Edit: Ry
"Đồng hóa" và "ẩn thân" là hai khái niệm khác nhau.
Nguyên Dục Tuyết và Số 3 đi trên hành lang, bầy quỷ tất nhiên vẫn phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Những cái đầu hư thối chầm chậm quay lại, con ngươi lồi ra treo giữa không trung, theo dõi từng chuyển động. Tất cả chỉ cách cả hai không tới một đốt ngón tay, chỉ cần có chút sơ sẩy là chúng sẽ dễ dàng dính lên người họ.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Mùi máu tanh lẫn với mùi hư thối bao trùm lấy hai người.
Thứ mùi không ngừng quẩn quanh, cũng may họ đều có tố chất tâm lý cực đỉnh mới giữ được bình tĩnh.
Nguyên Dục Tuyết và Số 3 đi ngược hướng với bầy quỷ, hành vi này dẫn tới vô số ánh mắt hoài nghi. Từng bước họ đi đều hấp dẫn vô số cái nhìn.
Như là động vật quý hiếm được triển lãm sau tấm kính trong vườn thú.
Chúng chầm chậm dõi theo người chơi, quỷ thể cũng vô thức đi theo một đoạn...
Đây là lần đầu tiên có quỷ quái ở gần Nguyên Dục Tuyết như vậy. Thường thì chỉ cần chúng ở trong phạm vi nửa mét đã bị cậu rút Phá Hồng Mông ra diệt sạch, bản năng cậu không cho phép loại quái chữ đỏ nguy hiểm này tới gần mình.
Thực tế thì cũng có mấy lần cậu vô thức đặt tay lên chuôi đao, chuẩn bị rút ra. Nhưng Số 3 nhận thấy, nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu, coi như kịp thời ngăn cản.
Hàng mi thiếu niên rung rung, tạo cái bóng mờ trên mặt.
Số 3 nhìn cậu, làm khẩu hình.
"Suỵt".
Đừng.
Y đang dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho cậu biết.
Kiềm chế bản năng chiến đấu là một việc rất khó.
Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Số 3, Nguyên Dục Tuyết vẫn kiềm chế lại.
Tay cậu rời khỏi chuôi đao, gượng gạo rủ bên người.
Cả người cậu căng lên như sợi dây cung đã được điều chỉnh hoàn hảo, chỉ chờ bắn ra. Nguyên Dục Tuyết kiềm chế hành vi công kích của mình, không "phản kháng", bình tĩnh đi xuyên qua bầy quỷ.
Niềm tin của cậu cũng không đặt sai chỗ.
Đạo cụ "đồng hóa" của Số 3 rất hữu dụng.
Lũ quỷ kia dù thấy họ, thậm chí tò mò trước hành vi của họ, vô số lần tới gần dò xét, nhưng chúng đều không ý thức được hai người này chính là những kẻ ở phe địch, mục tiêu chúng thèm khát ăn tươi nuốt sống.
Dù có nghi ngờ thì cũng không thể sản sinh ý nghĩ công kích --- Đây chính là lí do "đồng hóa" có cấp bậc đánh giá cao như vậy.
Phải biết dù là trong quần thể quỷ quái cũng không có sự hòa bình như vậy.
Chúng tiếp tục dõi theo họ, thậm chí là muốn bám lấy hai người. Nhưng Nguyên Dục Tuyết và Số 3 đi xa rồi chúng cũng không đuổi theo, chỉ nhìn một hồi rồi thôi, tiếp tục xuống tầng 1.
Số lượng quỷ quái ở chặng đường tiếp theo giảm hẳn, nhưng họ cũng không quá thuận lợi.
Dưới góc độ của người chơi, ma quỷ trong Khách Sạn Tránh Tai Ương đã đạt thành một loại ăn ý, chúng không nội đấu mà thống nhất công kích họ, hòng thoát khỏi trói buộc của khách sạn.
Nhưng thực tế khi hai người lên tầng trên thì phát hiện rất nhiều xác quỷ quái đã chết, chồng chất lên nhau.
"Tranh" treo trên hành lang chật hẹp đã bị gỡ hết xuống, mặt tường dán giấy vốn sậm màu giờ lại có màu như da người, mà trông cũng giống da người. Không chỉ có vậy, nó còn "chân thực" tới rùng mình, từng miếng "da" dán tường vẫn còn duy trì độ đàn hồi sống động, thỉnh thoảng còn nhúc nhích, bốc mùi dầu tanh tưởi.
Mặc dù hai người vẫn đang được "đồng hóa" bảo vệ, nhưng ăn ý có chung nhận thức.
Tốt nhất không nên chạm vào mặt tường có bề mặt như da người kia.
Đi vào hành lang, xác quỷ chất chồng thậm chí còn chặn đường họ.
Đế giày giẫm lên thảm, thỉnh thoảng còn cảm giác được giẫm phải thịt mềm, bắn cả máu tươi.
Nhấc chân lên còn thấy dính nhớp vô cùng.
Số 3 chán ghét cau mày.
Nguyên Dục Tuyết cũng đi chậm hẳn.
Hai người cực kì cẩn thận đi hết đoạn hành lang đẫm máu này.
Điểm này chứng minh ở những nơi người chơi không thấy, quần thể quỷ quái vẫn sẽ có tranh đấu.
Cái này là tin tốt.
Quỷ quái nội đấu sẽ giảm bớt lực lượng, cũng giảm bớp áp lực cho người chơi.
