Hai đạo thân ảnh nhanh như chớp bay qua bầu trời xám xịt, chớp mắt đã ở xa tít cuối tầm mắt.
Hai đạo thân ảnh đó đương nhiên là Lâm Động và Tiểu Viêm, vốn dĩ bọn họ định trực tiếp tiến thẳng vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng, nhưng bất ngờ lại gặp biến cố này. Ba người bọn Mạc Lăng đã theo hắn trong khoảng thời gian khá dài, Lâm Động cũng coi bọn họ như bằng hữu. Nay nghe tin bọn họ gặp nạn, với tính cách của hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thông tin về di tích Tông phái xuất hiện hiển nhiên đã lan truyền đi với tốc độ chóng mắt, vì thế khi Lâm Động trên đường đi cũng thấy không ít người từ bốn phương tam hướng đổ về hướng đó, và đương nhiên là mục tiêu của bọn họ cũng giống hắn.
- Xem ra di tích Tông phái là có thật rồi!
Nhìn cảnh tượng đó Lâm Động hơi trầm ngâm. Đa số các Vương triều có mặt tại đây đều vì nghe tin mà đến, nhưng bọn họ cũng không phải đến một cách mù quáng. Nhìn cục diện lúc này, chắc chắn các nơi khác cũng nghe được tin, nếu không thì cũng không có nhiều cường giả thế này.
- Thế này thì hơi rắc rối rồi!
Lâm Động lẩm bẩm, nhiều cường giả và Vương triều đều nhằm vào di tích này, nhưng loại di tích hoàn chỉnh thế này đều có tầng phòng hộ rất mạnh, chỉ người có ấn ký Tông phái mới có thể vào trong và nhận truyền thừa.
Như vậy, ấn ký Tông phái tự nhiên sẽ trở thành thứ nguy hiểm, vô số người nhằm vào nó. Nếu như người có được ấn ký là cường giả có sức uy hiếp lớn thì còn được, những kẻ khác tuy không cam tâm nhưng cũng không dám làm gì. Nhưng lúc này người có được ấn ký lại là ba người bọn Mạc Lăng, hiển nhiên bọn họ không đạt được trình độ đó.
Việc bọn họ đến từ Vương triều Hạ cấp Đại Viêm lại càng khiến nhiều kẻ coi thường. Như vậy ấn ký trong tay bọn họ không những không thể đem lại truyền thừa cho bọn họ mà e là sẽ gây ra đại họa.
Trong mắt cường giả của rất nhiều Vương triều, đám người Mạc Lăng bọn họ không có tư cách để có ấn ký Tông phái, vì thế bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn, một là giao ấn ký ra, hoặc là… giao mạng!
Không có đủ thực lực, dù là kỳ ngộ từ trên trời rơi xuống đều có thể biến thành tai họa trong chớp mắt.
Lâm Động hơi mím môi, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía xa. Chỉ thấy ở cuối tầm mắt xuất hiện một hòn đảo khổng lồ lơ lửng trên không. Hòn đảo này to hơn bất cứ hòn đảo nào Lâm Động từng thấy trên đường đi, hơn nữa trên đó mơ hồ còn có năng lượng lan tỏa.
- Đến rồi sao?
Lâm Động nheo mắt nhìn hòn đảo khổng lồ kia.
Trên hòn đảo khổng lồ lúc này, đang có vô số những thân ảnh lơ lửng phía trên đảo, những tiếng tranh cãi làm náo động cả hòn đảo.
Lúc này gần như tất cả ánh mắt đều tập trung về một hướng, đó là trung tâm của hòn đảo lơ lửng trên không kia. Ở đó có một tòa đại điện cổ lão, đã hơi hư hỏng nhưng so với đống phế tích trước đây thì đã rất hoàn hảo rồi.
Ngoài ra, trong đại điện còn tỏa ra một vòng sáng đỏ bao trùm cả đại điện. Thiết nghĩ đây chính là lý do mà đại điện vẫn giữ được sự toàn vẹn thế này qua bao nhiêu năm như thế.
