Cũng với một tiếng thét cực kỳ chói tai, một vọt máu tươi chợt bắn tung tóe, tên chấp sự của Thiên Lôi Tông ở trước mặt Đường Phong trừng đôi mắt thật lớn nhìn hắn, không thể tin tưởng được, đôi tay giữ chặt yết hầu của mình nhưng không thể cản được máu tươi phun ra ngoài.
- Ngươi…
Tên chấp sự này kinh ngạc xoay người lại nhìn Đường Phong, lập tức ngã xuống mặt đất, toàn thân rung động kịch liệt, hẳn là tức giận còn chưa hết.
Đường Phong lắc lắc Độc Ảnh Kiếm trên cánh tay, vẩy một ít máu còn dính ở trên thân kiếm, lạnh lùng đứng yên nhìn Ô Chính Ưng.
- Lớn mật.
Ô Chính Ưng tức sùi bọt mép, hắn vừa mới thấy một màn sờ sờ ngay trước mắt, lúc chính mình và thanh niên này nói chuyện điều kiện với nhau, mà hắn dĩ nhiên lại dùng trường kiếm trực tiếp cắt cổ chấp sự của Thiên Lôi Tông!
Thanh niên sức trâu ngu ngốc không hiểu chuyện, con mẹ nó đầu đất mười phần! Hành sự căn bản không thể suy tính theo lẽ thường.
Một màn vừa rồi phát sinh quá đột nhiên, không chỉ Ô Chính Ưng tức giận mà tất cả những đệ tử Thiên Lôi Tông đang vây quanh Đường Phong cũng cực kỳ tức giận, phẫn nộ không ngớt, hận không thể xông tới phía trước chém giết Đường Phong tại chỗ. Chẳng qua là chưa có mệnh lệnh của Ô Chính Ưng nên không ai dám lộn xộn. Huống chi Đường Phong còn vừa mới đại chiến với mấy vị chấp sự, tràng cảnh vừa rồi còn rõ ở trước mắt, đại đa số bọn họ còn chưa tới được Linh Giai làm sao mà dám tới vuốt râu hùm?
- Tiểu tử, đây là tại ngươi tự đi tìm đường chết!
Ô Chính Ưng cũng không lập tức hạ thủ đối với Đường Phong, dù sao đi nữa người này đã rơi vào trong vòng vây của Thiên Lôi Tông rồi, căn bản không thể chạy thoát được, động thủ sớm hay muộn một chút cũng không khác gì nhau.
- Người Thiên Lôi Tông làm nhiều việc ác, chết cũng không đủ đền mạng, hôm nay bản thiếu gia thay Dung Thành, thay Dung gia đến đòi công đạo!
Lời vừa dứt Đường Phong đã đi tới phía Ô Chính Ưng.
- Ha ha!
Ô Chính Ưng cười to lên mấy tiếng, căn bản không thể biện pháp, không thể mở mang trí óc cho tên đầu đất này được, thực lực của song phương chênh lệch với nhau không chỉ là một tầng cấp.
- Ngươi chỉ có một người cũng dám gọi nhịp với Thiên Lôi Tông ta, thực sự là một tên không biết trời cao đất dày là gì, một tiểu tử cuồng vọng tự đại. Nếu như ngươi là người của đám hắc y thần bí đó thì Ô mỗ còn có thể kiêng kỵ đôi chút, nhưng chỉ bằng vào ngươi? Còn không có tư cách này!
Bước tiến của Đường Phong chợt dừng bước, cười đầy ý tứ nhìn về phía Ô Chính Ưng, vùng xung quanh lông mày giãn ra một cái, nói:
- A? Thì ra là phó tông chủ sợ đám hắc y nhân kia.
- Bản tọa làm sao lại sợ bọn chúng! Nếu như bọn chúng dám đến, định trước bọn hắn… Có đến không… Trở lại…
Câu nói của Ô Chính Ưng đang trầm bổng du dương, nửa câu đầu còn hùng hổ khí phách mười phần, nửa câu sau lại không biết vì sao mà gián đoạn lại.
Hắn hoảng sợ vì trước mặt mình không hiểu tại sao lại bất ngờ xuất hiện mười mấy hắc y nhân.
Rồi lại thêm mười mấy người xuất hiện nữa.
Những hắc y nhân này không hiểu ở đâu ra bỗng dưng xuất hiện, căn bản không thấy được bọn họ bước ra từ đâu, giống như là trong chớp mắt những người này đã xuất hiện ở trong ánh mặt của mình rồi.
