, sạch sẽ lắm à?"
Đặng Việt nheo mắt lại, " con d kia, tao khuyên mày nói chuyện chú ý một chút, nếu không người cuối cùng không có quả ngọt để ăn chính là mày đấy."
" Vậy sao?" Lương Minh Phương lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, cố bất chấp nói, " các người ích kỉ, các người chỉ muốn cổ phần và quyền lực trong tay Đình Phi, chỉ muốn lợi ích của mình, các người thật sự lo lắng cho an nguy của anh ấy sao? Hôm nay, ở đây, nên cút xéo chính là các người !"
Đặng Việt hừ lạnh một tiếng, hắn nói, " hừ, cho dù bọn tao quan tâm tâm đến cổ phần và quyền lực thì đã sao? Đó là bọn tao nên được. Anh Đình Phi mà qua đời, những cổ phần và quyền lực kia, bọn tao đương nhiên phải thay anh ấy giữ rồi, không lẽ lại cho một con bác sĩ đ không rõ lai lịch như mày giữ sao?"
" Khốn ! Kiếp !" Lương Minh Phương lúc này như một con sói nhỏ bị chọc điên, cơn giận nổi lên khiến cô xông lên đánh nhau với Đặng Việt.
Cô tuy là phụ nữ, dáng người so với Đặng Việt cũng bé hơn, nhưng cô lại có võ trên người, mà Đặng Việt kia tuy là đàn ông, nhưng một chút món võ trên người cũng không có, cho nên hắn liền ăn hành.
Minh Phương vừa ra tay, vừa chửi, " thằng khốn, mày dám nói Đình Phi qua đời sao, dám trù anh ấy chết, anh ấy còn đang phẫu thuật, mày vậy mà dám nguyền rủa anh ấy, nếu thế, hôm nay, bà đây liền đánh cho mày chết trước."
Phạm Ngọc Quyên và Đặng Thu Huệ nhìn thấy Đặng Việt bị Minh Phương đàn áp, nhất thời hoảng sợ hét toáng lên, tràng diện nhất thời cũng hỗn loạn.
Diệp Thành và Hoàng Hiếu vội kéo Minh Phương lại, bằng không tên Đặng Việt kia sẽ bị đánh đến tàn phế, bà cố tổ hắn cũng nhận không ra luôn. Minh Phương bị Hoàng Hiếu kéo lại, miệng vẫn chửi, " Mẹ chúng mày, ai hiếm lạ đồ mấy cái đồ nát, đồ yêu của Đặng gia chúng mày hả? Bà đây mẹ nó chỉ cần một mình Đặng Đình Phi, tao chỉ muốn anh ấy bình an, chúng mày cút xéo hết cho tao, cút ngay bây giờ."
Từ Lạc kịp thời kéo tay Minh Phương lại, " chị Phương, chị bình tĩnh lại được không, nghe em, đừng giận nữa."
Ngay lúc này, bên ngoài cửa, xuất hiện một người đàn ông tây trang, giày da bóng loáng xuất hiện đi vào trong phòng, Phạm Ngọc Quyên vừa nhìn thấy người đàn ông này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng, " luật sư Chương, sao cháu lại đến đây?"
Luật sư Chương này là luật sư tư nhân dài hạn cho Đặng gia bọn họ, cũng coi như là người quen.
Luật sư Chương đẩy đẩy cặp mắt kính nghiêm chỉnh lêm sóng mũi, vẻ mặt nghiêm túc nói, " Đặng tổng lúc trước có giao cho tôi mấy phần văn kiện, tôi cần giao những văn kiện này cho một người."
Đặng Việt vừa nghe luật sư Chương nói, khuôn mặt bị xưng như mặt heo của hắn lập tức cảnh giác, hắn có một dự cảm, văn kiện trong tay luật sư Chương kia, có liên quan đến cổ phần Đặng Đình Phi đang nắm trong tay. Hắn vừa hồi hợp vừa hỏi, " anh Chương, văn kiện gì vậy? Anh trực tiếp nói với tôi là được, mời anh bên này."
Luật sư Chương lạnh lùng mà liếc Đặng Việt mội cái, anh nói, " chuyện văn kiện này, không liên quan đến cậu."
Sắc mặt Đặng Việt nhất thời cứng lại. Mà sắc mặt Phạm Ngọc Quyên và Đặng Thu Huệ ở bên này cũng cực kỳ khó coi.
Luật sư Chương đi tới trước mặt Lương Minh Phương, đưa một văn bản gần giống như hợp đồng cho cô, anh nói,
"Cô Lương, khoảng thời gian trước, Đặng tổng có đến tìm tôi, cậu ấy có ký một văn bản chuyển nhượng cổ phần. Trong văn bản có viết, một khi Đặng tổng xảy ra chuyện, thì toàn bộ cổ phần trong tay cậu ấy, sẽ hoàn toàn chuyển sang danh nghĩa dưới tên của cô Lương Minh Phương."
" Không thể nào !! " Phạm Ngọc Quyên hét to, " đây là đồ của Đặng gia chúng tôi, dựa vào cái gì mà cho nó !!"
Luật sư Chương bình tĩnh nói, " Bà Phạm Ngọc Quyên, theo như điều luật quy định, thì cổ phần này là tài sản hợp pháp của Đặng tổng, cậu ấy sẵn lòng cho ai, là ý nguyện của cậu ấy, những ai khác đều không có quyền ngăn cản."
" Tôi không chấp nhận !!" Phạm Ngọc Quyên vẫn một mực cố chấp, bà ta quả thực không thể nuốt trôi sự thật này, bà ta gằn lên, " không được, tôi không bao giờ đồng ý, Đặng Đình Phi không có quyền làm như vậy, nó là người của Đặng gia, nó chết rồi, thì đồ, tài sản của nó, đương nhiên phải để người Đặng gia chúng tôi tiếp nhận, vô hiệu, văn bản này, không bao giờ có hiệu lực."
