Mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi, bầu không khí càng lúc càng lạnh, cái lạnh dường như muốn đóng băng. . . . . .
Lúc Hi Văn trở lại, cả phòng tổng thống hoàn toàn yên tĩnh, cô bé cũng biết, khẳng định PA¬PA chờ mẹ ngủ rồi, hắn đã đi tới công ty, cô bé lấy tay vuốt vuốt nước mưa trên mặt, sau đó chậm rãi đi tới phòng mẹ, nhìn sắc mặt của mẹ tái nhợt nằm trên giường, ngủ say, Thanh Nhã và người giúp việc đang ngồi ở một bên cẩn thận hầu hạ, bình thường mẹ bị cảm cũng không muốn gặp bác sĩ, đều một mình thật yên tỉnh nằm nghỉ ngơi là tốt.
Cô bé đứng ở cửa vừa suy nghĩ, cẩn thận quay về phòng của mình, tắm nước nóng trước, thay một bộ váy nhỏ lá sen màu trắng, gần đây cô bé phát hiện trong tủ quầy của mình đột nhiên rất nhiều váy nhỏ, hơn nữa cái nào cũng rất xinh đẹp, cô bé vén váy trắng nhỏ của mình, để chân trần đi vào phòng mẹ, nhìn người giúp việc đang cầm một cái khăn lông nóng, đi ra phòng tắm, đang chuẩn bị đi về phía Hạ Tuyết, Hi Văn nói nhanh: "Để cháu làm . . . . . ."
Cô bé vừa nói xong, đi tới trước mặt của người giúp việc nhận, lấy này khăn lông nóng, miệng lập tức thổi phù, tay có chút nóng, đem khăn lông gấp lại . . . . . .
Thanh Nhã mỉm cười nhìn Hi Văn, phương thức chung đụng của hai mẹ con này, có lẽ người bên ngoài thoạt nhìn rất kỳ quái, rất nhiều lúc, bọn họ cũng nhìn không vừa mắt nhau, sau đó tranh cãi sống chết, nhưng người quen thuộc các cô cũng biết, hai mẹ con này rất yêu quý nhau, cô bé Hi Văn lúc nào cũng nhớ, mặc dù Daniel rất thích mình và mẹ, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó có thể hiểu được nổi cô đơn của mẹ, cảm giác cô độc của mình khi thiếu vắng cha, toàn bộ tình yêu trên thế giới cũng không thể bù đắp! Đúng vậy a, trên thế giới này, yêu có rất nhiều loại, nhưng không thể dùng một loại tình yêu để bù đắp cho tình yêu, nhưng được yêu, cũng đã rất hạnh phúc rồi, không phải sao? Cho nên ở trong thế giới của Hi Văn, Daniel là người cha tốt của cô bé. . . . . .
Hi Văn thở nhẹ, cầm khăn lông nóng, đi tới bên giường, sau đó cẩn thận đắp lên trên trán mẹ, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mẹ và đôi môi cũng nhợt nhạt, cô bé bĩu môi một cái, suy nghĩ một chút, liền bò lên giường, nói: "Mọi người cũng đi ra ngoài đi, cháu chăm sóc mẹ!"
"Vâng!" Thanh Nhã lập tức dẫn người giúp việc đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa.
Cô bé Hi Văn liền nằm trên giường, xoay người lại ôm mẹ, sau đó đưa ra một cái chân nhỏ gác lên trên bụng mẹ. . . . . .
Cô bé Hi Văn ôm chặt mẹ, cái chân nhỏ quấn chặt ở bên hông mẹ, mở trừng hai mắt, có chút nỉ non nói: "Mẹ! Chúc mừng mẹ muốn cùng PA¬PA kết hôn! Cám ơn mẹ! Con rất thích PAPA, sau này hắn là cha của con! Con nhất định sẽ thương và tôn kính hắn thật nhiều !"
Hạ Tuyết nằm trên giường, vẫn nhắm mắt, đầu óc có chút hôn mê, vô lực mỉm cười nói: "Không phải con nói, con cũng thích và tôn kính cha nhất sao?"
