Hai đạo huyết mạch lưu động trong bàn tay Lâm Động, từ trên đó không ngừng lan tỏa ra những luồng sức mạnh cuồng bạo.
- Tế Linh!
Ánh mắt lạnh băng, Lâm Động bỗng hét lên, hai đạo huyết mạch Viễn Cổ bắn lên thân Thiên Ngạc Cốt Thương.
Phụt phụt!
Sau khi hai đạo huyết mạch đó chui vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương, sức mạnh cuồng bạo cũng nhanh chóng chảy vào, thân cây thương đang tái nhợt bỗng hiện lên những đường vân đỏ tựa như mạch máu.
U u!
Đột nhiên trong lúc ấy, cây Thiên Ngạc Cốt Thương chợt phát ra những tiếng u u, đường vân đỏ ngày một rõ ràng, nhìn giống như có thứ gì đó đáng sợ muốn phá thương bay ra.
Hành động đột ngột này của Lâm Động rõ ràng vượt khỏi sự dự liệu của tất cả. Ngay bọn người Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, trong lòng bọn chúng cũng rất muốn biết Lâm Động định làm gì.
- Tên tiểu tử này quá cổ quái, đừng để hắn có thời gian, động thủ đi!
Điền Chấn không biết Lâm Động định làm gì nhưng hắn cũng cảm thấy có nguy hiểm, liền hét lên, bay ra trước, tung quyền về phía Lâm Động.
Keng!
Kình phong cuồng bạo khi còn cách Lâm Động khoảng một trượng thì một thân hình to lớn xuất hiện, thiết côn màu đen cùng áp lực hung hãn đã đánh tan đạo kình phong kia.
- Ba vị, hắn không dễ đối phó, nếu cứ chần chừ e bọn chúng ta sẽ phải hối hận!
Thấy Tiểu Viêm đầy hung hãn xuất hiện, ánh mắt Điền Chấn lạnh lẽo, hét lên.
- Ha ha, nếu thật sự có hứng thú với truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông thì phải dọn dẹp Lâm Động trước.
Lâm Lang Thiên nhìn hai người Mục Thú cười nhạt. Trong bốn kẻ, có thể nói hắn là kẻ hiểu Lâm Động nhất. Chỉ trong mấy năm, một kẻ xuất thân từ Phân gia nhỏ bé đã từng bước đuổi kịp và vượt qua hắn, nhân vật như vậy dù Lâm Lang Thiên có tỏ ra coi thường thì hắn cũng không thể không thừa nhận đối thủ này vô cùng khó đối phó.
Mục Thú và Tưởng Sơn nhìn Lâm Lang Thiên lạnh lùng. Tuy nói bốn bọn người bọn chúng đang hợp tác nhưng sự hợp tác ấy vô cùng yếu ớt. Bọn chúng đều hiểu, một khi giải quyết được Lâm Động, đối tượng tiếp theo mà mình cần phải đối phó chính là ba người còn lại trong bọn chúng!
Đương nhiên nhiệm vụ cấp bách hiện nay đúng là phải giải quyết Lâm Động!
Ba thân hình gần như đồng thời bay tới, nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn trong không gian.
- Phá Sơn Mâu Nhẫn!
- Cuồng Sư Quyền!
- Bát Hoang Đế Thủ!
Rõ ràng cả ba đều không có ý định để cuộc chiến kéo dài, vừa ra tay là dùng vũ kỹ tuyệt đỉnh. Lập tức, ba đạo vũ kỹ hung hãn dị thường gào thét bay ra lao thẳng tới Tiểu Viêm đang đứng trước Lâm Động.
- Thiên Ma Thần Biến, Hổ Tiếu Biến!
Đối mặt với công kích mạnh mẽ của ba kẻ đó, ánh mắt Tiểu Viêm cũng trở nên nặng nề, thân hình to lớn hơi rung lên, năng lượng dồi dào màu đen trào dâng như thủy triều, rồi hình thành nên một con Yêu hổ hắc quang khổng lồ bên ngoài cơ thể Tiểu Viêm.
Grào!
