Trác Bách Quân để cho Tĩnh Đồng về công ty trước nửa giờ, hắn về nhà thay âu phục màu đen, áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, xách theo cặp công văn, láy xe thể thao thắng gấp trước cao ốc one-king, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Vũ cũng láy chiếc Jicha gần một tỷ của hắn, cũng dừng trước cao ốc, Trác Bách Quân mỉm cười nhìn hắn một cái, mới đi xuống xe, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Chào buổi sáng! Hàn Tổng Tài one-king chúng ta, hôm nay ngọn gió nào thổi tới? đi làm sớm như vậy, không cần cho dê nhà anh ăn sao?" "Đi!" Hàn Văn Vũ mặc áo len màu xanh dương, cổ chưa V, quần dài đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác màu đen dài đến gối, quấn chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam, đi xuống xe, vừa mở máy báo động, vừa liếc mắt nhìn chiếc Ferrari của Trác Bách Quân nói: "Thằng nhóc anh được a! ! Có phải anh ở one-king tôi tham ô hay không? Có tiền như vậy! !" "Đi! !" Trác Bách Quân cười nói: "Tôi dùng tiền one-king thưởng cho tôi mua cổ phiếu, anh dám vu oan cho tôi hả?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười khẽ, vươn tay kéo chặt cổ của hắn nói: "Tôi luôn cảm thấy hai chúng ta giống như anh em! ! Chúng ta cuồng nhiệt yêu xe thể thao!" Trác Bách Quân bật cười, đi lên bậc thang, mới nói: "Nếu yêu xe thể thao đều là anh em của anh, thật là tốt bao nhiêu?" "Thật mà, lúc đầu tôi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh là người của tôi!" Hàn Văn Vũ thoải mái đùa với. "Ghê tởm anh quá đi!" Hai người vừa nói vừa cười đi vào thang máy, vừa muốn bấm thang máy, lại nghe có một giọng ngọt ngào kêu nhỏ: "Chờ một chút ————" Hàn Văn Vũ tự mình nhấn mở cửa! Lúc này Tĩnh Đồng đã đi làm, vừa đi đài truyền hình về, mặc đồng phục váy màu đen, ôm một cái hộp lớn đĩa tuyên truyền, đi vào thang máy, nhìn thấy Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, lại nhìn Hàn Văn Vũ, liền gật đầu cung kính nói: "Tổng Tài ————" "Ừm! Ôm nhiều VCD như vậy, đi đâu hả ? Để xuống đi ————" Hàn Văn Vũ quan tâm nói. Hai mắt Trác Bách Quân tràn đầy mập mờ nhìn Tĩnh Đồng. Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen của mình, vội vàng nói: "Tôi mới vừa đến đài truyền hình, lấy phim tuyên truyền giải thưởng Bách Hoa lần này mang về, bởi vì chị Ngọc Lộ có diễn trong phim tuyên truyền, cho nên chị Lynda bảo tôi lấy thêm một chút ————" Trác Bách Quân lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Đúng rồi! Giải thưởng Bách Hoa lúc nào thì cử hành! Cuối tháng tám! Còn có mười ngày! Lần này giải ảnh hậu, Trầm Ngọc Lộ tuyên bố chắc chắn!" Hàn Văn Vũ nghe xong lời này, liền ngẩng đầu lên, vạch cằm không lên tiếng! Trác Bách Quân tức giận nhìn hắn nói: "Tôi nói anh thế nào đây? Tổng Tài không có bộ dạng Tổng Tài, vậy coi như xong! Cánh tay còn chìa ra ngoài! Tôi biết Hạ Tuyết là người nhà họ Hàn các người, nhưng công việc là công việc, bây giờ Trầm Ngọc Lộ mới là người nhà của anh! ! Cô ấy tới lâu như vậy, giúp công ty chúng ta kiếm bao nhiêu tiền? Cũng không thấy anh chào đón cô ấy bao nhiêu!" "Anh cũng đừng nói tôi!" Hàn Văn Vũ nhìn Trác Bách Quân cố ý nói: "Cả giới giải trí ai mà không biết, Tổng giám one-king anh vàTrầm Ngọc Lộ léng phéng? Bọn phóng viên săn ảnh cũng bắt đầu đào tin tức ở chung của các người, còn hỏi các người bao giờ kết hôn ! !" "Cút!" Trác Bách Quân có chút cố kỵ nhìn Tĩnh Đồng một cái. Tĩnh Đồng lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng. "Rõ ràng là vậy! Đừng chối! ! So với tâm hồn ngây thơ của tôi thì các người đã bị cái vòng tròn này này nhiễm bẩn! Tôi đi tìm Lynda mua cá trứng ăn! !" Hàn Văn Vũ nhìn thấy nghệ sĩ ở tầng lầu, liền đi ra ngoài, Trác Bách Quân vừa nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ đi ra thang máy, sau đó cửa thang máy đóng lại, hắn mới quay đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tĩnh Đồng nói: "Em lên lầu mấy? Vừa rối không nhấn ————" "À? Nha ———— Cái đó ———— Ách ———— Lầu 38 ———— Không ———— Hai ———— Lầu 28 ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, vội vàng cúi đầu. Nhưng Trác Bách Quân không cho cô lên tầng lầu như ý muốn, lại đến bên cạnh cô, đặt VCD của cô xuống, nhanh chóng ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu nói: "Hôn một chút ————" "Không nên như vậy ———— Đây là trong thang máy?" Tĩnh Đồng lập tức đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn ra. "Để ý nó làm chi?" Trác Bách Quân ép Tĩnh Đồng trong thang máy, cúi đầu hôn, vừa đụng đến môi của cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt hôn, nói: "Tôi nghĩ muốn ————" "Đừng làm rộn ————" Tĩnh Đồng muốn tránh nụ hôn của hắn, lại bị hắn hôn nhẹ nơi cổ, khẽ cắn vành tai, cô không nhịn được, cười nhỏ, dịu dàng nói: "Đừng như vậy ————" "Vậy tối nay ———— Tôi đến nhà của em ———— khi dễ em cho tốt ————" Trác Bách Quân vừa nói xong, hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô, nói: "Đừng để ý tới người ta nói cái gì bên ngoài, tất cả mọi người cũng không biết, chúng ta rất ngọt ngào ———— Tôi chỉ yêu em ———— Hả?" Tĩnh Đồng không nhịn được cười nhỏ, có chút xấu hổ nhìn hắn. Trác Bách Quân nhìn thấy đã tới tầng lầu, chỉnh sửa lại tây trang, ho khan một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tĩnh Đồng lập tức ôm lấy VCD, đi ra thang máy, Trác Bách Quân đưa tay véo nhẹ hông của cô, mặt của cô đỏ lên, giả vờ như không có cảm giác, cúi đầu đi ra ngoài, đi qua hành lang, đi vào sảnh nhỏ hội nghị, vừa đem VCD để xuống, xoay người một cái, cũng đã nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng xuất hiện trước mặt của mình, cô hít vào một hơi, lo sợ! Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi màu đen, cổ chữ V khoét sâu, tay áo ren rộng rãi, quần ống đứng màu đen, tay cầm túi xách màu đỏ thẫm, từng bước đi đến trước mặt của Tĩnh Đồng, vẻ mặt khinh bỉ, cười châm biếm, nói: "Tối hôm qua ———— ở cùng Trác Tổng giám có vui không?" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ rần lên, hai mắt lóe lên ———— Trầm Ngọc Lộ chớp mắt, nhìn gương mặt tinh khiết, trơn mềm của Tĩnh Đồng, đôi mắt to ngây thơ, cả người tỏa ra một mùi hương tươi mát, ánh mắt cô ta thoáng qua hung ác oán hận, nghĩ tới Hạ Tuyết mặc dù đã sinh một đứa con gái, chẳng qua cũng chỉ mới 25 tuổi, nhìn thật thanh xuân vô hạn. Cô ta đột nhiên cười một tiếng, nhìn Tĩnh Đồng, cao giọng cảnh cáo: "Xem ra, hắn lại ăn hết một cô gái thanh xuân xinh đẹp ———— Hắn thích xử nữ, không phải xử nữ, hắn tuyệt đối không đụng tới ———— Bởi vì hắn cảm thấy chỉ có xử nữ mới sạch sẽ giống như mẹ của hắn, từng cô gái, đều là vật thay thế cho mẹ hắn! !" Tĩnh Đồng thở hổn hển, không dám lên tiếng, chỉ chớp mắt! "Tự giải quyết cho tốt đi ! Làm cho mình trở nên thấp hèn như vậy!" Trầm Ngọc Lộ vừa nói xong, liền ôm vai mặt lạnh rời đi. Tĩnh Đồng một mình run rẩy đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hai mắt lại xẹt qua mất mát, rơi nước mắt. Phòng hội nghị nghệ sĩ one-king! ! Hàn Văn Vũ ngồi ở vị trí chủ trì, Lynda và Trác Bách Quân ngồi hai bên vẫn luôn như chó cắn nhau, tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Ngọc Lộ đi vào, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy môi đỏ mọng lấn lướt tiếng nói người khác và vẻ mặt phách lối của cô ta, ánh mắt Lynda chợt lóe lên, cô ta vẫn dùng cây son môi, mà Hạ Tuyết là đại diện phát ngôn, hơn nữa còn trang điểm giống như Hạ Tuyết, thỉnh thoảng cô có cảm giác, cô gái này giống như Hồ Điệp nhiều năm trước, Hồ Điệp là người như vậy, cô ta có thể bắt chước rất nhiều người xinh đẹp, rồi lại xinh đẹp hơn người khác, loại cảm giác này, chính là một loại âm thầm chiếm đoạt! ! Đáng sợ hơn, hèn hạ hơn! Trác Bách Quân nhìn nét mặt có chút không vui của Trầm Ngọc Lộ một cái, rồi như không có việc gì, cắn một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nói: "Lần này ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa, one-king chúng ta nhất định phải thắng! Thời gian trước Toàn Cầu vì Hạ Tuyết đoạt được ảnh hậu, trở thành một công ty quốc tế, vừa mới xây dựng trụ sở trong nước, sau đó xuất ra một ảnh hậu, đây là điều rất giỏi! Nếu giải thưởng Bách Hoa để cho Hạ Tuyết đoạt được, như vậy cổ phiếu của one-king chúng ta nhất định sẽ rớt giá, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta". Lynda nhìn Văn Vũ nói: "Giải thưởng Bách Hoa khác với giải Kim Mã, tất cả đều là các nhà làm phim chuyên nghiệp chấm điểm, giải thưởng Bách Hoa dựa vào 30% phiếu bầu trên Internet, lại thêm 70% bình chọn chuyên nghiệp công bố kết quả cuối cùng, cái này rất có lợi để Ngọc Lộ giành chiến thắng, bởi vì cô ấy vẫn luôn tích cực làm từ thiện và tuyên truyền! Tất nhiên, không thể xem thường Hạ Tuyết, bộ phim “Dịu dàng” của cô ấy truyền cảm hứng, hấp dẫn khán giả thế hệ trẻ hơn, mà bọn họ chiếm phần lớn phiếu bầu trên internet! Cho nên lần này, tranh giành ảnh hậu, giống như lấy hoa trong gương, trăng trong nước, sóng gió nổi lên". Trầm Ngọc Lộ sững sờ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lynda, nhẹ nhàng nói: "Những điều cô vừa nói, chẳng qua cũng chỉ là chút lời ngoài mặt, phải có thực lực, tôi không cần 30% kia, tôi cũng có thể thắng Hạ Tuyết! !" Hàn Văn Vũ không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn nét mặt chắc chắn thắng của Trầm Ngọc Lộ, hắn vừa định dùng bóng dáng đế để bày tỏ một chút ý kiến của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt của Trác Bách Quân ý nói mình chìa cánh tay ra ngoài, hắn lập tức nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười gật đầu, sau đó đưa ngón tay gõ xuống một cái, vô cùng coi trọng, nói: "Không tệ! ! Rất tốt! ! Cố gắng lên! ! Nhất định cô sẽ thành công! !" Lynda nghe vậy, chỉ “chậc” một tiếng bật cười, lại nhắc nhở nói: "Không biết Isha bên kia sẽ có động tác gì? Theo lý mà nói, tính cách cố chấp của cô ta, nên thừa dịp truy kích mới đúng!" Công ty TNHH điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu! Isha ngồi ở vị trí Tổng giám, nhanh chóng căn dặn Niệm Niệm : "Cô lập tức đi hối thúc “Báo thời trang quốc tế” rốt cuộc lúc nào ảnh bìa Hạ Tuyết mới có thể phát hành, thay tôi hẹn phóng viên của ba nhà truyền thông lớn, bao gồm cả phóng viên các tòa soạn, cùng nhau ăn một bữa cơm. Mỗi phần chuẩn bị 100 ngàn tiền mặt, cần phải chờ đến lúc xã giao, lẳng lặng đưa ra, bây giờ tôi đưa Hạ Tuyết ngay lên mặt báo, rạng sáng hôm qua đã bắt đầu bỏ phiếu rồi! Chúng ta phải bắt đầu đánh giặc!" Isha suy nghĩ một chút, liền bấm điện thoại của Hạ Tuyết, vừa nghe tiếng Hạ Tuyết đáp lời, cô nói ngay: "Bảo bối! ! Buổi chiều nhớ tới đây chụp phim tuyên truyền, đây là thời cơ tốt nhất để cô vận động! Cho dù xảy ra chuyện gì, trước hết phải đem kiêu ngạo cuộc đời cất đi ————" Hạ Tuyết mặc váy màu xanh dương nhạt thắt dây lưng, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng, đứng trong phòng Hàn Văn Hạo, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lá phong cuối cùng rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay trong không trung, trong ánh nắng ban mai, có vẻ sáng lạng, nhưng người kia ———— Vẫn lặng yên trong thế giới của hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể gọi hắn ra ngoài?
Mặt hồ phẳng lặng như gương, máy quay trên mặt nước, máy quay dưới nước, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn ngồi trên mặt hồ, chăm chú nhìn hình ảnh San Hô đỏ thẫm dưới đáy nước trong TV nhỏ, cầm điện đàm: "OK! ! Mời Hạ Tuyết!"
Chiếc xe BMW màu bạc chạy tới, tất cả đàn ông trong tổ diễn kịch cùng quay đầu lại!
Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài lụa mỏng màu nude, nửa ngực trần, mái tóc xoăn khêu gợi, trên trán thắt ba đường bím tóc, đính viên kim cương 13 Karla bằng trứng bồ câu, tai trái búi tóc, cài một lông chim màu trắng, hóa trang thành thần ánh sáng, từng bước, từng bước đón gió đi tới, đi qua tất cả mọi người bên cạnh, mắt đẹp khẽ chớp, sống mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hấp dẫn, phủ nhẹ lớp son nước màu bạc, giống như người ở không gian thứ 3, xinh đẹp đến hư ảo và huyễn hoặc, đi về phía mặt hồ ————
Tất cả mọi người xôn xao không nhịn được nhìn về phía cô, cảm thấy thân thể cô quyến rũ, uyển chuyển, kèm theo vải lụa mỏng bay múa, xinh đẹp và lộng lẫy ————
Hạ Tuyết cầm son môi, nói: "Phụ nữ nhất định phải sống có mức độ, từng độ tuổi cũng phải xinh đẹp theo từng độ tuổi, phụ nữ như vậy mới đẹp nhất, bởi vì bọn họ cảm nhận được trí tuệ và sự tốt đẹp của cuộc sống ———— Hạ Tuyết sẽ cho bạn cảm giác, luôn có thể hiểu rõ một chút về bản chất của cuộc sống, quay về cuộc sống chân thực. Bạn sẽ cảm thấy cô ấy đối với cuộc sống rất thành kính ————"
Hạ Tuyết đón gió, đột nhiên có mười ống kính, phía trước, phía sau chiếu vào thân thể của mình, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, không để ý bất kỳ cái gì, nhắc nhở mình, lúc này là đầu mùa đông, đáy hồ vô cùng rét lạnh, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lặng thinh không nói, trong lòng rất rõ ràng, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hiểu được cái chết trước mặt, tất cả đều không đáng sợ, cô nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh thật lâu, biết lần này, vì tham dự giải thưởng Bách Hoa mà quay phim, vì khán giả điện ảnh mà quay phim, cô phải đem hết toàn lực! Nghĩ tới đây, nắm chặt quả đấm nói: "Bắt đầu đi!"
Đạo diễn nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh như vậy, ăn ý ngẩng đầu lên, cầm điện đàm kêu to: "AC¬TION!"
"Chân thật cũng không đáng sợ, sức tưởng tượng của con người mới đáng sợ nhất!" Tiếng nói lạnh lùng, từ trong não Hạ Tuyết truyền đến, hai tròng mắt của cô ẩm ướt, bước lên phía trước, mở rộng đôi cánh tay trắng như tuyết, giống như cá nhảy vọt lên, cuối cùng xông thẳng vào đáy hồ, “bùm” một tiếng, bọt nước khổng lồ vọt thẳng lên, kích thích thân thể Hạ Tuyết trong nháy mắt lạnh lẽo, nhớ tới nhiều năm trước, mình cũng đã từng như vậy, mạo hiểm ngày đông giá rét, vì một chút tiền mưu sinh mà nhào vào trong nước biển lạnh lẽo, thì ra lúc đầu mình không có dũng cảm?
Hạ Tuyết nghĩ tới đây, ở dưới đáy nước bắt đầu giống như nàng tiên cá, mím chặt đôi môi, thổi bọt bong bóng, thân thể uyển chuyển uốn lượn, tùy ý để cho chiếc váy màu da, đuổi theo thân thể của mình, xoay tròn quanh San Hô đỏ xinh đẹp, thậm chí lẻn vào bên trong động San Hô, vui vẻ giống như con cá nhỏ bơi lội ————
Đạo diễn và mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết trong màn hình TV nhỏ, xinh đẹp xoay tròn dưới đáy nước, biết hôm qua cô mới từ 100 tầng lầu ngã xuống, hôm nay có thể chuyên nghiệp hoàn thành công việc khó khăn như vậy, cũng không khỏi làm cho người ta rất bội phục, đạo diễn chú ý đến cuối cùng, nhìn Hạ Tuyết trong San Hô màu đỏ, sau khi xoay tròn ba vòng 360 độ, ông ta hài lòng kêu to: "OK! Hoàn thành! !"
Mặt hồ lập tức xoay tròn nâng vòng nước khổng lồ, sau đó xoay tròn 365 độ, cuối cùng Hạ Tuyết nhảy lên mặt nước, thở phì phò, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt !
Isha và Niệm Niệm cùng rất nhiều nhân viên làm việc nhanh chóng đỡ Hạ Tuyết bị lạnh cứng ngắc lên bờ, phủ cho cô cái chăn dầy cộm nặng nề, nhanh chóng đỡ cô đi tới trên xe, Isha đau lòng xoa xoa Hạ Tuyết lạnh phát run đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Bảo bối, cô làm rất tốt, so với Trầm Ngọc Lộ diễn tinh linh trong rừng, rất có tính khiêu chiến! ! Đoán chừng video của cô sẽ nổi bật ! ! Đến lúc đó, khán giả cả nước cũng sẽ nhìn thấy biểu hiện hoàn hảo nhất dưới đáy nước của cô !"