Mỗi người bọn họ đều mặc áo bào đen, toàn thân được bao phủ ở trong bóng tối, căn bản không thể thấy được khuôn mặt, không hề có chút ba động của cương khí, thậm chí còn không nghe được thấy cả tiếng hô hấp và tiếng đập của trái tim.
Bọn họ đứng lẳng lặng ở chỗ đó, giống như là các thiên binh đang cầm vũ khí trên tay, vũ khí ai nấy đều lóe lên hàn quang, toàn thân bọn họ đều tỏa ra khí tức tử vong nồng nặc.
Hắc y nhân thần bí? Mắt của Ô Chính Ưng trừng lớn, hắn tốt xấu gì cũng là phó tông chủ Thiên Lôi Tông, có thực lực Linh Giai trung phẩm, nếu đến giờ hắn còn chưa nhìn ra được lai lịch của những người này thì thực uổng phí cái chức vị này.
Chỉ là Ô Chính Ưng ngàn vạn lần không ngờ được hắc y nhân được truyền bá cực mạnh ở bên ngoài dĩ nhiên lại có thể xuất hiện ngay trước mắt mình! Nếu nói rằng Ô Chính Ưng còn bán tín bán nghi về những người này thì lúc này đã tin tưởng mười phần rồi.
Mọi người ở trong Thiên Lôi Tông cũng rối loạn.
Tuy rằng lời đồn đãi không đáng tin cậy, nhưng dù sao không có lửa làm sao có khói. Về phần hắc y nhân quỷ dị và cường đại như thế nào sớm đã truyền khắp cả Linh Mạch Chi Địa rồi, nửa tháng này vô số gia tộc và tông môn bị thanh trừ, những nhà này không có ai là đối thủ của hắc y nhân cả.
Đối mặt với thế lực chuyên môn đi tàn sát các thế lực từ bên ngoài tới, Thiên Lôi Tông từ trên xuống dưới đều như bị chuột rút.
- Sợ cái gì? Những người này đều không có một chút ba động cương khí, có thể mạnh đến mức nào? Lên hết cho ta, giết sạch những người này lập uy cho Thiên Lôi Tông ta!
Ô Chính Ưng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt đệ tử của Thiên Lôi Tông đang gây rối đều dừng lại.
Đúng vậy, một người tu luyện có mạnh hay không đều có thể dựa vào cương khí ba động trên thân họ đoán được. Tuy rằng những hắc y nhân này quỷ dị đến cực điểm nhưng không hề có một chút cương khí ba động nào, nếu như không thể vận dụng được cương khí thì có thể mạnh đến đâu?
Các thế lực khác đều bị hắc y nhân xử lý hết, nếu như những hắc y nhân này bị giết toàn bộ thì chẳng phải nói rằng Thiên Lôi Tông còn cường đại hơn rất nhiều so với các thế lực khác sao?
Ý niệm vừa mới nghĩ đến đây, nguyên bản các đệ tử Thiên Lôi Tông đang kinh sợ nhất thời sôi trào nhiệt huyết! Theo tiếng gầm giận dữ của Ô Chính Ưng, tất cả đồng loạt xông đến hắc y nhân.
Số lượng hắc y nhân chỉ có hai mươi tám nhưng mà số lượng đệ tử Thiên Lôi Tông lại hơn hai trăm người! Tuy nói cao thủ Linh giai không có bao nhiêu, nhưng chỉ cần số lượng thế này thì cũng đủ để nắm chắc thắng lợi rồi.
Mắt thấy đám người Thiên Lôi Tông động thủ, Đường Phong cũng cười lạnh một tiếng.
Không ai có thể coi thường được sức chiến đấu của dược thi, bất luận ai coi thường đội quân dược thi của hắn đều phải trả giá cực đắt.
Thiên Lôi Tông cũng không ngoại lệ.
Khi đông đảo các đệ tử Thiên Lôi Tông vọt tới trước mặt hắc y nhân chuẩn bị đại khai sát giới thì là lúc các hắc y nhân thoát khỏi trạng thái im lặng, đột nhiên động đậy đồng loạt xông lên.
Giống như một cỗ gió lớn màu đen đột nhiên cuồn cuộn nổi lên giữa trời đất. Hai mươi tám hắc y nhân bắn đi bốn phía, kéo theo phía sau tàn ảnh màu đen không thể bắt kịp bằng mắt thường.