Con Yêu hổ hắc quang gầm lên một tiếng, Tiểu Viêm bước chân tới, tung ra một quyền, luồng khí hung bạo ngưng tụ trên cơ thể cùng con Yêu hổ hắc quang lao về phía trước.
Ầm!
Trước bao ánh mắt đang nhìn, Yêu hổ hắc quang với tư thái hung hãn lao thẳng về ba luồng công kích mạnh mẽ kia.
Những đường vân năng lượng tỏa ra từ nơi tiếp xúc, thân thể Tiểu Viêm cũng rung lên dữ dội, kình phong lan tới cơ thể hắn phát ra vô số những tiếng nổ trầm. Nhưng cũng may thân thể hắn vốn cứng cáp, lực phòng ngự rất lớn, vì thế kình phong cuồng bạo đã bị chặn lại hết.
Tuy nhiên, dù đã miễn cưỡng chặn lại được nhưng hắn vẫn bị thối lui vài bước. Mặt đất để lại những vết sâu hoắm, khí huyết trong người cũng sục sôi kịch liệt.
Tiểu Viêm có huyết mạch Thiên Ma Yêu Hổ, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách với bọn người Điền Chấn. Huống hồ bọn chúng lấy ba chọi một, đương nhiên có phần gian nan.
- Hừ, để xem ngươi đỡ được mấy lần!
Điền Chấn cười nham hiểm, không cho Tiểu Viêm chút thời gian nghỉ ngơi, thân hình bay tới, rồi ba kẻ Lâm Lang Thiên cũng theo sát sau, vũ kỹ mạnh mẽ oanh kích Tiểu Viêm như vũ bão.
- Grào!
Cổ họng Tiểu Viêm phát ra tiếng gầm trầm đục, ánh hắc quang như ngưng tụ lại thành một tấm quang giáp, thiết côn múa ra vô số côn ảnh. Đối mặt với công thể của bốn kẻ Điền Chấn, hắn không hề có ý định thối lui. Hắn biết Lâm Động cần thời gian để triệu hồi linh hồn của Viễn Cổ Thiên Ngạc.
Rầm rầm rầm!
Công kích cuồng bạo được triển khai, Tiểu Viêm phải chịu vô số công kích, trên người thậm chí cũng đã xuất hiện vết máu.
Dù chống cự có phần miễn cưỡng nhưng ánh mắt Tiểu Viêm càng ngày càng đỏ ngầu, có cảm giác như một đầu dã thú đang nổi điên.
Nguyên lực trên ngực Tiểu Viêm bỗng bùng nổ, xung kích lực đáng sợ khiến cả thân hình đồ sộ của Tiểu Viêm cũng phải loạng choạng, nơi khóe miệng có vết máu tươi chảy ra.
Bàn tay to lớn của Tiểu Viêm quệt vết máu chảy ra trên mặt, nhìn bốn kẻ Lâm Lang Thiên nở nụ cười, nụ cười đó khiến người ta phải lạnh xương sống.
Nhưng khi Tiểu Viêm chuẩn bị xông tới thì một bàn tay từ phía sau khẽ vỗ vai hắn, giọng Lâm Động vang lên:
- Để đó ta!
Tiểu Viêm khựng người lại, rồi mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn quay lại, vừa hay nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Động. Lúc này cây Thiên Ngạc Cốt Thương đã đỏ rực, một chùm sáng màu đỏ như huyết dịch đang lan tỏa ra từ thân cây thương.
- Thành công rồi!
Nghe thấy tiếng gầm gừ cổ xưa phát ra từ trên Thiên Ngạc Cốt Thương, Tiểu Viêm thở phào nhẹ nhõm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Lâm Động, lúc này mà ngươi vẫn ngoan cố sao? Ngoan ngoãn giao Viễn Cổ Bí Thược ra đây có lẽ ta sẽ tha mạng cho!
Điền Chấn nhìn cây Thiên Ngạc Cốt Thương, cười lạnh rồi nói.
- Đánh sướng tay rồi phải không?
Lâm Động nhìn những vết thương trên người Tiểu Viêm, miệng nở nụ cười, nụ cười đó lạnh lẽo và mang sát ý vô cùng tận.
- Giờ đến lượt ta!
