Tốc độ xoát màn hình trên kênh hải vực nhất thời nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn rõ.
Sau khi Lăng Viễn nhìn thấy tin tức hệ thống cũng ngây ngẩn cả người, kỳ thật lúc trước cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao khi cướp thuyền chỉ có thể đạt được hai phần hàng hóa trong khoang chứa hàng của đối phương, cứ cho là cậu tin tưởng vào năng lực Tát Cổ Tư, có thể lấy được Hải thanh thạch hay không cũng phải coi vận khí.
Nhưng dìm thuyền thì không giống thế, nói cách khác, mọi thứ trong khoang chứa hàng tàu Titanic hiện tại đều đang ở trên tàu Ác mộng, bao gồm cả khối Hải thanh thạch vô giá kia, Tát Cổ Tư hiện tại cũng nhất định đã nhìn thấy, có lẽ đã đoán ra mục đích của mình rồi.
Nhưng mà......
Hậu tri hậu giác Lăng Viễn lúc này mới phát hiện bản thân mình cho đến nay đã xem nhẹ một vấn đề.
Đó chính là Hải thanh thạch đó, là Hải thanh thạch thiết yếu cho thuyền đặc chủng, Hải thanh thạch có tiền cũng không mua được, Hải thanh thạch mà mỗi một hải tặc đều tha thiết ước mơ.
Mình xuất năm ngàn vàng thuê Tát Cổ Tư đi cướp thuyền, mà Hải thanh thạch sợ là năm vạn vàng cũng mua không được.
Tát Cổ Tư là một hải tặc ác danh ai cũng biết, hoành hành tứ hải, làm tốt nhất chính là mấy vụ mua bán kiểu vào nhà cướp của này, anh ta căn bản không cần phải tuân thủ hứa hẹn gì cả.
Lăng Viễn từ đầu chí cuối diện vô biểu tình trầm tư, có ai nghĩ đến tâm tình của cậu từng một lần vọt lên đỉnh núi lại nháy mắt rớt xuống đáy vực như thế.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Thì ra… …
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: A a a
Thanh âm của Tát Cổ Tư tựa như đang nỉ non vang lên bên tai Lăng Viễn, Lăng Viễn rùng mình một cái.
Không biết nên dùng lời nào hồi đáp đối phương, Lăng Viễn đành phải giả bộ không có ở đó, đối phương thế mà lại không mật qua nữa.
Quả nhiên. Lăng Viễn khó có thể miêu tả được tâm tình của mình lúc này, cứ ngốc ngốc cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn trần nhà, xem ra thuyền đặc chủng là khỏi chơi nữa rồi, vẫn là nên nghĩ tới mấy thứ khác thôi.
Cũng may Lăng Viễn luôn luôn tính tình đạm bạc (không màng danh lợi), cảm xúc tình tự cũng lên nhanh xuống nhanh, một thoáng tâm tình dao động qua đi lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, thuận tay cầm lấy cái ly bên cạnh tính đi rót nước.
Vừa lúc đó di động một bên vang lên, Lăng Viễn nhận cuộc gọi sau đó rất tự nhiên kẹp máy giữa tai và vai, thủng thẳng đi vào bếp, chầm chậm rót nước nóng từ máy nước nóng lạnh ra đầy ly.
“Ha ha ha ha, nhìn thấy cái đó chưa?” Đầu kia điện thoại là Lăng Lộ trong game mật Lăng Viễn lại không thấy trả lời nhịn không được gọi tới.
“Cái gì?”
“Chính là cái đó a, khỉ, em vừa rồi không ngồi trước máy tính sao?”
“Có a… …”
“Thuyền của Kiệt 13* bị bắn chìm, ai bảo tên đó ngày thường kiêu ngạo như vậy, còn dám trêu chọc lão nương, thấy hắn thua một vố thật sự là sướng cả con người a.”
*Kiệt 13, thực ra tên đầy đủ tiếng Hoa là Quái y hắc Kiệt Khắc 13, tên Tiếng Anh là Black Jack 13, là tên một cuốn sách của tác giả Thủ Trủng Trì Trùng, người này được xưng là “Thần tranh châm biếm”, “Vua tranh châm biếm” của TQ, nhân kỷ niệm 30 năm làm nghề đã viết cuốn này. Hình bìa thì giống truyện tranh, bên trong thì không biết ~
Kiệt 13? Lăng Viễn không biết nói gì, bà chị nhà mình sao cứ thích đặt ngoại hiệu cho người ta thế không biết.