Hạ Tuyết không lên tiếng, buồng tim bị lạnh sắp hít không thở nổi, sắc mặt tái nhợt bước lên xe, nhớ đến người kia, cô khẽ cắn môi, nói: "Tiếp tục đi tuyên truyền“Dịu dàng”!"
"À? Cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Niệm Niệm đau lòng đỡ Hạ Tuyết kêu lên!
"Không cần! !" Hạ Tuyết kéo thân thể ướt đẫm, ngồi lên xe! !
Mấy ngày nay, Hạ Tuyết bắt đầu bề bộn công việc, càng không ngừng đi tuyên truyền khắp nơi, sau đó quay phim ảnh hậu số đặc biệt, sẽ phối hợp với Trầm Ngọc Lộ, quay một đoạn phim ngắn, sau đó đến đài truyền hình mặc thử chiếc váy lông chim dài 10 mét làm hình tượng đại sứ hàng năm, còn phải luyện tập chuẩn bị trình diễn một ca khúc, rồi tiếp tục đi tuyên truyền, sau đó bận bịu quay “Song Thành Ký” cùng Trầm Ngọc Lộ đánh nhau trên chiến trường, có lần phải ở trên xe buýt so chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, cũng bởi vì quay lại quá nhiều, cô và Trầm Ngọc Lộ cùng lỡ tay, hai cô gái ngã xuống xe buýt, cô bị xây xát bên hông trái, mặt cũng bị sưng đỏ, khóe môi rướm máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, kiên trì quay tiếp ————
Lão sư nói, con người khi còn còn sống, thành công không thể tách rời kiên trì! ! Chỉ cần con kiên trì, con có thể khám phá đến cảnh giới mà người khác không đạt được! !
Trong thời gian bận rộn, Hạ Tuyết vẫn không bao giờ quên sáng sớm, kéo thân thể bị thương, pha trà Đại Hồng Bào, mang tới trước mặt của Hàn Trung Trí, tự mình phục vụ ông ta uống trà, có lẽ thỉnh thoảng bởi vì quay phim, đến tối mới trở về, nhìn thấy Hàn Trung Trí đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, Trang Minh Nguyệt ở một bên, xem sách dạy kỹ thuật pha trà, cô liền sai người chuẩn bị một chút chè và bánh ngọt cho hai ông bà già, tự mình đưa vào, hầu hạ bọn họ, mới thỉnh an rời đi ————
Thỉnh thoảng Hàn Trung Trí, ngồi ở trước bàn đọc sách, cởi mắt kính xuống, nhìn mặt Hạ Tuyết sưng đỏ, nhẹ nhàng biến mất ở cửa, ông ta nhìn chằm chằm qua cánh cửa, nhìn bóng tối hiu quạnh bên ngoài, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết đã tại nhà chúng ta ước chừng bảy ngày rồi, không nói tôi cũng biết, con bé đang đợi Văn Hạo, nhưng lại không dám nói ra, chỉ lặng lẽ chờ đợi, rốt cuộc Văn Hạo đi đâu rồi ?"
Vẻ mặt Trang Minh Nguyệt cũng lo âu nhìn về phía cánh cửa gỗ lim, bất đắc dĩ thở dài.
Chúng ta cũng phải cố gắng sống, nhưng sống, sẽ phải trả giá thật lớn, chỉ cần chúng ta còn sống, đều phải trải qua đau khổ, khó khăn, tất cả mọi thứ ———— Cho nên khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi ———— Mệt mỏi, luôn muốn nghỉ ngơi một chút cho tâm hồn mình thư thái.
Một ngày vào buổi sáng, nhưng đó là ở một nơi có không gian, cảnh vật khác nhau, lúc này núi rừng trùng điệp, khắp nơi chim muông kỳ lạ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, giống như một nơi xa thế tục.
