Những người này đều là những người đến đây đầu tiên, là những tu luyện giả muốn nhanh chóng tầm bảo trong Hư Thiên Điện, bọn họ leo lên trước nhưng cũng vì vậy mà chết nhanh nhất.
Bịch bịch bịch.
Vài âm thanh trầm muộn vang lên, mặt đất run rẩy vài cái, ngay lập tức có thêm một đám máu thịt bầy nhầy trên mặt đất.
- Con mẹ nó, lên đỉnh khó khăn như vậy, còn vào Hư Thiên Điện cái khỉ gì?
Cả đám trầm mặc một hồi chợt có một người nổi giận gầm lớn. Những người này đều nghe được tin tức Hư Thiên Điện mở ra cho nên mới chạy tới đây tầm bảo, lại khong nghĩ tới chỉ leo lên Hư Thiên Phong thôi cũng đã gian nan như vậy, nếu như vào được Hư Thiên Điện không chừng còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.
- Không lên nữa, đại gia giữ cái mạng nhỏ quan trọng hơn, Hư Thiên Điện kia cứ để mấy cao nhân đi thăm dò.
Người này không còn tin tưởng vào thực lực của chính mình, mắt thấy tu luyện giả có thực lực không kém chính mình bị ngã chết, đương nhiên không có can đảm đi vào. Hắn nói xong cũng vô cùng quyết đoán, trực tiếp xoay mình rời đi.
Hắn đi đầu khiến cho không ít người biết thực lực của mình không đủ thở dài một tiếng, liền ly khai theo hắn.
Số người rời đi cũng chỉ có một bổ phận rất nhỏ, rất nhiều người vẫn kiên trì đứng lại, chẳng qua đại đa số bọn họ chau mày ủ mặt, bọn họ không hề tin tưởng đối với thực lực của chính mình nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này. Hư Thiên Điện trăm năm mới mở ra một lần, thời gian mở ra tiếp theo bọn họ cũng không biết chính mình còn sống hay đã chết.
Loại tâm tình này khiến cho chân tay bọn họ luống cuống, chỉ có thể đứng tại chỗ mà xem động tĩnh xung quanh.
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, một công tử dáng vẻ nho nhã chậm rãi đi ra từ đoàn người, khóe miệng hắn nhếch lên một tia khinh thường đi tới chân ngọn Hư Thiên Điện, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một chút.
- Oa, Vô Song công tử.
Có người nhận ra thân phận người này liền hóa mồm hô to:
- Đây là Vô Song công tử của Chiến gia, hắn đã tới đây nhanh như vậy rồi.
- Tại sao chỉ có một mình hắn ở đây, các cao thủ khác của Chiến gia đâu rồi?
- Vô Song công tử có tính phong lưu, có lẽ hắn đang tầm hoa ở bên ngoài nghe được tin tức này cho nên mới chạy tới đây một mình.
- Vô Song công tử phong lưu không sai, nhưng thực lực của người này cũng rất cao, có người nói chủ nhân tiếp theo của Long Uyên Đao chính là Vô Song công tử, dù sao đây cũng là cao thủ đệ nhất một đời trẻ tuổi Chiến gia, truyền nhân Chiến gia danh bất hư truyền nha.
Thanh âm của người này cũng không hề ẩn dấu, Chiến Vô Song nghe được mấy lời này tự nhiên vẻ mặt tuấn tú hiện lên nét tươi cười, nhưng tới khi nghe được câu cuối cùng kia thì Chiến Vô Song quay đầu nhìn lại người kia, chậm rãi lắc lắc một ngón tay nói:
- Lời này của người đã sai rồi, bản công tử không thích dùng đao, nó có vẻ quá cồng kềnh không phù hợp với khí chất của bản công tử, lưng đeo một thanh đại khảm đao thì làm sao có thể đi tìm mỹ nhân nha.
Lời này vừa thốt ra khiến cho tất cả mọi người không khỏi cười ha hả, có người hỏi:
- Vậy thì Vô Song công tử dùng công phu gì?
- Tất nhiên là công phu trên tay!
Chiến Vô Song vừa nói vừa làm một động tác rất hình tưởng, nhìn thấy động tác này tất cả đám nam nhân đều ngầm hiểu dẫn tới ai nầy cười vang một trận.
- Ừm, bản công tử đang muốn lên Hư Thiên Phong, có ai muốn đi chung với ta không?
