Quầng sáng khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, trong đó có một tòa chiến đài ngưng kết từ nguyên lực, nhìn từ xa giống như thực chất vậy.
Lâm Động bay thẳng vào trong quầng sáng rồi đáp xuống chiến đài. Khi hắn vừa đáp xuống thì Lâm Lang Thiên cũng tới nơi, vẻ mặt lạnh băng xuất hiện trước mặt hắn.
- Không biết bây giờ ngươi có còn được gọi là Lâm Lang Thiên nữa không?
Lâm Động ngẩng lên nhìn con người trở nên xa lạ hơn nhiều, khẽ nói.
- Khặc khặc, yên tâm, nhờ phúc của ngươi, chấp niệm của ta vô cùng mạnh mẽ, thân thể này ta vẫn là chủ đạo, còn cái tên Lâm Lang Thiên kia thì chẳng cần bận tâm đến nữa. Chỉ cần giết ngươi rồi thì mọi cái thế nào cũng được!
Gương mặt Lâm Lang Thiên hung hăng đến có phần méo mó, cười nham hiểm, nói.
- Đáng ghét!
Lâm Động cười nhạt, kẻ từng là thiên tài của Gia tộc Lâm Thị giờ lại biến thành thế này, đến nhân cách cũng bị thứ khác làm cho ô uế rồi!
- Đều là tại ngươi cả, đáng chết, nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có thành ra thế này, tên tạp chủng đến từ Phân gia nhà ngươi!
Lâm Lang Thiên gầm lên, ánh mắt nhìn Lâm Động như muốn rút gân lột da hắn.
- Năm đó ngươi vốn dĩ không cần tham gia Đại hội Gia tộc, nhưng vì thể hiện uy phong lại khiến cha ta bị trọng thương mà trở nên tàn phế trong nhiều năm. Những gì ta làm chẳng qua chỉ là lấy lại công bằng cho cha ta mà thôi! Nói ra cũng là do ngươi tự làm tự chịu!
Vẻ mặt Lâm Động bình tĩnh không chút xao động, ngữ khí bình thản nói.
- Khặc khặc, cha ngươi là đồ phế vật chẳng trách được ai. Ta chỉ hối hận hồi đó không tát chết ngươi trong Cổ mộ phủ ở bên ngoài Viêm Thành. Nếu không thì cũng không có nhiều rắc rối thế này!
Lâm Lang Thiên nở nụ cười âm hiểm.
Lời nói này đúng là phát ra từ trong thâm tâm hắn. Nhớ lần đầu gặp, Lâm Động trong mắt Lâm Lang Thiên chỉ là con kiến nhỏ bé, chỉ một chút khí tức đã khiến Lâm Động phải thê thảm. Thế nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Lâm Động đã trưởng thành với tốc độ kinh người, đến những thiên tài kiệt xuất nhất Gia tộc Lâm Thị cũng không thể đạt được!
Lâm Lang Thiên không chỉ hối hận một lần, nếu lần đó giết Lâm Động thì có lẽ giờ hắn đã khác chứ không đến mức thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này!
- Đấu võ mồm chỉ dành cho những kẻ vô năng mà thôi. Động thủ đi, để ta xem sau khi biến thành thế này, ngươi có bản lĩnh gì?
Lâm Động khẽ cười, bàn tay chầm chậm giơ ra, sâu trong mắt ánh lên sát ý lạnh buốt thấu xương:
- Ta đã nói rồi, lần này sẽ không cho ngươi có cơ hội chạy thoát nữa đâu!
- Khặc khặc, vừa hay ta cũng muốn nói câu đó!
Lâm Lang Thiên cười gằn, chân bước ra, một luồng nguyên lực cuồng bạo bùng phát từ trong cơ thể.
- Ngũ Nguyên Niết Bàn, chỉ có vậy thôi sao?
Sắc mặt Lâm Động không chút dao động, thản nhiên nói.
- Để dọn dẹp ngươi, thế là đủ!
Lâm Lang Thiên nắm tay lại, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, biến thành mấy đạo quang mâu bằng nguyên lực, nhằm thẳng những yếu huyệt của Lâm Động mà lao tới.
