Chuyện xưa phát sinh sau khi hai người đã thân mật ở chung.
Sáng sớm thứ bảy, thật vất vả Hàn Diệp mới có một hôm ngủ nướng lại bị nụ hôn tinh tế làm tỉnh. Anh mơ hồ mở mắt, Diệp Triều Thiên đang đè lên người anh, ôn nhu hôn cái lỗ tai anh, trước vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại một hơi ngậm vành tai anh nhẹ nhàng nhay nhay.
“Mới sáng sớm nháo cái gì.”
Hàn Diệp ngẩn người xong vội đẩy Diệp Triều Thiên ngồi xuống, một phen lấy áo sơ mi bên cạnh mặc vào.
Da thịt bánh mật bị che kín bởi những điểm hồng ngân, từ cổ kéo dài đến phần đùi bị chăn che khuất, theo động tác mặc quần áo của anh có thể nhìn thấy đầu nhữ trước ngực bị cắn đến hồng hồng.
Diệp Triều Thiên đầu sung huyết, hung hăng cắn môi Hàn Diệp: “Thêm một lần nữa đi…”
“Ngô… Đủ rồi…” Hàn Diệp dùng sức đẩy Diệp Triều Thiên ra lại bị gắt gao ngăn chặn, Diệp Triều Thiên đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng anh, làm anh bị liếm đến nỗi có lỗi giác bị phá hư.
Reng reng…
“Ngô… Điện thoại…”
“Không cần để ý…” Diệp Triều Thiên tay mơn trớn phiến tình ở hạ thân anh, làm anh thở gấp gáp.
Không ai bắt điện thoại tự động được chuyển tới mục để lời nhắn, thanh âm mẹ Hàn sang sảng từ phòng khách truyện tới: “Tiểu Diệp, như thế nào cuối tuần cũng không ở nhà…”
“A, là mẹ tôi…” Hàn Diệp một phen đẩy Diệp Triều Thiên ra vọt tới trước điện thoại.
“Mẹ, con đây, có chuyện gì vậy?”
“Ở nhà sao lại không nghe? Lớn như vậy còn làm mẹ lo.”
“Ách… Vừa nãy con còn ngủ, chưa kịp bắt máy.”
“Con đứa nhỏ này, từ nhỏ liền thích ngủ nướng, có nhớ rõ lúc ấy vì sợ con dậy muộn nên mẹ đến đánh …” Mẹ Hàn nói liên miên cằn nhằn từ chủ đề trước đây lớn lên, rồi lại chuyển qua cái chủ đề gì đó, Hàn Diệp vẫn kiên nhẫn nghe.
Vừa mới chạy qua bắt máy, ngay cả quần áo đều chưa kịp mặc, trên người chỉ khoác mỗi cái áo sơmi đen đơn bạc, hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, lộ ra cặp đùi thon dài rắn chắc, đầu xuân thời tiết vẫn còn mang theo hàn khí, Hàn Diệp nhẹ nhàng chà chà hai chân sưởi ấm.
Đột nhiên cảm thấy mặt sau thân thể ấm áp của ai đó áp lại người mình. Diệp Triều Thiên từ phía sau ôm lấy anh, đem cằm đặt trên vai vai cùng nhau nghe mẹ Hàn lải nhải.
Hàn Diệp nhịn không được nhích lại gần phía sau hấp thụ nhiệt lượng trên người Diệp Triều Thiên. Diệp Triều Thiên xấu xa giơ tay sờ lên bắp đùi anh.
Hàn Diệp hút một lượng khí, nháy mắt ly khai ngực hắn cảnh cáo theo dõi.
Diệp Triều Thiên lại nhìn anh làm nũng, khuôn mặt trắng nõn ẩn ẩn mang theo màu hồng cùng nhẫn nại thống khổ, Hàn Diệp mềm lòng để hắn tùy ý lại gần.
