Trong đám người, nếu chỉ nhìn thoáng qua, thì cũng có thể biết được nguyên nhân sâu xa ở bên trong! Nếu không phải là do vội vã thoáng nhìn, có lẽ, trong bể người, chắc phải hơn cả trăm người! Đang lúc Cảnh Tô mới vừa mở cửa ra, liền có vô số ký giả ùa lên. Người đứng ở trên ban công, tâm trạng hình như đang rất tốt, ngồi ở trên ghế, vừa uống cà phê vừa thưởng thức màn kịch hay này.
Những ánh đèn flash, micro đều chỉa vào hai người họ, một đám ký giả bao vây làm họ không còn đường để đi nữa.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi đây thật sự là hình khiêu dâm của cô phải không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô có ý kiến gì với những hình khiêu dâm này không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, nghe nói cha cô rất tức giận về việc này, xin hỏi ông ấy đánh giá chuyện này như thế nào?"
"Tôi, "
"Mời mấy ngươi tránh ra cho!" Giang Phỉ Á liều mạng ngăn cản, hai người họ thật sự rất muốn lái xe ra khỏi chỗ này. Nhưng Giang Phỉ Á đang mang một đôi giày cao gót, lại còn phải chen lấn với đám đông nên chân cô đã bị trật.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô nghĩ sao về chuyện này?" Một mang ký giả đội nón lưỡi trai đột ngột ném quả bom vào cô.
Cảnh Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn in năm dấu tay, mái tóc dài mượt của cô cũng vì đám hổn loạn này mà rối tung lên. Đôi mắt vốn đã mất đi ánh hào quang đột nhiên nhìn chằm chằm người phóng viên kia, trong mắt của cô thậm chí có hơi quật cường. Cô giơ cánh tay bị thương lên, vuốt vuốt mái tóc đang nằm tán loạn trên mặt ra. Cô cười càn rỡ, rốt cuộc chuyện này vẫn phải đi tới bước này, không phải sao? Chỉ có thể dựa vào mình mà thôi, trên cái thế giới này, người hiền thì sẽ bị bắt nạt. Mình chỉ không muốn bị ép buộc, Cảnh Tô cô tuy không phải là người lương thiện, nhưng cô luôn muốn sống một cuộc sống giản dị, khinh thường cái cuộc sống mất tự chủ của mình. Chẳng lẽ muốn cô để mặc cho người ta an bài cuộc sống của mình, sau đó chỉ biết làm theo những gì họ sắp đặt? Cô cảm thấy cuộc sống 21 năm qua của cô, việc làm đúng đắn nhất của cô chính là ở cùng một chỗ với Hàn Tử Dương.
"Không phải các người rất muốn biết chuyện của mấy tấm hình khiêu dâm này sao?" Ánh mắt của cô sắc bén, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác. Những thứ đó ép cả đám ký giả phải lùi về phía sau một bước.
"Một tuần sau, sẽ tổ chức hợp báo ở‘ Vạn Đình ’, tôi tự nhiên sẽ nói rõ tất cả!" Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á đang bị thương dậy, đi ra khỏi đám người.
Đám người đó đột nhiên im lặng, không còn ai dám đi tới chất vấn người con gái này nữa, không ai dám cản đường của hai cô nữa, cô giống một nữ vương kiêu ngạo, mặc dù trong ánh mắt để lộ ra sự bất lực, không giống với người sở hữu nó. Không thèm để ý đến những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia nữa, cô đi cực nhanh, mặc dù không bị ai cản trở, nhưng cô vẫn cảm thấy ở sau lưng giống như có một bầy dã thú đang đuổi theo cô . Cô bước nhanh hơn, vết thương như đang xé rách lòng của cô. Cô đau đến nổi đổ mồ hôi hột đầm đìa, một khắc kia, khi cô đưa lưng về phía những người đó, sự kiên cường cũng không còn nữa, chỉ có lúc này, cô mới không cần làm ra vẻ kiên cường. Giang Phỉ Á vội vàng mở cửa xe, đem cảnh Tô vào trong xe.