Phốc phốc phốc…
Âm thanh trầm muộn truyền lại liên tiếp giống như tiếng rang đậu! Máu tươi bắn ra khắp nơi, tiếng hét thảm thiết kêu lên liên tiếp! Các hắc y nhân tựa như thiên binh chiếu ra hàn quang chói chang làm cho không ai mở mắt ra được.
Chỉ qua thời gian ba hơi thở, tất cả các hắc y nhân lao ra đều dừng lại hết, mỗi một binh khí trên tay họ đều dính đầy vết máu, tích tụ lại nhỏ từng giọt xuống mặt đất, nhưng mà trên áo bào đen của bọn họ không có tí một hạt bụi nào, căn bản là không có một vết máu mảy may nào sót được trên đó.
Phù phù, phù phù.
Mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông ngã xuống liên tiếp, người này nối tiếp người kia, chỉ trong nháy mắt, số lượng đệ tử Thiên Lôi Tông ngã xuống đã đến ba bốn mươi người, có người thì lập tức chết đi, nhưng cũng có người không chết được, còn một ít sinh cơ nằm trên mặt đất kêu gào khóc thê lương, thống khổ ngập trời, càng đau đớn thì khí tức chết chóc trong sân càng phát ra nặng hơn.
Mùi máu tươi ngập tràn ra ngoài, mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông còn sống đều run rẩy đôi mắt, toàn thân rung rinh không ngớt, ngay cả vũ khí cầm trên tay cũng đều run bắn.
Trong đại đa số bọn họ đều nhìn một màn vừa rồi không hiểu gì hết giống như là một người đi lạc vào trong sương mù, chỉ thấy một chuỗi bóng đen thoát ra một lần thì đồng bọn bên cạnh mình chết đi một cái, liên tiếp có người trúng chiêu ngã quỵ xuống mặt đất.
Chỉ có mấy vị cao thủ Linh Giai kia mới miễn cưỡng có thể thấy vết tích di dộng của những tàn ảnh kia.
Những hắc y nhân thần bí này dĩ nhiên lại cường đại như thế! Mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông còn may mắn sống sốt đều tim đập nhanh không ngừng, bọn họ không phải không có ba động cương khí sao? Lẽ nào bọn họ không hề dùng đến cương khí? Làm sao mà có thể cường đại đến như vậy?
Không cho bọn hắn một chút thời gian phản ứng nào, hai mươi tám đạo tàn ảnh màu đen xoẹt qua rồi quay lại ngay lập tức, các hắc y nhân xuyên qua đám đệ tử Thiên Lôi Tông như đang gặt lúa mạch mà lúa mạch ở đây chính là tính mệnh của các đệ tử Thiên Lôi Tông.
Mấy hộ pháp chấp sự vừa rồi còn giao đấu với Đường Phong đều đứng ngồi không yên, vội vàng lao xuống, mỗi người đón lấy một hắc y nhân và chiến đấu với họ.
Mỗi một hắc y nhân đều là Linh Giai hạ phẩm, những hộ pháp chấp sự này cũng đều là Linh Giai hạ phẩm, song phương tiếp xúc lẫn nhau đều là những chiêu thức lấy mạng ngay tức khắc, nhưng những hắc y nhân quả thực quá mạnh khiến hộ pháp chấp sự của Thiên Lôi Tông kêu khổ không ngớt, căn bản không cho bọn họ thời gian thở dốc.
Sắc mặt Ô Chính Ưng tái mét, nổi giận gầm lên một tiếng, quyền phong tung thẳng đến trước mặt Đường Phong.
Hắc y nhân cường đại ngoài sức tưởng tượng của hắn, hôm nay muốn bảo toàn được Thiên Lôi Tông thì phải hạ thủ được người thanh niên này, chỉ cần bắt sống hắn thì mình mới có thể thoát khốn khỏi đây! Bằng không bị một đám hắc y nhân vây quanh thì cho dù mình là một Linh Giai trung phẩm, chỉ sợ cũng không có phần thắng.
Đánh rắn phải đánh đập đầu, muốn giết người trước hết phải giết ngựa của hắn, rốt cuộc thì Ô Chính Ưng cũng là người từng trải, ở trong thế cục hỗn loạn này vẫn có thể thấy rõ hơn ai hết.