Ngôi nhà nhỏ giữa đỉnh núi, sáng nay còn không có khói bếp lượn lờ bay lên, chỉ thấy đám sương mù vừa tan đi, trên đầu cành cây còn đọng lại giọt nước, có một số cây cối đã rụng lá, dù sao mùa đông sắp tới, chuẩn bị nghênh đón Tuyết rồi ————
Có một bóng người nhàn nhạt, xuất hiện trước hàng rào tre, nện giày da sáng bóng đi vào, ba con cọp con vừa nhìn thấy "Hắn" tới, lập tức nhảy đến trước mặt của hắn, nhào lộn thân thể, đưa bốn chân lên, nhìn "Hắn", hắn cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay vuốt ve cái bụng nhỏ của bọn chúng, bọn chúng phát ra tiếng kêu chíp chíp kỳ lạ ————
Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Trần lão mặc áo bông màu xanh dương đậm, quần màu đen, mang giày vải màu đen đế dày, đội nón vải, khuôn mặt già nua cơ trí bước ra ngoài, hơi chớp chớp ánh mắt tịch mịch, lại nhìn thấy người trước mặt, có chút thất thần.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 557
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trác Bách Quân để cho Tĩnh Đồng về công ty trước nửa giờ, hắn về nhà thay âu phục màu đen, áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, xách theo cặp công văn, láy xe thể thao thắng gấp trước cao ốc one-king, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Vũ cũng láy chiếc Jicha gần một tỷ của hắn, cũng dừng trước cao ốc, Trác Bách Quân mỉm cười nhìn hắn một cái, mới đi xuống xe, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Chào buổi sáng! Hàn Tổng Tài one-king chúng ta, hôm nay ngọn gió nào thổi tới? đi làm sớm như vậy, không cần cho dê nhà anh ăn sao?" "Đi!" Hàn Văn Vũ mặc áo len màu xanh dương, cổ chưa V, quần dài đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác màu đen dài đến gối, quấn chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam, đi xuống xe, vừa mở máy báo động, vừa liếc mắt nhìn chiếc Ferrari của Trác Bách Quân nói: "Thằng nhóc anh được a! ! Có phải anh ở one-king tôi tham ô hay không? Có tiền như vậy! !" "Đi! !" Trác Bách Quân cười nói: "Tôi dùng tiền one-king thưởng cho tôi mua cổ phiếu, anh dám vu oan cho tôi hả?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười khẽ, vươn tay kéo chặt cổ của hắn nói: "Tôi luôn cảm thấy hai chúng ta giống như anh em! ! Chúng ta cuồng nhiệt yêu xe thể thao!" Trác Bách Quân bật cười, đi lên bậc thang, mới nói: "Nếu yêu xe thể thao đều là anh em của anh, thật là tốt bao nhiêu?" "Thật mà, lúc đầu tôi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh là người của tôi!" Hàn Văn Vũ thoải mái đùa với. "Ghê tởm anh quá đi!" Hai người vừa nói vừa cười đi vào thang máy, vừa muốn bấm thang máy, lại nghe có một giọng ngọt ngào kêu nhỏ: "Chờ một chút ————" Hàn Văn Vũ tự mình nhấn mở cửa! Lúc này Tĩnh Đồng đã đi làm, vừa đi đài truyền hình về, mặc đồng phục váy màu đen, ôm một cái hộp lớn đĩa tuyên truyền, đi vào thang máy, nhìn thấy Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, lại nhìn Hàn Văn Vũ, liền gật đầu cung kính nói: "Tổng Tài ————" "Ừm! Ôm nhiều VCD như vậy, đi đâu hả ? Để xuống đi ————" Hàn Văn Vũ quan tâm nói. Hai mắt Trác Bách Quân tràn đầy mập mờ nhìn Tĩnh Đồng. Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen của mình, vội vàng nói: "Tôi mới vừa đến đài truyền hình, lấy phim tuyên truyền giải thưởng Bách Hoa lần này mang về, bởi vì chị Ngọc Lộ có diễn trong phim tuyên truyền, cho nên chị Lynda bảo tôi lấy thêm một chút ————" Trác Bách Quân lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Đúng rồi! Giải thưởng Bách Hoa lúc nào thì cử hành! Cuối tháng tám! Còn có mười ngày! Lần này giải ảnh hậu, Trầm Ngọc Lộ tuyên bố chắc chắn!" Hàn Văn Vũ nghe xong lời này, liền ngẩng đầu lên, vạch cằm không lên tiếng! Trác Bách Quân tức giận nhìn hắn nói: "Tôi nói anh thế nào đây? Tổng Tài không có bộ dạng Tổng Tài, vậy coi như xong! Cánh tay còn chìa ra ngoài! Tôi biết Hạ Tuyết là người nhà họ Hàn các người, nhưng công việc là công việc, bây giờ Trầm Ngọc Lộ mới là người nhà của anh! ! Cô ấy tới lâu như vậy, giúp công ty chúng ta kiếm bao nhiêu tiền? Cũng không thấy