Thời điểm tiếng di động vang lên, Hàn Diệp đang chạy về hướng chiếc xe buýt.
“Uy” Anh một tay kẹp điện thoại giữa bả vai cùng hai má, mới móc tay vào túi quần lấy ra thẻ quẹt.
“Tiểu Diệp, mẹ đang ở ngoài Sáng Hoa (Thù Nhi: chắc quán cà phê gì đó), tới đón mẹ được không?” Mẹ Hàn Diệp thanh âm thực vui, có vẻ đang cao hứng.
“Vâng” Hàn Diệp nhìn thời gian, dòng người đông nghìn nghịt tựa vân đại đóa đại đóa ùa đến, trời sắp mưa khó trách mẹ kêu anh đi đón. Anh lại nhảy xuống xe buýt bắt taxi ven đường.
Nhà Hàn Diệp có ba anh em, anh là thứ hai, trên có anh trai dưới có một cô em gái, cha anh là công nhân đã về hưu, còn mẹ anh chỉ làm công việc nội trợ, là một gia đình bình thường. Ba Hàn tính cách ôn hòa thành thật, cả đời bị mẹ anh quản lý gắt gao, trong nhà việc lớn nhỏ gì đều do mẹ Hàn làm chủ, tuy mẹ anh học không nhiều nhưng có thể đem ba anh em họ nuôi lớn tốt nghiệp đại học, sau tìm được công việc ổn định. Anh cả Hàn Phong từ nhỏ đã có thành tích vượt bậc đứng đầu cho tới tận đại học, là người rất có năng lực, sau khi tốt nghiệp tiến vào một trong hai xí nghiệp lớn nhất làm việc, ba mươi tuổi lên làm quản lí. Em gái Hàn Hiểu được mẹ Hàn nhất mực thương yêu tuy thành tích không tốt lắm, ham chơi thích đùa giỡn, lại tinh quái thích làm nũng, nối gót hai người anh cũng tốt nghiệp đại học nhờ quan hệ của anh cả mà vào công ty làm một nhân viên văn phòng. Chỉ có Hàn Diệp từ nhỏ trầm tính, không giống em gái hay làm nũng, thành tích không bằng anh cả, không tệ như tiểu muội, đối với mẹ Hàn anh là một đứa con ít phải lo lắng, bà rất kỳ vọng vào hai người con trai, lúc chờ kết quả có thư gửi về thông báo con trai thứ hai trúng tuyển cảnh sát. Sau khi ra trường Hàn Diệp được phân đến một địa phương làm cảnh sát giao thông, xem như có công tác ổn định đi. Mẹ Hàn thực vừa lòng, cho nên khi nghe anh nói muốn ra ngoài ở cũng không phản đối, còn mua cho anh một căn phòng nhỏ.
Thời gian tan tầm kiếm xe taxi thật không dễ, thời điểm Hàn Diệp tới nơi thì mẹ Hàn đã có điểm không kiên nhẫn. Bà xa xa thấy đứa con đi tới, nhanh chạy lại phía anh. Khi Hàn Diệp đến trước mặt mẹ liền hô “Mẹ”.
“Tiểu Diệp, đến, mau gọi dì Hoàng đi con, còn đây là con gái dì ấy Mẫn Mẫn”
Hàn Diệp giờ mới phát hiện hai mẹ con phía đối diện, bề ngoài dì Hoàng tương tự mẹ Hàn, đang cười hiền lành, cô con gái dì khoảng , tuổi, tóc dài mặt trái xoan, mặc cái váy hoa cùng áo choàng bi rám nắng, có chút thanh tú.
Anh hướng hai người gật gật đầu: “Dì Hoàng, Mẫn Mẫn tiểu thư.”
Mẫn Mẫn hướng anh cười ý tứ, mẹ Diệp cùng dì Hoàng đều lộ ra vẻ thật cao hứng.
“Ha hả, dì Hoàng cùng mẹ muốn nói chuyện, Tiểu Diệp qua bên này ngồi đi.” Mẹ Diệp vừa nói vừa đẩy Hàn Diệp lui qua chỗ kế Mẫn Mẫn.
“Mẹ, không phải kêu con tới đón sao?” Hàn Diệp không rõ vì cái gì ở đây ăn cơm, trong lúc chờ phục vụ tới gọi món liền thấp giọng hỏi.
Mẹ Hàn một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh: “Đón đón đón, ít nhất phải ăn cơm cái đã”. Bà liền đưa thực đơn cho Mẫn Mẫn ôn nhu nói: “Mẫn Mẫn chọn đi, hai đứa trẻ tuổi thích ăn cái gì dì không biết”.