Trong quầng sáng đó còn có một tấm bia đá lớn, trên đó ẩn hiện những văn tự cổ phác.
- Càn Vân Tông, một trong những Tông phái hộ pháp của Liên minh!
Những người có mặt ở đây chắc đều không hiểu gì nhiều về lịch sử của Viễn Cổ Bí Tàng, nhưng từ nghĩa mặt chữ của cái tên đó, bọn họ cũng hiểu được phần nào sự bất phàm của Tông phái này. Chắc trong đây có tồn tại truyền thừa Tông phái chân chính, nếu có được nó chắc chắn sẽ trở nên nổi bật trong Chiến trường Viễn Cổ này.
Chưa biết chừng bọn họ còn có thể có được Linh Vũ kỹ trong truyền thừa Tông phái mà bất cứ ai cũng thèm muốn.
Nghĩ đến đây ánh mắt của không ít người bỗng như tóe lửa, hướng nhìn dừng tại ba đạo thân ảnh bên cạnh quầng sáng màu đỏ đó. Trên tay của ba người đó đều có cầm một ấn phù với ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa.
Rất nhiều ánh mắt nhìn ấn phù trong tay bọn họ với ánh mắt thèm muốn, nhưng khi chuyển sang ba người kia thì lại mang chút cảm giác vui mừng trước bất hạnh của người khác.
Trước vô vàn ánh mắt nhìn như vậy, ba thân ảnh kia tựa như những chú dê con yếu đuối đợi người ta giết thịt bất cứ lúc nào.
Ba đạo thân ảnh này đương nhiên là ba người bọn Mạc Lăng. Lúc này, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi nhìn về phía các cường giả và Vương triều đang chằm chằm nhìn về phía mình. Sự phấn khích vì có được ấn phù lúc ban đầu giờ đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Bọn họ đều hiểu, giờ chỉ cần bọn họ động đậy một chút thôi là vô số công kích chí mạng sẽ ập tới tấn công khiến bọn họ đến cả thân xác cũng không còn.
Sự tình trở nên thế này cũng quá bất ngờ với bọn họ, đám người Mạc Lăng bọn họ vốn chỉ nghĩ đến đây để thử vận may, ai ngờ vô tình lại có được ấn phù Tông phái, đồng thời còn khiến di tích Tông phái này hiện lên, từ đó thu hút các Vương triều và cường giả đến đây.
Sự xuất hiện của những Đại Vương triều này như gáo nước lạnh làm nguội đi sự mừng rỡ ban đầu của bọn họ. Ánh mắt chế giễu của bọn chúng như những mũi kim nhọn châm lên người bọn họ. Nếu không phải vì ngày một nhiều cường giả đến thì e là đã có người động thủ với bọn họ rồi chứ đâu đợi đến bây giờ.
- Làm sao đây?
Đỗ Vân cười khổ hỏi Mạc Lăng.
Ba người bọn họ nay đã là cường giản Bán Bộ Niết Bàn, còn cách Niết Bàn Cảnh không xa nữa. Nhưng bọn họ đều biết thực lực đó chẳng thể giúp gì bọn họ trong hoàn cảnh này.
Lúc này sắc mặt Mạc Lăng trầm lặng như mặt nước, hai bàn tay nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, ánh mắt có phần bất lực. Cục diện này dường như bọn họ chẳng có nửa cơ hội để mà phản kháng.
- Chúng ta ở đây đã lâu như vậy, tin tức chắc cũng lan truyền đi, nếu như Lâm Động huynh biết chắc chắn sẽ đến.
Man Sơn dáng người cao to vò đầu nói.
- Nếu Lâm Động đến chưa biết chừng còn bị liên lụy nữa. Huynh ấy đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.
Mạc Lăng cười cay đắng, nói.
- Nếu thật sự không được thì giao ấn phù ra vậy. Dù sao thì mạng vẫn quý hơn thứ này, nếu không có được nó thì chỉ có thể nói chúng ta không có phúc khí mà thôi.
Đỗ Vân thở dài nói.