“Bất quá chuyện hôm nay không đơn giản đâu, người của Caribbean hình như rất quý thứ gì đó trên thuyền, em nói coi trên thuyền của họ có cái gì không thể để người ta thấy hở?”
“Ai biết được.”
“Còn nữa a, tên 19 kia lại còn nói chính mình được thuê, chuyện này không giống tác phong bình thường của hắn.”
“Có lẽ chỉ là lấy cớ thôi.”
“Chú em chú không hiểu rồi, tên đó đáng giận thì đáng giận, nhưng luôn nói cái gì chính là cái đó, hẳn là sẽ không nói dối.”
“Ờm… Em quả thật không hiểu gì về anh ta…”
“Hầy thôi quên đi, nói em cái gì em cũng qua loa cho có lệ, y như cái hồ nước lặng, mất cả hứng.”
“Cám ơn a.”
“Em thẳng thắn xuất gia làm hòa thượng đi.”
“Em sẽ suy xét, hết chuyện rồi thì em cúp máy nha.”
“Mau quỳ an đi.”
Cầm điện thoại ném về chỗ cũ, một lần nữa ngồi xuống Lăng Viễn bắt đầu xử lý ghi chép trò chuyện riêng sau khi mình rời đi.
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: A!
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Em thấy cái đó không?
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Kiệt 13 bị bắn chìm, oa ha ha ha ha!
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Ê! Nói chuyện coi! Nhìn thấy thế em không vui à? Chị nhớ em từng nói em cũng rất ghét Kiệt 13.
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Mợ nó chứ không có đây à…
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Nói chuyện!
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Em trai!!!!
[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Em cái tên đầu heo này, chờ chị đây dùng điện thoại gõ tỉnh em.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Thanh Kỳ bán rượu phải không? Đồ quẳng hết vô tiệm cậu rồi, cậu coi đi.
Đợi đã?!!
Một câu không hề thu hút theo sau đám mật ngữ liên tiếp của Naga nữ vương đã triệt để khiến Lăng Viễn kinh ngạc, cậu vội vàng bay nhanh về tiệm, điểm mở thương khố, một khối Hải thanh thạch phát ra u quang lam nhạt lẳng lặng nằm đó, mớ vật tư chung quanh bỗng trở nên ảm đạm vô quang.
Lăng Viễn há miệng thành hình chữ O, ngốc ngốc nhìn thật lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Tát Cổ Tư đem tất cả chiến lợi phẩm bắt được trên tàu Titanic chuyển hết qua tiệm của cậu, thành quả thu thập lần này của tàu Titanic khá phong khú, tương đối có giá như Thorium, cây ngải, cây Lão nhân tu (search cây Tillandsia usneoides để xem hình nha, là một giống cây họ dương xỉ mọc trên cao đổ xuống như bộ râu ông già ấy), bên trong cư nhiên còn có thuốc nhuộm đen, không tính Hải thanh thạch, số còn lại giá trị cũng gần một vạn.
Lăng Viễn lúc này nghĩ, mình đúng là không hiểu gì về anh ta.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Vì cái gì?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Hửm?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Đó là Hải thanh thạch đó.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: SO?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Anh không muốn sao?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu đây là đang vũ nhục tôi sao?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ:...... Không
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Có thích không?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Khụ, giờ anh đang ở đâu?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Nhớ tôi?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ:...... Tôi chỉ muốn đưa tiền cho anh.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu cho là chút tiền đó đủ?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Không đủ, nhưng…
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Không bằng lấy thân báo đáp đi.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ:......
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Đùa cậu chơi thôi, tôi ở quán rượu.
Một tia ửng đỏ khó thấy nhuộm lên hai má Lăng Viễn lại nháy mắt tiêu thất, cậu ra khỏi cửa xưởng rượu, hướng tới tửu quán Thiên Đường cách đó không xa.
Quán rượu là nơi mà thủy thủ ra khơi trở về thích lưu lại nhất, nơi này có thể cung cấp lôi đài cho người chơi đang online đối chiến để so kiếm và đấu rượu, cùng với sòng bài mà mỗi một thủy thủ đều muốn ngừng mà không được, 21 điểm, Pai Gow, xúc xắc, cái gì đều có thể đổ, trong đó được hoan nghênh nhất chính là Texas Hold’Em Poker, quanh bàn này luôn tìm không thấy chỗ ngồi.
Kỳ thật tại Thời đại Hàng hải các loại sòng bài đều được liên kết với nhau, chỉ cần có bàn chơi, thì chơi ở đâu cũng như nhau, nhưng có vài người chính là cảm thấy nơi đông đúc ồn ào như quán rượu thì mới có bầu không khí bài bạc, cho nên hễ đến tối là Thiên Đường tửu quán vĩnh viễn kín người hết chỗ.
Lăng Viễn có một sở thích nhỏ không tương xứng lắm với bề ngoài tính cách của cậu, chính là lúc rảnh rỗi không có gì làm sẽ đánh bạc chút tiền nhỏ, nhưng cậu lại phản cảm với những chỗ đông người, liền tự mua một bàn chơi poker nhỏ đặt trong tiệm, rảnh thì chơi vài ván, mỗi lần chỉ cầm 200 vàng làm vốn, thua hết thì rời khỏi, thắng đến 2000 vàng cũng sẽ đi, tuyệt không lưu luyến.
Đêm đến là lúc quán rượu náo nhiệt nhất, hải quân tuần tra xong, thương nhân chở hàng về và hải tặc vừa thắng trận đều chẳng phân biệt thân phận mà tụ tập một chỗ, hoặc tại lôi đài so kiếm choảng ly, hoặc trên sòng bài vung tiền như rác, có người tưởu lượng tốt ngàn chén không say, cũng có kẻ hùng hùng hổ hổ ẩu đả đánh lộn, trong không khí tràn ngập vị cồn nồng đậm hòa cùng mùi mồ hôi, nơi nơi đều ồn ào một mảnh.
Lăng Viễn cau mày đẩy cánh cửa gỗ quán rượu ra, từ ánh mắt đầu tiên liền nhận ra người đàn ông tóc đỏ đang ngồi trước bàn Texas Hold’Em toàn thân tản phát khí tràng cường đại, lần này lực chú ý của Lăng Viễn không hoàn toàn bị cái móc sắt trên tay anh ta hấp dẫn, vì thế chú ý tới xưng hào bắt mắt trên đầu Tát Cổ Tư, vua hải tặc.
Đó hẳn là danh hiệu đặc hữu cho hải tặc đứng đầu bảng tiền thưởng.
Thong thả bước qua, Lăng Viễn xem xét một chút quy tắc trên bàn đó.
Bàn đánh bài trong game được phân chia theo mức đặt cược nhỏ nhất trong một lần, thấp nhất chỉ cần 2 vàng, Lăng Viễn bình thường hay chơi là loại 20 vàng được đông đảo hoan nghênh nhất, mà bàn trước mặt này chính là bàn có quy cách cao nhất trong các bàn chơi: 200 vàng cược lần đầu, tố thêm vô hạn.
Tức là chỉ cần bạn ngồi xuống, mặc kệ bạn có chơi không, mỗi ván đều phải ném xuống 200 vàng.
Đối với một tiểu hải tặc bình thường mà nói, đi biển một chuyến vận khí tốt một giờ có thể kiếm 100 vàng, xui xẻo một chút thì có khả năng cả 50 vàng cũng kiếm không được.
Lấy kiếm tiền làm mục đích chơi game, Lăng Viễn âm thầm phê bình đám này quá mức xa xỉ, năm ngàn vàng mình tính đưa cho Tát Cổ Tư kia chắc gì đủ cho đối phương đánh mấy ván.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Tôi thấy cậu rồi.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Ừ.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Đợi hết ván này đã.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Được.
Lăng Viễn chán đến chết tìm một vị trí bên cạnh bàn để đứng, bắt đầu nghiên cứu thế bài, đợi thấy rõ ràng rồi cậu không khỏi nhướng nhướng mày.
Trên bàn đã phát đủ năm lá bài chung, đang chờ vòng tố cuối cùng. Năm lá chung ngoài ba lá A chuồn, cơ, rô thì còn lại là 6 cơ và J chuồn. Ba lá A đồng thời xuất hiện trên bài mở, là xác suất phi thường nhỏ.
*Một số khái niệm trong Texas Hold’Em Poker: _Mỗi khi ván bài bắt đầu, tiêu chuẩn mỗi người chơi sẽ được chia 2 lá bài, đây là bài riêng của bạn và chỉ có mình bạn mới thấy nó, chúng được gọi là deal cards. Sau đó lần lượt 5 lá bài tiếp theo sẽ được chia làm ba đợt và hiển thị trên bàn, 5 lá này đều được mở ra và mọi người đều có thể thấy nó, và chúng được gọi là community cards. Đợt chia bài community cards đầu tiên sẽ là 3 lá, đợt thứ 2 và đợt chia cuối cùng, mỗi đợt là 1 lá. Và qua mỗi đợt đó, người chơi sẽ có quyền đặt cược, như vậy tính cả vòng đầu tiên, khi chỉ mới có 2 lá bài, là tổng cộng sẽ có 4 vòng cược cho các người chơi, các vòng này được gọi là betting round.