Cho dù đám hắc y nhân thần bí này mạnh đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà đầu lĩnh của bọn chúng lại là một thằng đầu đất. Bọn chúng đều nghe lời tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chỉ đâu đánh đó, lấy thực lực Linh Giai trung phẩm của chính mình muốn bắt giữ hắn thì cũng không có gì khó.
Suy nghĩ trong đầu Ô Chính Ưng còn đang xoay chuyển, còn chưa tới gần Đường Phong thì bất ngờ bị một hắc y nhân đi ra chặn đường.
- Cút ngay!
Ô Chính Ưng giận tím mặt, đánh mạnh một quyền tới hắc y nhân này rồi lách qua, cương khí và quyền kình của Linh Giai trung phẩm bạo phát ra thanh âm gió rít gào thét, quang mang trên quyền phong chói mắt tột cùng, một quyền này có uy lực trời long đất lở.
Một tiếng nổ vang lên, nắm tay hắn đã in trên ngực của hắc y nhân, phía sau hắc y nhân phát ra một tiếng vang nhỏ, một cỗ kình khí từ trong đó bung ra, y phục đều bị nứt toạc hết, tỏa ra quầng sáng cực kỳ rung động mà mắt thường có thể nhìn thấy được, mạnh mẽ tản ra bốn phía.
Một quyền này, mười thành công lực.
Hắc y nhân kia làm sao mà chậm chạp như vậy, không biết né tránh công kích hay sao? Trong lòng Ô Chính Ưng có chút nghi vẫn nhưng cũng không để bụng, hắn biết ai ăn phải quyền này đều tan nát, cho dù là Linh Giai thượng phẩm cũng không chịu nổi.
Đang chuẩn bị tiếp tục đến đối chiến với Đường Phong, Ô Chính Ưng lại cảm nhận được ở bên thân mình có một tia mát lạnh truyền tới, hắn căn bản không nghĩ nhiều được nữa, hầu như phản xạ có điều kiện tung ra hai quyền, chặn lấy một thanh thiên binh từ phía dưới đánh lên.
Vừa mới định thần nhìn lại, Ô Chính Ưng không khỏi ngây ngẩn. Hắc y nhân kia không phải đã bị mình đánh cho một quyền chết rồi sao, dĩ nhiên bây giờ lông tóc không vấn đề gì còn có thể tập kích mình nữa.
- Làm sao có thể?
Hai tròng mắt của Ô Chính Ưng trừng lớn nhưng đối phương không cho hắn cơ hội thở dốc, thanh thiên binh bị ngăn trở nhưng vẫn còn một tay và hai chân đồng thời sử dụng, giống như là cuồng phong mưa rào đánh úp về phía vị phó tông chủ Thiên Lôi Tông này.
Bình bình bình…. Ô Chính Ưng cố gắng đỡ được mấy chiêu, còn lại đều bị hắc y nhân đánh trúng vài cái, cương khí hộ thân bị trực tiếp đánh tan, thân thể mượn lực đạo của đối phương nhảy lùi lại, cuối cùng cũng thoát khỏi đối phương dây dưa.
Vừa mới đứng vững gót chân lại thấy hắc y nhân kia vọt tới trước mắt mình giống như quỷ mị.
Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật mạnh! Trong lòng Ô Chính Ưng không khỏi hoảng sợ, hắn phát hiện rằng mình đã đánh giá thấp thực lực của những hắc y nhân thần bí này.
Tên trước mắt này, cho dù không cần cương khí cũng có thể so bì được với lực lượng Linh Giai trung phẩm của mình không phân cao thấp! Đây rốt cuộc là người hay quái vật? Thân thể của hắn làm sao có thể bộc lộ ra được sức chiến đấu mạnh như vậy?
Đường Phong thờ ơ lạnh nhạt, cũng không hề quan tâm tới hắn nữa, đối phó với tên họ Ô này thì chỉ cần một Dược Thi là đủ.
Cỗ dược thi này là một trong những dược thi cường đại nhất mà hắn có! Đó chính là dược thi được chế biến thì thi thể của Thiên Cơ Tử! Thiên Cơ Tử trước đây là một vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm, dùng thi thể của hắn chế tạo dược thi hiệu quả tất nhiên là không tầm thường, tuy rằng nó không có thần trí nhưng dựa vào chênh lệch cảnh giới khiến nó còn xuất sắc hơn một ít so với các dược thi khác.