- Cho dù ta có giao ấn phù ra thì cũng không thể để chúng chiếm được một cách dễ dàng!
Ánh mắt Mạc Lăng hiện lên sự âm u lạnh lẽo, rồi hắn bỗng ngẩng lên nhìn bốn đám người ở gần nhất. Đó là bốn Vương triều Cao cấp, thực lực không hề kém Vương triều Ma Nham. Thủ lĩnh của bốn Vương triều này đều là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, hơn nữa nghe nói đang chuẩn bị vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, tính ra chính là bốn thế lực mạnh nhất ở nơi đây.
- Ha ha, thế nào, nghĩ thông suốt rồi hả?
Khi Mạc Lăng ngẩng đầu lên, một gã nam tử mặc thanh y trong bốn Vương triều khẽ cười, giọng nói đầy châm chọc.
- Ta biết ba người bọn ta không thể giữ được ấn phù Tông phái này, nếu như các ngươi đã muốn như thế thì ta sẽ cho!
Sắc mặt Mạc Lăng không chút biểu cảm, hơi ngừng lại một chút rồi nói:
- Có điều ấn phù chỉ có ba cái, các ngươi định chia chác thế nào?
Mạc Lăng vừa dứt lời, không khí giữa bốn Đại Vương triều nhất thời đột nhiên đặc quánh lại. Đồng tử cả bốn vị cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đều đồng thời co rút lại.
Không khí quỷ dị ngưng đọng một lúc, gã nam tử thanh y cười lạnh nhìn Mạc Lăng, nói:
- Định ly gián à? Thủ đoạn cũng cao tay đấy!
- Chia thế nào không đến lượt ngươi quản. Ngoan ngoãn giao ấn phù ra đây, đừng khiến một chút nhẫn nại cuối cùng của bọn ta mất đi!
Một gã nam tử vẻ mặt nham hiểm đưa tay ra, quát lên.
Thấy đối phương đã phát giác ra mưu kế của mình, Mạc Lăng hết cách, đành nhìn hai người bọn Đỗ Vân rồi vô cùng không cam tâm phẩy tay, ấn phù trong tay bay đi.
Nhìn ba ấn phù Tông phái bay ra, ánh mắt cả bốn gã thủ lĩnh của bốn Vương triều đều tóe lửa ham muốn, nhưng ai cũng rất lý trí không động thủ. Bởi vì chúng biết lúc này mà có tâm địa khác thì ba người còn lại sẽ đồng thời ra tay. Thực lực bốn người bọn họ không phân cao thấp, lấy một địch ba chắc chắn là chết!
Vì thế, trước vô số ánh mắt chăm chú, ba ấn phù Tông phái lần lượt xuất hiện trước mặt bốn Đại Vương triều. Thế nhưng khi ánh mắt chúng gặp nhau, cuối cùng dường như đã đạt được giao hẹn gì đó, chuẩn bị đưa tay ra lấy ấn phù thì một đạo kình phong bỗng thổi tới, chuẩn xác thổi vào ba tấm ấn phù.
Vù!
Một âm thanh trầm vang lên, ba tấm ấn phù bắn ngược trở lại, cuối cùng trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn Mạc Lăng, ấn phù lại lơ lửng trước mặt bọn họ.
- Kẻ nào? Cút ra đây cho ta!
Ấn phù đã đến tay còn bay mất, sắc mặt thủ lĩnh của bốn Đại Vương triều cùng tối lại, giọng hét đầy sát ý vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Vương triều Đại Viêm ta tuy chỉ là Vương triều Hạ cấp nhưng nếu muốn cướp là cướp thì có phải các ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi không?
Một giọng nói bình thản vang vọng trong không trung, vô số ánh mắt đồng thời di chuyển rồi dừng lại ở hai đạo thân ảnh không biết xuất hiện trên không trung từ bao giờ.
- Lâm Động!
Nhìn người đứng đằng trước, ba người bọn Mạc Lăng cùng hét lên ngạc nhiên, rồi ánh mắt ánh lên đầy sự vui mừng và xúc động.