Cô bé Hi Văn ôm cổ của mẹ, đem khuôn mặt nhỏ bé, dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ, thì thào nói: "Con không thương cha, cũng không tôn kính, con không thích cha, nhưng con cũng không ghét cha. . . . . . Mẹ, sau này mẹ quên cha đi, cùng PAPA sống thật tốt . . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, hơi cúi hạ mặt, nhìn hai mắt con gái thật to, lông mi thật dài, nhanh chóng a tránh, cô mỏi mệt nói: "Có phải gần đây trở về nước xem ti vi nhiều hay không? sống thật tốt, lời như thế cũng nói được ?"
"Con cần phải xem ti vi a, con muốn hiểu rõ văn hóa Trung quốc, nhưng con nghe lời PAPA, luyện tập Piano thật tốt, luyện tập tiếng Anh và tiếng Pháp thật tốt và những chương trình học khác, mới có thể xem TV một chút, hôm đó không cẩn thận đổi đài, xem phải một bộ phim “Cha dượng” trong TV, hôm đó con xem, khóc đến mấy lần. . . . . ." Giống như Cô bé Hi Văn đang nói một chút chuyện xưa với mẹ.
"Hả? Vậy là chuyện thế nào ?" Hạ Tuyết nằm trên giường, có chút hôn mê hỏi.
"Câu chuyện kể về một người mẹ, mang theo con gái của bà đi tới trong một cái trấn nhỏ, gặp một người đàn ông sửa xe đạp, cuối cùng bọn họ ở bên nhau, sau đó người đàn ông sửa xe đạp, vì cô bé kia, ngày ngày dậy sớm mò mẫm làm việc, nhưng cô bé kia dường như không thích cha dượng của nó, cho đến một ngày, cha dượng cô bé đạp xe đi phía dưới cầu vượt để sửa xe cho người ta thì bị một chiếc xe hàng đụng vào, người cha dượng đã chết. . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình, rốt cuộc sâu kín mở mắt, chăm chú nhìn hoa văn màu trắng trên trần nhà, đột nhiên có cảm giác hoảng sợ và mất mát. . . . . .
"Lúc cô bé và mẹ chạy tới hiện trường, nhìn thấy người cha dượng nằm trong vũng máu, họ cũng khóc, cô bé kia rốt cuộc quỳ gối trước mặt của cha, kêu to cha. . . . . ." Cô bé Hi Văn có chút nghẹn ngào nói.
Hốc mắt Hạ Tuyết cũng đỏ lên. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Cô bé Hi Văn ôm Hạ Tuyết, đôi mắt to hồn nhiên, nói: "Mẹ phải diễn xuất thật tốt, diễn giống như các nhân vật trong “Cha dượng”, hôm đó, con và các dì xem, đều khóc".
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi xốc xếch, xoay tròn một cái, nhíu mày, hiểu rõ sứ mệnh của một diễn viên là phải đem lại cho khán giả niềm vui và suy nghĩ, giống như sư phụ đã nói, ý thức trách nhiệm, hòa vào trong số phận của con, cùng với con vất vã đi tới, chỉ cần con không mất đi ý thức trách nhiệm này, là con có thể đạt tới đỉnh cao thành công . . . . . .
"Thật. . . . . . Không muốn cha nữa ?" Hạ Tuyết nghe xong câu chuyện đó, khẽ luồn tay ra, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của con gái đặt trên ngực của mình, sâu kín hỏi.
Cô bé Hi Văn chớp chớp đôi mắt to ửng đỏ, một giọt nước mắt trong suốt dọc theo khóe mắt nhỏ giọt xuống, lắc đầu một cái nói: "Không muốn, về sau cũng không muốn nữa, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được".
Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng.
Cô bé Hi Văn miệng bĩu một cái, ánh mắt kiên định rơi lệ, giọt nước mắt chảy xuống lỗ tai, dính ướt vài sợi tóc, thấm ướt lạnh lẽo. . . . . . Cô bé chợt nhớ đến cái gì, vội bò dậy, sau đó cầm điện thoại di động, mở chức năng chụp hình, giơ lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán chặt vào mặt mẹ, nói: "Mẹ, chúng ta chụp hình thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe, cười ôm con gái, sát lại khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nhìn ống kính, hai mẹ con nở nụ cười, Hi Văn vui vẻ nhấn nút chụp ! ! tách ! Cái âm thanh này, chính là âm thanh cắt đứt. . . . . .
