Ngày hôm nay, khi Lưu Vũ Hi mới vừa bước vào phòng học thì đã bị ba người bọn Diêu Gia Lâm vây quanh.
“Vũ Hi, cậu ngày hôm qua có sao không?” Diêu Gia Lâm sắc mặt thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Nha... Bọn họ có tới tìm tớ gây rối, nhưng mà cũng may tớ không có việc gì”. Sự kiện ngày hôm qua phát triển thật sự là quỷ dị, Lưu Vũ Hi cũng không biết hướng nhóm cô nói như thế nào mới tốt.
Đường Vịnh Quân nhỏ giọng nói “Tớ nghe bạn trai mình nói, Liêu ca cùng Khỉ Ốm hôm nay xin nghỉ phép, nghe nói đều bị thương... có phải còn có phát sinh chuyện gì hay không?”.
“Này...” Lưu Vũ Hi trong lúc nhất thời cũng không nói rõ ràng được, cậu không đầu không đuôi độc thoại “Chẳng lẽ bị người nọ lộng thương? Nhìn nghiêm trọng như vậy a…”
“Cái gì, cái gì?” Tam nữ ngửi được hương vị không tầm thường, thần kinh bát quái toàn bộ dựng thẳng lên.
“Chính là.... Khi bọn họ đang khi dễ tớ, thì có một cậu bạn học đã cứu tớ, đem bọn họ đánh chạy”
“Lợi hại như vậy? Là ai thế?”
“Tớ không có biết tên của cậu ấy… Chỉ nghe được Liêu ca gọi cậu ấy cái gì ‘Long ca’…”
“Long ca? Một cái tên thật hay…” Tam nữ suy nghẫm lại cái tên này nhiều lần, Chân Tuệ Kì phản ứng nhanh, trong chốc lát minh bạch thét lên một tiếng chói tai “Không phải là cái ‘Long ca’ kia chứ?”
“Người Long ca nào” Lưu Vũ Hi cùng với hai cô còn lại cũng không hiểu ra sao.
“Chính là cái cái kia a! Cái kia Lý Dục Long!” Chân Tuệ Kì sử dụng của cả tay chân để vẽ lên, đầu lưỡi kích động không nói thành câu.
“Lý Dục Long?” Diêu Gia Lâm cùng Đường Vịnh Quân cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, chỉ có Lưu Vũ Hi là thần trí còn mơ màng.
“Long ca kia… Là một người rất lợi hại sao?” Cậu ngây ngốc hỏi.
“Hắc~~! Nói đến sự lợi hại của hắn, kì thật nếu kể ba ngày hai đêm cũng nói không hết!” Diêu Gia Lâm bộ dạng như người đang hát tuồng đắc ý nói, Đường Vịnh Quân rất có ăn ý tiếp lời.
“Lý Dục Long, 17 tuổi, bề ngoài cao lớn anh tuấn, cá tính tàn bạo cổ quái, tài đánh nhau cũng không cần phải nói, vốn là một siêu cấp tiểu bá vương. Bởi vì ba của của cậu ta là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, cho nên bình thường hoành hành cũng không bị ai ngăn cản, ngay cả Hiệu trưởng cũng phải nể mặt cậu ta ba phần.”
Chân Tuệ Kì nâng cái gọng mắt kính của mình, bắt chước giọng điệu của một nhà thuyết giáo mà cao giọng nói “Chỗ lợi hại của cha cậu ta không phải chỉ là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, mà ba của cậu ấy trước kia là Lão đại thuộc hắc đạo, mấy năm trước mới thoái vị, lúc sinh ý trong bang đang tốt, thì đại ca Lý Dục Long tốt nghiệp ở Mỹ Quốc và vào làm cho Lý Công, mà Lý Công hiện tại từng bước trở thành xí nghiệp đứng đầu quốc gia, xí nghiệp kia kỳ thật là của ngoại công cậu ấy; nhị ca của cậu ta nghe nói cũng là một người học công thương, bất quá cuối cùng lại kế thừa tập đoàn hắc đạo; Lý Dục Long là con út, có ba cùng ca ca bảo vệ, tương lai coi như được sắp xếp sẵn cũng không cần lo, đừng nói ở trường học, dù ra ngoài bốn tỉnh cũng không ai dám trêu trọc cậu ta”.
“Ôi chao, Tuệ Kì đích thật là thần thông quản đại” Hai người còn lại phụ họa vỗ tay.
Lưu Vũ Hi nghe xong mà sửng sốt, cái miệng mở lớn có thể nhét cả quả trứng chim vào “Cậu…cậu ta là người lợi hại như thế. Như thế nào lại giúp tớ a…”
“Cái này sao… rất khó nói nha” Diêu Gia Lâm đang suy tư về vấn đề gì đó, đứng trên bục giảng, giáo viên không nhịn được nữa mà lớn tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Bốn người lúc này mới phát hiện, chuông vào học đã sớm vang lên, giáo viên đang thần tình giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ. Bọn người Diêu Gia Lâm hi hi ha ha cười làm lành, chạy về chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống bắt đầu nghe giảng bài.
Lưu Vũ Hi không có tiếp tục phân tâm suy nghĩ về Lý Dục Long nữa, cũng chuyên tâm nghe giảng bài. Khi tiết thứ nhất trải qua được một nửa, trên bục giảng, giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng giải công thức thì cửa phòng học đột nhiên mãnh liệt bị mở ra.
Tập thể các học sinh cùng giáo viên đều nhìn sang, chỉ thấy một người với chiếc áo sơ mi cút áo được mở rộng, là Lý Dục Long, hắn đang đứng ở cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn quét qua trên từng khuôn mặt kinh ngạc của các học sinh.
Giáo viên cố giữ trấn định, run rẫy mở miệng nói “ Lý... Lý đồng học, xin hỏi em có phải là đi nhầm phòng học hay không? Nơi này là ban nhất a…”
Lý Dục Long coi thường sự tồn tại của giáo viên, hắn rất nhanh chóng tìm được “thứ” mà chính mình muốn, thẳng tấp đi vào phòng học.
“Lý... Lý đồng học...” Vị giáo viên rốt cuộc lấy không ra uy nghiêm, chỉ có thể mở mắt nhìn thấy hắn xông vào.
Lưu Vũ Hi cảm thấy kinh hoảng khi nhìn thấy hắn đi đến chỗ người ngồi bên cạnh của mình. Đáng thương cho người bạn học cùng bàn, còn chưa kịp phản ứng, cho là mình đắc tội với vị bá vương này, sợ tới mức cả người run run.
Cả lớp, ánh mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ, lúc này Lý Dục Long mở miệng.
“Ê...”
“Vâng…Vâng?”
“Chỗ này là của tôi” Lý Dục Long tựa tiếu phi tiếu nói.
Đứa bé trai còn không có suy nghĩ gì, thì thân thể đã tự động đứng lên ôm sách vở của mình đi, nhường chỗ ngồi cho Lý Dục Long.
“Cám ơn” Lý Dục Long đang lúc mọi người há hốc mồm, nhìn soi mói, thì đã thấy hắn ngồi vào trên ghế.
Lưu Vũ Hi bị vô số ánh mắt chỉa vào, đầu cũng không dám ngẩng lên, người bạn học ngồi cùng bàn cũng cảm thấy bất lực, cuối cùng suy sụp cuối đầu, ôm sách vở đi về phía gần thùng rác mà ngồi xuống.