"Mau đuổi theo!" Không biết là người nào đã kêu lên một câu như vậy, đám ký giả lại bắt đầu rối rít hành động.
Trong xe, nhìn thấy Cảnh Tô đột nhiên không có chút huyết sắc nào, ngồi tựa vào phía sau, trong mắt Giang Phỉ Á đều là lo lắng.
"Tô Tô, vết thương của cậu còn đau không?" Cảnh Tô bật cười, những giọt nước mắt giống như bầu trời bị há hủy, lại giống như ống nước bị vỡ, làm cho nó không ngừng chảy ra. Lau mặt một cái, cô nhớ lại lời mà ba cô đã nói lúc sáng, "Khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt đúng là thứ vô dụng nhất trên đời này.
"Nha Nha, đưa mình tới ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển đi ’!" Minh Nguyệt Tiểu Uyển, cô chỉ còn có nơi này để về thôi.
Lúc cô rời khỏi nhà, chỉ lấy theo có một cái điện thoại, màn hình vẫn tối đen, anh ấy vẫn lạnh lùng với cô như vậy, vẫn giống như khi anh theo đuổi mình, lạnh như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Cô cười khổ, nếu như bạn gái mình làm ra những việc như thế này, người ta còn lo không kịp chất vấn nữa là, vậy mà anh vẫn không có chút tin tức gì. Cô có nên vui mừng vì anh tin tưởng mình không?
Giang Phỉ Á lái xe rời đi, chạy ngang qua một chiếc xe Ferrari dừng sát ở ven đường, ánh mắt giống như bị người đàn ông trong đó kiềm hãm lại. Môt đôi chân dài bước xuống xe, cơ thể thon dài chặn tất cả đám côn trùng ở phía sau lại, ánh mắt đầy cơ trí giống như một con chim ưng, nhờ vào tài lãnh đạo bẫm sinh nên trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể tỏa sáng .
Chỉ thấy anh vung tay lên, đám ký giả vốn đang phách lối, liền giống như Quần Long Vô Thủ, người anh hùng quốc dân ở trước mắt bọn họ, nếu tin tức Thiếu tướng trẻ tuổi được tung ra thì không biết sẽ đáng giá hơn cái tin gièm pha này bao nhiêu lần, phải biết rằng Thiếu tướng Tư chưa từng lên bất cứ tạp chí nào. Bọn họ phải nắm chặt tất cả thời gian này để chụp hình lại nới được.
Ở trên sân thượng, sắc mặt của Thẩm Xuân Linh đen xuống, tức giận ném cái ly xuống đất, cà phê văng khắp nơi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện cái tên Tư Mộ Thần này, dám phá hư tất cả kế hoạch của cô.
Ở Minh Nguyệt Tiểu Uyển, hai người con gái bị thương lảo đảo nghiêng ngã đi vào trong.
Lúc cửa vừa mở ra, thì cũng là lúc Cảnh Tô không chịu nổi sự đau đớn phát ra từ thân thể mình nữa, cô giống như đã trở về nơi an toàn của mình, liền ngã cái ầm xuống đất. Cái điện thoại di động màu trắng cũng vì vậy mà rơi theo xuống đất.
Giang Phỉ Á nhập mật mã để mở cửa, lảo đảo kéo Cảnh tô vào trong, để cô ấy ngồi trên ghế sa lon. Cô vừa gấp gáp vừa tức giận, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm người tới khám bệnh cho Cảnh Tô.
"Anh trai, anh gọi một bác sĩ tư giỏi nhất đến Minh Nguyệt Tiểu Uyển có được hay không?"
"Tô Tô đã xảy ra chuyện, một mình em không biết phải làm sao làm?"
"Không biết đường? Không có việc gì, em sẽ tới đón anh!"
"Ừ, được, cứ quyết định như vậy!"
"A, đúng rồi, mang một ít thức ăn tới đây nữa nha!"
Không biết Cảnh Tô đã nằm mơ thấy cái gì, mà lại cực kỳ lo lắng đến như vậy, còn ở trên ghế sofa cuộn thành một đoàn.