Hai thân thể dính sát vào nhau, Diệp Triều Thiên vội vàng ma xát anh, tay trái nắm lấy đầu nhũ, tay phải vói vào quần lót anh một phen cầm lấy bảo bối đang ngủ say.
“A…” Ngọn lửa *** được châm ngòi, Hàn Diệp nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nghĩ đến mẹ mình còn đang nói trong điện thoại, anh vội giơ tay gắt gao che miệng lại.
“Làm sao vậy, Tiểu Diệp?”
“Không, không có… Con… A ——” Thân thể anh bị ngón tay Diệp Triều Thiên làm cường ngạnh, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn.
“Tiểu Diệp? Xảy ra chuyện gì?” Mẹ Hàn thanh âm có vẻ lo lắng
“Bác gái, con là Tiểu Thiên. Vừa rồi là con đang làm mát xa cho Hàn đại ca.” Diệp Triều Thiên một tay chống Hàn Diệp, một tay lấy điện thoại trên tay anh, “Bác gái à, bọn con treo máy nga, mát xa xong liền gọi cho bác.”
“Nga, được được, Tiểu Thiên thật là có tâm.”
Điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, “Treo, chúng ta có thể hảo hảo hưởng thụ …” Diệp Triều Thiên liếm liếm cổ anh.
“Hưởng… hưởng thụ cái rắm, tôi còn chưa ăn sáng… A ——” đột nhiên bị áp trên ghế sa lon, hai chân mở lớn, Diệp Triều Thiên dục vọng cứ như vậy thẳng tắp xông tới.
Bị cưỡng chế luật động, Hàn Diệp cảm thấy phía sau bị lấp đầy đến nứt ra rồi.
So với ôn nhu đùa giỡn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Diệp Triều Thiên tiến vao thân thể anh đâm lung tung, giống như muốn đỉnh anh đến ngất thì thôi. Hắn giống như mãnh thú hung hăng cắn Hàn Diệp, môi cổ ngực đùi, từng địa phương đều lạc hạ ấn ký của mình, đánh dấu quyền sở hữu. Hai tay càng không ngừng xoa nắn ***g ngực anh, hận không thể đem Hàn Diệp toàn bộ tiến nhập thân thể của chính mình.
Hàn Diệp bị làm đến ánh mắt đều mê ly, trong đầu một mảnh hỗn độn, miệng tràn ra tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Khi nào thì anh lại cùng người này dây dưa không rõ, là lần đầu tiên cứu hắn trong trò chơi hay là thời điểm hắn thình lình muốn kết hôn, hay vì lúc anh cùng người khác đánh nhau, vẫn là thời điểm hắn người thật việc thật cưỡi xe đạp trước mặt anh…
Hàn Diệp nhịn không được giơ tay ôm thắt lưng Diệp Triều Thiên, anh nhớ cái người này xoát vô số loa, bắn vô số pháo hoa chỉ vì muốn cưới anh, làm anh không chịu nổi hắn đeo bám đành đồng ý, cách máy tính cũng có thể cảm nhận được hắn rất cao hứng. Hắn còn làm trò trước mặt toàn bộ người ta, nói: Thủy Tích là bà xã của ta, về sau ai dám khi dễ ta giết người đó đến sánh cùng thiên địa. Rõ ràng đều là nam nhân, anh vẫn là nhịn không được vì hắn yêu thương mà lòng tràn đầy mềm mại. Cho nên khi Diệp Triều Thiên ý loạn tình mê nằm úp sấp trên người anh, ghé vào lỗ tai anh nói “em yêu anh”, Hàn Diệp môi nhẹ nhàng mấp máy hô: “Lão công…”
Hạ thân một trận co rút, Diệp Triều Thiên bắn. Hắn cúi đầu chôn trước ngực Hàn Diệp, run rẩy không ngừng kêu lão bà, lão bà…
Vốn là thời khắc nhu tình mật ý như thế, Hàn Diệp lại một cước đá văng hắn ra, “Bảo cậu không được bắn bên trong —— “
Diệp Triều Thiên ngồi trên sàn nhà, trên mặt vẫn không tắt ý cười, nhìn Hàn Diệp bởi vì đá hắn mà trong đùi chậm rãi chảy xuống chất lỏng bạch trọc, đó là của hắn nha… Máu mũi không thể khống chế mà chảy ra.