Lâm Động chầm chậm nắm lấy cây Thiên Ngạc Cốt Thương đỏ rực, rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Rầm!
Một vòng tròn sức mạnh cùng với những tiếng gầm gừ đầy cuồng bạo lan tỏa ra.
- Thứ sức mạnh này…
Sắc mặt Liễu Bạch và Diêm Sâm cùng biến đổi, rồi nhìn cây Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay Lâm Động với ánh mắt trầm trọng.
- Giết hắn đi!
Bốn kẻ Điền Chấn cũng biến sắc, sự bất an ngày một lan rộng, rồi không hẹn cùng hét lên, cả bốn lao tới như tia chớp, công kích cuồng bạo ập về phía Lâm Động.
- Viễn Cổ Thiên Ngạc, ra đi!
Lâm Động nhìn bốn thân ảnh kia với ánh mặt thản nhiên, ánh mắt dần chuyển sang cây Thiên Ngạc Cốt Thương, hét lớn.
Ầm!
Một cột quang trụ khổng lồ bỗng bắn ra từ trên Thiên Ngạc Cốt Thương, chớp mắt đã lan tỏa toàn bộ bầu trời trên quảng trường.
Tất cả ánh mắt lập tức nhìn lên bầu trời đỏ rực!
- Grào!
Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ, một đạo thân ảnh khổng lồ dần xuất hiện trong vầng huyết quang, tiếng gầm rú vang vọng, lan tỏa một thứ sức mạnh đáng sợ.
Lúc ấy, bốn kẻ Lâm Lang Thiên đang lao tới bỗng như bị đóng băng, ánh mắt không tin nổi nhìn bầu trời, sức mạnh đó tuyệt đối đủ để sánh với cường giả Tam Nguyên Niết Bàn a!
- Hắn…
Liễu Bạch và Diêm Sâm cũng thở hắt ra, ngay đến bọn chúng cũng cảm thấy một sự nguy hiểm chí mạng từ thân hình to lớn kia.
Không ai có thể ngờ trong tay Lâm Động lại có được thứ vũ khí lớn mạnh thế này!
Hai đạo huyết mạch lưu động trong bàn tay Lâm Động, từ trên đó không ngừng lan tỏa ra những luồng sức mạnh cuồng bạo.
- Tế Linh!
Ánh mắt lạnh băng, Lâm Động bỗng hét lên, hai đạo huyết mạch Viễn Cổ bắn lên thân Thiên Ngạc Cốt Thương.
Phụt phụt!
Sau khi hai đạo huyết mạch đó chui vào cây Thiên Ngạc Cốt Thương, sức mạnh cuồng bạo cũng nhanh chóng chảy vào, thân cây thương đang tái nhợt bỗng hiện lên những đường vân đỏ tựa như mạch máu.
U u!
Đột nhiên trong lúc ấy, cây Thiên Ngạc Cốt Thương chợt phát ra những tiếng u u, đường vân đỏ ngày một rõ ràng, nhìn giống như có thứ gì đó đáng sợ muốn phá thương bay ra.
Hành động đột ngột này của Lâm Động rõ ràng vượt khỏi sự dự liệu của tất cả. Ngay bọn người Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, trong lòng bọn chúng cũng rất muốn biết Lâm Động định làm gì.
- Tên tiểu tử này quá cổ quái, đừng để hắn có thời gian, động thủ đi!
Điền Chấn không biết Lâm Động định làm gì nhưng hắn cũng cảm thấy có nguy hiểm, liền hét lên, bay ra trước, tung quyền về phía Lâm Động.
Keng!
Kình phong cuồng bạo khi còn cách Lâm Động khoảng một trượng thì một thân hình to lớn xuất hiện, thiết côn màu đen cùng áp lực hung hãn đã đánh tan đạo kình phong kia.
- Ba vị, hắn không dễ đối phó, nếu cứ chần chừ e bọn chúng ta sẽ phải hối hận!
Thấy Tiểu Viêm đầy hung hãn xuất hiện, ánh mắt Điền Chấn lạnh lẽo, hét lên.
- Ha ha, nếu thật sự có hứng thú với truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông thì phải dọn dẹp Lâm Động trước.