Trong mơ, chỉ xuất hiện một hình ảnh duy nhất, đó là cảnh tượng lúc Hàn Tử Dương theo đuổi cô.
Lúc mới quen, anh nói, “Anh tên là Hàn Tử Dương!"
Lần thứ 2, anh vô lễ ôm cô vào lòng, "Cảnh tô, em là của anh!"
Lần thứ 3, anh tặng hoa rồi còn tỏ tình với cô, "Cảnh tô, làm bạn gái của anh đi!"
Sau khi mua Minh Nguyệt Tiểu Uyển, anh liền hứa hẹn cả đời với cô, "Cảnh Tô, chúng ta kết hôn đi!"
Nhưng mà, anh vẫn lạnh lùng như cũ, không để cho cô cảm nhận được tình yêu của anh. Hai năm rồi, Cảnh Tô yêu người đàn ông lạnh lùng này suốt hai năm, cô tin tưởng rằng do dù là tảng đá thì cũng sẽ bị thời gian làm cho nóng lên, cô sẵn sàng vì anh mà từ bỏ chức vị cao ở Cảnh Thái Lam, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ, để có nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.
"Cảnh Tô, chúng ta chia tay đi!" Anh rời đi, hóa thành sương trắng.
Cảnh Tô bừng tỉnh, tại sao giấc mơ lại có thể chân thật đến như thế?
Trong đám người, nếu chỉ nhìn thoáng qua, thì cũng có thể biết được nguyên nhân sâu xa ở bên trong! Nếu không phải là do vội vã thoáng nhìn, có lẽ, trong bể người, chắc phải hơn cả trăm người! Đang lúc Cảnh Tô mới vừa mở cửa ra, liền có vô số ký giả ùa lên. Người đứng ở trên ban công, tâm trạng hình như đang rất tốt, ngồi ở trên ghế, vừa uống cà phê vừa thưởng thức màn kịch hay này.
Những ánh đèn flash, micro đều chỉa vào hai người họ, một đám ký giả bao vây làm họ không còn đường để đi nữa.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi đây thật sự là hình khiêu dâm của cô phải không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô có ý kiến gì với những hình khiêu dâm này không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, nghe nói cha cô rất tức giận về việc này, xin hỏi ông ấy đánh giá chuyện này như thế nào?"
"Tôi, "
"Mời mấy ngươi tránh ra cho!" Giang Phỉ Á liều mạng ngăn cản, hai người họ thật sự rất muốn lái xe ra khỏi chỗ này. Nhưng Giang Phỉ Á đang mang một đôi giày cao gót, lại còn phải chen lấn với đám đông nên chân cô đã bị trật.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô nghĩ sao về chuyện này?" Một mang ký giả đội nón lưỡi trai đột ngột ném quả bom vào cô.
Cảnh Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn in năm dấu tay, mái tóc dài mượt của cô cũng vì đám hổn loạn này mà rối tung lên. Đôi mắt vốn đã mất đi ánh hào quang đột nhiên nhìn chằm chằm người phóng viên kia, trong mắt của cô thậm chí có hơi quật cường. Cô giơ cánh tay bị thương lên, vuốt vuốt mái tóc đang nằm tán loạn trên mặt ra. Cô cười càn rỡ, rốt cuộc chuyện này vẫn phải đi tới bước này, không phải sao? Chỉ có thể dựa vào mình mà thôi, trên cái thế giới này, người hiền thì sẽ bị bắt nạt. Mình chỉ không muốn bị ép buộc, Cảnh Tô cô tuy không phải là người lương thiện, nhưng cô luôn muốn sống một cuộc sống giản dị, khinh thường cái cuộc sống mất tự chủ của mình. Chẳng lẽ muốn cô để mặc cho người ta an bài cuộc sống của mình, sau đó chỉ biết làm theo những gì họ sắp đặt? Cô cảm thấy cuộc sống năm qua của cô, việc làm đúng đắn nhất của cô chính là ở cùng một chỗ với Hàn Tử Dương.