♣Hết Phần 1D♣
[Tổ đội] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: (⊙⊙?) Mèo Ăn Cá đâu rồi?
[Tổ đội] Mèo Ăn Cá: Thủy Tích đại nhân, yêm vừa bị Huyết Ẩm Cuồng Đao miểu ô ô…
[Tổ đội] Gà Nhỏ Màu Xanh: phốc phốc… Ngươi thật vô tích sự, sao lại bị miểu?
[Tổ đội] Mèo Ăn Cá: ô… Huyết Ẩm Cuồng Đao xem mỹ mạo của ta, không chiếm được liền miểu
[Tổ đội] Gió Thổi Nhẹ Nhàng: ngươi đánh cái từ ngữ gì đãng bị hệ thống che chắn kia kìa…
[Tổ đội] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: ngượng ngùng, quên mất nơi đó BOSS này nảy sinh con mới, cho nên muội trước đừng đầu thai, ta lập tức quay lại cứu muội
[Tổ đội] Mèo Ăn Cá: đại nhân!!!
Hàn Diệp thao tác thuần thục điều khiển Nga Mi xinh đẹp trên màn hình, dùng khinh công bay về Cổ Mộ tầng tầng cứu nguy Mèo Ăn Cá bị BOSS miểu. Một đội này trừ bỏ Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố level Nga Mi cao cấp, những người khác tất cả trên dưới , lên Cổ Mộ tầng thật sự rất miễn cưỡng, cũng không biết tiểu cô nương này đó thế nào không biết rằng Cổ Mộ tầng có BOSS lợi hại Xích Tiêu Hỏa Hồn, liền hồ nháo Hàn Diệp mang các cô lên ngắm cảnh. Anh tính tình vốn mềm mỏng, lại thực thích các tiểu cô nương này cả ngày líu ríu, rốt cục đồng ý.
Nhóm các cô đoán tính cách Hàn Diệp là anh từ nhỏ trầm mặc ít lời, hướng nội nặng nề, không am hiểu giao tiếp, mọi người tự cho là trong lòng anh xảy ra chuyện gì tang thương, còn anh thì thích xem các cô ở kênh bang phái dùng một đống thuật ngữ kỳ quái nói chuyện phiếm, tuy rằng nhìn không hiểu, bất quá chỉ cần có các cô thì kênh bang hội không quá tĩnh lặng, anh cảm thấy thích loại náo nhiệt này. Với anh mà nói, mấy acc nữ đáng yêu giống muội muội của anh, có thể chiếu cố một chút đỡ một chút. Đáng tiếc Thủy Tích đại nhân tuyệt đối không nghĩ tới các tiểu cô nương mà anh biết đến, toàn bộ đều vì một nguyên nhân mà tụ tập – G.A.Y.