Chiến Vô Song quay đầu nhìn xung quanh.
Một đại hán eo gấu lưng hổ vội vã đứng dậy:
- Ta đến ta đến, nếu Vô Song công tử có lòng thì hay mang ta tới đỉnh núi.
Chiến Vô Song liếc mắt nhìn hắn, nói một câu để đuổi hắn đi.
- Không mang theo nam nhân.
Đại hán vô cùng buồn khổ.
Một nữ tử mặt như hoa chậm rãi bước ra khỏi đoàn người, khẽ cắn môi nũng nịu nói:
- Vô Song công tử có thể mang ta theo không? Ta cũng muốn kiến thức một chút phong cảnh trên Hư Thiên Điện.
- Được được, ngươi qua đây.
Ánh mắt Chiến Vô Song sáng ngời vội vã ngoắc tay với nữ tử.
Nữ tử vâng nhẹ rồi chạy tới bên người Chiến Vô Song.
Chiến Vô Song hít sâu vào một hơi, vẻ mắt toát ra thần sắc mê ly, ghé sát miệng vào tai nữ tử thổi một hơi vào:
- Ôm sát bản công tử, đến lúc đi lên rồi.
- Vâng.
Nữ tử này cũng nghe lời, vội vã dùng hai tay ôm chặt thắt lưng của Chiến Vô Song, áp đầu vào trên ngực hắn, bộ dáng như con chim nhỏ vô cùng khép nép.
- Lên!
Chiến Vô Song khẽ quát một tiếng, thân thể búng lên vài chục trượng, hai chân điểm lên vách đá cứ thế bay lên, động tác vô cùng sinh động như mây bay nước chảy, tốc độ này khiến cho người xem ở dưới chỉ thấy một điểm ảnh, chẳng qua chỉ sao một khắc thì thân ảnh của Chiến Vô Song và nữ tử kia liền biết mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Vô Song công tử quả nhiên thân thủ tốt.
Có người tán thán một tiếng.
- Nữ tử kia cũng không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Vừa nhìn đã biết không phải thứ đứng đắn gì, rốt cuộc đây là đệ tử nhà ai?
Cũng có người nghị luận về nữ tử kia.
Hư Thiên Phong cao vạn trượng, mặc dù lấy thực lực Linh Giai trung phẩm của Chiến Vô Song cũng phải phí rất nhiều sức lực mới có thể đặt chân lên đỉnh núi, huống chi hiện giờ hắn còn mang theo một người.
Hư Thiên Phong cũng không phải không có chỗ để nghỉ tạm, đại khái do mấy trăm mấy nghìn năm qua có vô số người lên đỉnh, dọc đường có rất nhiều chỗ gồ ghề vừa nhìn qua đã biết do con người mở ra, những chỗ này đều để cho người leo núi dùng làm nơi nghỉ chân.
Chiến Vô Song và nữ tử kia đi một mạch lên không dừng lại chút nào, khoảng một canh giờ trôi qua mới dần dần thấy được đỉnh núi. Nửa canh giờ trước hai người nhìn thấy vô số người ở bên ngoài nhưng những người trèo lên Hư Thiên Điện đều không có thực lực cao, tự nhiên không có biện pháp leo lên núi dễ dàng như Chiến Vô Song.
Nữ tử này cũng động lòng người, mắt thấy Chiến Vô Song mệt nhọc liền xuất ra một chiếc khăn lụa lau mồ hôi trên trán thay cho hắn, trên chiếc khăn lụa tràn đầy hương vị càng khiến cho Chiến Vô Song vô cùng dũng mãnh.
Một lúc lâu sau cuối cùng hai người cũng đặt chân lên đỉnh núi, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tòa kiên trúc tỏa ra màu vàng rực rỡ ở chính giữa đỉnh núi.
- Kia là Hư Thiên Điện sao?
Nữ tử nhìn về Hư Thiên Điện hỏi.
- Phải.
Chiến Vô Song thở hổn hển gật đầu.
- Tại sao lại nhỏ như vậy?
Nữ tử có chút nghi hoặc, bởi vì thoạt nhìn Hư Thiên Điện cũng không phải rất lớn, chỉ chiếm nhiều nhất phạm vi mấy dặm mà thôi, nhưng đối diện chỗ mình đứng có một cổng vô cùng lớn, khí thế khoáng đạt.