"Không phải các người rất muốn biết chuyện của mấy tấm hình khiêu dâm này sao?" Ánh mắt của cô sắc bén, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác. Những thứ đó ép cả đám ký giả phải lùi về phía sau một bước.
"Một tuần sau, sẽ tổ chức hợp báo ở‘ Vạn Đình ’, tôi tự nhiên sẽ nói rõ tất cả!" Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á đang bị thương dậy, đi ra khỏi đám người.
Đám người đó đột nhiên im lặng, không còn ai dám đi tới chất vấn người con gái này nữa, không ai dám cản đường của hai cô nữa, cô giống một nữ vương kiêu ngạo, mặc dù trong ánh mắt để lộ ra sự bất lực, không giống với người sở hữu nó. Không thèm để ý đến những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia nữa, cô đi cực nhanh, mặc dù không bị ai cản trở, nhưng cô vẫn cảm thấy ở sau lưng giống như có một bầy dã thú đang đuổi theo cô . Cô bước nhanh hơn, vết thương như đang xé rách lòng của cô. Cô đau đến nổi đổ mồ hôi hột đầm đìa, một khắc kia, khi cô đưa lưng về phía những người đó, sự kiên cường cũng không còn nữa, chỉ có lúc này, cô mới không cần làm ra vẻ kiên cường. Giang Phỉ Á vội vàng mở cửa xe, đem cảnh Tô vào trong xe.
"Mau đuổi theo!" Không biết là người nào đã kêu lên một câu như vậy, đám ký giả lại bắt đầu rối rít hành động.
Trong xe, nhìn thấy Cảnh Tô đột nhiên không có chút huyết sắc nào, ngồi tựa vào phía sau, trong mắt Giang Phỉ Á đều là lo lắng.
"Tô Tô, vết thương của cậu còn đau không?" Cảnh Tô bật cười, những giọt nước mắt giống như bầu trời bị há hủy, lại giống như ống nước bị vỡ, làm cho nó không ngừng chảy ra. Lau mặt một cái, cô nhớ lại lời mà ba cô đã nói lúc sáng, "Khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt đúng là thứ vô dụng nhất trên đời này.
"Nha Nha, đưa mình tới ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển đi ’!" Minh Nguyệt Tiểu Uyển, cô chỉ còn có nơi này để về thôi.
Lúc cô rời khỏi nhà, chỉ lấy theo có một cái điện thoại, màn hình vẫn tối đen, anh ấy vẫn lạnh lùng với cô như vậy, vẫn giống như khi anh theo đuổi mình, lạnh như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Cô cười khổ, nếu như bạn gái mình làm ra những việc như thế này, người ta còn lo không kịp chất vấn nữa là, vậy mà anh vẫn không có chút tin tức gì. Cô có nên vui mừng vì anh tin tưởng mình không?
Giang Phỉ Á lái xe rời đi, chạy ngang qua một chiếc xe Ferrari dừng sát ở ven đường, ánh mắt giống như bị người đàn ông trong đó kiềm hãm lại. Môt đôi chân dài bước xuống xe, cơ thể thon dài chặn tất cả đám côn trùng ở phía sau lại, ánh mắt đầy cơ trí giống như một con chim ưng, nhờ vào tài lãnh đạo bẫm sinh nên trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể tỏa sáng .
Chỉ thấy anh vung tay lên, đám ký giả vốn đang phách lối, liền giống như Quần Long Vô Thủ, người anh hùng quốc dân ở trước mắt bọn họ, nếu tin tức Thiếu tướng trẻ tuổi được tung ra thì không biết sẽ đáng giá hơn cái tin gièm pha này bao nhiêu lần, phải biết rằng Thiếu tướng Tư chưa từng lên bất cứ tạp chí nào. Bọn họ phải nắm chặt tất cả thời gian này để chụp hình lại nới được.
Ở trên sân thượng, sắc mặt của Thẩm Xuân Linh đen xuống, tức giận ném cái ly xuống đất, cà phê văng khắp nơi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện cái tên Tư Mộ Thần này, dám phá hư tất cả kế hoạch của cô.