Cô bé Hi Văn vui vẻ liếc nhìn hình vừa mới chụp, nhìn hình của mình và mẹ nở nụ cười sáng lạn, cô bé cười vui vẻ. . . . . .
******
Phòng hội nghị! !
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng mở tài liệu, nghe công ty Gabon phát tin, đồng Dollar mất giá, làm ảnh hưởng thị trường bất động sản ở nhiều quốc gia, bao gồm cả hòn đảo mà Hàn thị đang đầu tư, hắn trực tiếp yêu cầu trợ lý điều tra tất cả bản kế hoạch hàng năm, đưa tới trong tay mỗi người lãnh đạo cao cấp, đưa ra quyết sách giải cứu nguy cơ khủng hoảng, tất cả mọi người cũng nghiêm túc yên lặng nghe, trong mắt bọn họ, không có chuyện gì Hàn Tổng Tài không giải quyết được.
Hàn Văn Hạo vừa định cho đám lãnh đạo cao cấp mở trang thứ ba tài liệu, lại cảm thấy túi áo trên ngực rung mạnh, hắn ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn, lại là số điện thoại Hạ Tuyết gửi tin nhắn, hắn nhướng mày, ánh mắt hơi chớp một cái, nghi ngờ, theo bản năng mở tin nhắn ra xem . . . . . .
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo sáng lên, nhìn trong màn hình điện thoại, xuất hiện hình ảnh hai mẹ con Hạ Tuyết nhìn vào ống kính cười ngọt ngào, giống như họ đang nhìn mình cười ngọt ngào, trong lòng của hắn khẽ động, xúc động nhìn bức hình này, đột nhiên cười. . . . . .
Mặc dù cuối mùa thu đã qua, mùa đông đang tới, sai khi Daniel và Hạ Tuyết công bố tin tức đính hôn không bao lâu thì cùng nhau tổ chứcmột buổi tiệc tối nho nhỏ, đêm đó, Hạ Tuyết mặc chiếc đầm ren trắng cao cổ kiểu Pháp, mái tóc xoăn thả xuống, dùng một vòng kim cương quấn quanh trên trán, trong ánh đèn flash của các phóng viên, dựavào bên người Daniel đi vào khách sạn.
Đêm đó, lần đầu tiên Hạ Tuyết vì vị hôn phu mà trang điểm nhànnhạt, phối hợp chiếc đầm ren dài trở thành người phụ nữ đẹp nhất.
Đêm đó, lần đầu tiên Daniel và Hạ Tuyết ở trước ống kính hôn môi, nụ hôn lãng mạn kéo dài thật lâu xuất hiện trước ống kính, người trong khắp thành phố gọi là nụ hôn thế kỷ.
Sau khi mẩu tin tức nụ hôn thế kỷ kết thúc, Hạ Tuyết bắt đầu nhanh chóng tập trung vào việc quay phim "Trà Hoa Nữ"! vì địa điểm tậptrung quay "Trà Hoa Nữ" ở Vườn trà, cách nội thành chừng ba giờ đixe, cho nên Hạ Tuyết nói rõ tình hình với Daniel, rất có thể do lịchquay phim chặt chẽ, có lẽ cô sẽ ít quay về, Hi Văn lập tức rất vui vẻ, trong nhà sẽ được yên tĩnh, Daniel mỉm cười tỏ ý hiểu và nói muốncho người giúp việc đi theo hầu hạ, nhưng Hạ Tuyết rất sợ làm phiềnngười khác, cho nên lần này vào tổ diễn kịch, cũng chỉ dẫn theo hai người trợ lý, Isha không yên lòng, muốn phái thêm mấy người đi theo, Hạ Tuyết giơ tay phản đối, thật ra trong lòng của cô có chút kiêng kỵTiêu Vãn Linh, bà ta không chỉ một lần công khai chỉ trích diễn viên trẻ lãng phí, mang thêm một người, lấy thêm một hộp cơm của tổ diễnkịch, cũng không biết xấu hổ? Cũng không phải là chưa nhận thù lao đóng phim.