Mẫn Mẫn có chút thẹn thùng chậm chạp không tiếp, dì Hoàng liền thay cô gọi món, mẹ Hàn cười nói: “Mẫn Mẫn cùng dì khách khí làm gì, đều là người một nhà cả”.
Khi đồ ăn được đưa ra bàn, mẹ Hàn nhìn Hàn Diệp vẫn còn đang không hiểu rõ tình huống ngồi yên lặng, hận không thể đứng lên chụp đầu con mình. Bà nhéo anh một cái nói: “Tiểu Diệp, con ngồi im thế gắp rau cho Mẫn Mẫn đi a”.
Mẫn Mẫn vội vàng nói: “Không cần không cần đâu.”
Mẹ Hàn nhiệt tình nói: “Phải như thế, phải như thế, tiểu Diệp mau động đi con”. Xem Hàn Diệp không có phản ứng gì bà ngượng ngùng nói: “Ngượng a, đứa con trai này của tôi từ nhỏ đã thẹn thùng như thế”.
Dì Hoàng khoát tay cười nói: “Không quan hệ, Mẫn Mẫn cũng thế. Tôi xem chúng ta hai cái bà già ngồi ở đây cản trở bọn chúng đi, bà xem…”
Mẹ Diệp bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha đúng vậy, Tiểu Diệp, mẹ cùng dì Hoàng đi dạo phố, con bồi Mẫn Mẫn ăn đi, nhớ rõ đưa người ta về nhà đó”. Nói xong liền đứng lên hai người sóng vai đi, tới cửa không quên quay đầu lại trừng Hàn Diệp ngụ ý con thông minh một chút cho mẹ. Lúc này Hàn Diệp hậu tri hậu giác mới phản ứng, đây không phải là xem mắt sao?
Mẹ Hàn hai ngày trước trong lúc chơi mạt chược thấy bà bạn ôm tôn tử ra khoe, trong lòng không biết là tư vị gì. Nhà có ba đứa con, không người nào có gia đình chứ đừng nói gì được ôm cháu. Con trai lớn nhất từ nhỏ đã tự lập, chuyện gì cũng tự mình quyết định, hiện tại trưởng thành càng không nghe lời bà, muốn hắn kết hôn trừ phi mình bệnh tình nguy kịch không đứng dậy nổi. Đứa con gái nhìn vẻ ngoài có vẻ nghe lời nhưng thật ra lại không, nhưng tuổi còn nhỏ chính mình cũng luyến tiếc không muốn nó sớm kết hôn, đều nói con gái như áo bông mềm mại là cục cưng của các bà mẹ sao, Mẹ Hàn hận không thể bảo quản cái áo bông này cả đời, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đứa thứ hai là thích hợp. Vừa lúc con gái dì Hoàng đến tuổi kết hôn, hai người hợp kế mới xảy ra buổi gặp mặt hôm nay.
Dì Hoàng thực vừa lòng Hàn Diệp, anh tan tầm đã trực tiếp đến đây, trên người còn mặc cảnh phục dáng vẻ đường đường, tuy rằng thiếu chút ổn trọng nhưng đáng phó thác hạnh phúc cả đời.
Bên kia hai vị mẫu thân nói chuyện thật vui vẻ, còn hai vị nhân vật chính đang ngồi lại thì mắt to trừng mắt nhỏ. Hàn Diệp cảm thấy thật nặng nề, chờ nhận ra đây là cái trường hợp gì lại một câu cũng không nói được.
Ngồi yên được một lúc, Mẫn Mẫn đột nhiên ngẩng đầu đối anh nói: “Chúng ta ăn đi, đồ ăn nguội rồi kìa”.
“Ừ ừ, ăn thôi”. Hàn Diệp liên tục gật đầu.
Nhất thời không ai nói gì, chỉ có âm thanh chén đũa trong lúc ăn.
Hàn Diệp ăn cái gì cũng không thô lỗ nhưng rất thoải mái, một hồi liền xong, ngẩng đầu phát hiện vị tiểu thư kia chưa xong nhất thời có điểm đỏ mặt. Mẫn Mẫn ngẩng đầu cười với anh.
Sau khi ăn xong, Hàn Diệp tính toán cùng Mẫn Mẫn ra đại sảnh, nhưng lúc ngoài cửa anh lại không biết làm gì. Hàn Diệp tuy không có tâm tư muốn kết giao kiếm bạn gái, nhưng mẹ anh đã an bài cũng không có ý lui bước, dù sao mọi người muốn anh kết hôn, cảm thấy có thích hợp hay không không can hệ gì anh. Anh cho tới bây giờ cũng không hy vọng mình tìm được tình yêu đến chết đi sống lại. Đáng tiếc anh không có kinh nghiệm, không biết sau buổi gặp mặt thì nên làm cái gì mới tốt, hai người liền đứng ngốc ở cửa đón gió.