Những người này đều là những người đến đây đầu tiên, là những tu luyện giả muốn nhanh chóng tầm bảo trong Hư Thiên Điện, bọn họ leo lên trước nhưng cũng vì vậy mà chết nhanh nhất.
Bịch bịch bịch.
Vài âm thanh trầm muộn vang lên, mặt đất run rẩy vài cái, ngay lập tức có thêm một đám máu thịt bầy nhầy trên mặt đất.
- Con mẹ nó, lên đỉnh khó khăn như vậy, còn vào Hư Thiên Điện cái khỉ gì?
Cả đám trầm mặc một hồi chợt có một người nổi giận gầm lớn. Những người này đều nghe được tin tức Hư Thiên Điện mở ra cho nên mới chạy tới đây tầm bảo, lại khong nghĩ tới chỉ leo lên Hư Thiên Phong thôi cũng đã gian nan như vậy, nếu như vào được Hư Thiên Điện không chừng còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.
- Không lên nữa, đại gia giữ cái mạng nhỏ quan trọng hơn, Hư Thiên Điện kia cứ để mấy cao nhân đi thăm dò.
Người này không còn tin tưởng vào thực lực của chính mình, mắt thấy tu luyện giả có thực lực không kém chính mình bị ngã chết, đương nhiên không có can đảm đi vào. Hắn nói xong cũng vô cùng quyết đoán, trực tiếp xoay mình rời đi.
Hắn đi đầu khiến cho không ít người biết thực lực của mình không đủ thở dài một tiếng, liền ly khai theo hắn.
Số người rời đi cũng chỉ có một bổ phận rất nhỏ, rất nhiều người vẫn kiên trì đứng lại, chẳng qua đại đa số bọn họ chau mày ủ mặt, bọn họ không hề tin tưởng đối với thực lực của chính mình nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này. Hư Thiên Điện trăm năm mới mở ra một lần, thời gian mở ra tiếp theo bọn họ cũng không biết chính mình còn sống hay đã chết.
Loại tâm tình này khiến cho chân tay bọn họ luống cuống, chỉ có thể đứng tại chỗ mà xem động tĩnh xung quanh.
- Hừ.
Một tiếng hừ lạnh truyền ra, một công tử dáng vẻ nho nhã chậm rãi đi ra từ đoàn người, khóe miệng hắn nhếch lên một tia khinh thường đi tới chân ngọn Hư Thiên Điện, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một chút.
- Oa, Vô Song công tử.
Có người nhận ra thân phận người này liền hóa mồm hô to:
- Đây là Vô Song công tử của Chiến gia, hắn đã tới đây nhanh như vậy rồi.
- Tại sao chỉ có một mình hắn ở đây, các cao thủ khác của Chiến gia đâu rồi?
- Vô Song công tử có tính phong lưu, có lẽ hắn đang tầm hoa ở bên ngoài nghe được tin tức này cho nên mới chạy tới đây một mình.
- Vô Song công tử phong lưu không sai, nhưng thực lực của người này cũng rất cao, có người nói chủ nhân tiếp theo của Long Uyên Đao chính là Vô Song công tử, dù sao đây cũng là cao thủ đệ nhất một đời trẻ tuổi Chiến gia, truyền nhân Chiến gia danh bất hư truyền nha.
Thanh âm của người này cũng không hề ẩn dấu, Chiến Vô Song nghe được mấy lời này tự nhiên vẻ mặt tuấn tú hiện lên nét tươi cười, nhưng tới khi nghe được câu cuối cùng kia thì Chiến Vô Song quay đầu nhìn lại người kia, chậm rãi lắc lắc một ngón tay nói:
- Lời này của người đã sai rồi, bản công tử không thích dùng đao, nó có vẻ quá cồng kềnh không phù hợp với khí chất của bản công tử, lưng đeo một thanh đại khảm đao thì làm sao có thể đi tìm mỹ nhân nha.
Lời này vừa thốt ra khiến cho tất cả mọi người không khỏi cười ha hả, có người hỏi:
- Vậy thì Vô Song công tử dùng công phu gì?
- Tất nhiên là công phu trên tay!
Chiến Vô Song vừa nói vừa làm một động tác rất hình tưởng, nhìn thấy động tác này tất cả đám nam nhân đều ngầm hiểu dẫn tới ai nầy cười vang một trận.
- Ừm, bản công tử đang muốn lên Hư Thiên Phong, có ai muốn đi chung với ta không?