Keng keng!
Lâm Động nắm chặt tay, Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, cây thương rung động biến thành vô số đạo tàn ảnh, nguyên lực dâng tràn đánh vỡ quang mâu của Lâm Lang Thiên.
- Công kích như vậy mà ngươi cũng có mặt mũi thi triển sao?
Lâm Động cười lạnh, bàn tay lại nắm chặt, thiết ấn màu đen hiện lên trong lòng bàn tay, sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng lan tỏa ra.
Vút!
Thiết ấn vừa xuất hiện là nhanh chóng phình to, hắc quang lượn lờ xung quanh, con Hắc Long cuộn tròn trên đó cũng mở mắt ra.
- Trấn áp cho ta!
Hàn quang lóe lên trong mắt Lâm Động, thiết ấn tựa ngọn núi theo đó bay đến phía trên đỉnh đầu Lâm Lang Thiên rồi hung hăng rơi xuống.
- Dị Ma Thủ!
Cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo từ thiết ấn, sắc mặt Lâm Lang Thiên cũng hơi thay đổi. Nhưng rồi hắn nhanh chóng vận nguyên lực. Chỉ thấy một cánh tay của hắn trở nên đen xì một cách quỷ dị, sau đó tung một chưởng đánh mạnh lên thiết ấn!
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, một vòng sóng năng lượng có thể thấy bằng mắt thường lan ra từ bàn tay Lâm Lang Thiên. Chiếc thiết ấn với năng lượng cuồng bạo kia đã bị hắn chặn lại!
- Khặc khặc, Lâm Động, ngươi tưởng ta dễ đối phó như trước đây sao?
Lâm Lang Thiên cười nham hiểm, ánh mắt hung hăng, biến chưởng thành quyền đấm mạnh lên thiết ấn.
Ầm!
Một luồng năng lượng đáng sợ bắn ra từ cánh tay đen xì của Lâm Lang Thiên đánh bay thiết ấn.
- Lâm Lang Thiên đánh bay Linh bảo Thiên cấp của Lâm Động rồi!
Trên không trung, tất cả những quầng sáng khác đều bùng phát những cuộc chiến kinh thiên động địa, khi quan sát những trận chiến ấy ai ai cũng cảm thấy huyết dịch trong người như sôi sục lên.
Những người vào được Niết Bàn Kim Bảng ai cũng có bản lĩnh thâm hậu, những cuộc giao chiến giữa các cường giả đỉnh cấp đương nhiên sẽ vô cùng ác liệt.
Không phải ai cũng có tư cách để chiến đấu tại đây, chỉ có những thiên tài chân chính mới có thể quyết một trận thư hùng tại đây.
Bọn Liễu Bạch ở trên đỉnh núi đương nhiên vẫn luôn quan sát chiến đài của Lâm Động, vì thế bọn họ đều chấn kinh khi Lâm Lang Thiên có thể một quyền đánh bay Linh bảo Thiên cấp của Lâm Động!
- Thực lực của hắn… rất mạnh!
Sắc mặt Diêm Sâm nặng nề nhìn Lâm Lang Thiên, hắn có thể cảm nhận được từ Lâm Lang Thiên một sự nguy hiểm còn đậm đặc hơn cả từ trên người Tống Chân!
- Lâm Động và hắn đến từ một Vương triều nhưng nhìn có vẻ hai người đó có mối thù sinh tử!
Liễu Bạch nhíu mày nói.
Ba người bọn Mạc Lăng cười khổ, nhìn chiến đài với ánh mắt phức tạp. Một năm trước, năm người bọn họ cùng vào Không gian Viễn Cổ này. Nhưng giờ Lâm Động và Lâm Lang Thiên đã vượt xa trước bọn họ rồi!
Nhưng sự đối lập giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên vẫn khiến bọn họ phải thở dài ngao ngán. Thật ra bọn họ cũng không rõ về ân oán giữa hai người ra sao, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ sự thù hận giữa hai người đó!