Ở Minh Nguyệt Tiểu Uyển, hai người con gái bị thương lảo đảo nghiêng ngã đi vào trong.
Lúc cửa vừa mở ra, thì cũng là lúc Cảnh Tô không chịu nổi sự đau đớn phát ra từ thân thể mình nữa, cô giống như đã trở về nơi an toàn của mình, liền ngã cái ầm xuống đất. Cái điện thoại di động màu trắng cũng vì vậy mà rơi theo xuống đất.
Giang Phỉ Á nhập mật mã để mở cửa, lảo đảo kéo Cảnh tô vào trong, để cô ấy ngồi trên ghế sa lon. Cô vừa gấp gáp vừa tức giận, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm người tới khám bệnh cho Cảnh Tô.
"Anh trai, anh gọi một bác sĩ tư giỏi nhất đến Minh Nguyệt Tiểu Uyển có được hay không?"
"Tô Tô đã xảy ra chuyện, một mình em không biết phải làm sao làm?"
"Không biết đường? Không có việc gì, em sẽ tới đón anh!"
"Ừ, được, cứ quyết định như vậy!"
"A, đúng rồi, mang một ít thức ăn tới đây nữa nha!"
Không biết Cảnh Tô đã nằm mơ thấy cái gì, mà lại cực kỳ lo lắng đến như vậy, còn ở trên ghế sofa cuộn thành một đoàn.
Trong mơ, chỉ xuất hiện một hình ảnh duy nhất, đó là cảnh tượng lúc Hàn Tử Dương theo đuổi cô.
Lúc mới quen, anh nói, “Anh tên là Hàn Tử Dương!"
Lần thứ , anh vô lễ ôm cô vào lòng, "Cảnh tô, em là của anh!"
Lần thứ , anh tặng hoa rồi còn tỏ tình với cô, "Cảnh tô, làm bạn gái của anh đi!"
Sau khi mua Minh Nguyệt Tiểu Uyển, anh liền hứa hẹn cả đời với cô, "Cảnh Tô, chúng ta kết hôn đi!"
Nhưng mà, anh vẫn lạnh lùng như cũ, không để cho cô cảm nhận được tình yêu của anh. Hai năm rồi, Cảnh Tô yêu người đàn ông lạnh lùng này suốt hai năm, cô tin tưởng rằng do dù là tảng đá thì cũng sẽ bị thời gian làm cho nóng lên, cô sẵn sàng vì anh mà từ bỏ chức vị cao ở Cảnh Thái Lam, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ, để có nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.
"Cảnh Tô, chúng ta chia tay đi!" Anh rời đi, hóa thành sương trắng.
Cảnh Tô bừng tỉnh, tại sao giấc mơ lại có thể chân thật đến như thế?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong đám người, nếu chỉ nhìn thoáng qua, thì cũng có thể biết được nguyên nhân sâu xa ở bên trong! Nếu không phải là do vội vã thoáng nhìn, có lẽ, trong bể người, chắc phải hơn cả trăm người! Đang lúc Cảnh Tô mới vừa mở cửa ra, liền có vô số ký giả ùa lên. Người đứng ở trên ban công, tâm trạng hình như đang rất tốt, ngồi ở trên ghế, vừa uống cà phê vừa thưởng thức màn kịch hay này.
Những ánh đèn flash, micro đều chỉa vào hai người họ, một đám ký giả bao vây làm họ không còn đường để đi nữa.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi đây thật sự là hình khiêu dâm của cô phải không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô có ý kiến gì với những hình khiêu dâm này không?"
"Tôi, "
"Cảnh Tô tiểu thư, nghe nói cha cô rất tức giận về việc này, xin hỏi ông ấy đánh giá chuyện này như thế nào?"
"Tôi, "
"Mời mấy ngươi tránh ra cho!" Giang Phỉ Á liều mạng ngăn cản, hai người họ thật sự rất muốn lái xe ra khỏi chỗ này. Nhưng Giang Phỉ Á đang mang một đôi giày cao gót, lại còn phải chen lấn với đám đông nên chân cô đã bị trật.
"Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi cô nghĩ sao về chuyện này?" Một mang ký giả đội nón lưỡi trai đột ngột ném quả bom vào cô.
Cảnh Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn in năm dấu tay, mái tóc dài mượt của cô cũng vì đám hổn loạn này mà rối tung lên. Đôi mắt vốn đã mất đi ánh hào quang đột nhiên nhìn chằm chằm người phóng viên kia, trong mắt của cô thậm chí có hơi quật cường. Cô giơ cánh tay bị thương lên, vuốt vuốt mái tóc đang nằm tán loạn trên mặt ra. Cô cười càn rỡ, rốt cuộc chuyện này vẫn phải đi tới bước này, không phải sao? Chỉ có thể dựa vào mình mà thôi, trên cái thế giới này, người hiền thì sẽ bị bắt nạt. Mình chỉ không muốn bị ép buộc, Cảnh Tô cô tuy không phải là người lương thiện, nhưng cô luôn muốn sống một cuộc sống giản dị, khinh thường cái cuộc sống mất tự chủ của mình. Chẳng lẽ muốn cô để mặc cho người ta an bài cuộc sống của mình, sau đó chỉ biết làm theo những gì họ sắp đặt? Cô cảm thấy cuộc sống 21 năm qua của cô, việc làm đúng đắn nhất của cô chính là ở cùng một chỗ với Hàn Tử Dương.
"Không phải các người rất muốn biết chuyện của mấy tấm hình khiêu dâm này sao?" Ánh mắt của cô sắc bén, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác. Những thứ đó ép cả đám ký giả phải lùi về phía sau một bước.
"Một tuần sau, sẽ tổ chức hợp báo ở‘ Vạn Đình ’, tôi tự nhiên sẽ nói rõ tất cả!" Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á đang bị thương dậy, đi ra khỏi đám người.
Đám người đó đột nhiên im lặng, không còn ai dám đi tới chất vấn người con gái này nữa, không ai dám cản đường của hai cô nữa, cô giống một nữ vương kiêu ngạo, mặc dù trong ánh mắt để lộ ra sự bất lực, không giống với người sở hữu nó. Không thèm để ý đến những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia nữa, cô đi cực nhanh, mặc dù không bị ai cản trở, nhưng cô vẫn cảm thấy ở sau lưng giống như có một bầy dã thú đang đuổi theo cô . Cô bước nhanh hơn, vết thương như đang xé rách lòng của cô. Cô đau đến nổi đổ mồ hôi hột đầm đìa, một khắc kia, khi cô đưa lưng về phía những người đó, sự kiên cường cũng không còn nữa, chỉ có lúc này, cô mới không cần làm ra vẻ kiên cường. Giang Phỉ Á vội vàng mở cửa xe, đem cảnh Tô vào trong xe.
"Mau đuổi theo!" Không biết là người nào đã kêu lên một câu như vậy, đám ký giả lại bắt đầu rối rít hành động.
Trong xe, nhìn thấy Cảnh Tô đột nhiên không có chút huyết sắc nào, ngồi tựa vào phía sau, trong mắt Giang Phỉ Á đều là lo lắng.
"Tô Tô, vết thương của cậu còn đau không?" Cảnh Tô bật cười, những giọt nước mắt giống như bầu trời bị há hủy, lại giống như ống nước bị vỡ, làm cho nó không ngừng chảy ra. Lau mặt một cái, cô nhớ lại lời mà ba cô đã nói lúc sáng, "Khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt đúng là thứ vô dụng nhất trên đời này.
"Nha Nha, đưa mình tới ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển đi ’!" Minh Nguyệt Tiểu Uyển, cô chỉ còn có nơi này để về thôi.
Lúc cô rời khỏi nhà, chỉ lấy theo có một cái điện thoại, màn hình vẫn tối đen, anh ấy vẫn lạnh lùng với cô như vậy, vẫn giống như khi anh theo đuổi mình, lạnh như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Cô cười khổ, nếu như bạn gái mình làm ra những việc như thế này, người ta còn lo không kịp chất vấn nữa là, vậy mà anh vẫn không có chút tin tức gì. Cô có nên vui mừng vì anh tin tưởng mình không?