anh chào đón cô ấy bao nhiêu!" "Anh cũng đừng nói tôi!" Hàn Văn Vũ nhìn Trác Bách Quân cố ý nói: "Cả giới giải trí ai mà không biết, Tổng giám one-king anh vàTrầm Ngọc Lộ léng phéng? Bọn phóng viên săn ảnh cũng bắt đầu đào tin tức ở chung của các người, còn hỏi các người bao giờ kết hôn ! !" "Cút!" Trác Bách Quân có chút cố kỵ nhìn Tĩnh Đồng một cái. Tĩnh Đồng lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng. "Rõ ràng là vậy! Đừng chối! ! So với tâm hồn ngây thơ của tôi thì các người đã bị cái vòng tròn này này nhiễm bẩn! Tôi đi tìm Lynda mua cá trứng ăn! !" Hàn Văn Vũ nhìn thấy nghệ sĩ ở tầng lầu, liền đi ra ngoài, Trác Bách Quân vừa nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ đi ra thang máy, sau đó cửa thang máy đóng lại, hắn mới quay đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tĩnh Đồng nói: "Em lên lầu mấy? Vừa rối không nhấn ————" "À? Nha ———— Cái đó ———— Ách ———— Lầu 38 ———— Không ———— Hai ———— Lầu 28 ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, vội vàng cúi đầu. Nhưng Trác Bách Quân không cho cô lên tầng lầu như ý muốn, lại đến bên cạnh cô, đặt VCD của cô xuống, nhanh chóng ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu nói: "Hôn một chút ————" "Không nên như vậy ———— Đây là trong thang máy?" Tĩnh Đồng lập tức đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn ra. "Để ý nó làm chi?" Trác Bách Quân ép Tĩnh Đồng trong thang máy, cúi đầu hôn, vừa đụng đến môi của cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt hôn, nói: "Tôi nghĩ muốn ————" "Đừng làm rộn ————" Tĩnh Đồng muốn tránh nụ hôn của hắn, lại bị hắn hôn nhẹ nơi cổ, khẽ cắn vành tai, cô không nhịn được, cười nhỏ, dịu dàng nói: "Đừng như vậy ————" "Vậy tối nay ———— Tôi đến nhà của em ———— khi dễ em cho tốt ————" Trác Bách Quân vừa nói xong, hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô, nói: "Đừng để ý tới người ta nói cái gì bên ngoài, tất cả mọi người cũng không biết, chúng ta rất ngọt ngào ———— Tôi chỉ yêu em ———— Hả?" Tĩnh Đồng không nhịn được cười nhỏ, có chút xấu hổ nhìn hắn. Trác Bách Quân nhìn thấy đã tới tầng lầu, chỉnh sửa lại tây trang, ho khan một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tĩnh Đồng lập tức ôm lấy VCD, đi ra thang máy, Trác Bách Quân đưa tay véo nhẹ hông của cô, mặt của cô đỏ lên, giả vờ như không có cảm giác, cúi đầu đi ra ngoài, đi qua hành lang, đi vào sảnh nhỏ hội nghị, vừa đem VCD để xuống, xoay người một cái, cũng đã nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng xuất hiện trước mặt của mình, cô hít vào một hơi, lo sợ! Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi màu đen, cổ chữ V khoét sâu, tay áo ren rộng rãi, quần ống đứng màu đen, tay cầm túi xách màu đỏ thẫm, từng bước đi đến trước mặt của Tĩnh Đồng, vẻ mặt khinh bỉ, cười châm biếm, nói: "Tối hôm qua ———— ở cùng Trác Tổng giám có vui không?" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ rần lên, hai mắt lóe lên ———— Trầm Ngọc Lộ chớp mắt, nhìn gương mặt tinh khiết, trơn mềm của Tĩnh Đồng, đôi mắt to ngây thơ, cả người tỏa ra một mùi hương tươi mát, ánh mắt cô ta thoáng qua hung ác oán hận, nghĩ tới Hạ Tuyết mặc dù đã sinh một đứa con gái, chẳng qua cũng chỉ mới 25 tuổi, nhìn thật thanh xuân vô hạn. Cô ta đột nhiên cười một tiếng, nhìn Tĩnh Đồng, cao giọng cảnh cáo: "Xem ra, hắn lại ăn hết một cô gái thanh xuân xinh đẹp ———— Hắn thích xử nữ, không phải xử nữ, hắn tuyệt đối không đụng tới ———— Bởi vì hắn cảm thấy chỉ có xử nữ mới sạch sẽ giống như mẹ của hắn, từng cô gái, đều là vật thay thế cho mẹ hắn! !" Tĩnh Đồng thở hổn hển, không dám lên tiếng, chỉ chớp mắt! "Tự giải quyết cho tốt đi ! Làm cho mình trở nên thấp hèn như vậy!" Trầm Ngọc Lộ vừa nói xong, liền ôm vai mặt lạnh rời đi. Tĩnh Đồng một mình run rẩy đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hai mắt lại xẹt qua mất mát, rơi nước mắt. Phòng hội nghị nghệ sĩ one-king! ! Hàn Văn Vũ ngồi ở vị trí chủ trì, Lynda và Trác Bách Quân ngồi hai bên vẫn luôn như chó cắn nhau, tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Ngọc