- Yên tâm, Lâm Động và Lâm Lang Thiên đã giao đấu rất nhiều lần, lần nào Lâm Động cũng chiếm ưu thế. Trong Chiến trường Viễn Cổ không có nhiều người có thể thắng được Lâm Động đâu!
Mạc Lăng nói, tuy đều đến từ Vương triều Đại Viêm nhưng rõ ràng là hắn cũng đứng về phía Lâm Động.
Bọn Liễu Bạch nghe vậy cũng gật đầu. Bọn họ cũng không nghi ngờ thực lực của Lâm Động, chỉ là tên Lâm Lang Thiên kia cũng không phải loại vừa.
- Không hổ là cuộc chiến Niết Bàn Kim Bảng!
Liễu Bạch và Diêm Sâm nhìn nhau, đều có thể nhận ra sự nuối tiếc trong mắt đối phương.
- Cánh tay hắn…
Lâm Động nheo mắt nhìn cánh tay đen xì của Lâm Lang Thiên. Hắn có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh quỷ dị từ đó tỏa ra, chắc đó là một thứ vũ kỹ hắn chưa được biết tới.
Xoẹt!
Lâm Lang Thiên bỗng lao tới, vô số đạo tàn ảnh bắn về phía Lâm Động với tốc độ kinh người. Cánh tay đen xì kia vung lên, để lại trong không khí một vệt đen nhàn nhạt!
- Grào!
Thấy thế Lâm Động điểm chân lùi nhanh ra sau, thủ ấn biến hóa, trên thiết ấn, con Hắc Long bay vút lên trời, gầm lên một tiếng, âm thanh biến thành vô số làn sóng âm ba màu đen ào ạt ập về phía Lâm Lang Thiên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Long Âm Toàn Sát!
Lâm Động nắm mạnh tay lại, vô số đợt sóng âm thanh cuồn cuộn bỗng nhanh chóng ngưng tụ biến thành một đạo lốc xoáy điên cuồng, cùng với sức mạnh đáng sợ nhằm thẳng Lâm Lang Thiên mà lao tới.
- Dị Ma Toái Phách Chưởng!
Đối mặt với công kích hung hãn đó của Lâm Động, Lâm Lang Thiên lại cười gằn, không hề có ý tránh né, bàn tay đánh ra một chưởng. Hắc quang ngưng tụ, từ trong hắc quang phát ra vô số âm thanh hỗn loạn.
Hắc quang biến thành một bàn tay khổng lồ, nhìn như bên trong có một thân ảnh Ma Thần đang gào rú, vô cùng kinh khủng.
Bàn tay hắc quang khổng lồ tóm lấy lốc xoáy, rồi bóp mạnh, những tiếng rẹt rẹt phát ra không ngừng cùng với những làn sóng sức mạnh khuếch tán ra bốn phía.
- Vỡ!
Lâm Lang Thiên hét lên, hắc quang bùng nổ, lốc xoáy xuất hiện vô số vết nứt rồi bị bóp vỡ tan! Cảnh tượng đó khiến bọn Liễu Bạch phải tái mặt!
- Khặc khặc, Lâm Động, ta đã nói rồi, sức mạnh của ta hiện giờ sẽ khiến ngươi phải sợ hãi! Hãy thưởng thức bữa tiệc tử vong mà ta chuẩn bị cho ngươi đi!
Lâm Lang Thiên ngửa mặt lên trời gầm rú, hắc quang bùng phát, bao trùm hết khoảng không gian trong quầng sáng. Hắc quang ngưng tụ quanh người hắn như biến thành hình một Ma Thần khổng lồ, âm khí bốc ra giống như những đợt hàn phong lạnh lẽo bao trùm đất trời.
Lâm Động ngẩng lên nhìn Lâm Lang Thiên như Ma Thần giáng thế, khóe miệng từ từ cong lên, thanh quang bắt đầu cuộn trào trên người Lâm Động, mơ hồ còn thấy những chiếc vảy màu xanh dần xuất hiện!
- Thế này mới thú vị, nhưng nếu đắc ý quá thì dường như cũng không hay lắm!