Hai đạo thân ảnh nhanh như chớp bay qua bầu trời xám xịt, chớp mắt đã ở xa tít cuối tầm mắt.
Hai đạo thân ảnh đó đương nhiên là Lâm Động và Tiểu Viêm, vốn dĩ bọn họ định trực tiếp tiến thẳng vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng, nhưng bất ngờ lại gặp biến cố này. Ba người bọn Mạc Lăng đã theo hắn trong khoảng thời gian khá dài, Lâm Động cũng coi bọn họ như bằng hữu. Nay nghe tin bọn họ gặp nạn, với tính cách của hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thông tin về di tích Tông phái xuất hiện hiển nhiên đã lan truyền đi với tốc độ chóng mắt, vì thế khi Lâm Động trên đường đi cũng thấy không ít người từ bốn phương tam hướng đổ về hướng đó, và đương nhiên là mục tiêu của bọn họ cũng giống hắn.
- Xem ra di tích Tông phái là có thật rồi!
Nhìn cảnh tượng đó Lâm Động hơi trầm ngâm. Đa số các Vương triều có mặt tại đây đều vì nghe tin mà đến, nhưng bọn họ cũng không phải đến một cách mù quáng. Nhìn cục diện lúc này, chắc chắn các nơi khác cũng nghe được tin, nếu không thì cũng không có nhiều cường giả thế này.
- Thế này thì hơi rắc rối rồi!
Lâm Động lẩm bẩm, nhiều cường giả và Vương triều đều nhằm vào di tích này, nhưng loại di tích hoàn chỉnh thế này đều có tầng phòng hộ rất mạnh, chỉ người có ấn ký Tông phái mới có thể vào trong và nhận truyền thừa.
Như vậy, ấn ký Tông phái tự nhiên sẽ trở thành thứ nguy hiểm, vô số người nhằm vào nó. Nếu như người có được ấn ký là cường giả có sức uy hiếp lớn thì còn được, những kẻ khác tuy không cam tâm nhưng cũng không dám làm gì. Nhưng lúc này người có được ấn ký lại là ba người bọn Mạc Lăng, hiển nhiên bọn họ không đạt được trình độ đó.
Việc bọn họ đến từ Vương triều Hạ cấp Đại Viêm lại càng khiến nhiều kẻ coi thường. Như vậy ấn ký trong tay bọn họ không những không thể đem lại truyền thừa cho bọn họ mà e là sẽ gây ra đại họa.
Trong mắt cường giả của rất nhiều Vương triều, đám người Mạc Lăng bọn họ không có tư cách để có ấn ký Tông phái, vì thế bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn, một là giao ấn ký ra, hoặc là… giao mạng!
Không có đủ thực lực, dù là kỳ ngộ từ trên trời rơi xuống đều có thể biến thành tai họa trong chớp mắt.
Lâm Động hơi mím môi, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía xa. Chỉ thấy ở cuối tầm mắt xuất hiện một hòn đảo khổng lồ lơ lửng trên không. Hòn đảo này to hơn bất cứ hòn đảo nào Lâm Động từng thấy trên đường đi, hơn nữa trên đó mơ hồ còn có năng lượng lan tỏa.
- Đến rồi sao?
Lâm Động nheo mắt nhìn hòn đảo khổng lồ kia.
Trên hòn đảo khổng lồ lúc này, đang có vô số những thân ảnh lơ lửng phía trên đảo, những tiếng tranh cãi làm náo động cả hòn đảo.
Lúc này gần như tất cả ánh mắt đều tập trung về một hướng, đó là trung tâm của hòn đảo lơ lửng trên không kia. Ở đó có một tòa đại điện cổ lão, đã hơi hư hỏng nhưng so với đống phế tích trước đây thì đã rất hoàn hảo rồi.
Ngoài ra, trong đại điện còn tỏa ra một vòng sáng đỏ bao trùm cả đại điện. Thiết nghĩ đây chính là lý do mà đại điện vẫn giữ được sự toàn vẹn thế này qua bao nhiêu năm như thế.
