Từ Lạc một bên chiên tôm xong, cô vớt tôm ra khỏi chảo dầu, mang tới đặt trên bàn, Lộ Hà một bên đang cảm thán mùi thơm của tôm chiên, thì bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Lạc còn đeo nguyên cái tạp dề, " để tớ đi mở cửa cho."
Dứt lời cô đi tới trước cửa, mở cửa ra, vừa nhìn một cái.
Vũ Minh Thiên.
Tóc Vũ Minh Thiên hình như dài hơn chút, tóc mái trước trán có chút lộn xộn, nhưng vẫn lộ vẻ phấn chấn, anh khí phi phàm. Anh mang theo một nụ cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng, " Lạc Lạc."
" Anh đến rồi à." Từ Lạc chợt nhớ tới mấy ngày trước, Vũ Minh Thiên nói muốn đón tết cùng cô, cô vội nói, " mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh."
Vũ Minh Thiên đi vào nhà, thay dép khác rồi đóng cửa lại. Đi vào phòng khách.
Mấy món ăn trên bàn đã dọn ra gần hết, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, bay vào xoang mũi Vũ Minh Thiên. Từ Lạc đi ở phía trước, khẽ xoay người nói, " anh ngồi ghế chờ một lát nha, chút nữa là có thể ăn rồi, trước có muốn uống chút gì không?"
Minh Thiên khẽ mỉm cười, nói, trong thanh âm có chút làm nũng, " tôi muốn uống cà phê, em nấu cho tôi uống được không?"
Từ Lạc khẽ sửng sốt một chút, sau đó cười nói "không có vấn đề gì đâu, anh chờ một lát nha."
Minh Thiên cao hứng ngồi tựa vào sô pha, hai chân tùy tiện bắt chéo, anh tuấn mê người.
Lộ Hà đang ở một bên bấm điện thoại, vừa thấy Minh Thiên liền ngừng động tác, nhìn anh chàng soái ca trước mặt, hỏi một câu, " anh đẹp trai à, anh là ai ?"
Minh Thiên vô ý cau mày một cái, nhưng vẫn lịch sự gật đầu, " chào em, anh là Vũ Minh Thiên."
" À, chào anh, em là Lộ Hà, bạn thân của Từ Lạc, anh tới đây...?" Lộ Hà có chút tò mò hỏi.
" Anh đến đón năm mới với Từ Lạc." Minh Thiên nhu hòa nói, khuôn mặt mang theo đầy ý cười thâm tình.
Lộ Hà trên mặt phủ đầy thâm ý, ồ lên một tiếng, hỏi thẳng, " thế cho nên, là anh muốn theo đuổi cậu ấy hả?"
Minh Thiên suýt chút nữa ho khan vì sặc nước miếng, " Cô nhóc....em nói chuyện đúng là thẳng thắn."
" Ừ, Lộ Hà em trước giờ, không có quanh co lòng vòng." Lộ Hà tự hào tự vuốt lông cho mình, cô nói tiếp, " mặc dù anh khí chất phong độ thật đấy, nhưng mà hình như không có hơn Diệp tổng là bao nhiêu." Lộ Hà mở miệng đánh giá Vũ Minh Thiên, "cho anh điểm thôi."
Minh Thiên cũng không chấp lời đánh giá của Lộ Hà. Chỉ đơn giản nói vài câu tiếp chuyện cho vui.
Lộ Hà nhìn biểu cảm của Vũ Minh Thiên, cười nói, " anh một thân tết đến tận đây, quả là tâm ý nha, nhưng mà tấm chân tình này, Từ Lạc có biết không? Cô ấy chưa đáp lại anh?"
Vũ Minh Thiên cũng không do dự, chuyện anh dần thích Từ Lạc, chẳng có gì sai trái mà phải giấu diếm cả, anh nói, " ừ, anh cũng có vài lần biểu đạt rồi, nhưng mà Từ Lạc.....cô ấy...."
Lộ Hà chen ngang, " có phải cậu ấy không phản ứng với anh, cố ý né tránh vấn đề phải không?"
Con ngươi Vũ Minh Thiên chợt lóe lên kinh ngạc, "sao em biết."
Lộ Hà đắc ý cười nói " hứ, em có thể không biết sao, Từ Lạc là bạn tri kỉ của em mà, có cái gì mà nó không kể em nghe đâu."
" Để em nói cho anh nghe," Lộ Hà thần thần bí bí làm gia cát lượng cho Vũ Minh Thiên, " Lạc Lạc á, chính là tính nết như vậy, bình thường, nó mạnh mẽ lắm, nhưng bên trong lại yếu đuối nhút nhát, trong công việc, nó sáng suốt cực kì, tới phiên chuyện tình cảm lại chính là ngốc nghếch, không phải quá cố chấp, mà chính là nhát gan không dám thử. Đầu óc như chứa thủy ngân ấy, mãi không có thông suốt."
Vũ Minh Thiên cũng tán thành, " hình như anh cũng thấy vậy."