Cũng với một tiếng thét cực kỳ chói tai, một vọt máu tươi chợt bắn tung tóe, tên chấp sự của Thiên Lôi Tông ở trước mặt Đường Phong trừng đôi mắt thật lớn nhìn hắn, không thể tin tưởng được, đôi tay giữ chặt yết hầu của mình nhưng không thể cản được máu tươi phun ra ngoài.
- Ngươi…
Tên chấp sự này kinh ngạc xoay người lại nhìn Đường Phong, lập tức ngã xuống mặt đất, toàn thân rung động kịch liệt, hẳn là tức giận còn chưa hết.
Đường Phong lắc lắc Độc Ảnh Kiếm trên cánh tay, vẩy một ít máu còn dính ở trên thân kiếm, lạnh lùng đứng yên nhìn Ô Chính Ưng.
- Lớn mật.
Ô Chính Ưng tức sùi bọt mép, hắn vừa mới thấy một màn sờ sờ ngay trước mắt, lúc chính mình và thanh niên này nói chuyện điều kiện với nhau, mà hắn dĩ nhiên lại dùng trường kiếm trực tiếp cắt cổ chấp sự của Thiên Lôi Tông!
Thanh niên sức trâu ngu ngốc không hiểu chuyện, con mẹ nó đầu đất mười phần! Hành sự căn bản không thể suy tính theo lẽ thường.
Một màn vừa rồi phát sinh quá đột nhiên, không chỉ Ô Chính Ưng tức giận mà tất cả những đệ tử Thiên Lôi Tông đang vây quanh Đường Phong cũng cực kỳ tức giận, phẫn nộ không ngớt, hận không thể xông tới phía trước chém giết Đường Phong tại chỗ. Chẳng qua là chưa có mệnh lệnh của Ô Chính Ưng nên không ai dám lộn xộn. Huống chi Đường Phong còn vừa mới đại chiến với mấy vị chấp sự, tràng cảnh vừa rồi còn rõ ở trước mắt, đại đa số bọn họ còn chưa tới được Linh Giai làm sao mà dám tới vuốt râu hùm?
- Tiểu tử, đây là tại ngươi tự đi tìm đường chết!
Ô Chính Ưng cũng không lập tức hạ thủ đối với Đường Phong, dù sao đi nữa người này đã rơi vào trong vòng vây của Thiên Lôi Tông rồi, căn bản không thể chạy thoát được, động thủ sớm hay muộn một chút cũng không khác gì nhau.
- Người Thiên Lôi Tông làm nhiều việc ác, chết cũng không đủ đền mạng, hôm nay bản thiếu gia thay Dung Thành, thay Dung gia đến đòi công đạo!
Lời vừa dứt Đường Phong đã đi tới phía Ô Chính Ưng.
- Ha ha!
Ô Chính Ưng cười to lên mấy tiếng, căn bản không thể biện pháp, không thể mở mang trí óc cho tên đầu đất này được, thực lực của song phương chênh lệch với nhau không chỉ là một tầng cấp.
- Ngươi chỉ có một người cũng dám gọi nhịp với Thiên Lôi Tông ta, thực sự là một tên không biết trời cao đất dày là gì, một tiểu tử cuồng vọng tự đại. Nếu như ngươi là người của đám hắc y thần bí đó thì Ô mỗ còn có thể kiêng kỵ đôi chút, nhưng chỉ bằng vào ngươi? Còn không có tư cách này!
Bước tiến của Đường Phong chợt dừng bước, cười đầy ý tứ nhìn về phía Ô Chính Ưng, vùng xung quanh lông mày giãn ra một cái, nói:
- A? Thì ra là phó tông chủ sợ đám hắc y nhân kia.
- Bản tọa làm sao lại sợ bọn chúng! Nếu như bọn chúng dám đến, định trước bọn hắn… Có đến không… Trở lại…
Câu nói của Ô Chính Ưng đang trầm bổng du dương, nửa câu đầu còn hùng hổ khí phách mười phần, nửa câu sau lại không biết vì sao mà gián đoạn lại.
Hắn hoảng sợ vì trước mặt mình không hiểu tại sao lại bất ngờ xuất hiện mười mấy hắc y nhân.
Rồi lại thêm mười mấy người xuất hiện nữa.
Những hắc y nhân này không hiểu ở đâu ra bỗng dưng xuất hiện, căn bản không thấy được bọn họ bước ra từ đâu, giống như là trong chớp mắt những người này đã xuất hiện ở trong ánh mặt của mình rồi.