Hạ Tuyết mặc T shirt trắng lộ vai, váy ngắn đen, mang đôi giày cao cổ màu da nâu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong miệng nhai bánh mìsandwich, trong tay kéo cái rương thật to, lao ra xe, Daniel cầm mộthộp bánh trứng trong tay, đặt phía sau xe của Hạ Tuyết, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết đã ngồi vào trong xe, vừa nổ máy xe, vừa quay đầumỉm cười nhìn Daniel rất đẹp trai đứng bên xe, nhìn cô cẩn thận dặndò: "Đến núi, tất cả phải cẩn thận, máu của em tương đối nóng, sẽ chọc đến con muỗi, cho nên phải cẩn thận một chút, một ngày ba bữa phải ăn no bụng, đừng giống như lần quay "Dịu dàng", một ngày cũng chỉ ăn một bữa …. còn nữa, ban đêm trời lạnh, phải mặc quần áo cho ấm.......... anh tin trợ lý sẽ chăm sóc chu đáo.......... và còn.......
Hạ Tuyết đột nhiên từ bên trong xe chồm lên, vươn tay hai tay ôm cổ của Daniel, ngay trước mặt người giúp việc, hôn lên môi Daniel.
Daniel sững sờ, hơi cúi thấp nhìn Hạ Tuyết, vui mừng cười một tiếng, liền đưa hai tay ra ôm lấy Hạ Tuyết, đầu tiên là mút nhẹ lên bờ môi mềm mại của cô, rồi cùng cô hôn nhau say đắm, hai người, một trongxe, một ngoài xe, cứ như vậy ôm hôn nhau, thật lâu, thật lâu, Daniel vẫn chưa buông ra, cúi đầu, khẽ hôn bờ môi Hạ Tuyết, xúc động, khàn khàn nói: "Bảo bối, có thời gian anh sẽ đi thăm em.
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu nói: "Ừm"
Daniel cụng nhẹ trên trán Hạ Tuyết, nhìn sắc mặt của cô ửng hồng, mê người, hắn không nhịn được, cúi đầu, siết chặt eo thon của cô, tiếptục hôn cô nồng nhiệt.
Người giúp việc không dám ở lại nữa, tất cả đều lui ra ngoài
Daniel lưu luyến không rời nụ hôn kia, nhẹ nhàng sửa lại tóc trên tráncho cô, nâng nhẹ gương mặt trái xoan của cô, mỉm cười nói: "Baby I love you! Chúc em mọi việc thuận lợi, anh sẽ nhớ em, nhớ tự chămsóc tốt bản thân".
"Biết rồi! " Hạ Tuyết mỉm cười nói xong, lại hôn lên môi của hắn, nói: "Em phải đi rồi, 3 giờ chiều nay còn phải đến tổ diễn kịch trình diện! 2 giờ sáng mai, sẽ phải quay cảnh đầu tiên của bộ phim! Lúc nảy đạo diễn gọi điện thoại tới, nói tối nay nhất định em không thể tới trễ".
"OK! " Daniel mỉm cười gật đầu, sau đó nắm bờ vai cô, đỡ Hạ Tuyết ngồi xuống, nói: "Đi thôi".
Hạ Tuyết cầm tay lái, nhìn Daniel hài hước làm một nụ hôn gió, nói:"Hi Văn phải nhờ đến anh rồi, nếu như con bé dám ầm ĩ với anh...anhgọi điện thoại nói cho em biết, em trở về thu thập nó!"
"Em và con bé đều là bảo bối của anh, anh cứ thoải mái đi! " Danielnhìn Hạ Tuyết vẫy tay nói: "Đi thôi".
Hạ Tuyết đạp chân ga, ngẩng đầu nhìn Daniel, có chút lưu luyến nói: "Cưng ơi, em sẽ nhớ anh, em sẽ rất nhớ anh".
"Ừ " Daniel gật đầu
Hạ Tuyết phải đi thật, thở một hơi, nắm chặt tay lái, nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, lái xe đi tối thiểu phải hơn 2 tiếng, nếu như trên đường có trục trặc gì, vậy lại càng không có thời gian nhiều rồi, cô không nghĩnữa, đạp chân ga, xoay tay lái, chạy thẳng ra ngoài.