Luật sư Chương hừ lạnh, " bà Phạm Ngọc Quyên, tôi biết ý kiến của bà, nhưng bà phải biết, văn kiện của Đặng tổng, là trải qua công chứng, có hợp đồng chuyển nhượng hiệu lực pháp luật, bà tiếp nhận, hay không tiếp nhận, đều không liên quan một chút nào đến hiệu lực của bản thân phần văn kiện này."
Trong tay Lương Minh Phương cầm bản hợp đồng văn kiện kia, bất giác nghĩ đến trước đó vài ngày, Đặng Đình Phi từng nói muốn ký một hiệp định kết hôn vợ chồng với cô. Anh còn nghiêm túc đóng dấu văn kiện để cô kí tên lên.
Hóa ra...
Hóa ra lúc đó, anh đã cố ý trộn lẫn cả văn kiện này ở bên trong, thừa dịp Minh Phương không chút để ý, hai người lại cùng nhau ký tên xuống.
Hóa ra, anh ấy từ khi đó đã bắt đầu chuần bị tất cả. Cả người Lương Minh Phương run rẩy, rung như cái sàng đậu, hai tay cầm văn kiện cũng run lên, bỗng nhiên từ bên trong xấp văn bản kia rơi ra một tờ giấy màu hồng, cô vội vàng nhặt lên, đặt trước mắt vừa nhìn, là bút tích của Đặng Đình Phi.
Nói đúng hơn thì đây là một bức tâm thư Đặng Đình Phi viết cho Lương Minh Phương.
Nội dung chi tiết đến không thể chi tiết hơn.
" Gửi Minh Phương yêu quý của anh. Phương Phương à, Anh không biết em có thể nhìn thấy bức thư này không nữa, nhưng nếu quả thực có một ngày em nhìn thấy, thì có nghĩa là khi đó, anh đã không thể tuân thủ lời hứa ở chung cả đời với em rồi. Bảo bối à, anh xin lỗi.
Nhưng mà dù vậy, ông xã vẫn phải dặn dò em vài việc, em nhất định phải nhớ kĩ cho anh.
Thứ nhất, anh chuyển nhượng tất cả cổ phần này cho em, em có thể dưới sự giúp đỡ của luật sư Chương, dùng những cổ phần này hàng năm nhận được lớn tiền hoa hồng từ nó. Anh để lại số tiền này cho em, hi vọng em không được bạc đãi bản thân đó em biết chưa? Em mà ăn một bữa không ngon, anh liền đau lòng một tháng đó. Số tiền này đủ cho em dùng rất lâu, nhất định em phải đối tốt với bản thân, đáp ứng nguyện vọng của ông xã đó.
Thứ hai, nếu như anh có thể sống, anh nhất định sẽ để em đường đường chính chính vào cửa lớn Đặng gia, ai cũng đừng hòng nghĩ có dị nghị, em chính là bảo bối của Đặng Đình Phi anh, là vợ của anh. Nhưng nếu anh đi rồi, em nhất định cách xa người nhà Đặng gia một chút, càng xa càng tốt. Bọn họ không phải thứ tốt lành gì, anh hi vọng em có thể bảo vệ tốt cho bản thân. Nếu có vấn đề gì, có thể đi tìm Diệp tổng, anh đã nói chuyện với cậu ấy, nếu thật sự không giải quyết được, cậu ấy sẽ ra mặt cho em.
Thứ ba, em nhất định phải nhớ hiệp nghị hôn nhân chồng vợ của chúng ta, không được tham ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không được để nhiễm lạnh mỗi khi mùa đông đến, em phải ăn cơm ngon, ngủ đủ giấc, phải bổ sung vitamin A cho mắt đấy, ông xã chuẩn bị thực đơn cho em rồi, em nhớ phải làm theo đó....
Ài....Phương Phương à, em không được ghét anh dài dòng đâu, anh thật sự không có bỏ được em.
Anh thật sự rất muốn ở bên em cả đời, thật sự muốn thực hiện lời hứa " yêu" em vạn lần, nếu anh mà đi rồi, em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được để anh đi rồi cũng không yên tâm, được không? Nếu như....anh nói là nếu như, em sau này tìm được một người yêu em, thương em thật lòng, thì anh có thể nhịn đau, yên tâm để em lại cho anh ta.
Anh chỉ muốn thấy em sống tốt, chỉ muốn em sống hạnh phúc một đời an nhiên. Vì nếu như anh không có cách nào để đi cùng với em nữa, anh hi vọng sẽ có người thay anh làm điều đó mà yêu em, chăm sóc em cả đời.
Cuối cùng anh không viết những lời sến súa nữa, cho dù em mắng anh ngốc, nhưng mà anh vẫn muốn nói,
Lương Minh Phương, anh yêu em.
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều.
Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm em, yêu em thêm lần nữa, yêu em cả kiếp sau, kiếp sau nữa....
Kí tên : Ông xã Đình Phi của em."
Bên trong phòng phẫu thuật lúc này, không khí căng như dây đàn. Thân thể tráng kiện, cường đại đầy máu me đầm đìa của Đặng Đình Phi lúc này đang được các bác sĩ bao quanh.
Anh lúc này đã hôn mê rất sâu, không còn ý thức gì nữa.
Anh nào có biết rằng, bên ngoài phòng phẫu thuật lúc này, Lương Minh Phương cô gái nhỏ của anh đang khổ sở siết chặt bức tâm thư trong tay, khóc đến tâm tê liệt phế....