Mỗi người bọn họ đều mặc áo bào đen, toàn thân được bao phủ ở trong bóng tối, căn bản không thể thấy được khuôn mặt, không hề có chút ba động của cương khí, thậm chí còn không nghe được thấy cả tiếng hô hấp và tiếng đập của trái tim.
Bọn họ đứng lẳng lặng ở chỗ đó, giống như là các thiên binh đang cầm vũ khí trên tay, vũ khí ai nấy đều lóe lên hàn quang, toàn thân bọn họ đều tỏa ra khí tức tử vong nồng nặc.
Hắc y nhân thần bí? Mắt của Ô Chính Ưng trừng lớn, hắn tốt xấu gì cũng là phó tông chủ Thiên Lôi Tông, có thực lực Linh Giai trung phẩm, nếu đến giờ hắn còn chưa nhìn ra được lai lịch của những người này thì thực uổng phí cái chức vị này.
Chỉ là Ô Chính Ưng ngàn vạn lần không ngờ được hắc y nhân được truyền bá cực mạnh ở bên ngoài dĩ nhiên lại có thể xuất hiện ngay trước mắt mình! Nếu nói rằng Ô Chính Ưng còn bán tín bán nghi về những người này thì lúc này đã tin tưởng mười phần rồi.
Mọi người ở trong Thiên Lôi Tông cũng rối loạn.
Tuy rằng lời đồn đãi không đáng tin cậy, nhưng dù sao không có lửa làm sao có khói. Về phần hắc y nhân quỷ dị và cường đại như thế nào sớm đã truyền khắp cả Linh Mạch Chi Địa rồi, nửa tháng này vô số gia tộc và tông môn bị thanh trừ, những nhà này không có ai là đối thủ của hắc y nhân cả.
Đối mặt với thế lực chuyên môn đi tàn sát các thế lực từ bên ngoài tới, Thiên Lôi Tông từ trên xuống dưới đều như bị chuột rút.
- Sợ cái gì? Những người này đều không có một chút ba động cương khí, có thể mạnh đến mức nào? Lên hết cho ta, giết sạch những người này lập uy cho Thiên Lôi Tông ta!
Ô Chính Ưng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt đệ tử của Thiên Lôi Tông đang gây rối đều dừng lại.
Đúng vậy, một người tu luyện có mạnh hay không đều có thể dựa vào cương khí ba động trên thân họ đoán được. Tuy rằng những hắc y nhân này quỷ dị đến cực điểm nhưng không hề có một chút cương khí ba động nào, nếu như không thể vận dụng được cương khí thì có thể mạnh đến đâu?
Các thế lực khác đều bị hắc y nhân xử lý hết, nếu như những hắc y nhân này bị giết toàn bộ thì chẳng phải nói rằng Thiên Lôi Tông còn cường đại hơn rất nhiều so với các thế lực khác sao?
Ý niệm vừa mới nghĩ đến đây, nguyên bản các đệ tử Thiên Lôi Tông đang kinh sợ nhất thời sôi trào nhiệt huyết! Theo tiếng gầm giận dữ của Ô Chính Ưng, tất cả đồng loạt xông đến hắc y nhân.
Số lượng hắc y nhân chỉ có hai mươi tám nhưng mà số lượng đệ tử Thiên Lôi Tông lại hơn hai trăm người! Tuy nói cao thủ Linh giai không có bao nhiêu, nhưng chỉ cần số lượng thế này thì cũng đủ để nắm chắc thắng lợi rồi.
Mắt thấy đám người Thiên Lôi Tông động thủ, Đường Phong cũng cười lạnh một tiếng.
Không ai có thể coi thường được sức chiến đấu của dược thi, bất luận ai coi thường đội quân dược thi của hắn đều phải trả giá cực đắt.
Thiên Lôi Tông cũng không ngoại lệ.
Khi đông đảo các đệ tử Thiên Lôi Tông vọt tới trước mặt hắc y nhân chuẩn bị đại khai sát giới thì là lúc các hắc y nhân thoát khỏi trạng thái im lặng, đột nhiên động đậy đồng loạt xông lên.
Giống như một cỗ gió lớn màu đen đột nhiên cuồn cuộn nổi lên giữa trời đất. Hai mươi tám hắc y nhân bắn đi bốn phía, kéo theo phía sau tàn ảnh màu đen không thể bắt kịp bằng mắt thường.