Lâm Lang Thiên nhìn hai người Mục Thú cười nhạt. Trong bốn kẻ, có thể nói hắn là kẻ hiểu Lâm Động nhất. Chỉ trong mấy năm, một kẻ xuất thân từ Phân gia nhỏ bé đã từng bước đuổi kịp và vượt qua hắn, nhân vật như vậy dù Lâm Lang Thiên có tỏ ra coi thường thì hắn cũng không thể không thừa nhận đối thủ này vô cùng khó đối phó.
Mục Thú và Tưởng Sơn nhìn Lâm Lang Thiên lạnh lùng. Tuy nói bốn bọn người bọn chúng đang hợp tác nhưng sự hợp tác ấy vô cùng yếu ớt. Bọn chúng đều hiểu, một khi giải quyết được Lâm Động, đối tượng tiếp theo mà mình cần phải đối phó chính là ba người còn lại trong bọn chúng!
Đương nhiên nhiệm vụ cấp bách hiện nay đúng là phải giải quyết Lâm Động!
Ba thân hình gần như đồng thời bay tới, nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn trong không gian.
- Phá Sơn Mâu Nhẫn!
- Cuồng Sư Quyền!
- Bát Hoang Đế Thủ!
Rõ ràng cả ba đều không có ý định để cuộc chiến kéo dài, vừa ra tay là dùng vũ kỹ tuyệt đỉnh. Lập tức, ba đạo vũ kỹ hung hãn dị thường gào thét bay ra lao thẳng tới Tiểu Viêm đang đứng trước Lâm Động.
- Thiên Ma Thần Biến, Hổ Tiếu Biến!
Đối mặt với công kích mạnh mẽ của ba kẻ đó, ánh mắt Tiểu Viêm cũng trở nên nặng nề, thân hình to lớn hơi rung lên, năng lượng dồi dào màu đen trào dâng như thủy triều, rồi hình thành nên một con Yêu hổ hắc quang khổng lồ bên ngoài cơ thể Tiểu Viêm.
Grào!
Con Yêu hổ hắc quang gầm lên một tiếng, Tiểu Viêm bước chân tới, tung ra một quyền, luồng khí hung bạo ngưng tụ trên cơ thể cùng con Yêu hổ hắc quang lao về phía trước.
Ầm!
Trước bao ánh mắt đang nhìn, Yêu hổ hắc quang với tư thái hung hãn lao thẳng về ba luồng công kích mạnh mẽ kia.
Những đường vân năng lượng tỏa ra từ nơi tiếp xúc, thân thể Tiểu Viêm cũng rung lên dữ dội, kình phong lan tới cơ thể hắn phát ra vô số những tiếng nổ trầm. Nhưng cũng may thân thể hắn vốn cứng cáp, lực phòng ngự rất lớn, vì thế kình phong cuồng bạo đã bị chặn lại hết.
Tuy nhiên, dù đã miễn cưỡng chặn lại được nhưng hắn vẫn bị thối lui vài bước. Mặt đất để lại những vết sâu hoắm, khí huyết trong người cũng sục sôi kịch liệt.
Tiểu Viêm có huyết mạch Thiên Ma Yêu Hổ, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách với bọn người Điền Chấn. Huống hồ bọn chúng lấy ba chọi một, đương nhiên có phần gian nan.
- Hừ, để xem ngươi đỡ được mấy lần!
Điền Chấn cười nham hiểm, không cho Tiểu Viêm chút thời gian nghỉ ngơi, thân hình bay tới, rồi ba kẻ Lâm Lang Thiên cũng theo sát sau, vũ kỹ mạnh mẽ oanh kích Tiểu Viêm như vũ bão.
- Grào!
Cổ họng Tiểu Viêm phát ra tiếng gầm trầm đục, ánh hắc quang như ngưng tụ lại thành một tấm quang giáp, thiết côn múa ra vô số côn ảnh. Đối mặt với công thể của bốn kẻ Điền Chấn, hắn không hề có ý định thối lui. Hắn biết Lâm Động cần thời gian để triệu hồi linh hồn của Viễn Cổ Thiên Ngạc.
Rầm rầm rầm!