Lý Dục Long thân thủ nâng mặt lên, liếc nhìn qua giáo viên đang đờ người ra, chậm rãi nói chuyện “Thầy a, thầy không cần dừng lại, tiếp tục giảng bài tiếp đi”
“Ờ... Phải... Phải” Giáo viên lau một thân mồ hôi, quay lưng lại tiếp tục viết công thức, chính là đôi tay cầm phấn như không nghe lời chủ nhân cứ run rẫy. Bất quá loại không khí này có gì đó là lạ, cảm thấy tâm tư của mọi người không có đặt trên người Lý Dục Long, vì cậu thấy mặt ngoài mọi người như đang chăm chú nhìn lên bảng nhưng đôi khi ánh mắt sẽ liếc nhìn đến chỗ ngồi của cậu.
Lưu Vũ Hi không dám nhìn qua Lý Dục Long, chỉ lo cuối đầu chăm chú ghi chép. Lý Dục Long đang ngồi, đầu bỗng nhiên nghiêng về phía bên này, không chút khách khí đặt trên bả vai của cậu, Lưu Vũ Hi tâm như bị dọa nhảy dựng lên, thân hình ưởn thẳng không dám nhúc nhích.
“Hô...” Lý Dục Long nhấc đầu tựa vào trên vai mảnh khảnh của Lưu Vũ Hi, đường hoàng mà nhắm mắt ngủ. Hắn nhắm mắt lại một lúc, thì các học sinh không còn kiêng dè sợ sệt, bắt đầu công khai nhìn chằm chằm về phía bên này.
Ô... Nặng quá... Lưu Vũ Hi trong lòng kêu khổ thấu trời, bên bả vai bị ép gắt gao, ngay cả việc ghi chép của mình cũng ghi không nổi nữa.
Ngao a ngao, rốt cuộc chịu đựng đến khi tan học, giáo viên mang theo sách giáo khoa cực kì nhanh chạy thoát ra ngoài, các bạn học còn ở trong phòng nơm nớp lo sợ, nói chuyện không dám cao giọng, đi đường không dám dùng sức, sợ một cái không cẩn thận liền đánh thức tên bạo chúa kia.
Trực nhật đi đến trước bảng đen tràn ngập những công thức toán, đang muốn cầm lấy giẻ lau, Lưu Vũ Hi khẩn trương khẽ gọi “Xin chờ một chút, tớ còn chưa có ghi xong…”
Cậu vừa mở miệng, bên cạnh Lý Dục Long lập tức phát ra những tiếng khe khẽ. Ô oa ~~ Lưu Vũ Hi toàn thân buột chặt.
Lý Dục Long gãi gãi đầu, mở mắt ra. Ánh mắt của hắn dường như không có tiêu cự, xem ra còn chưa có thanh tỉnh hẳn, hắn hướng khuôn mặt Lưu Vũ Hi tới gần, quỷ dị ha ha cười rộ lên. Lưu Vũ Hi sợ hãi không dứt, lui về phía sau, cái mông đã muốn ngồi dịch đến gần mép ghế, chỉ cần cử động một chút thì có thể sẽ ngã sấp xuống.
Lý Dục Long bỗng dưng dang hai tay ra ôm ngang hông của cậu, Lưu Vũ Hi thề, trong nháy mắt này cậu quả thật nghe được sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai, nhưng không kém phần hưng phấn của các nữ sinh.
Thân thể của Lý Dục Long tiếp theo từ từ đi xuống, hầu kết rắn chắc để lên đùi của cậu, lập tức nhẹ nhàng như thế nhắm mắt ngủ tiếp.
Lưu Vũ Hi thân thể cứng ngắc, trong đầu như có tiếng nổ vang, xem ra đối phương không có ý tứ đứng dậy... Cậu chỉ có thể hảo chịu đựng số phận bất hạnh, làm gối nằm cho đối phương. Giật giật cánh tay bị đối phương ép tới, nắm chắc thời gian cậu chộp lấy quyển tập ghi.
Lý Dục Long ước chừng ngủ trên đùi của cậu qua hai tiết học, căn bản không có người dám lại gần bọn họ. Lưu Vũ Hi từ lúc đến giờ, suốt buổi vẫn ngồi trên ghế, dù thế nào cũng không thể đi, thật sự là khổ không thể tả. Thời gian tan học tiết cuối cùng của buổi sáng cũng gần kết thúc, bỗng dưng có một tiếng nhạc chuông như không báo trước trong túi quần của Lý Dục Long vang lên, cô giáo đang giảng bài Anh ngữ trên bụt giảng cũng quay lại nhìn một chút, cuối cùng chỉ có thể giả bộ như không có việc gì quay lên tiếp tục bài dạy. Lý Dục Long mở mắt ra, ngồi dậy. Không coi ai ra gì bắt điện thoại lên nghe.
“Uy?.... Đã biết, bây giờ sẽ tới” Hắn thu hồi di động, đứng lên nói với Lưu Vũ Hi.
“Tôi đi trước”
“Ờ… ờ…” Lưu Vũ Hi ngơ ngác gật đầu, Lý Dục Long sờ sờ đầu cậu rồi vỗ vỗ giống như đang dỗ dành một chú cún con, sau đó hắn tiêu sái rời đi.
Trời ạ... Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi! Lưu Vũ Hi nhanh chóng xoa nhẹ đôi chân đang tê rần của mình. Lý Dục Long vừa đi, thì không khí khẩn trương trong lớp cũng dần dần tiêu thất.
Chuông tan học vang lên, Cô giáo vừa tuyên bố kết thúc, thì trong lớp bỗng dưng như bùng nổ, toàn thể bạn học từng người tiếp một người vọt tới bên người Lưu Vũ Hi, nhiều người đồng loạt hỏi.
“Vũ Hi cậu cùng Lý Dục Long là quan hệ như thế nào?”
“Cậu như thế nào gặp phải cậu ta? Thật là chuyện khó tin”
“Cậu ấy như thế nào lại chạy bên chân cậu mà nằm ngủ?”
Lưu Vũ Hi bị bọn họ hỏi mà choáng váng đầu óc, cà lăm trả lời “Tớ…Tớ không biết…”
Tổ ba người Diêu Gia Lâm xung phong nhận việc ngăn cách bọn họ với Lưu Vũ Hi ra, lấy khẩu khí hộ vệ la lớn “Các cậu ít đến quấn Lưu Vũ Hi! Người ta cùng Lý Dục Long có quan hệ gì, thì có mắc mớ gì đến mấy cậu”
“Đúng vậy, đi nhanh đi, đi nhanh đi!”
Một nữ sinh không phục nói “Cũng không phải quấn các cậu, các cậu khẩn trương cái gì?”
Mấy nữ sinh khác phụ họa nói theo “Chúng tớ tò mò nha, đừng nói mấy cậu một chút hứng thú cũng không có.”
“Hừ! Đừng đem chúng tớ đánh đồng với tam cô lục bà các cậu, chúng tớ đối với việc rình mò chuyện riêng tư của người khác không có hứng thú” Diêu Gia Lâm hai tay chống nạnh cả giận nói “Các cậu không phải nhìn thấy Lưu Vũ Hi thành thật, dễ ăn hiếp sao. Nói cho các cậu biết, Vũ Hi bây giờ là người bên cạnh Lý Dục Long, nếu các cậu còn đối với cậu ấy như thế, để xem Lý Dục Long như thế nào thu thập các cậu!”