Phốc phốc phốc…
Âm thanh trầm muộn truyền lại liên tiếp giống như tiếng rang đậu! Máu tươi bắn ra khắp nơi, tiếng hét thảm thiết kêu lên liên tiếp! Các hắc y nhân tựa như thiên binh chiếu ra hàn quang chói chang làm cho không ai mở mắt ra được.
Chỉ qua thời gian ba hơi thở, tất cả các hắc y nhân lao ra đều dừng lại hết, mỗi một binh khí trên tay họ đều dính đầy vết máu, tích tụ lại nhỏ từng giọt xuống mặt đất, nhưng mà trên áo bào đen của bọn họ không có tí một hạt bụi nào, căn bản là không có một vết máu mảy may nào sót được trên đó.
Phù phù, phù phù.
Mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông ngã xuống liên tiếp, người này nối tiếp người kia, chỉ trong nháy mắt, số lượng đệ tử Thiên Lôi Tông ngã xuống đã đến ba bốn mươi người, có người thì lập tức chết đi, nhưng cũng có người không chết được, còn một ít sinh cơ nằm trên mặt đất kêu gào khóc thê lương, thống khổ ngập trời, càng đau đớn thì khí tức chết chóc trong sân càng phát ra nặng hơn.
Mùi máu tươi ngập tràn ra ngoài, mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông còn sống đều run rẩy đôi mắt, toàn thân rung rinh không ngớt, ngay cả vũ khí cầm trên tay cũng đều run bắn.
Trong đại đa số bọn họ đều nhìn một màn vừa rồi không hiểu gì hết giống như là một người đi lạc vào trong sương mù, chỉ thấy một chuỗi bóng đen thoát ra một lần thì đồng bọn bên cạnh mình chết đi một cái, liên tiếp có người trúng chiêu ngã quỵ xuống mặt đất.
Chỉ có mấy vị cao thủ Linh Giai kia mới miễn cưỡng có thể thấy vết tích di dộng của những tàn ảnh kia.
Những hắc y nhân thần bí này dĩ nhiên lại cường đại như thế! Mỗi một tên đệ tử Thiên Lôi Tông còn may mắn sống sốt đều tim đập nhanh không ngừng, bọn họ không phải không có ba động cương khí sao? Lẽ nào bọn họ không hề dùng đến cương khí? Làm sao mà có thể cường đại đến như vậy?
Không cho bọn hắn một chút thời gian phản ứng nào, hai mươi tám đạo tàn ảnh màu đen xoẹt qua rồi quay lại ngay lập tức, các hắc y nhân xuyên qua đám đệ tử Thiên Lôi Tông như đang gặt lúa mạch mà lúa mạch ở đây chính là tính mệnh của các đệ tử Thiên Lôi Tông.
Mấy hộ pháp chấp sự vừa rồi còn giao đấu với Đường Phong đều đứng ngồi không yên, vội vàng lao xuống, mỗi người đón lấy một hắc y nhân và chiến đấu với họ.
Mỗi một hắc y nhân đều là Linh Giai hạ phẩm, những hộ pháp chấp sự này cũng đều là Linh Giai hạ phẩm, song phương tiếp xúc lẫn nhau đều là những chiêu thức lấy mạng ngay tức khắc, nhưng những hắc y nhân quả thực quá mạnh khiến hộ pháp chấp sự của Thiên Lôi Tông kêu khổ không ngớt, căn bản không cho bọn họ thời gian thở dốc.
Sắc mặt Ô Chính Ưng tái mét, nổi giận gầm lên một tiếng, quyền phong tung thẳng đến trước mặt Đường Phong.
Hắc y nhân cường đại ngoài sức tưởng tượng của hắn, hôm nay muốn bảo toàn được Thiên Lôi Tông thì phải hạ thủ được người thanh niên này, chỉ cần bắt sống hắn thì mình mới có thể thoát khốn khỏi đây! Bằng không bị một đám hắc y nhân vây quanh thì cho dù mình là một Linh Giai trung phẩm, chỉ sợ cũng không có phần thắng.
Đánh rắn phải đánh đập đầu, muốn giết người trước hết phải giết ngựa của hắn, rốt cuộc thì Ô Chính Ưng cũng là người từng trải, ở trong thế cục hỗn loạn này vẫn có thể thấy rõ hơn ai hết.