Giang Phỉ Á lái xe rời đi, chạy ngang qua một chiếc xe Ferrari dừng sát ở ven đường, ánh mắt giống như bị người đàn ông trong đó kiềm hãm lại. Môt đôi chân dài bước xuống xe, cơ thể thon dài chặn tất cả đám côn trùng ở phía sau lại, ánh mắt đầy cơ trí giống như một con chim ưng, nhờ vào tài lãnh đạo bẫm sinh nên trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể tỏa sáng .
Chỉ thấy anh vung tay lên, đám ký giả vốn đang phách lối, liền giống như Quần Long Vô Thủ, người anh hùng quốc dân ở trước mắt bọn họ, nếu tin tức Thiếu tướng trẻ tuổi được tung ra thì không biết sẽ đáng giá hơn cái tin gièm pha này bao nhiêu lần, phải biết rằng Thiếu tướng Tư chưa từng lên bất cứ tạp chí nào. Bọn họ phải nắm chặt tất cả thời gian này để chụp hình lại nới được.
Ở trên sân thượng, sắc mặt của Thẩm Xuân Linh đen xuống, tức giận ném cái ly xuống đất, cà phê văng khắp nơi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện cái tên Tư Mộ Thần này, dám phá hư tất cả kế hoạch của cô.
Ở Minh Nguyệt Tiểu Uyển, hai người con gái bị thương lảo đảo nghiêng ngã đi vào trong.
Lúc cửa vừa mở ra, thì cũng là lúc Cảnh Tô không chịu nổi sự đau đớn phát ra từ thân thể mình nữa, cô giống như đã trở về nơi an toàn của mình, liền ngã cái ầm xuống đất. Cái điện thoại di động màu trắng cũng vì vậy mà rơi theo xuống đất.
Giang Phỉ Á nhập mật mã để mở cửa, lảo đảo kéo Cảnh tô vào trong, để cô ấy ngồi trên ghế sa lon. Cô vừa gấp gáp vừa tức giận, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm người tới khám bệnh cho Cảnh Tô.
"Anh trai, anh gọi một bác sĩ tư giỏi nhất đến Minh Nguyệt Tiểu Uyển có được hay không?"
"Tô Tô đã xảy ra chuyện, một mình em không biết phải làm sao làm?"
"Không biết đường? Không có việc gì, em sẽ tới đón anh!"
"Ừ, được, cứ quyết định như vậy!"
"A, đúng rồi, mang một ít thức ăn tới đây nữa nha!"
Không biết Cảnh Tô đã nằm mơ thấy cái gì, mà lại cực kỳ lo lắng đến như vậy, còn ở trên ghế sofa cuộn thành một đoàn.
Trong mơ, chỉ xuất hiện một hình ảnh duy nhất, đó là cảnh tượng lúc Hàn Tử Dương theo đuổi cô.
Lúc mới quen, anh nói, “Anh tên là Hàn Tử Dương!"
Lần thứ 2, anh vô lễ ôm cô vào lòng, "Cảnh tô, em là của anh!"
Lần thứ 3, anh tặng hoa rồi còn tỏ tình với cô, "Cảnh tô, làm bạn gái của anh đi!"
Sau khi mua Minh Nguyệt Tiểu Uyển, anh liền hứa hẹn cả đời với cô, "Cảnh Tô, chúng ta kết hôn đi!"
Nhưng mà, anh vẫn lạnh lùng như cũ, không để cho cô cảm nhận được tình yêu của anh. Hai năm rồi, Cảnh Tô yêu người đàn ông lạnh lùng này suốt hai năm, cô tin tưởng rằng do dù là tảng đá thì cũng sẽ bị thời gian làm cho nóng lên, cô sẵn sàng vì anh mà từ bỏ chức vị cao ở Cảnh Thái Lam, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ, để có nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.
"Cảnh Tô, chúng ta chia tay đi!" Anh rời đi, hóa thành sương trắng.
Cảnh Tô bừng tỉnh, tại sao giấc mơ lại có thể chân thật đến như thế?