Quầng sáng khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, trong đó có một tòa chiến đài ngưng kết từ nguyên lực, nhìn từ xa giống như thực chất vậy.
Lâm Động bay thẳng vào trong quầng sáng rồi đáp xuống chiến đài. Khi hắn vừa đáp xuống thì Lâm Lang Thiên cũng tới nơi, vẻ mặt lạnh băng xuất hiện trước mặt hắn.
- Không biết bây giờ ngươi có còn được gọi là Lâm Lang Thiên nữa không?
Lâm Động ngẩng lên nhìn con người trở nên xa lạ hơn nhiều, khẽ nói.
- Khặc khặc, yên tâm, nhờ phúc của ngươi, chấp niệm của ta vô cùng mạnh mẽ, thân thể này ta vẫn là chủ đạo, còn cái tên Lâm Lang Thiên kia thì chẳng cần bận tâm đến nữa. Chỉ cần giết ngươi rồi thì mọi cái thế nào cũng được!
Gương mặt Lâm Lang Thiên hung hăng đến có phần méo mó, cười nham hiểm, nói.
- Đáng ghét!
Lâm Động cười nhạt, kẻ từng là thiên tài của Gia tộc Lâm Thị giờ lại biến thành thế này, đến nhân cách cũng bị thứ khác làm cho ô uế rồi!
- Đều là tại ngươi cả, đáng chết, nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có thành ra thế này, tên tạp chủng đến từ Phân gia nhà ngươi!
Lâm Lang Thiên gầm lên, ánh mắt nhìn Lâm Động như muốn rút gân lột da hắn.
- Năm đó ngươi vốn dĩ không cần tham gia Đại hội Gia tộc, nhưng vì thể hiện uy phong lại khiến cha ta bị trọng thương mà trở nên tàn phế trong nhiều năm. Những gì ta làm chẳng qua chỉ là lấy lại công bằng cho cha ta mà thôi! Nói ra cũng là do ngươi tự làm tự chịu!
Vẻ mặt Lâm Động bình tĩnh không chút xao động, ngữ khí bình thản nói.
- Khặc khặc, cha ngươi là đồ phế vật chẳng trách được ai. Ta chỉ hối hận hồi đó không tát chết ngươi trong Cổ mộ phủ ở bên ngoài Viêm Thành. Nếu không thì cũng không có nhiều rắc rối thế này!
Lâm Lang Thiên nở nụ cười âm hiểm.
Lời nói này đúng là phát ra từ trong thâm tâm hắn. Nhớ lần đầu gặp, Lâm Động trong mắt Lâm Lang Thiên chỉ là con kiến nhỏ bé, chỉ một chút khí tức đã khiến Lâm Động phải thê thảm. Thế nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Lâm Động đã trưởng thành với tốc độ kinh người, đến những thiên tài kiệt xuất nhất Gia tộc Lâm Thị cũng không thể đạt được!
Lâm Lang Thiên không chỉ hối hận một lần, nếu lần đó giết Lâm Động thì có lẽ giờ hắn đã khác chứ không đến mức thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này!
- Đấu võ mồm chỉ dành cho những kẻ vô năng mà thôi. Động thủ đi, để ta xem sau khi biến thành thế này, ngươi có bản lĩnh gì?
Lâm Động khẽ cười, bàn tay chầm chậm giơ ra, sâu trong mắt ánh lên sát ý lạnh buốt thấu xương:
- Ta đã nói rồi, lần này sẽ không cho ngươi có cơ hội chạy thoát nữa đâu!- Khặc khặc, vừa hay ta cũng muốn nói câu đó!
Lâm Lang Thiên cười gằn, chân bước ra, một luồng nguyên lực cuồng bạo bùng phát từ trong cơ thể.
- Ngũ Nguyên Niết Bàn, chỉ có vậy thôi sao?
Sắc mặt Lâm Động không chút dao động, thản nhiên nói.
- Để dọn dẹp ngươi, thế là đủ!
Lâm Lang Thiên nắm tay lại, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, biến thành mấy đạo quang mâu bằng nguyên lực, nhằm thẳng những yếu huyệt của Lâm Động mà lao tới.