Lời này vừa nói ra, một đám người cùng lúc rút lui, mọi người oán hận nói vài câu, thần tình mất mát tản ra.
Lưu Vũ Hi thở dài nhẹ nhõm cả người, hơi cảm kích hướng ba người nói “Cám ơn các cậu...”
Tam nữ hề hề cười, một đường che chở cậu đi vào phòng ăn của trường. Bốn người đi lấy đồ ăn, Lưu Vũ Hi vừa định đưa muỗng cơm trứng rán lên miệng ăn, thì tam nữ bắt đầu luân phiên bức cung.
“Vũ Hi, nói mau, cậu cùng Lý Dục Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng, chính là liên quan đến chuyện ngày hôm qua đi?”
“Mau đem tình hình kể lại cho chúng tớ biết”
“…>_<|||” Lưu Vũ Hi miệng mở rộng, đầu đầy hắc tuyến buông muỗng xuống “Các cậu không phải không hứng thú sao…”
“Hắc! Chúng tớ chính là quan tâm cậu a” Diêu Gia Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực nói “Cậu hiện tại bị Lý Dục Long quấn lấy, chúng tớ phải giúp cậu tìm kiếm nguyên nhân a!”
Lưu Vũ Hi bị các cô kiểm soát quen rồi, gật gật đầu, nghe lời mà đem sự tình được cứu hôm qua kể lại một lần, kể cả việc Lý Dục Long tuyên ngôn “Dùng thân thể báo đáp tôi” cũng không quên.
“Chỉ có như vậy” Cậu nói xong thì thấy ba cô gái với ba sắc thái khuôn mặc khác nhau.
Diêu Gia Lâm nắm chặt tay, khó chịu nói “Ai, tôi khó như vậy mới gặp được người ‘trăm năm khó gặp’, một tiểu bạch thỏ ngây thơ, lần này đành phải chắp tay nhường cho người ta rồi…”
“A”
Đường Vịnh Quân sờ sờ mái tóc mềm mại của Lưu Vũ Hi, lệ lóng lánh nói “Hảo hài tử, cậu cuối cùng cũng đã đến lúc trưởng thành, tỷ tỷ tôi thật là cao hứng ~~”
“A a?”
Chân Tuệ Kì nâng nâng mắt kính, gian trá cười “Chuyện này đúng là hảo tư liệu sống nha, Liêu ca củi mục sớm nên cút đi, hắc hắc hắc… Tôi ngày mai muốn đem máy ảnh đến ~~”
“A a a?” Lưu Vũ Hi nghe xong nửa ngày cũng không thể hiểu được “Chính xác ý của các cậu là gì?”
Tam nữ vỗ vỗ bờ vai của cậu, một người một câu “Đừng để bị khi dễ đến thảm nha, dù là con thỏ nhưng đến lúc nóng giận cũng phải cắn người”
“Tuy rằng sẽ hơi đau đau, bất quá nhẫn một chút sẽ trôi qua thôi nha”
“Có tiến triển gì mới thì lập tức nói cho tớ biết nha, tớ đây sẽ làm gia sư cho cậu, cậu yên tâm ~~”
Lưu Vũ Hi trên đầu hắc tuyến ngày càng tăng “Các cậu rốt cuộc là đang nói cái gì… Các cậu không phải nói giúp tớ tìm nguyên nhân sao?”
Diêu Gia Lâm hỏi “Cậu muốn biết nguyên nhân là cái gì?”
“Ừm…”
Tam nữ ăn ý chỉa vào Lưu Vũ Hi “Nguyên nhân chỉ có một, cậu là trời sinh phải làm tiểu thụ!”
“…o_o?”
“Nga ha ha ha ~~” tam nữ cười rộ lên.
Thật sự là có dự cảm không lành a... Lưu Vũ Hi rùng mình một cái.
——–
Ngày hôm sau, hắn ta lại khi vào tiết thứ nhất thì xuất hiện, lúc này mọi người có điểm quen thuộc với sự xuất hiện của hắn, không có kinh ngạc như ngày hôm qua. Người ngồi cùng bàn Lưu Vũ Hi không cần đối phương mở miệng, thì liền ngoan ngoãn tự động ôm sách vở đi đến bên cạnh thùng rác ngồi.
Lý Dục Long ngồi vào bên cạnh Lưu Vũ Hi, như cũ dựa đầu vào cậu đi gặp chu công.
Hắn luôn chạy đến đây không phải là muốn dựa vào người bên cạnh ngủ chứ... Lưu Vũ Hi hoài nghi ngắm nhìn thiếu niên tuấn mỹ đang áp tại trên vai mình, sự thật liền chứng minh ý nghĩ của cậu thật sự quá khờ dại.
Sau khi kết thúc tiết thứ nhất, Lý Dục Long liền tỉnh. Hắn chống cằm, đôi mắt nhìn chăm chú vào người Lưu Vũ Hi đang mải miết ghi ghi chép chép vào bút kí. (vở ghi chép đấy)
“Này, đừng ghi nữa” Hắn thản nhiên mở miệng
“Nhưng mà... Còn có rất nhiều thứ chưa có viết xong...” Lưu Vũ Hi khó xử nói.
Lý Dục Long cầm lấy quyển bút kí, lật qua vài trang, khóe mắt hắn liếc đến một gã nam sinh đang nhìn trộm bọn họ.
“Này, cậu” Hắn hướng đối phương ngoắc ngoắc tay, cậu trai giật mình, nơm nớp lo sợ đi tới. Lý Dục Long đưa quyển bút kí của Lưu Vũ Hi cho gã nói “Cậu giúp cậu ta ghi”
“Ách…” Lưu Vũ Hi cùng nam sinh kia đều sửng sốt, nam sinh kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc “Vâng... vâng, tất nhiên”
“A... Không cần...” Lưu Vũ Hi bất an kêu lên, ôm bút kí tránh đi bạn học kia, Lý Dục Long nắm lấy cằm cậu mà xoay trở về.
“Tốt lắm, không cần ghi chép bút kí, chúng ta nói chuyện phím đi” Hắn ảm đạm cười, tươi cười đủ để cho toàn bộ nữ sinh tan chảy. Lưu Vũ Hi lại chỉ cảm thấy một trận nguy hiểm đến gần, cậu sợ hãi hỏi.
“Xin hỏi.... cần nói chuyện phím gì…?”
“Cậu cứ nói đi?”
“Tớ? Tớ không biết...” cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Lưu Vũ Hi khẽ nhếch, còn đang suy tư làm thế nào đối đáp hắn, nên không phát hiện Lý Dục Long đang chuyên chú nhìn vào đôi môi đỏ hồng của cậu, trong mắt nổi lên hai ngọn thanh hỏa.
Đột nhiên có một cỗ nhiệt khí phả vào mặt của cậu, Lưu Vũ Hi mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lý Dục Long ngày càng hướng tiếp cận mình, ngay sau đó, bờ môi của cậu bị một vật thể gì âm ấm, ươn ướt chặn lại.
Bốn phía nhất thời có một con quạ bay ngang đầu *quác..quác* trở nên im lặng dị thường, cả lớp đồng thể hóa đá.