Công kích cuồng bạo được triển khai, Tiểu Viêm phải chịu vô số công kích, trên người thậm chí cũng đã xuất hiện vết máu.
Dù chống cự có phần miễn cưỡng nhưng ánh mắt Tiểu Viêm càng ngày càng đỏ ngầu, có cảm giác như một đầu dã thú đang nổi điên.
Nguyên lực trên ngực Tiểu Viêm bỗng bùng nổ, xung kích lực đáng sợ khiến cả thân hình đồ sộ của Tiểu Viêm cũng phải loạng choạng, nơi khóe miệng có vết máu tươi chảy ra.
Bàn tay to lớn của Tiểu Viêm quệt vết máu chảy ra trên mặt, nhìn bốn kẻ Lâm Lang Thiên nở nụ cười, nụ cười đó khiến người ta phải lạnh xương sống.
Nhưng khi Tiểu Viêm chuẩn bị xông tới thì một bàn tay từ phía sau khẽ vỗ vai hắn, giọng Lâm Động vang lên:
- Để đó ta!
Tiểu Viêm khựng người lại, rồi mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn quay lại, vừa hay nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Động. Lúc này cây Thiên Ngạc Cốt Thương đã đỏ rực, một chùm sáng màu đỏ như huyết dịch đang lan tỏa ra từ thân cây thương.
- Thành công rồi!
Nghe thấy tiếng gầm gừ cổ xưa phát ra từ trên Thiên Ngạc Cốt Thương, Tiểu Viêm thở phào nhẹ nhõm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lâm Động, lúc này mà ngươi vẫn ngoan cố sao? Ngoan ngoãn giao Viễn Cổ Bí Thược ra đây có lẽ ta sẽ tha mạng cho!
Điền Chấn nhìn cây Thiên Ngạc Cốt Thương, cười lạnh rồi nói.
- Đánh sướng tay rồi phải không?
Lâm Động nhìn những vết thương trên người Tiểu Viêm, miệng nở nụ cười, nụ cười đó lạnh lẽo và mang sát ý vô cùng tận.
- Giờ đến lượt ta!
Lâm Động chầm chậm nắm lấy cây Thiên Ngạc Cốt Thương đỏ rực, rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Rầm!
Một vòng tròn sức mạnh cùng với những tiếng gầm gừ đầy cuồng bạo lan tỏa ra.
- Thứ sức mạnh này…
Sắc mặt Liễu Bạch và Diêm Sâm cùng biến đổi, rồi nhìn cây Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay Lâm Động với ánh mắt trầm trọng.
- Giết hắn đi!
Bốn kẻ Điền Chấn cũng biến sắc, sự bất an ngày một lan rộng, rồi không hẹn cùng hét lên, cả bốn lao tới như tia chớp, công kích cuồng bạo ập về phía Lâm Động.
- Viễn Cổ Thiên Ngạc, ra đi!
Lâm Động nhìn bốn thân ảnh kia với ánh mặt thản nhiên, ánh mắt dần chuyển sang cây Thiên Ngạc Cốt Thương, hét lớn.
Ầm!
Một cột quang trụ khổng lồ bỗng bắn ra từ trên Thiên Ngạc Cốt Thương, chớp mắt đã lan tỏa toàn bộ bầu trời trên quảng trường.
Tất cả ánh mắt lập tức nhìn lên bầu trời đỏ rực!
- Grào!
Huyết quang nhanh chóng ngưng tụ, một đạo thân ảnh khổng lồ dần xuất hiện trong vầng huyết quang, tiếng gầm rú vang vọng, lan tỏa một thứ sức mạnh đáng sợ.
Lúc ấy, bốn kẻ Lâm Lang Thiên đang lao tới bỗng như bị đóng băng, ánh mắt không tin nổi nhìn bầu trời, sức mạnh đó tuyệt đối đủ để sánh với cường giả Tam Nguyên Niết Bàn a!
- Hắn…
Liễu Bạch và Diêm Sâm cũng thở hắt ra, ngay đến bọn chúng cũng cảm thấy một sự nguy hiểm chí mạng từ thân hình to lớn kia.
Không ai có thể ngờ trong tay Lâm Động lại có được thứ vũ khí lớn mạnh thế này!