Daniel đứng ở trước vườn hoa phòng tổng thống, nhìn theo Hạ Tuyếtlái xe chạy qua con đường thật dài, nhớ lúc đầu hắn dạy cô học lái xe, cô kích động thét chói tai, còn nói mình giống như có thêm một đôicánh, như chim nhỏ tự do bay lượn, hắn xúc động cười, hai tay cắmvào trong túi quần, nhẹ đón gió, nhìn Hạ Tuyết lái chiếc Ferrari đỏthẫm, đã vòng qua các con đường nhỏ, lái ra ngoài khách sạn, hắn mới yên lòng trở về.
Hạ Tuyết lái xe chạy như bay ra khỏi khách sạn, sau đó mở hệ thốngGPS, nhìn phía trên bản đồ định vị Vườn trà, tiếp tục lái xe chạy về phía trước, cùng lúc đó, một chiếc xe Rolls-Royce cũng chậm rãi chạycùng đường thẳng về phía trước.
Hàn Văn Hạo ngồi sau xe, mở ra tài liệu, nhìn trong tài liệu diện tíchđất sắp mua, cùng với bản đồ quy hoạch sau này.
Tả An Na cũng mở tài liệu ra, vừa giải thích với Hàn Văn Hạo: "Lầnnày chúng ta sắp thu mua Vườn trà, ước chừng 100 mẫu, đến lúc đóchúng ta sẽ xây dựng khách sạn xung quanh Vườn trà, cửa hàng trà,quán trà, còn có dọc theo sườn núi, xây dựng tất cả nông trang đặcsắc, để cho du khách trong thời gian thưởng thức trà, còn có thể nhìn xuống, xem toàn bộ quá trình công nhân hái trà, Tổng Tài, anh thật tài giỏi, 100 mẫu trà này, có bao nhiêu nhà sản xuất hàng đầu muốnthu mua, nhưng không thể được". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn bản kế hoạch, tiếp tục hỏi: "Chúng ta đi đến "Vườn trà" phải mất bao lâu? "
"Khoảng 3 giờ! kỹ sư thiết kế, kỹ Sư xây dựng, người phụ trách caonhất ở vườn trà đã sớm chờ anh ở đó". Tả An Na mỉm cười nói
Hàn Văn Hạo nghe, khép lại tài liệu, lạnh nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 315
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi, bầu không khí càng lúc càng lạnh, cái lạnh dường như muốn đóng băng. . . . . .
Lúc Hi Văn trở lại, cả phòng tổng thống hoàn toàn yên tĩnh, cô bé cũng biết, khẳng định PA¬PA chờ mẹ ngủ rồi, hắn đã đi tới công ty, cô bé lấy tay vuốt vuốt nước mưa trên mặt, sau đó chậm rãi đi tới phòng mẹ, nhìn sắc mặt của mẹ tái nhợt nằm trên giường, ngủ say, Thanh Nhã và người giúp việc đang ngồi ở một bên cẩn thận hầu hạ, bình thường mẹ bị cảm cũng không muốn gặp bác sĩ, đều một mình thật yên tỉnh nằm nghỉ ngơi là tốt.
Cô bé đứng ở cửa vừa suy nghĩ, cẩn thận quay về phòng của mình, tắm nước nóng trước, thay một bộ váy nhỏ lá sen màu trắng, gần đây cô bé phát hiện trong tủ quầy của mình đột nhiên rất nhiều váy nhỏ, hơn nữa cái nào cũng rất xinh đẹp, cô bé vén váy trắng nhỏ của mình, để chân trần đi vào phòng mẹ, nhìn người giúp việc đang cầm một cái khăn lông nóng, đi ra phòng tắm, đang chuẩn bị đi về phía Hạ Tuyết, Hi Văn nói nhanh: "Để cháu làm . . . . . ."
Cô bé vừa nói xong, đi tới trước mặt của người giúp việc nhận, lấy này khăn lông nóng, miệng lập tức thổi phù, tay có chút nóng, đem khăn lông gấp lại . . . . . .