Ba một tiếng, Lý Dục Long dời đi. Lưu Vũ Hi không có phẫn nộ, cũng không có kinh hoảng, chính là ngây ngốc nhìn hắn. Cậu cảm thấy trên môi mình ẩm ướt, vì thế lấy tay sát sát miệng của mình.
“Cậu lau cái gì?” Lý Dục Long bất mãn hỏi
“Dính vào nước miếng...” Lưu Vũ Hi ngốc nghếch trả lời, Lý Dục Long đẩy hai tay của cậu ra, lại ở trên môi cậu hung hăng hôn một cái, còn có chút căm phẫn mà dùng đầu lưỡi lướt qua từng ngõ ngách trong miệng của cậu quanh quẩn một vòng.
Lưu Vũ Hi lại không tự giác đưa tay lau miệng, Lý Dục Long phẫn nộ rống “Không được lau”
“Ách?” Lưu Vũ Hi chậm một nhịp, đã muốn lau đi, Lý Dục Long giận dỗi lại cho cậu một cái hôn nồng nhiệt, Lưu Vũ Hi lúc này đã có kinh nghiệm, chịu đựng bên miệng ươn ướt không dám lấy tay sát nữa.
“Ngoan” Lý Dục Long vừa lòng sờ sờ gương mặt của cậu, mọi người một bên nhìn mà cằm muốn rớt ra ngoài, nghĩ thầm hai người này cùng chung một chỗ nói có bao nhiêu quái dị thì có bao nhiêu quái dị.
Lúc này, chuông vào học đúng lúc vang lên, người xem náo nhiệt dù luyến tiếc cũng phải trở lại chỗ ngồi của mình. Lý Dục Long lúc nào lên lớp cũng đều buồn ngủ, không cần nhìn cũng biết một lát cũng dựa vào trên người Lưu Vũ Hi mà ngủ, Lưu Vũ Hi thấy hắn nhắm mắt lại, lúc này mới đánh bạo lau đi thủy dịch dính trên môi. Trong lòng nói thầm: cái tên này thật kì quái như thế nào thích thú đem nước miếng lưu lại trên môi của mình chứ... Qua 20 phút cậu đột nhiên bừng tỉnh, A trời ơi! Bản thân mình nên để ý không phải là vấn đề này đi!
Nụ hôn đầu của mình còn chưa có a~~~ nụ hôn đầu tiên a ~~!~ Lưu Vũ Hi ngu si nhìn chằm chằm vào bảng đen, ở trong lòng không tiếng động kêu gào....
Khóa học buổi sáng đã xong, các bạn học theo một hướng khác mà đi, còn Lưu Vũ Hi thì lại bị Lý Dục Long bá đạo túm đến dãy đất phía sau phòng học kéo đi.
“Cái kia…thực xin lỗi, xin hỏi cậu dẫn tớ đi đâu thế?” Lưu Vũ Hi cước bộ lảo đảo theo sau hắn, bất an hỏi.
“Đi ăn” Lý Dục Long đơn giản trả lời
“Đi ăn?”
Hai người tới gần rừng cây bên sườn núi nhỏ, nơi này đủ các loại cây cối hoa lá, ở giữa còn có một bãi cỏ khá thoáng mát. Lưu Vũ Hi xa xa liền nhìn thấy có một nhóm người hầu mặc áo trắng quần đen ở trên bãi cỏ trải ra khăn ăn khổ lớn, rồi đem ra một cái hộp thức ăn tinh mỹ đặt lên.
Một nam người hầu trung niên thấy Lý Dục Long đi đến, lễ độ cung kính cúi đầu.
“Tam thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong”
“Ừ” Lý Dục Long kéo Lưu Vũ Hi lướt qua, đi đến bên bàn đang bày đủ loại thức ăn. Một người giúp việc động tác nhanh nhẹn đem tô canh gà giữ ấm để lên tấm lót trên tay mình, để thìa lên, sau đó cung kính đưa đến trước mặt họ.
“Ách... Cám ơn.” Lưu Vũ Hi thẹn thùng tiếp nhận. Cậu không biết phải làm sao cầm bát, các người hầu đứng nhìn một bên, đối với Lý Dục Long đây đã là thói quen nên tự nhiên mà cầm bát lên uống.
“Xin hỏi…” Lưu Vũ Hi sợ hãi hỏi
“Làm gì?” Lý Dục Long đem bát để xuống.
“Ưm.... chính là... chúng ta.... phải ở chỗ này ăn cơm sao?” Lưu Vũ Hi ấp úng hỏi.
“Cậu không thích?” Lý Dục Long nguy hiểm hiếp mắt, Lưu Vũ Hi vội vàng lắc đầu.
“Kia không thì tốt rồi” Lý Dục Long không tiếp tục để ý cậu, tiếp tục ăn canh. Lưu Vũ Hi nghĩ thầm, Lý Dục Long không hỗ là đại thiếu gia. Ăn bữa cơm cũng phải cầu kì như thế này, giống như cậu đây, ăn uống tựa như là một loại phản xạ.
Cậu cầm bát lên, đưa đến bên cái miệng nhỏ uống. Uống xong nước canh, người hầu lập tức đưa lên những món ăn thịnh soạn thơm ngào ngạt, giống như đang ăn cơm ở khách sạn, cũng không sai biệt lắm.
Lưu Vũ Hi như ngồi trên bàn chông (gai) mà ăn hết một bữa cơm, các người hầu đem đồ vật thu dọn xong, châm hai chén trà đưa đến rồi đi. Lưu Vũ Hi ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, thấy chỉ còn cậu và Lý Dục Long hai người, mà Lý Dục Long một chút ý tứ trở về cũng không có, cậu theo bản năng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
“Ưm.... Xin hỏi....”
Lý Dục Long uống mạch trà, không chút để ý liếc mắt nhìn cậu một cái: “Hỏi cứ hỏi đi, đừng mỗi lần đều xin hỏi, xin hỏi”
“Ah.... ờ....” Lưu Vũ Hi ngoài miệng đáp lời, tiếp theo vẫn không đổi được cách ăn nói “Xin hỏi.... chúng ta không cần trở về đi học sao?”
“Nói đùa, ăn uống no đủ còn phải về đi học?” Lý Dục Long hỏi lại như đúng tình hợp lý.
“Hả! Vậy ăn uống xong phải như thế nào…” Lưu Vũ Hi không hề có chủ kiến hỏi.
“Tôi muốn đi ngủ” Lý Dục Long nói một câu không cần cậu trả lời đã trực tiếp nằm xuống.
“A?” Lưu Vũ Hi nhìn thấy hắn nằm xuống, đem đầu gối của cậu làm gối nằm mà rồi đầu gác lên.
Trời ạ ~~ hắn còn muốn ngủ ~~? Lưu Vũ Hi luống cuống, chẳng quan tâm hắn có tức giận hay không nói “Cái kia…Cái kia…Cái kia… Buổi chiều có tiết học ngoại khóa, Tớ nghĩ…tớ nghĩ tớ phải trở về mới được....”
“Khóa con mẹ nó, đừng cãi nữa” Lý Dục Long mắng một câu thô tục, đem Lưu Vũ Hi kéo vào như gối ôm, nhắm mắt lại liền nổi lên cơn buồn ngủ, Lưu Vũ Hi không dám chọc hắn, chỉ có thể buồn rười rượi, tùy ý hắn ôm.