Keng keng!
Lâm Động nắm chặt tay, Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, cây thương rung động biến thành vô số đạo tàn ảnh, nguyên lực dâng tràn đánh vỡ quang mâu của Lâm Lang Thiên.
- Công kích như vậy mà ngươi cũng có mặt mũi thi triển sao?
Lâm Động cười lạnh, bàn tay lại nắm chặt, thiết ấn màu đen hiện lên trong lòng bàn tay, sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng lan tỏa ra.
Vút!
Thiết ấn vừa xuất hiện là nhanh chóng phình to, hắc quang lượn lờ xung quanh, con Hắc Long cuộn tròn trên đó cũng mở mắt ra.
- Trấn áp cho ta!
Hàn quang lóe lên trong mắt Lâm Động, thiết ấn tựa ngọn núi theo đó bay đến phía trên đỉnh đầu Lâm Lang Thiên rồi hung hăng rơi xuống.
- Dị Ma Thủ!
Cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo từ thiết ấn, sắc mặt Lâm Lang Thiên cũng hơi thay đổi. Nhưng rồi hắn nhanh chóng vận nguyên lực. Chỉ thấy một cánh tay của hắn trở nên đen xì một cách quỷ dị, sau đó tung một chưởng đánh mạnh lên thiết ấn!
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, một vòng sóng năng lượng có thể thấy bằng mắt thường lan ra từ bàn tay Lâm Lang Thiên. Chiếc thiết ấn với năng lượng cuồng bạo kia đã bị hắn chặn lại!
- Khặc khặc, Lâm Động, ngươi tưởng ta dễ đối phó như trước đây sao?
Lâm Lang Thiên cười nham hiểm, ánh mắt hung hăng, biến chưởng thành quyền đấm mạnh lên thiết ấn.
Ầm!
Một luồng năng lượng đáng sợ bắn ra từ cánh tay đen xì của Lâm Lang Thiên đánh bay thiết ấn.
- Lâm Lang Thiên đánh bay Linh bảo Thiên cấp của Lâm Động rồi!
Trên không trung, tất cả những quầng sáng khác đều bùng phát những cuộc chiến kinh thiên động địa, khi quan sát những trận chiến ấy ai ai cũng cảm thấy huyết dịch trong người như sôi sục lên.
Những người vào được Niết Bàn Kim Bảng ai cũng có bản lĩnh thâm hậu, những cuộc giao chiến giữa các cường giả đỉnh cấp đương nhiên sẽ vô cùng ác liệt.
Không phải ai cũng có tư cách để chiến đấu tại đây, chỉ có những thiên tài chân chính mới có thể quyết một trận thư hùng tại đây.
Bọn Liễu Bạch ở trên đỉnh núi đương nhiên vẫn luôn quan sát chiến đài của Lâm Động, vì thế bọn họ đều chấn kinh khi Lâm Lang Thiên có thể một quyền đánh bay Linh bảo Thiên cấp của Lâm Động!
- Thực lực của hắn… rất mạnh!
Sắc mặt Diêm Sâm nặng nề nhìn Lâm Lang Thiên, hắn có thể cảm nhận được từ Lâm Lang Thiên một sự nguy hiểm còn đậm đặc hơn cả từ trên người Tống Chân!
- Lâm Động và hắn đến từ một Vương triều nhưng nhìn có vẻ hai người đó có mối thù sinh tử!
Liễu Bạch nhíu mày nói.
Ba người bọn Mạc Lăng cười khổ, nhìn chiến đài với ánh mắt phức tạp. Một năm trước, năm người bọn họ cùng vào Không gian Viễn Cổ này. Nhưng giờ Lâm Động và Lâm Lang Thiên đã vượt xa trước bọn họ rồi!
Nhưng sự đối lập giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên vẫn khiến bọn họ phải thở dài ngao ngán. Thật ra bọn họ cũng không rõ về ân oán giữa hai người ra sao, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ sự thù hận giữa hai người đó!