_Một Poker Hand luôn được tạo thành bởi 5 lá bài. Không phải 4 lá, không phải 7 lá, mà chính xác là 5 lá. Bạn chỉ giữ 2 lá trên tay, và dùng chúng để kết hợp với bài trên bàn (community cards) để tạo thành 1 poker hand. Nhưng không phải lúc nào bạn cũng cần cả 2 lá trên tay để có thể tạo ra 1 poker hand. Bạn có thể sử dụng 4 lá community cards, hoặc cả 5 lá cũng được, điều đó không thành vấn đề. Yêu cầu duy nhất là phải có đủ 5 lá bài.
_Có 1 số sự kết hợp khác vẫn có thể tạo thành 1 poker hand. Ví dụ như bạn có 5 cây chuồn, thì bạn sẽ có 1 flush (Bài đồng chất). Tất cả những kiểu bài poker hand sẽ được giải thích ở mục kế tiếp.
The poker hands
DƯỚI ĐÂY LÀ DANH SÁCH CÁC POKER HANDS ĐƯỢC SẮP XẾP TỪ LỚN ĐẾN BÉ
Royal Flush (Thùng phá sảnh) [Lớn Nhất]:
_Nếu bài bạn kết hợp với bài trên bàn và có 1 sảnh đồng chất từ 10 đến A (10.J.Q.K.A). Royal Flush là mạnh nhất, có nó bạn chắc chắn thắng. Sảnh (straight): là một bộ 5 lá liên tiếp nhau.
Straight Flush (Sảnh đồng chất):
_Đứng thứ nhì là Straight Flush, với 1 sảnh đồng chất 5 cây bất kỳ thì được gọi là Straight Flush. Nếu hai người cùng có Straight Flush thì ai có lá lớn hơn sẽ thắng, không phân biệt chất gì.
Four of a kind (Tứ quý):
_Nếu bài bạn kết hợp với bài trên bàn và có 1 bộ 4 lá giống nhau thì được gọi là Four of a kind. Trong trường hợp 2 người đều có Four of a kind thì người nào có đôi lớn hơn sẽ thắng.
Full House (Cù lủ):
_Nếu poker hands của bạn gồm 1 bộ ba lá & 1 bộ đôi thì bài đó được gọi là Full House. Trong trường hợp 2 người đều được Full House thì ai có bộ ba lá lớn hơn sẽ thắng. Ngoài ra còn có trường hợp bài trên bàn có sẵn 3 lá giống nhau và có 2 người cùng được Full House thì ai có đôi lớn hơn sẽ thắng.
Flush (Đồng chất):
_Nếu bài của bạn kết hợp với bài trên bàn và có 5 cây cùng đồng 1 chất với nhau thì được gọi là Flush. Trường hợp 2 người cùng có flush thì ai có lá lớn hơn sẽ thắng.
Straight (Sảnh):
_Nếu bài của bạn kết hợp với bài trên bàn và có 1 bộ 5 cây liên tiếp nhau, ví dụ như 2.3.4.5.6 thì được gọi là Straight, không phân biệt chất gì cả. Nếu 2 người cùng có Straight thì ai có cây lớn hơn sẽ thắng.
Three of a kind (Bộ ba lá):
_Nếu bài của bạn kết hợp với bài trên bàn và có 3 lá giống nhau thì được gọi là Three of a kind. Nếu hai người đều cùng có Three of a kind thì sau đó những lá bài khác hoặc cả 2 lá sẽ xác định chiến thắng, vì 1 ván poker luôn có 5 lá bài.
Two pairs (2 đôi):
_Nếu bài của bạn kết hợp với bài trên bàn và có 2 đôi thì được gọi là Two pairs. Nếu hai người đều cùng có 2 đôi không giống nhau, thì ai có đôi lớn hơn sẽ thắng, tuy nhiên nếu có cùng hai đôi cao giống nhau thì 2 đôi thấp sẽ được xét, nếu nó cùng bằng nhau hết thì lá thứ 5 sẽ được xét đến.