Gió lướt nhẹ qua đỉnh núi, ánh sáng ấm áp xuyên qua những nhành cây rậm rạp, trong những cành cây bị che phủ còn truyền ra những tiếng chim hót thanh thúy dễ chịu, hoa Tường Vi tỏa ra hương thơm nhàn nhạt làm cho người ta cảm thấy khung cảnh yên bình và thoải mái.
Thật thoải mái.... Lưu Vũ Hi ngồi đó, cũng buồn ngủ. Nói cũng đúng, ăn no xong đương nhiên ai cũng hảo hảo muốn ngủ một giấc, chẳng còn muốn học cái gì cả… Cậu hốt hoảng nghĩ, thẳng đến khi tai nghe được một trận tiếng chuông mờ nhạt—–linh linh linh…
Lưu Vũ Hi đột nhiên bừng tỉnh, cuống quít nhìn bốn phía. Chính mình không biết từ lúc nào đã nằm xuống, Lý Dục Long vẫn còn gối đầu lên đùi của cậu gặp chu công. Lưu Vũ Hi ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã đến thời gian lên lớp. Cậu nhẹ nhàng lay lay bả vai của Lý Dục Long, đối phương không hờn giận mắt nhắm mắt mở nhìn.
“Sao vậy?”
“Tớ....Thực xin lỗi, cái kia.... Tớ phải quay về đi học…”
“Cái loại tiết học nhàm chán đó nghỉ cũng không sao cả” Lý Dục Long tao nhã ngáp một cái.
Ô.... Cậu thì không sao cả, nhưng tôi thì có a ~~ Lưu Vũ Hi nội tâm kêu gào. Lý Dục Long tiếp tục mãnh liệt nói “Tôi muốn ngủ, đừng cãi tôi”
“Cái kia.... Kia có thể hay không để cho tớ đi về trước....” Lưu Vũ Hi hết sức can đảm xuất ra dũng khí nói “Bạn Lý... Cậu một mình ngủ ở đây không phải càng tốt hơn sao…”
Lý Dục Long trừng mắt liếc cậu một cái, nói nhỏ: “Kêu ông xã”
“A?” Lưu Vũ Hi như nằm mộng, này giống như tiếng gió và tiếng người cũng phân không rõ.
Lý Dục Long một tay đem cậu kéo ngã, đè lên người cậu, nâng lên cằm của cậu nói “Tôi nói, gọi tôi ông xã”
“Ách… Cái kia tớ chỉ sợ…” Lưu Vũ Hi dù có ngốc nghếch chậm tiêu như thế nào thì cũng biết từ ‘ông xã’ này là ý nghĩa gì, không khỏi trong lòng hoảng loạn.
“Cậu từng gặp qua bà xã nào để ông xã mình một mình ngủ chưa?” Lý Dục Long lẩm bẩm nói.
“Này…”
“Cậu cho vợ chồng ở cùng một chỗ cũng chỉ có ngủ thôi sao?”
“Cái kia…”
“Cậu cho là cậu lấy thái độ như vậy đối với ông xã mình là nên có sao?”
Bị hắn hùng hổ dọa người liên tiếp đặt câu hỏi, Lưu Vũ Hi rốt cuộc tìm được một câu phản bác lời của hắn “Nhưng mà… chúng ta hình như không phải là vợ chồng a…”
“Có phải vợ chồng hay không, không nên chỉ dựa vào lời nói” Lý Dục Long nhãn tình hiện lên ý cười.
“Đúng vậy đó, cho nên…”
“Vợ chồng.... không phải là ‘làm’ cái kia sao”
“Ừm…a?” Lưu Vũ Hi cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo của mình khi nào bị đối phương không khoang nhượng kéo xả, phút chốc cút áo bị hắn hung hăng tháo ra.
Lý Dục Long tháo xuống mắt kính của cậu, ôn nhu đặt một nụ hôn lên cánh hồng đang hé mở của cậu, mờ ám nói “Tốt lắm, cậu khiến cho tôi không ngủ được, hiện tại chúng ta “làm” vợ chồng đi…”
“…o_o”.
Sáng sớm, ngoài trường trung học Cảnh Tu những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại bên ngoài trường, những học sinh thân mặc bộ đồng phục kiểu dáng Tây Âu lũ lượt đi vào cổng trường. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của năm học, phía ngoài cửa phá lệ có chút náo nhiệt.
Chợt có một chiếc xe đạp xen lẫn những chiếc xe có rèm che, đang xuyên qua những chiếc xe đó mà qua, người cưỡi xe chính là một thiếu niên, trên mặt có mang một đôi kính cận, làn da trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, một đôi mắt to tròn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy đôi mắt dưới cái mắt kính lộ ra sự lo sợ, nội liễm quang mang.
Cậu thiếu niên cưỡi xe tiến vào trong khu vực gửi xe của trường, nơi này chỉ đỗ có mấy chiếc xe đạp hiệu cũ kĩ. Cậu đem xe khóa kĩ, đeo cặp học trên lưng, đang muốn đi đến phòng học.
Chợt có ba tên mai phục trong rừng cây bên cạnh, vọt ra ngăn đầu thiếu niên lại, khi cậu thấy bọn họ thì ngay lập tức sợ hãi lui từng bước về phía sau.
“Lưu Vũ Hi, Liêu ca muốn gặp mày” Một thiếu niên cầm đầu với mái tóc dài, dáng vẻ lưu manh mở miệng.
“Nhưng mà.... tôi phải đi học.... ” Lưu Vũ Hi nhỏ giọng trả lời.
“Lão tử quản mày nhiều như vậy! Mau đi theo chúng tao!” Tên thiếu niên tóc dài hung hăn hướng cậu quát lên.
Lưu Vũ Hi tay nắm chặt dây cặp, liều mạng lắc đầu, thiếu niên tóc dài nhổ ra một ngụm mắng “Phi! Nhìn mày giống như đàn bà đang giận dỗi! Thật không biết Liêu ca nhắm trúng mày cái gì, mau, theo chúng tao đi.”
Gã muốn vươn tay bắt cậu kéo lại, Lưu Vũ Hi theo phản xạ lui lại từng bước, cậu lấy hết dũng khí run giọng nói “Tôi...Tôi nói cho các cậu biết, tôi có học Taekwondo, các cậu nếu tiếp tục xằng bậy, tôi sẽ.... Tôi sẽ không khách khí đâu!”
Mấy tên kia nghe cậu nói xong, cậu không hề có khí thế đe dọa nên bọn họ đều không cho là thật, cười ha hả. Một tên thân hình cường tráng khỏe mạnh đứng bên cạnh thiếu niên tóc dài từng bước tiến gần lại cậu.
“Bản thân tao, thật là muốn biết một chút, mày như thế nào là không khách khí.”
Lưu Vũ Hi thấy gã hướng mình đi tới, vội vàng vươn tay ra ngăn cản “Xin chờ một chút....”
“Như thế nào? Hiện tại muốn cầu xin tha thứ?”
“Không phải, xin chờ một chút” Lưu Vũ Hi chầm chậm mò vào trong túi xách lấy ra một cái hộp mắt kính, sau đó gở mắt kính của mình đang mang xuống, thật cẩn thận bỏ vào, sau đó lại đem cái hộp mắt kính bỏ vào trong túi xách.