Cho dù đám hắc y nhân thần bí này mạnh đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà đầu lĩnh của bọn chúng lại là một thằng đầu đất. Bọn chúng đều nghe lời tên nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chỉ đâu đánh đó, lấy thực lực Linh Giai trung phẩm của chính mình muốn bắt giữ hắn thì cũng không có gì khó.
Suy nghĩ trong đầu Ô Chính Ưng còn đang xoay chuyển, còn chưa tới gần Đường Phong thì bất ngờ bị một hắc y nhân đi ra chặn đường.
- Cút ngay!
Ô Chính Ưng giận tím mặt, đánh mạnh một quyền tới hắc y nhân này rồi lách qua, cương khí và quyền kình của Linh Giai trung phẩm bạo phát ra thanh âm gió rít gào thét, quang mang trên quyền phong chói mắt tột cùng, một quyền này có uy lực trời long đất lở.
Một tiếng nổ vang lên, nắm tay hắn đã in trên ngực của hắc y nhân, phía sau hắc y nhân phát ra một tiếng vang nhỏ, một cỗ kình khí từ trong đó bung ra, y phục đều bị nứt toạc hết, tỏa ra quầng sáng cực kỳ rung động mà mắt thường có thể nhìn thấy được, mạnh mẽ tản ra bốn phía.
Một quyền này, mười thành công lực.
Hắc y nhân kia làm sao mà chậm chạp như vậy, không biết né tránh công kích hay sao? Trong lòng Ô Chính Ưng có chút nghi vẫn nhưng cũng không để bụng, hắn biết ai ăn phải quyền này đều tan nát, cho dù là Linh Giai thượng phẩm cũng không chịu nổi.
Đang chuẩn bị tiếp tục đến đối chiến với Đường Phong, Ô Chính Ưng lại cảm nhận được ở bên thân mình có một tia mát lạnh truyền tới, hắn căn bản không nghĩ nhiều được nữa, hầu như phản xạ có điều kiện tung ra hai quyền, chặn lấy một thanh thiên binh từ phía dưới đánh lên.
Vừa mới định thần nhìn lại, Ô Chính Ưng không khỏi ngây ngẩn. Hắc y nhân kia không phải đã bị mình đánh cho một quyền chết rồi sao, dĩ nhiên bây giờ lông tóc không vấn đề gì còn có thể tập kích mình nữa.
- Làm sao có thể?
Hai tròng mắt của Ô Chính Ưng trừng lớn nhưng đối phương không cho hắn cơ hội thở dốc, thanh thiên binh bị ngăn trở nhưng vẫn còn một tay và hai chân đồng thời sử dụng, giống như là cuồng phong mưa rào đánh úp về phía vị phó tông chủ Thiên Lôi Tông này.
Bình bình bình…. Ô Chính Ưng cố gắng đỡ được mấy chiêu, còn lại đều bị hắc y nhân đánh trúng vài cái, cương khí hộ thân bị trực tiếp đánh tan, thân thể mượn lực đạo của đối phương nhảy lùi lại, cuối cùng cũng thoát khỏi đối phương dây dưa.
Vừa mới đứng vững gót chân lại thấy hắc y nhân kia vọt tới trước mắt mình giống như quỷ mị.
Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật mạnh! Trong lòng Ô Chính Ưng không khỏi hoảng sợ, hắn phát hiện rằng mình đã đánh giá thấp thực lực của những hắc y nhân thần bí này.
Tên trước mắt này, cho dù không cần cương khí cũng có thể so bì được với lực lượng Linh Giai trung phẩm của mình không phân cao thấp! Đây rốt cuộc là người hay quái vật? Thân thể của hắn làm sao có thể bộc lộ ra được sức chiến đấu mạnh như vậy?
Đường Phong thờ ơ lạnh nhạt, cũng không hề quan tâm tới hắn nữa, đối phó với tên họ Ô này thì chỉ cần một Dược Thi là đủ.
Cỗ dược thi này là một trong những dược thi cường đại nhất mà hắn có! Đó chính là dược thi được chế biến thì thi thể của Thiên Cơ Tử! Thiên Cơ Tử trước đây là một vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm, dùng thi thể của hắn chế tạo dược thi hiệu quả tất nhiên là không tầm thường, tuy rằng nó không có thần trí nhưng dựa vào chênh lệch cảnh giới khiến nó còn xuất sắc hơn một ít so với các dược thi khác.