Thanh Nhã mỉm cười nhìn Hi Văn, phương thức chung đụng của hai mẹ con này, có lẽ người bên ngoài thoạt nhìn rất kỳ quái, rất nhiều lúc, bọn họ cũng nhìn không vừa mắt nhau, sau đó tranh cãi sống chết, nhưng người quen thuộc các cô cũng biết, hai mẹ con này rất yêu quý nhau, cô bé Hi Văn lúc nào cũng nhớ, mặc dù Daniel rất thích mình và mẹ, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó có thể hiểu được nổi cô đơn của mẹ, cảm giác cô độc của mình khi thiếu vắng cha, toàn bộ tình yêu trên thế giới cũng không thể bù đắp! Đúng vậy a, trên thế giới này, yêu có rất nhiều loại, nhưng không thể dùng một loại tình yêu để bù đắp cho tình yêu, nhưng được yêu, cũng đã rất hạnh phúc rồi, không phải sao? Cho nên ở trong thế giới của Hi Văn, Daniel là người cha tốt của cô bé. . . . . .
Hi Văn thở nhẹ, cầm khăn lông nóng, đi tới bên giường, sau đó cẩn thận đắp lên trên trán mẹ, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mẹ và đôi môi cũng nhợt nhạt, cô bé bĩu môi một cái, suy nghĩ một chút, liền bò lên giường, nói: "Mọi người cũng đi ra ngoài đi, cháu chăm sóc mẹ!"
"Vâng!" Thanh Nhã lập tức dẫn người giúp việc đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa.
Cô bé Hi Văn liền nằm trên giường, xoay người lại ôm mẹ, sau đó đưa ra một cái chân nhỏ gác lên trên bụng mẹ. . . . . .
Cô bé Hi Văn ôm chặt mẹ, cái chân nhỏ quấn chặt ở bên hông mẹ, mở trừng hai mắt, có chút nỉ non nói: "Mẹ! Chúc mừng mẹ muốn cùng PA¬PA kết hôn! Cám ơn mẹ! Con rất thích PAPA, sau này hắn là cha của con! Con nhất định sẽ thương và tôn kính hắn thật nhiều !"
Hạ Tuyết nằm trên giường, vẫn nhắm mắt, đầu óc có chút hôn mê, vô lực mỉm cười nói: "Không phải con nói, con cũng thích và tôn kính cha nhất sao?"
Cô bé Hi Văn ôm cổ của mẹ, đem khuôn mặt nhỏ bé, dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ, thì thào nói: "Con không thương cha, cũng không tôn kính, con không thích cha, nhưng con cũng không ghét cha. . . . . . Mẹ, sau này mẹ quên cha đi, cùng PAPA sống thật tốt . . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, hơi cúi hạ mặt, nhìn hai mắt con gái thật to, lông mi thật dài, nhanh chóng a tránh, cô mỏi mệt nói: "Có phải gần đây trở về nước xem ti vi nhiều hay không? sống thật tốt, lời như thế cũng nói được ?"
"Con cần phải xem ti vi a, con muốn hiểu rõ văn hóa Trung quốc, nhưng con nghe lời PAPA, luyện tập Piano thật tốt, luyện tập tiếng Anh và tiếng Pháp thật tốt và những chương trình học khác, mới có thể xem TV một chút, hôm đó không cẩn thận đổi đài, xem phải một bộ phim “Cha dượng” trong TV, hôm đó con xem, khóc đến mấy lần. . . . . ." Giống như Cô bé Hi Văn đang nói một chút chuyện xưa với mẹ.
"Hả? Vậy là chuyện thế nào ?" Hạ Tuyết nằm trên giường, có chút hôn mê hỏi.
"Câu chuyện kể về một người mẹ, mang theo con gái của bà đi tới trong một cái trấn nhỏ, gặp một người đàn ông sửa xe đạp, cuối cùng bọn họ ở bên nhau, sau đó người đàn ông sửa xe đạp, vì cô bé kia, ngày ngày dậy sớm mò mẫm làm việc, nhưng cô bé kia dường như không thích cha dượng của nó, cho đến một ngày, cha dượng cô bé đạp xe đi phía dưới cầu vượt để sửa xe cho người ta thì bị một chiếc xe hàng đụng vào, người cha dượng đã chết. . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình, rốt cuộc sâu kín mở mắt, chăm chú nhìn hoa văn màu trắng trên trần nhà, đột nhiên có cảm giác hoảng sợ và mất mát. . . . . .