“Có thể rồi” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng cười cười, thiếu niên cường tráng kia không kiên nhẫn hét lên
“Tao muốn xem mày muốn làm cái quái gì”
Gã mãnh liệt bổ nhào về phía Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi nguyên bản xấu hổ, ánh mắt sợ hãi trong nháy mắt trở nên sắc bén vô cùng, cậu rất nhanh ra quyền, một tay ngăn đối phương một tay vung tới, sau đó một cước chợt bay lên, đá trúng bả vai đối phương.
Thiếu niên so với cậu cao hơn một cái đầu kêu thảm lên một tiếng, bị cậu đá trúng ngã nhào một bên cách một khoảng.
“Hô.... ” Lưu Vũ Hi hai chân đáp xuống đất đứng vững thành thế trung bình tấn, bày ra tư thế chiến đấu. Thiếu niên tóc dài cùng một thiếu niên béo ú thấy đồng bạn bị đánh bay, trong lúc nhất thời vô pháp tin vào mắt mình.
“Khỉ ốm, thằng nhóc này trông có vẻ lợi hại thật....” Thiếu niên béo ú có chút khiếp đảm lên tiếng.
Thiếu niên kêu ‘Khỉ ốm’ trong giọng nói không chút tin gầm nhẹ “Cái loại mềm như chân tôm này có cái gì lợi hại! Trùng hợp mà thôi! Chúng ta lên!”
Hai người gào thét hướng Lưu Vũ Hi tấn công.
Rầm...ư...cành cạch... Một trận quyền thanh cước đá diễn ra....
————-
Bầu trời quang đãng, một trận gió lạnh lướt qua, trên sân thượng trường học, một gã thiếu niên với mái tóc vàng rối loạn trong gió, thân hình thiếu niên cao gầy đứng bên cạnh lan can, đôi mắt nhìn xuống cảnh trí dưới vườn trường, trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh trong rất dữ tợn, đằng đằng sát khí quay đầu lại.
“Bị thằng đó hạ gục sao?”
Mặt mũi bầm dập, khỉ ốm và hai gã đồng bạn cùng dạng thê thảm đứng ở phía sau, nhất tề gật đầu.
“Phế vật—–!” Liêu Kiến Nông vung chân thật mạnh đá bọn họ, Khỉ Ốm và hai gã đồng bạn sợ tới mức ôm đầu né tránh “Ít kiếm cớ! Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được! Chúng mày ra ngoài đừng nói cho người khác là đi theo tao, chỉ tổ mất mặt”
“Liêu ca anh đừng nóng giận a, thằng tiểu tử ấy có học Teakwondo, hiện tại quả thực như hai người khác nhau! Lợi hại giống như Lý Tiểu Long vậy! Anh xem những vết thương trên người em sẽ biết—” Khỉ Ốm một bên tránh né một bên thấp đầu kêu.
Liêu Kiến Nông ngừng lại, bán tính bán nghi hỏi “Thực lợi hại như vậy?”
“Vâng ạ. Em ban đầu cũng không thể tin được, anh tận mắt nhìn một cái sẽ biết”
“Phi! Lưu Vũ Hi kia cái dạng nhát gan, nhu nhược tao còn chưa thấy qua sao?”
“Thằng ấy lúc này không giống ngày xưa, tin tưởng em đi, Liêu ca, thật sự không có lừa anh....”
“Tốt lắm, coi như cậu ta thật sự là Lý Tiểu Long, tao đây cũng không sợ! Nghĩ tới Liêu ca tao là ai! Nhân vật lợi hại như thế nào mà chưa thấy qua?” Liêu Kiến Nông một bên phát ngôn bừa bãi, la hét om sòm, cùng lúc đó trên nóc sân thượng có một người thiếu niên chậm rãi điều chỉnh tư thế ngồi dậy. Liêu Kiến Nông đưa lưng về phía cậu thiếu niên nên không thấy được, sau còn lớn tiếng hét “Hôm nay, ngay sau khi tan học mang thêm người đến, tao cũng không tin nhiều người như vậy mà không làm gì được thằng ấy!”.
Khỉ Ốm cùng hai đứa tiểu đệ nhìn thấy người ngồi trên nóc sân thượng, nhất thời sợ tới mức mặt xanh không còn chút máu, bọn họ bán lui từng bước, hướng Liêu Kiến Nông nháy mắt ra dấu, Liêu Kiến Nông còn chưa kịp có phản ứng vội vàng hét lên “Chúng mày nháy mắt cái gì? Có tật xấu hả?”
Trên nóc sân thượng một thiếu niên đưa tay chỉnh lại một đầu mái tóc mềm mại của chính mình, sau đó chậm rãi xoay người, liếc đến lên người Liêu Kiến Nông miệng đang chi chít nói. Liêu Kiến Nông cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ hàn ý làm cho bản thân từ bàn chân đến cả người lạnh run, gã rốt cục cũng nhận thấy được có điều gì đó bất thường, chậm rãi quay đầu lại....
“Ách.... ” Liêu Kiến Nông chống lại con ngươi đen của thiếu niên mang đầy lãnh ý, toàn thân toát ra một cỗ sát khí, nhất thời cổ nuốt xuống một ngụm ừng ực, đầu gối mềm nhũng, liền quỳ xuống, Khỉ Ốm phía sau cũng gục xuống theo.
Lý Dục Long ngáp một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một bộ dạng chưa tỉnh ngủ. Đám người Liêu Kiến Nông quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt biểu tình như chờ hắn trừng phạt, ngay cả chạy trốn cũng không dám.
Lạch cạch một tiếng, một hướng khác, cánh cửa sắt được mở ra, xuất hiện trước mắt bọn họ là một cô gái đẹp tuyệt luân chạy tới, cô ta ngẩng đầu như đang tìm kiếm ai đó, rất nhanh liền thấy được một người trên nóc sân thượng – Lý Dục Long, cô gái xinh đẹp liền gọi.”Dục Long, em đã nói là đừng đến nơi như thế này ngủ mà, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?” Lý Dục Long phi thân nhảy xuống, dừng ở bên người cô gái. Cô gái giống như một con bạch tuột vòng tay ôm dính Lý Dục Long, cô ôm lấy cánh tay Lý Dục Long hướng bộ ngực đầy đặn của mình cọ xát.
“Người ta đi khắp nơi tìm anh, tại sao không nói một tiếng nào đã biến mất như vậy?” Cô gái trong giọng nói nũng nịu mang chút hờn giận nói.
“Ờ” Lý Dục Long không chút để ý đáp lời, cũng không thèm nhìn đến bọn người đang quỳ trên mặt đất, cùng cô gái ly khai.Thẳng đến khi bóng dáng hai người tiêu thất, bọn người Liêu Kiến Nông mới dám ngẩng đầu lên.
“Nguy hiểm thật....” Liêu Kiến Nông lau một phen mồ hôi ướt đẫm.
“Liêu ca, xem ra nơi này là nơi của Long ca thích, chúng ta sau này tìm địa điểm khác tụ tập đi....” Khỉ Ốm lòng còn sợ hãi đề nghị.
“Nói cũng đúng....” Liêu ca đứng lên, một lần nữa hùng dũng dặn dò “Tốt lắm, đợi đến thời gian tan học gọi thêm vài người, không cho Lưu Vũ Hi biết tay thì không thể chịu được”.
“Dạ!”