Pair (1 đôi):
_Nếu bài của bạn kết hợp với bài trên bàn và có 2 lá cùng loại thì được gọi là pair. Một ván bài poker luôn có 5 lá, 3 lá còn lại được gọi là kickers. Trong trường hợp người chơi có cùng đôi giống nhau thì người nào có kickers cao nhất sẽ thắng.
High card (lá bài cao):
_Nếu mà bạn không có đến 1 đôi, thì bạn nhìn cả bài trên bàn lẫn bài trên tay mình để xem đâu là lá lớn nhất mà mình có được khi kết hợp cả bài trên tay lẫn dưới bàn. Nếu 2 người đều không có đôi, hoặc tốt hơn, thì ai có lá lớn nhất người đó sẽ thắng.
Lúc này nếu ai trên tay nắm giữ A bích, vậy tuyệt đối thắng chắc (xem cái Four of a kind: Tứ quý bên trên), tiếp theo là có một đôi bài ví dụ đôi K, hoặc 1 con J hoặc 6, đều có thể tạo thành một bộ FULL HOUSE. Nếu đều không có, thì chỉ còn tính điểm bài trong tay.
Jack vừa bị Tát Cổ Tư đánh đắm thuyền yêu đoạt mất cục đá, định tới tửu quán bài bạc thoải mái phát tiết một phen, ai ngờ oan gia ngõ hẹp lại ngồi vào cùng một bàn với đối phương, lúc này đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt đối thủ, hận không thể quẳng cái bàn đi nhào qua xé một miếng thịt của tên kia xuống.
So ra thì Tát Cổ Tư một bộ khí định thần nhàn, tựa hồ có mười phần mười nắm chắc sẽ thắng.
Những người khác đã sớm bỏ bài không theo trong quá trình hai người không ngừng tăng giá, jeton (chip chơi bài, thay cho tiền) xếp thành một núi nhỏ tại chính giữa bàn, vây quanh một vòng người chờ xem kịch vui.
[ Phụ cận ] Jack: Tóc đỏ chết tiệt mày kiêu ngạo thế làm gì, trên tay tao là một đôi K đó, tao không tin mày lại đúng lúc có A bích.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Cậu có muốn thử chút xem không?
Nói xong hắn đẩy hết tất cả jeton trước mặt mình qua.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: ALL IN.
Xung quanh vang lên một trận thanh âm hít khí, ngay cả Lăng Viễn cũng bị khí phách kinh người này áp chế, gần như lập tức tin tưởng A bích đang nằm trong tay Tát Cổ Tư.
Jack nhìn thẳng mặt Tát Cổ Tư, ý đồ nắm bắt từ đối phương dù chỉ một chút do dự, nhưng thứ mà cậu ta quan sát được chỉ có tràn đầy tự tin.
Là một phú nhị đại, Jack hoàn toàn không đặt tiền bạc vào mắt, nhưng cậu ta không thể chấp nhận một rồi hai hai rồi ba lần bại bởi đối phương, lại còn ngay cả quần lót cũng thua mất (ý nói thua trắng).
[ Phụ cận ] Jack: Hừ, coi như mày lợi hại, chút tiền này coi như đại gia thưởng cho mày, chúng ta chơi lại.
Jack lật bài trong tay hung hăng ném lên mặt bàn, quả nhiên là một đôi K.
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười, đem tiền trên bàn thu về hết.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Có việc đi trước, chào.
[ Phụ cận ] Jack: Mợ mày, đùa giỡn ông hả? Thắng một ván liền đi, rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?!
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Tôi có phải là đàn ông không, cậu muốn mở rộng tầm mắt một lần không?
Quần chúng vây xem lập tức phối hợp cười quái dị, Jack bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, nói không ra lời, ngay cả Lăng Viễn nhìn bộ dáng ăn tức đó của Jack cũng có hơi buồn cười.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Bảo bối nhi anh đến đây.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Trên tay anh thật sự có A bích?
Lăng Viễn nhịn không được hỏi.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Một đôi 2.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ:...... Làm không tệ.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu nói vụ nào, thắng cậu ta? Hay là đùa giỡn cậu ta?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Nếu là cái sau, đó là tôi đùa với cậu ta thôi, dù cậu ta muốn mở rộng tầm mắt tôi cũng không cho nhìn đâu, bất quá nếu là bảo bối nhi cưng đây thì…
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Stop, đến giao dịch.
Lăng Viễn hướng Tát Cổ Tư xin giao dịch, trong cột vàng nhập xuống con số một vạn.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Ừm… Số lượng hình như không khớp với thương nghị hồi trước.