Một lát sau, Mẫn Mẫn huých anh ý muốn anh nhìn cô, cô nhoẻn miệng cười: “Cái kia, Hàn tiên sinh, đưa em về nhà được không?”.
Hàn Diệp ngây người một chút, ngượng ngùng nhìn Mẫn Mẫn cười: “Đi thôi, tôi kêu xe”.
“Không cần, nhà em ngay phụ cận, trở về liền hoàn thành trách nhiệm thật tốt đi”. Mẫn Mẫn am hiểu nói.
Sau khi đưa Mẫn Mẫn về nhà, lại gọi điện hỏi mẹ Hàn đang ở đâu anh đến đón. Diệp mẫu a a trả lời đã ở nhà chơi mạt chược, còn dặn anh phải cùng Mẫn Mẫn chơi thật vui, ăn cơm xong thì xem phim, xem xong lại đi dạo phố, ngàn vạn lần không cần về sớm. Ngượng ngùng thay, anh đã dẫn Mẫn Mẫn về nhà.
Đêm đó, trên tường của một webside hoa hồng phấp phới xuất hiện một bài post.
[Thụ Động] hôm nay bị mẹ bắt đi xem mắt, phát hiện một cái cực phẩm tiểu thụ biết chịu đựng a a a a~~~ Mẹ mình nói mình không nên không đi xem mắt, mình chết cũng không theo, đáng tiếc không lay chuyển được gì đành phải đi. Đối phương cư nhiên so với mình còn tới trễ hơn, chỉ có mẹ hắn chờ ở đó, bản thân hắn nửa giờ sau mới xuất hiện. A a a a a~ mẹ mình quả nhiên không gạt mình, chất lượng thực sự tốt. Bởi vì tan tầm trực tiếp đến đấy, hắn còn mặc cảnh phục, eo nhỏ, bắp đùi thon dài, khuôn mặt anh tuấn, máu mũi thiếu chút nữa chảy ra, đành phải luôn cúi đầu…
№ ☆☆☆ a liệt vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Này cũng gọi là thụ động sao? Ta giúp ngươi tự thú LZ
№☆☆☆ cười lạnh vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Vây xem L thượng đế. LZ đừng động hắn, thỉnh tiếp tục kể tiếp JQ, buổi xem mắt sao nữa.
№ ☆☆☆ tiểu nhất vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Tâm hồn không trong sáng của ta bị chấn động mạnh, đừng gấp, ha ha, tiếp tục. Tiểu thụ siêu thẹn thùng, ngơ ngác làm ta yêu chết mất [email protected]^_^@~ Hắn không phát hiện đây là buổi xem mắt, rầu rĩ không nói lời nào. Lúc ăn cơm ta vốn nghĩ phải tỏ ra nhã nhặn, kết quả hắn ăn rất nhanh cư nhiên thấy ta ăn chưa xong liền ngượng đến đỏ mặt, nga nga nga thật manh đến nỗi ta muốn lăn lộn dưới đất, sau bổn cô nương đành dừng lại không tiếp tục nữa. Ra đến cửa lại càng 囧, hắn không biết làm gì đứng trước cửa ngẩn người. lão huynh, bây giờ là cuối mùa thu, ta chỉ mặc váy không có áo choàng, chịu không được gió Bắc thổi qua nha…Ta đứng một lúc gió thổi càng lớn đành phải mặt dày gọi hắn đưa ta về nhà 囧
№ ☆☆☆ a liệt vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: phốc, thật đáng yêu…LZ cố lên! Cực phẩm tiểu thụ luôn chịu đựng là một đối tượng xem mắt khó tìm đấy.
№ ☆☆☆=.=vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: ta không có số hắn, hơn nữa theo ta quan sát, nhà hắn có tiểu công. Cho nên đối ta không chịu nói chuyện, không dám nhìn thẳng mắt ta còn hận không thể chạy ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Bất quá khi trên đường về hắn thấy ta lạnh liền cởi áo khoác cho ta mặc, gào khóc, sói tru.
№ ☆☆☆– vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Oa cảnh phục, thật hạnh phúc. LZ không có số hắn, về sau không có JQ xem rồi…
№☆☆☆ đi ngang qua vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Manh còn ngơ ngác, thuận tiện cầu văn. Cảnh phục có loại cảm giác cấm dục a.
№ ☆☆☆ cây hoa cúc tổng động viên vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆: Đề cử quay về không cần mở cửa.
№☆☆☆ hưng phấn quân vu X-- :: nhắn lại ☆☆☆:…