———–
“Vũ Hi! Vũ Hi” ba cô gái thần sắc kích động đi vào phòng học của ban hai năm nhất, đang ngồi ở chỗ ngồi đọc sách Lưu Vũ Hi mờ mịt ngẩng đầu.
“Làm sao vậy?”
Dẫn đầu là đại tỷ Diêu Gia Lâm, mở miệng lớn tiếng nói “Nghe nói Liêu Kiến Nông bọn họ chuẩn bị thời gian tan học đến chặn đường cậu! Còn dẫn theo rất nhiều người, xem ra lần này gã thật sự làm thật! Cậu ở đây đợi không nên tự mình về nhà, gọi ba mẹ cậu đến đón đi! Tui cho cậu mượn di động.”
Lưu Vũ Hi còn chưa làm ra phản ứng, thì trong tay nhất thời xuất hiện một cái điện thoại di động màu hồng nhạt “Bọn họ thật sự muốn tới chặn đường tớ....?” Lưu Vũ Hi nhút nhát hỏi, một cô gái tóc dài phiêu phiêu trong gió diện mạo xinh đẹp – Đường Vịnh Quân cướp lời.
“Tôi nghe bạn trai của tôi nói, là bạn học với bọn chúng nói vậy! Còn có thể là giả sao”
Mang theo mắt kính, trên mặt lộ vẻ khôn khéo – Chân Tuệ Kì cũng đáp lời “Nghe nói bọn chúng mang theo ít nhất là mười người, bọn họ cũng thật là phô trương quá đi”.
Lưu Vũ Hi rốt cuộc cũng cảm thấy nguy cơ đến gần, cậu run rẫy đẩy đẩy mắt kính trên mặt, lầm bầm lầu bầu kêu “Kia vẫn là kêu ba ba tới đón tớ đi.... Mười người nhiều như vậy tớ cũng không dễ gì ứng phó được.”
Cậu bấm điện thoại trên tay, gọi cho ba mình, ba ba đáp ứng tan tầm sẽ đến đón cậu, bất quá phải đợi một đoạn thời gian.
———
Lúc chạng vạng tối, reng-reng-reng——- tiếng chuông tan trường vang lên, mọi người nối đuôi nhau rời phòng học. Lưu Vũ Hi động tác thong thả thu thập các dụng cụ học tập trên bàn, Diêu Gia Lâm tổ ba người chạy tới hỏi han.
“Vũ Hi, cậu ở lại một mình, không có vấn đề gì chứ?”
“Đúng vậy, có muốn chúng tớ ở lại cùng cậu một lúc hay không.”
Bị mấy nữ sinh xem thành tiểu đệ đệ mà đối xử, khiến cho Lưu Vũ Hi thẹn thùng, cậu đỏ mặt từ chối khéo “Không cần, ba của tớ rất nhanh sẽ tới đón, tớ ở trong phòng học đợi ba, không thành vấn đề.... “
“Vậy cậu cẩn thận một chút”
“Ừ”
“Gặp chuyện gì nhớ la to lên nghen”
“Ừ”
“Cậu nên la to lên [Vô lễ a] [Cưỡng hiếp a] như vậy bọn chúng mới sợ”
“Ách.... ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Vũ Hi càng ngày càng hồng, cậu bắt đầu cảm giác mình không phải đệ đệ, mà là tiểu muội muội của các cô mới đúng.
Tam nữ lại dặn dò một phen, cuối cùng mới an tâm đi về. Lưu Vũ Hi lại quay về ngồi lại trên ghế bắt đầu làm bài tập, trong phòng học có một số người ra vào làm vệ sinh phòng, sau cùng một người cũng tiếp một người rời đi. Vườn trường trở nên yên tĩnh không còn náo nhiệt như ban ngày, bên ngoài không trung che kín rặn mây đỏ, dư âm của buổi trời chiều theo khe hở của cửa sổ rọi vào, đem thân ảnh của Lưu Vũ Hi kéo thật dài.
Lưu Vũ Hi đem tất cả bài tập hoàn thành xong, cậu bắt đầu thu thập sách vỡ, bất an ngắm nhìn bốn phía, trong phòng học hiện giờ chỉ có một mình cậu.... Cậu lại nhìn lên đồng hồ treo tường, đã muốn giờ, sao ba như thế nào còn chưa có tới.
Từng trận tiếng bước chân cộp cộp, thùng thùng từ xa ngày càng tới gần, cuối cùng dừng trước cửa phòng học của Lưu Vũ Hi đang đứng. Lưu Vũ Hi trong lòng cả kinh, không tự giác bật dậy. “Ầm” một tiếng, cửa thô lỗ bị đá văng ra, Liêu Kiến Nông dẫn Khỉ Ốm cùng đám người mang vẻ mặt hung thần át sát xuất hiện ở ngoài cửa.
“Lưu Vũ Hi” Liêu Kiến Nông hô lớn tên cậu, Lưu Vũ Hi đang tính chạy trốn bằng cửa sau, lại đột nhiên phát hiện một đám người khác sớm ngăn ở trước cửa.
Liêu Kiến Nông nhe răng cười đi lên phía trước, tiếp cận về phía cậu, Lưu Vũ Hi bị bức thối lui đến bên cửa sổ. Sau đó hẳn là cậu nên kêu “Cứu mạng?” cậu nhìn về phía bọn Khỉ Ốm, mình chỉ sợ vừa mở miệng sẽ bị bọn họ tiến lên che miệng lại đi....
Cậu quay đầu nhìn ra sau, bọn họ hiện đang ở phòng học lầu ba, muốn từ đây đào thoát thật sự rất mạo hiểm, bất quá phía dưới có khá nhiều cây cối.
“Tao xem mày thế nào mà chạy” Liêu Kiến Nông tựa như hổ đói mãnh liệt đánh hướng về cậu lao tới, Lưu Vũ Hi vượt qua trái tim sợ hãi, cậu cực kì nhanh lẹ leo lên cửa sổ, thả người nhảy xuống.
“Uy—!” Liêu Kiến Nông không thể ngờ được, từ trước đến nay người này bộ dạng nhát gan lại làm ra hành động nguy hiểm như vậy, gã sợ hãi vọt nhanh đến bên cửa sổ. Chỉ nhìn thấy Lưu Vũ Hi hai tay bắt lấy một nhánh cây, ở một độ cao an toàn, sau đó thuận lợi tiếp đất.
“Chết tiệt” Liêu Kiến Nông mãnh lực đấm xuống cửa sổ, chuyển hướng bọn thuộc hạ rống to “Cậu ta chạy thoát! Mau đuổi theo”
Mấy người can đảm, cũng theo hướng Lưu Vũ Hi nhảy qua cửa sổ, một người trong đó rơi chổng vó, mấy người còn lại thì theo hướng cầu thang chạy ra ngoài. Lưu Vũ Hi ở trong sân trường vắng lặng, lên tiếng kêu.
“Cứu mạng a ——! Có ai không!! ” (chu mi a ^^)
Mắt thấy truy binh ở phía sau sắp đuổi đến! Cậu chạy về phía cổng trường, phát hiện cửa sắt đã bị người gác cổng khóa lại, không đường nào có thể đi, Lưu Vũ Hi buộc lòng hướng cửa phía sau chạy, trong lúc đó thì miệng hô vô số lần “Cưỡng hiếp a!” “Vô lễ a!” “Giết người a”, có thể hay không có cứu tinh xuất hiện.