Chiến Vô Song quay đầu nhìn xung quanh.
Một đại hán eo gấu lưng hổ vội vã đứng dậy:
- Ta đến ta đến, nếu Vô Song công tử có lòng thì hay mang ta tới đỉnh núi.
Chiến Vô Song liếc mắt nhìn hắn, nói một câu để đuổi hắn đi.
- Không mang theo nam nhân.
Đại hán vô cùng buồn khổ.
Một nữ tử mặt như hoa chậm rãi bước ra khỏi đoàn người, khẽ cắn môi nũng nịu nói:
- Vô Song công tử có thể mang ta theo không? Ta cũng muốn kiến thức một chút phong cảnh trên Hư Thiên Điện.
- Được được, ngươi qua đây.
Ánh mắt Chiến Vô Song sáng ngời vội vã ngoắc tay với nữ tử.
Nữ tử vâng nhẹ rồi chạy tới bên người Chiến Vô Song.
Chiến Vô Song hít sâu vào một hơi, vẻ mắt toát ra thần sắc mê ly, ghé sát miệng vào tai nữ tử thổi một hơi vào:
- Ôm sát bản công tử, đến lúc đi lên rồi.
- Vâng.
Nữ tử này cũng nghe lời, vội vã dùng hai tay ôm chặt thắt lưng của Chiến Vô Song, áp đầu vào trên ngực hắn, bộ dáng như con chim nhỏ vô cùng khép nép.
- Lên!
Chiến Vô Song khẽ quát một tiếng, thân thể búng lên vài chục trượng, hai chân điểm lên vách đá cứ thế bay lên, động tác vô cùng sinh động như mây bay nước chảy, tốc độ này khiến cho người xem ở dưới chỉ thấy một điểm ảnh, chẳng qua chỉ sao một khắc thì thân ảnh của Chiến Vô Song và nữ tử kia liền biết mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Vô Song công tử quả nhiên thân thủ tốt.
Có người tán thán một tiếng.
- Nữ tử kia cũng không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Vừa nhìn đã biết không phải thứ đứng đắn gì, rốt cuộc đây là đệ tử nhà ai?
Cũng có người nghị luận về nữ tử kia.
Hư Thiên Phong cao vạn trượng, mặc dù lấy thực lực Linh Giai trung phẩm của Chiến Vô Song cũng phải phí rất nhiều sức lực mới có thể đặt chân lên đỉnh núi, huống chi hiện giờ hắn còn mang theo một người.
Hư Thiên Phong cũng không phải không có chỗ để nghỉ tạm, đại khái do mấy trăm mấy nghìn năm qua có vô số người lên đỉnh, dọc đường có rất nhiều chỗ gồ ghề vừa nhìn qua đã biết do con người mở ra, những chỗ này đều để cho người leo núi dùng làm nơi nghỉ chân.
Chiến Vô Song và nữ tử kia đi một mạch lên không dừng lại chút nào, khoảng một canh giờ trôi qua mới dần dần thấy được đỉnh núi. Nửa canh giờ trước hai người nhìn thấy vô số người ở bên ngoài nhưng những người trèo lên Hư Thiên Điện đều không có thực lực cao, tự nhiên không có biện pháp leo lên núi dễ dàng như Chiến Vô Song.
Nữ tử này cũng động lòng người, mắt thấy Chiến Vô Song mệt nhọc liền xuất ra một chiếc khăn lụa lau mồ hôi trên trán thay cho hắn, trên chiếc khăn lụa tràn đầy hương vị càng khiến cho Chiến Vô Song vô cùng dũng mãnh.
Một lúc lâu sau cuối cùng hai người cũng đặt chân lên đỉnh núi, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một tòa kiên trúc tỏa ra màu vàng rực rỡ ở chính giữa đỉnh núi.
- Kia là Hư Thiên Điện sao?
Nữ tử nhìn về Hư Thiên Điện hỏi.
- Phải.
Chiến Vô Song thở hổn hển gật đầu.
- Tại sao lại nhỏ như vậy?
Nữ tử có chút nghi hoặc, bởi vì thoạt nhìn Hư Thiên Điện cũng không phải rất lớn, chỉ chiếm nhiều nhất phạm vi mấy dặm mà thôi, nhưng đối diện chỗ mình đứng có một cổng vô cùng lớn, khí thế khoáng đạt.