Lộ đi vào, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy môi đỏ mọng lấn lướt tiếng nói người khác và vẻ mặt phách lối của cô ta, ánh mắt Lynda chợt lóe lên, cô ta vẫn dùng cây son môi, mà Hạ Tuyết là đại diện phát ngôn, hơn nữa còn trang điểm giống như Hạ Tuyết, thỉnh thoảng cô có cảm giác, cô gái này giống như Hồ Điệp nhiều năm trước, Hồ Điệp là người như vậy, cô ta có thể bắt chước rất nhiều người xinh đẹp, rồi lại xinh đẹp hơn người khác, loại cảm giác này, chính là một loại âm thầm chiếm đoạt! ! Đáng sợ hơn, hèn hạ hơn! Trác Bách Quân nhìn nét mặt có chút không vui của Trầm Ngọc Lộ một cái, rồi như không có việc gì, cắn một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nói: "Lần này ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa, one-king chúng ta nhất định phải thắng! Thời gian trước Toàn Cầu vì Hạ Tuyết đoạt được ảnh hậu, trở thành một công ty quốc tế, vừa mới xây dựng trụ sở trong nước, sau đó xuất ra một ảnh hậu, đây là điều rất giỏi! Nếu giải thưởng Bách Hoa để cho Hạ Tuyết đoạt được, như vậy cổ phiếu của one-king chúng ta nhất định sẽ rớt giá, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta". Lynda nhìn Văn Vũ nói: "Giải thưởng Bách Hoa khác với giải Kim Mã, tất cả đều là các nhà làm phim chuyên nghiệp chấm điểm, giải thưởng Bách Hoa dựa vào 30% phiếu bầu trên Internet, lại thêm 70% bình chọn chuyên nghiệp công bố kết quả cuối cùng, cái này rất có lợi để Ngọc Lộ giành chiến thắng, bởi vì cô ấy vẫn luôn tích cực làm từ thiện và tuyên truyền! Tất nhiên, không thể xem thường Hạ Tuyết, bộ phim “Dịu dàng” của cô ấy truyền cảm hứng, hấp dẫn khán giả thế hệ trẻ hơn, mà bọn họ chiếm phần lớn phiếu bầu trên internet! Cho nên lần này, tranh giành ảnh hậu, giống như lấy hoa trong gương, trăng trong nước, sóng gió nổi lên". Trầm Ngọc Lộ sững sờ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lynda, nhẹ nhàng nói: "Những điều cô vừa nói, chẳng qua cũng chỉ là chút lời ngoài mặt, phải có thực lực, tôi không cần 30% kia, tôi cũng có thể thắng Hạ Tuyết! !" Hàn Văn Vũ không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn nét mặt chắc chắn thắng của Trầm Ngọc Lộ, hắn vừa định dùng bóng dáng đế để bày tỏ một chút ý kiến của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt của Trác Bách Quân ý nói mình chìa cánh tay ra ngoài, hắn lập tức nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười gật đầu, sau đó đưa ngón tay gõ xuống một cái, vô cùng coi trọng, nói: "Không tệ! ! Rất tốt! ! Cố gắng lên! ! Nhất định cô sẽ thành công! !" Lynda nghe vậy, chỉ “chậc” một tiếng bật cười, lại nhắc nhở nói: "Không biết Isha bên kia sẽ có động tác gì? Theo lý mà nói, tính cách cố chấp của cô ta, nên thừa dịp truy kích mới đúng!" Công ty TNHH điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu! Isha ngồi ở vị trí Tổng giám, nhanh chóng căn dặn Niệm Niệm : "Cô lập tức đi hối thúc “Báo thời trang quốc tế” rốt cuộc lúc nào ảnh bìa Hạ Tuyết mới có thể phát hành, thay tôi hẹn phóng viên của ba nhà truyền thông lớn, bao gồm cả phóng viên các tòa soạn, cùng nhau ăn một bữa cơm. Mỗi phần chuẩn bị 100 ngàn tiền mặt, cần phải chờ đến lúc xã giao, lẳng lặng đưa ra, bây giờ tôi đưa Hạ Tuyết ngay lên mặt báo, rạng sáng hôm qua đã bắt đầu bỏ phiếu rồi! Chúng ta phải bắt đầu đánh giặc!" Isha suy nghĩ một chút, liền bấm điện thoại của Hạ Tuyết, vừa nghe tiếng Hạ Tuyết đáp lời, cô nói ngay: "Bảo bối! ! Buổi chiều nhớ tới đây chụp phim tuyên truyền, đây là thời cơ tốt nhất để cô vận động! Cho dù xảy ra chuyện gì, trước hết phải đem kiêu ngạo cuộc đời cất đi ————" Hạ Tuyết mặc váy màu xanh dương nhạt thắt dây lưng, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng, đứng trong phòng Hàn Văn Hạo, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lá phong cuối cùng rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay trong không trung, trong ánh nắng ban mai, có vẻ sáng lạng, nhưng người kia ———— Vẫn lặng yên trong thế giới của hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể gọi hắn ra ngoài?