" Còn sao nữa, chính là như vậy đó." Lộ Hà thao thao bất tuyệt, " anh xem, Từ Lạc kết hôn với Diệp Thành, theo đuổi anh ta đủ năm, năm thôi, chiến tranh thế giới thứ hai cũng đánh muốn xong rồi, mà cô ấy vẫn chưa lấy được lòng của tên kia. Ngược lại còn bị anh ta làm tổn thương trái tim đến sâu sắc, mới hết hi vọng mà từ bỏ rồi đi. Hiện tại á, tim nó vỡ tan rồi, đâu còn tiếp tục mà đụng vào tình cảm nữa?"
Vũ Minh Thiên nhất thời sáng tỏ, thông suốt, "ra là vậy, anh không có nghĩ đến cô ấy lại bị như vậy."
" Nhưng mà, anh cũng đâu phải là không có cơ hội, anh có thể cố gắng thử xem." Lộ Hà vắt hai chân vào nhau, tự tin nói. Y như bán tiên xem bói cho nông thôn vậy.
Minh Thiên chắp hai tay, " Hà cô nương, xin chỉ giáo cho tại hạ."
Nhưng là thanh âm của Lộ Hà còn chưa kịp phát ra, thì phía sau đã vang lên giọng nói của Từ Lạc mang theo đầy uy hiếp, " Hai người đang nói cái gì mà thần bí vậy hả, nói xấu tôi à?"
Vũ Minh Thiên quay đầu lại, đã ngửi được hương thơm cà phê quen thuộc, anh cười thỏa mãn, nhận lấy ly sứ trong tay Từ Lạc, " thơm thật đấy."
Từ Lạc bỏ tạp dề xuống, cô nói, " ừ, cà phê thơm thật đấy, nhưng uống ít thôi, nó không tốt cho thân thể, buổi tối sẽ khó ngủ."
"Không sao," Minh Thiên vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê, thỏa mãn chép miệng mãi. Anh nói tiếp, " hôm nay là tết, vừa hay tôi đón gío thừa với em, đợi đến giờ, tôi mừng tuổi cho em.
Từ Lạc không nhịn được mà phì cười một cái, "tôi lớn thế này rồi, anh còn mừng tuổi làm gì, anh bị ngốc à."
Vũ Minh Thiên cười híp mắt nhìn Từ Lạc, trong lòng ấm áp lạ thường, cũng không có phản bác.
Từ Lạc xoay người qua, mắt nhìn tới phía ban công tầng thượng.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, là một mảnh đèn chói mắt của thành phố phồn hoa. Ánh đèn rực rỡ nối thành một mảnh, giống như một con sông lớn, phát sáng lăn tăn.
Lúc này, không biết ở đâu bắt đầu thả pháo hoa. Một đường pháo hoa thẳng tắp xông lên bầu trời, bùm một tiếng rồi bung ra xung quanh, ánh sáng lập lòe, vô cùng hoa lệ.
Trong lòng Từ Lạc có chút ấm áp, đây mới chính là mùi vị tết nên có.
Cô đang nghĩ như vậy, điện thoại trong túi áo cùng lúc vang lên, cầm lên vừa xem, là Diệp Thành.
Cô bắt máy, " alo?"
" Lạc Lạc, anh đến rồi."
Từ Lạc khơi mi, " cái gì?"
" Anh mới từ nhà tổ ra ngoài, hiện tại đến dưới lầu nhà em rồi."
Từ Lạc cả kinh, bất ngờ, vội đi ra ban công vừa nhìn. Quả nhiên phía dưới lầu đang đỗ một chiếc BMW màu đen bóng loáng. Diệp Thành mặc áo sơ mi màu sẫm, thân hình tuấn dật cao thẳng đứng bên cạnh BMW của hắn, ngửa đầu, đôi mắt thâm thúy kia hơi dịu dàng, nhìn thẳng vào Từ Lạc ơt trên ban công.
Vừa vặn ngay lúc này, lại có một đường pháo hoa nữa bay lên trời, bắn ra đây hoa sao rực rỡ, ánh lên khuôn mặt hai người họ toàn là ánh sáng hoa lệ.
Từ Lạc nói qua điện thoại, " sao anh lại đến?"
Diệp Thành bên dưới khẽ cười, " anh muốn gặp em, muốn đón năm mới với em."
Hắn bên này đang nói thì bỗng nhiên nhìn thấy trên ban công, lại xuất hiện thêm một bóng người cao thẳng như cây Tùng, nhìn kĩ, chính là Vũ Minh Thiên.
Hai mắt hắn chợt đen lại.
Vũ Minh Thiên cách ban công nói vọng xuống dưới, " Diệp tổng, anh vậy mà cũng đến?"
Diệp Thành nhìn chằm chằm Vũ Minh Thiên, cũng không nói chuyện.
Khóe môi Vũ Minh Thiên khẽ cong lên, giống như khiêu khích, liền khoác lấy vai Từ Lạc, " Diệp tổng, anh chẳng phải là về Diệp gia sao? Nếu thế, thứ cho tôi và Lạc Lạc không tiễn được, tôi và cô ấy phải chuẩn bị cơm tất niên rồi."
Diệp Thành nắm chặt điện thoại, trong lòng hắn nổi sóng cuồn cuộn.
Hắn cười lạnh, " tôi không đi, muốn đi, vợ tôi đi cùng."
Đoạn hắn cúp điện thoại rồi thẳng chân lên lầu...