Trong quầng sáng đó còn có một tấm bia đá lớn, trên đó ẩn hiện những văn tự cổ phác.
- Càn Vân Tông, một trong những Tông phái hộ pháp của Liên minh!
Những người có mặt ở đây chắc đều không hiểu gì nhiều về lịch sử của Viễn Cổ Bí Tàng, nhưng từ nghĩa mặt chữ của cái tên đó, bọn họ cũng hiểu được phần nào sự bất phàm của Tông phái này. Chắc trong đây có tồn tại truyền thừa Tông phái chân chính, nếu có được nó chắc chắn sẽ trở nên nổi bật trong Chiến trường Viễn Cổ này.
Chưa biết chừng bọn họ còn có thể có được Linh Vũ kỹ trong truyền thừa Tông phái mà bất cứ ai cũng thèm muốn.
Nghĩ đến đây ánh mắt của không ít người bỗng như tóe lửa, hướng nhìn dừng tại ba đạo thân ảnh bên cạnh quầng sáng màu đỏ đó. Trên tay của ba người đó đều có cầm một ấn phù với ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa.
Rất nhiều ánh mắt nhìn ấn phù trong tay bọn họ với ánh mắt thèm muốn, nhưng khi chuyển sang ba người kia thì lại mang chút cảm giác vui mừng trước bất hạnh của người khác.
Trước vô vàn ánh mắt nhìn như vậy, ba thân ảnh kia tựa như những chú dê con yếu đuối đợi người ta giết thịt bất cứ lúc nào.
Ba đạo thân ảnh này đương nhiên là ba người bọn Mạc Lăng. Lúc này, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi nhìn về phía các cường giả và Vương triều đang chằm chằm nhìn về phía mình. Sự phấn khích vì có được ấn phù lúc ban đầu giờ đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Bọn họ đều hiểu, giờ chỉ cần bọn họ động đậy một chút thôi là vô số công kích chí mạng sẽ ập tới tấn công khiến bọn họ đến cả thân xác cũng không còn.
Sự tình trở nên thế này cũng quá bất ngờ với bọn họ, đám người Mạc Lăng bọn họ vốn chỉ nghĩ đến đây để thử vận may, ai ngờ vô tình lại có được ấn phù Tông phái, đồng thời còn khiến di tích Tông phái này hiện lên, từ đó thu hút các Vương triều và cường giả đến đây.
Sự xuất hiện của những Đại Vương triều này như gáo nước lạnh làm nguội đi sự mừng rỡ ban đầu của bọn họ. Ánh mắt chế giễu của bọn chúng như những mũi kim nhọn châm lên người bọn họ. Nếu không phải vì ngày một nhiều cường giả đến thì e là đã có người động thủ với bọn họ rồi chứ đâu đợi đến bây giờ.
- Làm sao đây?
Đỗ Vân cười khổ hỏi Mạc Lăng.
Ba người bọn họ nay đã là cường giản Bán Bộ Niết Bàn, còn cách Niết Bàn Cảnh không xa nữa. Nhưng bọn họ đều biết thực lực đó chẳng thể giúp gì bọn họ trong hoàn cảnh này.
Lúc này sắc mặt Mạc Lăng trầm lặng như mặt nước, hai bàn tay nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, ánh mắt có phần bất lực. Cục diện này dường như bọn họ chẳng có nửa cơ hội để mà phản kháng.
- Chúng ta ở đây đã lâu như vậy, tin tức chắc cũng lan truyền đi, nếu như Lâm Động huynh biết chắc chắn sẽ đến.
Man Sơn dáng người cao to vò đầu nói.
- Nếu Lâm Động đến chưa biết chừng còn bị liên lụy nữa. Huynh ấy đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.
Mạc Lăng cười cay đắng, nói.
- Nếu thật sự không được thì giao ấn phù ra vậy. Dù sao thì mạng vẫn quý hơn thứ này, nếu không có được nó thì chỉ có thể nói chúng ta không có phúc khí mà thôi.
Đỗ Vân thở dài nói.