Đối phương rõ ràng hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ, Lăng Viễn cũng không muốn vạch trần, chiến lợi phẩm Tát Cổ Tư đưa cho Lăng Viễn giá trị rõ ràng so với tiền thuê đã định nhiều gấp bao nhiêu lần, nhưng đó là cái giá Lăng Viễn không thể chi trả, đành phải dùng phương thức này thể hiện tâm ý.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Phần dư coi như tiền boa.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: A a a, Kỳ lão bản ra tay quả nhiên hào phóng, tôi đều có tâm cầu cậu bao dưỡng đây.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Xin đừng lấy tôi làm trò cười, như vậy rất thú vị sao?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Ừm, cũng khá.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Anh…
Lăng Viễn không nói thêm gì nữa, lực chú ý của cậu đều bị một thân ảnh cao lớn mới đi vào tửu quán hấp dẫn.
Người tới dáng người cao ngất, biểu tình lạnh lùng, trong đôi mắt hẹp dài ngưng tụ quang mang nhiếp nhân, quân trang hải quân trên người được chỉnh trang kỹ càng tỉ mỉ, khuy áo cài đến tận cổ, đứng ở nơi đó tựa như một bức điêu khắc hoàn mỹ, khí tràng cả người không chút ăn nhập với quán rượu thối nát.
Trong tửu quán không ít người nhận ra được người này, ai nấy đều nhiệt tình tiếp đón, nhưng đối phương không cấp chút hồi ứng nào, chỉ thong thả nhìn quét một vòng trong quán, sau đó tầm mắt tập trung vào Tát Cổ Tư và Lăng Viễn tại một góc, lập tức đi qua.
Lăng Viễn ngay từ vừa rồi liền khống chế không được ánh mắt chính mình cứ mãi dừng trên người đối phương, tựa hồ hoàn toàn bị anh tư vĩ ngạn đó hấp dẫn.
Người đó đi tới, dừng lại, mặt hướng Tát Cổ Tư lạnh lùng mở miệng.
[ Phụ cận ] Lăng Tiêu: Hôm nay hải chiến đánh rất đẹp a Tát thuyền trưởng.
Rõ ràng là lời khen tặng, lại hoàn toàn nghe không ra ngữ khí tán thưởng.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Không dám nhận, đều nhờ hạm trưởng Viễn dương hào phối hợp tốt.
Hạm trưởng Lăng Tiêu của tàu Viễn dương trong lời Tát Cổ Tư nghe vậy cười lạnh một tiếng.
[ Phụ cận ] Lăng Tiêu: Hy vọng có cơ hội để chúng ta tiếp tục phối hợp, tư vị chìm thuyền có bao nhiêu hay… Tôi nghĩ Tát thuyền trưởng hẳn là rõ ràng hơn ai hết.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Ha, đương nhiên.
Tát Cổ Tư hướng đối phương huơ huơ cánh tay trái mang móc câu.
[ Phụ cận ] Tát Cổ Tư: Lễ vật Lăng hạm trưởng tặng, tôi còn hảo hảo nhớ kỹ đây, có cơ hội nhất định tạ ngài một món quà đáp lễ lớn.
[ Phụ cận ] Lăng Tiêu: Vậy là tốt nhất, chúng ta sau này còn gặp lại.
Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Viễn đang không nói một lời đứng một bên một cái, rồi xoay người rời khỏi quán rượu, Lăng Viễn nhìn bóng dáng rời đi đó xuất thần, thẳng đến khi Tát Cổ Tư bất mãn dùng móc câu khều cằm cậu về.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu không biết là đứng bên cạnh tôi mà còn dùng loại ánh mắt cơ khát này nhìn đàn ông khác sẽ khiến tôi thấy rất phức tạp sao?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: … Anh nghĩ nhiều rồi.
Nếu tiền hàng đã thanh toán xong, Lăng Viễn cũng không muốn nán lại nơi chướng khí mù mịt này lâu, cũng xoay người đi ra ngoài.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Đi theo gian phu?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Quay về tiệm.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Ừm hửm? Tôi tạm thời tin.
Lúc Lăng Viễn trở lại tiệm mình, đã có người đang chờ cậu ở đó.
“Em quen thuyền trưởng tàu Ác mộng?”
“Cứ coi là vậy đi......”
“Hai người rất thân?”
“Hoàn toàn không.”
“Tốt nhất là không.”
Lăng Viễn mấp máy miệng, đang muốn lần nữa giải thích gì đó, người kia đã nhanh bước rời đi, để lại Lăng Viễn một mình một người đối diện với máy móc đang vang ầm ầm.