Anh chơi phái Nga Mi cũng là nữ hào, bất quá là đồng nghiệp ném acc này cho anh, vị này thích làm nữ trung hào kiệt nên ngại Nga Mi tư thái âm nhu không phù hợp với hình tượng tiêu sái lỗi lạc trong lòng, dứt khoát quyết định luyện lại nam hào, thuận tiện đưa Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố cho Hàn Diệp. Đồng sự cũng hy vọng anh có thể ở võng du tìm được nhiều người trao đổi trao đổi, lớn như vậy còn là một cảnh sát giao thông như thế nào vẫn thẹn thùng đâu? Chậc chậc…
Bất quá Hàn Diệp cũng có bản lĩnh, ngoạn võng du ngoạn thành không rời máy, anh nghĩ muốn tổ đội hoạt động lại lười tự mình tổ đội, liền ngồi xổm xem kênh thế giới, nhìn thấy người ta rao ++++, liền xin nhập đội sau đó không nói một lời nghe đội trưởng chỉ huy. Cũng không phải thẹn thùng đến ngay cả trên võng du cũng không dám nói, anh chính là lười nói, xem người ta nói rất náo nhiệt, anh nhìn thật cao hứng. Chỉ trong bang có người hỏi anh vấn đề này nọ anh mới lên tiếng, cũng không biết như thế nào vừa mới tiến lên giúp một đám Tiểu cô nương, anh một hồi trả lời vấn đề của các cô liền phần phật được chào đón: Thủy tích đại nhân rất manh, oa hồ, ngự tả a ngự tả hộp nữ trang a hộp nữ trang. Cũng không biết như thế nào liền hòa nhập, nói cũng nhiều hơn.
Kỳ thật Cổ Mộ tầng anh cũng không quen thuộc, tuy rằng trước kia là thánh địa luyện cấp, bất quá không thêm sát khí, cũng là thánh địa PK, chuyện tranh chấp địa bàn luyện cấp lâu lâu lại phát sinh, cho nên anh rất ít tiến vào luyện cấp, chỉ trông vào xoát bản sao đem tiểu Nga Mi đáng thương dưỡng đến . Hồi sinh cho Mèo Ăn Cá sau đó kéo qua Cổ Mộ tầng , cưỡi hồng phượng hoàng dùng hình thức theo sau đội ngũ kéo một đội tiểu hào hướng đến nơi BOSS nảy sinh con mới mà xuất phát. Thời điểm tự động tìm đường đến nơi, không có BOSS nhưng có một cỗ thi thể.
[Tổ đội] Dưa Leo Chiếm Cây Hoa Cúc: Xích Tiêu được lắm, rơi ra đồ vật này nọ là cái mao.
[Tổ đội] Gà Nhỏ Màu Xanh: quả nhiên, tiểu nhược thụ Xích Tiêu rất được hoan nghênh, bị một đống công tranh đoạt, này là một công đã hi sinh đi.
[Tổ đội] Mèo Ăn Cá: WHAT, ta hy sinh nhan sắc cộng thêm mạng sống mới đến được chỉ để nhìn một công hi sinh??????
Hàn Diệp bỏ hình thức đi theo tổ đội, đến bên người thi thể cho một cái Phật quang phổ chiếu cứu người sống lại, làm Nga Mi bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, anh tiện tay a.
Nằm trên mặt đất đúng là Điểm Yên Khán Nhĩ Sái bởi vì muốn chọi mà bị BOSS diệt khẩu, ai kêu hắn người kích ham hố vọt tới, một mình đấu với BOSS, ỷ vào một thân ngọc thật vất vả chống chọi đến khi xích tiêu chỉ còn vạch huyết cuối cùng, sau lại bị phe đối địch đang kéo level ra tay sát hại.
Một lúc sau khi chết, hắn vội vàng phát vài cái loa tỏ vẻ khinh bỉ kẻ địch ám toán, lại vội vàng ứng phó với nhóm huynh đệ vô liêm sỉ trong bang cười nhạo hắn, liền quên quay về địa phủ. Chờ khung hệ thống gởi thong báo mới phát hiện mình được sống lại, một Nga Mi hào quang phấn hồng lấp lóe đứng bên cạnh mình, tại đây một mảnh u ám có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Điểm Yên Khán Nhĩ Sái nhấn cái nút Hồi Sinh từ nằm ngay đơ biến thành đứng thẳng, cân nhắc nên cảm tạ Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố một chút, Hàn Diệp lại tiện tay bắt đầu thêm huyết cho hắn, xem trên đầu của hắn W máu màu đỏ bay lên, Hàn Diệp trầm mặc, dựa vào, đây là Tiêu Dao hay là Thiếu Lâm a. Phải biết rằng Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố kỹ năng thêm huyết Thanh Tâm Phổ Thiện Chú một lần có thể thêm % huyết, nói cách khác Điểm Yên Khán Nhĩ Sái có hơn W, trong Thiên Long, Thiếu Lâm được xưng là máu trâu cho dù mặc vào toàn bộ đồ Thiếu Lâm ép full ngọc cũng chỉ có trên dưới W máu, Hàn Diệp yên lặng ghen tị với Điểm Yên, bất quá động tác thêm huyết không ngừng, rất nhanh liền đầy máu. Full ngọc rất nhiều người tốn không chỉ hơn vạn nhân dân tệ.