- Yên tâm, Lâm Động và Lâm Lang Thiên đã giao đấu rất nhiều lần, lần nào Lâm Động cũng chiếm ưu thế. Trong Chiến trường Viễn Cổ không có nhiều người có thể thắng được Lâm Động đâu!
Mạc Lăng nói, tuy đều đến từ Vương triều Đại Viêm nhưng rõ ràng là hắn cũng đứng về phía Lâm Động.
Bọn Liễu Bạch nghe vậy cũng gật đầu. Bọn họ cũng không nghi ngờ thực lực của Lâm Động, chỉ là tên Lâm Lang Thiên kia cũng không phải loại vừa.
- Không hổ là cuộc chiến Niết Bàn Kim Bảng!
Liễu Bạch và Diêm Sâm nhìn nhau, đều có thể nhận ra sự nuối tiếc trong mắt đối phương.
- Cánh tay hắn…
Lâm Động nheo mắt nhìn cánh tay đen xì của Lâm Lang Thiên. Hắn có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh quỷ dị từ đó tỏa ra, chắc đó là một thứ vũ kỹ hắn chưa được biết tới.
Xoẹt!
Lâm Lang Thiên bỗng lao tới, vô số đạo tàn ảnh bắn về phía Lâm Động với tốc độ kinh người. Cánh tay đen xì kia vung lên, để lại trong không khí một vệt đen nhàn nhạt!
- Grào!
Thấy thế Lâm Động điểm chân lùi nhanh ra sau, thủ ấn biến hóa, trên thiết ấn, con Hắc Long bay vút lên trời, gầm lên một tiếng, âm thanh biến thành vô số làn sóng âm ba màu đen ào ạt ập về phía Lâm Lang Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Long Âm Toàn Sát!
Lâm Động nắm mạnh tay lại, vô số đợt sóng âm thanh cuồn cuộn bỗng nhanh chóng ngưng tụ biến thành một đạo lốc xoáy điên cuồng, cùng với sức mạnh đáng sợ nhằm thẳng Lâm Lang Thiên mà lao tới.
- Dị Ma Toái Phách Chưởng!
Đối mặt với công kích hung hãn đó của Lâm Động, Lâm Lang Thiên lại cười gằn, không hề có ý tránh né, bàn tay đánh ra một chưởng. Hắc quang ngưng tụ, từ trong hắc quang phát ra vô số âm thanh hỗn loạn.
Hắc quang biến thành một bàn tay khổng lồ, nhìn như bên trong có một thân ảnh Ma Thần đang gào rú, vô cùng kinh khủng.
Bàn tay hắc quang khổng lồ tóm lấy lốc xoáy, rồi bóp mạnh, những tiếng rẹt rẹt phát ra không ngừng cùng với những làn sóng sức mạnh khuếch tán ra bốn phía.
- Vỡ!
Lâm Lang Thiên hét lên, hắc quang bùng nổ, lốc xoáy xuất hiện vô số vết nứt rồi bị bóp vỡ tan! Cảnh tượng đó khiến bọn Liễu Bạch phải tái mặt!
- Khặc khặc, Lâm Động, ta đã nói rồi, sức mạnh của ta hiện giờ sẽ khiến ngươi phải sợ hãi! Hãy thưởng thức bữa tiệc tử vong mà ta chuẩn bị cho ngươi đi!
Lâm Lang Thiên ngửa mặt lên trời gầm rú, hắc quang bùng phát, bao trùm hết khoảng không gian trong quầng sáng. Hắc quang ngưng tụ quanh người hắn như biến thành hình một Ma Thần khổng lồ, âm khí bốc ra giống như những đợt hàn phong lạnh lẽo bao trùm đất trời.
Lâm Động ngẩng lên nhìn Lâm Lang Thiên như Ma Thần giáng thế, khóe miệng từ từ cong lên, thanh quang bắt đầu cuộn trào trên người Lâm Động, mơ hồ còn thấy những chiếc vảy màu xanh dần xuất hiện!
- Thế này mới thú vị, nhưng nếu đắc ý quá thì dường như cũng không hay lắm!