Nhưng với Nguyên Dục Tuyết đang tìm quản lý thì đây lại không phải chuyện tốt. Quản lý đã bị thương nặng, dù mụ không biết hai người chơi này lại to gan đến độ vào bản doanh của quỷ để tìm giết mình, thì chắc chắn mụ vẫn sẽ cẩn thận lẩn trốn để tránh bị đồng loại ăn thịt.
Theo như trình độ xảo quyệt và trí thông minh của quản lý, chuyện này có khả năng xảy ra rất cao.
Cũng gia tăng độ khó cho đám Nguyên Dục Tuyết.
Số 3 nghiêm túc suy tư.
Để duy trì hiệu lực của đồng hóa, y và Nguyên Dục Tuyết phải đi sát nhau. Y chỉ cần hơi quay lại là sẽ thấy Nguyên Dục Tuyết ở ngay sau lưng mình.
Trong thời khắc hiểm nguy này, Số 3 vẫn không tránh khỏi rung động trước nhan sắc tuyệt trần kia. Đến khi hoàn hồn, y lại càng thêm co quắp, má nóng rực. Nhưng bây giờ y không thể quay đi, bởi vì Nguyên Dục Tuyết đã phát hiện ánh mắt của Số 3.
Cậu hơi ngẩng lên, không nói gì, nhưng đôi mắt chói lòa một kí hiệu.
"?"
Số 3 lấy lại bình tĩnh, dùng khẩu hình hỏi.
"Cậu có cảm nhận được vị trí của nó không"?
Vết thương của Nguyên Dục Tuyết liên quan mật thiết với quản lý, chắc hẳn sẽ có một sự kết nối mơ hồ.
Thiếu niên rủ mắt, cố gắng cảm nhận.
--- Cậu không có cái linh cảm huyền bí giống con người, mà bản thân Nguyên Dục Tuyết tin tưởng vào khoa học (?), thực tế là cậu đang cố gắng rà quét địa hình.
Tiếc là khách sạn này giống những bản đồ đặc biệt trước đó cậu đã gặp, quấy nhiễu khả năng rà quét.
Phạm vi radar của Nguyên Dục Tuyết bị cưỡng chế chỉ có thể dùng ở tầng hiện tại, thậm chí còn rất mơ hồ.
Thế là cậu thành thật trả lời: "Rất mơ hồ".
"Nhưng nếu tới gần nó thì sẽ cảm nhận được".
Số 3 cũng đoán được, yên tâm hơn.
Y dùng khẩu hình trả lời: "Cảm nhận được là được. Chúng ta từ từ tìm kiếm."
Giữa hàng ngàn hàng vạn con quỷ, họ bình tĩnh đi qua chúng.
Vừa phải cẩn thận tránh một vài cạm bẫy có thể phá vỡ sức mạnh của đạo cụ, vừa tìm kiếm tung tích của một con quỷ đặc biệt... Thật sự rất thử thách tâm lý.
Cũng may là cả hai người đều có tâm lý vững.
Tầng thứ hai.
Tầng thứ ba.
Tầng thứ tư.
...
Trong quá trình tìm kiếm từng tầng, thời gian của đạo cụ cũng dần xói mòn.
Vẫn không có thu hoạch.
Số 3 mím chặt môi, không khó để thấy y đã bắt đầu sốt ruột.
Những lo lắng này không chỉ có là vì không tìm được quản lý, mà phần lớn là do trạng thái của Nguyên Dục Tuyết hiện giờ... Không ổn lắm.
Nước da của thiếu niên càng thêm nhợt nhạt, gần như không có một giọt máu, giống tuyết trắng mênh mang phủ xuống, toát lên sự lạnh lẽo.
Nguyên Dục Tuyết cũng vô tình ngừng vận chuyển năng lượng bao trùm ở vết thương, khiến máu tiếp tục chảy ra, màu đỏ dần loang trên băng vải. Dù cậu nhanh chóng nhận ra, tiếp tục hành vi che giấu, kịp thời "cầm máu". Nhưng chất lỏng vẫn thấm ra đôi chút, đỏ tươi một màu, cực kì dễ thấy, từng giây từng phút kích thích thị giác của y.
Còn có mùi tanh ngòn ngọt, vì ở ngay sát gần mà cứ quanh quẩn mãi nơi đầu mũi.
Số 3 hỏi thăm tình trạng của Nguyên Dục Tuyết tổng cộng 3 lần.
Cả 3 lần Nguyên Dục Tuyết đều nói "không sao". Nhưng căn cứ vào tần suất và khoảng cách thời gian giữa hai lần hỏi cuối, có thể thấy tâm tình của Số 3 đã loạn.
Y hiếm khi hốt hoảng như vậy, sau đó im lặng đưa cho Nguyên Dục Tuyết một lọ thuốc bổ máu. Y sợ cậu không chống đỡ được tới khi đó.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Cậu nghi hoặc cầm đạo cụ, nghe được Số 3 giải thích.
"??"
Người máy cũng cần bổ máu à?
"... Cảm ơn cậu?" Nguyên Dục Tuyết do dự đáp.
Lúc này, thời gian của đồng hóa chỉ còn 19 phút.
Bọn họ còn tầng 6 và tầng 7 chưa kiểm tra, mà thời gian còn lại chỉ đủ cho họ tìm một tầng.
Xác suất 50%.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là họ không bỏ lỡ quản lý ở mấy tầng dưới.
Môi Số 3 trắng bệch, trông rất suy yếu.
Y hít một hơi thật sâu, im lặng gọi Nguyên Dục Tuyết.
"Nguyên Dục Tuyết".
Cánh môi mấp máy, Số 3 nói với cậu: "Không đủ thời gian. Tầng 6 hoặc tầng 7, cậu chọn một đi".