[Tổ đội] Gió Thổi Nhẹ Nhàng: hóa ra người thành phố (Thù Nhi: chỉ người có tiền).
[Tổ đội] Dưa Leo Chiếm Cây Hoa Cúc: chính xác.
[Tổ đội] Mèo Ăn Cá: người thành phố, nga ha
[Tổ đội] Gà Nhỏ Màu Xanh: 吖, công hi sinh là người thành phố
Hàn Diệp lại trầm mặc, đám tiểu cô nương này chỉ cần thấy người ta mặc đẹp liền nhao nhao nói người thành phố, cũng tự xưng mình gái nhà quê. Thiên Long trang phục mốt cần dùng KNB để mua, mà KNB tự nhiên là dùng nhân dân tệ mua, trang phục rất đẹp lại quý, trang phục cao cấp vĩnh cửu treo trên shop với giá hơn mấy trăm khối. Không hề nghi ngờ, trước mặt là trang phục xa hoa, Ảm Đạm Điêu Linh ngự trên người Điểm Yên Khán Nhĩ Sái hẳn là một kẻ có tiền. Hàn Diệp không tiêu tiền trong trò chơi, anh tôn thờ chủ nghĩa chơi trò chơi không nạp tiền, hơn nữa vấn đề nhân phẩm nên anh không có trong một đêm mà phất nhanh được, làm cho anh trở thành cái người ham chạy thương nhân, như vậy tiền vất vả kiếm được tự nhiên là luyến tiếc mua mấy trang phục chỉ nhìn đẹp nhưng dùng không được.
[Phụ cận] Điểm Yên Khán Nhĩ Sái: cám ơn, mỹ nữ
[Phụ cận] Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố: không cần khách sáo.
Nói xong, Hàn Diệp lại cưỡi phượng hoàng đỏ thẫm lôi kéo nhóm tiểu cô nương phần phật phần phật bay đi.
Điểm Yên Khán Nhĩ Sái mới vừa đánh nhau nên còn hưng phấn “Ngươi kéo tiểu hào sao, ta cũng thuận tiện hỗ trợ cho”, mà Thủy Tích Nhất Kiến Như Cố chỉ chừa cái mông chim tiêu hồn cho hắn.
Thao! Diệp Triều Thiên ngồi trước máy tính mặt tức giận. Vừa mới được cứu lên, trong lòng hắn quả thật cảm động cùng giật mình, tuy nói không phải lần đầu tiên sống lại, lần này cứu hắn lên chỉ là mỹ nhân xa lạ (Tác giả: Nga Mi nữ hào rất đẹp, Điểm yên tự nhiên trong trò chơi cho rằng chủ nhân cũng là cái mỹ nữ), địa điểm là Cổ Mộ huyết tinh, trong lòng so sánh với tình tiết trong võ hiệp, mỹ nhân cứu anh hùng a.
Chính là mỹ nhân này chỉ để lại cho hắn chữ cùng một cái mông chim lạnh như băng, vậy mà nhất kiến như cố sao, ta thao. Giận một hồi lại nghĩ so đo với người trong trò chơi rất vô bổ, liền thông báo cho người trong bang đang kêu gọi là hắn phải logout, tắm rửa cuối cùng đi ngủ.