- Cho dù ta có giao ấn phù ra thì cũng không thể để chúng chiếm được một cách dễ dàng!
Ánh mắt Mạc Lăng hiện lên sự âm u lạnh lẽo, rồi hắn bỗng ngẩng lên nhìn bốn đám người ở gần nhất. Đó là bốn Vương triều Cao cấp, thực lực không hề kém Vương triều Ma Nham. Thủ lĩnh của bốn Vương triều này đều là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, hơn nữa nghe nói đang chuẩn bị vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, tính ra chính là bốn thế lực mạnh nhất ở nơi đây.
- Ha ha, thế nào, nghĩ thông suốt rồi hả?
Khi Mạc Lăng ngẩng đầu lên, một gã nam tử mặc thanh y trong bốn Vương triều khẽ cười, giọng nói đầy châm chọc.
- Ta biết ba người bọn ta không thể giữ được ấn phù Tông phái này, nếu như các ngươi đã muốn như thế thì ta sẽ cho!
Sắc mặt Mạc Lăng không chút biểu cảm, hơi ngừng lại một chút rồi nói:
- Có điều ấn phù chỉ có ba cái, các ngươi định chia chác thế nào?
Mạc Lăng vừa dứt lời, không khí giữa bốn Đại Vương triều nhất thời đột nhiên đặc quánh lại. Đồng tử cả bốn vị cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn đều đồng thời co rút lại.
Không khí quỷ dị ngưng đọng một lúc, gã nam tử thanh y cười lạnh nhìn Mạc Lăng, nói:
- Định ly gián à? Thủ đoạn cũng cao tay đấy!
- Chia thế nào không đến lượt ngươi quản. Ngoan ngoãn giao ấn phù ra đây, đừng khiến một chút nhẫn nại cuối cùng của bọn ta mất đi!
Một gã nam tử vẻ mặt nham hiểm đưa tay ra, quát lên.
Thấy đối phương đã phát giác ra mưu kế của mình, Mạc Lăng hết cách, đành nhìn hai người bọn Đỗ Vân rồi vô cùng không cam tâm phẩy tay, ấn phù trong tay bay đi.
Nhìn ba ấn phù Tông phái bay ra, ánh mắt cả bốn gã thủ lĩnh của bốn Vương triều đều tóe lửa ham muốn, nhưng ai cũng rất lý trí không động thủ. Bởi vì chúng biết lúc này mà có tâm địa khác thì ba người còn lại sẽ đồng thời ra tay. Thực lực bốn người bọn họ không phân cao thấp, lấy một địch ba chắc chắn là chết!
Vì thế, trước vô số ánh mắt chăm chú, ba ấn phù Tông phái lần lượt xuất hiện trước mặt bốn Đại Vương triều. Thế nhưng khi ánh mắt chúng gặp nhau, cuối cùng dường như đã đạt được giao hẹn gì đó, chuẩn bị đưa tay ra lấy ấn phù thì một đạo kình phong bỗng thổi tới, chuẩn xác thổi vào ba tấm ấn phù.
Vù!
Một âm thanh trầm vang lên, ba tấm ấn phù bắn ngược trở lại, cuối cùng trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn Mạc Lăng, ấn phù lại lơ lửng trước mặt bọn họ.
- Kẻ nào? Cút ra đây cho ta!
Ấn phù đã đến tay còn bay mất, sắc mặt thủ lĩnh của bốn Đại Vương triều cùng tối lại, giọng hét đầy sát ý vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vương triều Đại Viêm ta tuy chỉ là Vương triều Hạ cấp nhưng nếu muốn cướp là cướp thì có phải các ngươi tự đánh giá mình quá cao rồi không?
Một giọng nói bình thản vang vọng trong không trung, vô số ánh mắt đồng thời di chuyển rồi dừng lại ở hai đạo thân ảnh không biết xuất hiện trên không trung từ bao giờ.
- Lâm Động!
Nhìn người đứng đằng trước, ba người bọn Mạc Lăng cùng hét lên ngạc nhiên, rồi ánh mắt ánh lên đầy sự vui mừng và xúc động.