"Lúc cô bé và mẹ chạy tới hiện trường, nhìn thấy người cha dượng nằm trong vũng máu, họ cũng khóc, cô bé kia rốt cuộc quỳ gối trước mặt của cha, kêu to cha. . . . . ." Cô bé Hi Văn có chút nghẹn ngào nói.
Hốc mắt Hạ Tuyết cũng đỏ lên. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Cô bé Hi Văn ôm Hạ Tuyết, đôi mắt to hồn nhiên, nói: "Mẹ phải diễn xuất thật tốt, diễn giống như các nhân vật trong “Cha dượng”, hôm đó, con và các dì xem, đều khóc".
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi xốc xếch, xoay tròn một cái, nhíu mày, hiểu rõ sứ mệnh của một diễn viên là phải đem lại cho khán giả niềm vui và suy nghĩ, giống như sư phụ đã nói, ý thức trách nhiệm, hòa vào trong số phận của con, cùng với con vất vã đi tới, chỉ cần con không mất đi ý thức trách nhiệm này, là con có thể đạt tới đỉnh cao thành công . . . . . .
"Thật. . . . . . Không muốn cha nữa ?" Hạ Tuyết nghe xong câu chuyện đó, khẽ luồn tay ra, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của con gái đặt trên ngực của mình, sâu kín hỏi.
Cô bé Hi Văn chớp chớp đôi mắt to ửng đỏ, một giọt nước mắt trong suốt dọc theo khóe mắt nhỏ giọt xuống, lắc đầu một cái nói: "Không muốn, về sau cũng không muốn nữa, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được".
Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng.
Cô bé Hi Văn miệng bĩu một cái, ánh mắt kiên định rơi lệ, giọt nước mắt chảy xuống lỗ tai, dính ướt vài sợi tóc, thấm ướt lạnh lẽo. . . . . . Cô bé chợt nhớ đến cái gì, vội bò dậy, sau đó cầm điện thoại di động, mở chức năng chụp hình, giơ lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán chặt vào mặt mẹ, nói: "Mẹ, chúng ta chụp hình thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe, cười ôm con gái, sát lại khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nhìn ống kính, hai mẹ con nở nụ cười, Hi Văn vui vẻ nhấn nút chụp ! ! tách ! Cái âm thanh này, chính là âm thanh cắt đứt. . . . . .
Cô bé Hi Văn vui vẻ liếc nhìn hình vừa mới chụp, nhìn hình của mình và mẹ nở nụ cười sáng lạn, cô bé cười vui vẻ. . . . . .
******
Phòng hội nghị! !
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng mở tài liệu, nghe công ty Gabon phát tin, đồng Dollar mất giá, làm ảnh hưởng thị trường bất động sản ở nhiều quốc gia, bao gồm cả hòn đảo mà Hàn thị đang đầu tư, hắn trực tiếp yêu cầu trợ lý điều tra tất cả bản kế hoạch hàng năm, đưa tới trong tay mỗi người lãnh đạo cao cấp, đưa ra quyết sách giải cứu nguy cơ khủng hoảng, tất cả mọi người cũng nghiêm túc yên lặng nghe, trong mắt bọn họ, không có chuyện gì Hàn Tổng Tài không giải quyết được.
Hàn Văn Hạo vừa định cho đám lãnh đạo cao cấp mở trang thứ ba tài liệu, lại cảm thấy túi áo trên ngực rung mạnh, hắn ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn, lại là số điện thoại Hạ Tuyết gửi tin nhắn, hắn nhướng mày, ánh mắt hơi chớp một cái, nghi ngờ, theo bản năng mở tin nhắn ra xem . . . . . .
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo sáng lên, nhìn trong màn hình điện thoại, xuất hiện hình ảnh hai mẹ con Hạ Tuyết nhìn vào ống kính cười ngọt ngào, giống như họ đang nhìn mình cười ngọt ngào, trong lòng của hắn khẽ động, xúc động nhìn bức hình này, đột nhiên cười. . . . . .