Lưu Vũ Hi chạy về phía cửa trong rừng cây nhỏ, hình như thấy có một cái đầu phía trên có những con ruồi bọ bay xung quanh đấu đá lung tung, khi cậu chạy đến gốc đại thụ, vội vàng chạy qua, đột nhiên có một vật thể bắt ngang chân cậu.
“Oa—“
“Ai nha—‘
Lưu Vũ Hi kêu thảm té trên mặt đất, vật thể bắt chân cậu cũng phát ra một tiếng hét chói tai. Mắt kính Lưu Vũ Hi do té ngã nên quẹt qua mũi, cậu bịt lấy mũi cảm giác đau điếng, chật vật đứng lên.
Cậu quay đầu về phía sau nhìn, nhất thời cả kinh, thân thể cứng đờ.
“Dục Long. Người này đâm phải người ta, làm người ta đau quá” Thiếu nữ quần áo không chỉnh tề xoa xoa cái mông của mình khóc lóc kể lể, bán nằm dưới tàng cây là Lý Dục Long, nút áo sơ mi toàn bộ mở ra, khuôn ngực mạnh khỏe bán lộ ra ngoài, tối kinh người chính là, đũng quần của hắn cũng là nửa mở! Người thiếu nữ kia đang quỳ gối trước mặt, một đôi tay trắng nõn đang đặt giữa háng, nắm một cái vật thể nửa mềm to đen.... (nói thật không thích edit đoạn này chút nào, muốn bỏ lướt qua lun, nhưng lại không thể T^T)
Lưu Vũ Hi trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, hoài nghi có phải hay không mình bị cận thị quá độ nên nhìn lầm. Hắn.... bọn họ đang làm gì đó.... Đại não Lưu Vũ Hi đông sệt lại, trước mắt quay cuồng giống như người say xe.
Lý Dục Long không thèm để ý chút nào rút ra đem ‘đồ vật này nọ’ của mình, nhét vào trong đũng quần, kéo khóa quần lên. Lưu Vũ Hi hiện tại còn thừ người chưa hồi phục từ cơn hoảng loạn, phía sau đã thấy Liêu Kiến Nông hùng hổ chạy tới.
“Lưu Vũ Hi” Liêu Kiến Nông đang muốn suất khí tấn công, không thể tưởng tượng được, khi thấy bên cạnh Lưu Vũ Hi là Lý Dục Long, gã nhất thời sợ tới mức đôi chân mềm nhũng.
Lưu Vũ Hi kinh ngạc nhìn thấy nguyên bản đường hoàng Liêu Kiến Nông ngang ngược bỗng nhiên đã trở thành ô quy (con rùa), nịnh bợ xoa xoa tay, hướng về phía Lý Dục Long vẻ mặt mỉm cười.
“Long.... Long ca.... lại quấy rầy đến anh.... thật sự hết sức xin lỗi.... “
Cô gái nhìn như rất phóng đãng đi cùng Lý Dục Long nhếch miệng, trong mắt đầy vẻ khinh thường nhìn bọn họ, tiếp theo chỉnh lí lại quần áo rúc vào bên cạnh Lý Dục Long. Liêu Kiến Nông nhìn thấy Lý Dục Long thờ ơ lấy ra thuốc lá, châm thuốc, hút. Cảm giác được đối phương cũng không tức giận, gã thở phào nhẹ nhõm, lại thần tình dữ tợn chuyển hướng Lưu Vũ Hi gầm nhẹ.
“Đừng ở chỗ này quấy rầy Long ca! Còn không nhanh chạy lại đây cho tao”
Lưu Vũ Hi sửng sốt, đứng lên liều mạng lắc đầu.
“Đem cậu ta bắt lại đây” Liêu Kiến Nông ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ ngay lập tức vây quanh cậu, Lưu Vũ Hi phi thân lên đá trúng một người trong đó, tiếp theo là một cú xoay vòng trên không đá trúng người thứ hai, ngay lúc đó cầm lấy con dao phóng về phía người còn lại. Này động tác rất chi là nhanh nhẹn, độ mạnh yếu vừa phải, khiến gã nghĩ đến Lưu Vũ Hi trước kia mà há hốc mồm.
“Lên! Cùng tiến lên cho tao” Liêu Kiến Nông một tiếng la lên, khiến nước vãi văng ra tứ phía. Khỉ Ốm cùng một nhóm người khác đuổi theo, kéo lấy Lưu Vũ Hi đang muốn chạy trốn, Lưu Vũ Hi dùng sức giãy dụa, Khỉ Ốm dùng sức kéo —Xoẹt
“A” Lưu Vũ Hi kêu lên sợ hãi, cái áo lót bên trong bị xé rách một mảng lớn, lộ ra bên ngoài một bả vai bóng loáng trắng nõn.
Lý Dục Long một mực đứng bên cạnh xem náo nhiệt, khi nhìn thấy Lưu Vũ Hi một thân hình tuyết trắng, trong mắt bình tĩnh vô ba chợt hiện lên một đạo quang mang. Cô gái dựa vào trên người luôn theo dõi hắn, bỗng nhiên kinh ngạc thấy dưới khố hạ Lý Dục Long nổi lên phản ứng, lại không thể tin được nhìn về mấy người đang hỗn chiến ở trước mặt.
Liêu Kiến Nông chứng kiến bả vai tuyết trắng của Lưu Vũ Hi cũng mãnh liệt nuốt nước miếng, gã ta sốt ruột quát “Đừng chậm chạp nữa! Mau đem cậu ta bắt qua đây”.
Thừa dịp Lưu Vũ Hi còn trong lúc khiếp sợ chưa khôi phục lại, Khỉ Ốm cùng ba người tiến lên bắt lấy, gắt gao giữ chặt cậu, lúc này mặc cho Lưu Vũ Hi có công phu giỏi như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi.
Lưu Vũ Hi do thân hình cố sức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bởi vì kích động mà trướng đến đỏ bừng, so với ngày xưa thoạt nhìn càng mê người.
“Hắc hắc, lúc này xem cậu còn có thể làm gì nữa” Liêu Kiến Nông đắc ý đi đến trước mặt Lưu Vũ Hi, chìa một tay ra muốn sờ mặt Lưu Vũ Hi, bỗng một cánh tay lớn từ đằng sau xuyên qua, bóp chặt cổ tay gã.
“Au....” Liêu Kiến Nông vừa quay đầu lại, đầu tiên là chống lại cặp mắt với con ngươi đen lạnh lẽo của Lý Dục Long, thanh âm của gã nhất thời nghẹn lại ở yết hầu. Lý Dục Long mặt không chút biến đổi mà đem cánh tay của gã vặn ra phía sau.
“Ô oa oa....” Liêu Kiến Nông đau đến mức ứa nước mắt, đám người bắt giữ Lưu Vũ Hi thần tình kinh hoảng nhìn lão đại bị ngược đãi, lại hoàn toàn không dám nhúng tay, Lưu Vũ Hi nhìn chăm chú tình cảnh biến hóa trước mắt mà cười toe toét.
Liêu Kiến Nông cơ hồ cảm thấy ngón tay như bị bẻ gãy, gã ta kêu gào cầu xin tha thứ “Long.... Long ca! Anh khoan dung.... tha cho em đi”.
Lý Dục Long miệng nhả ra làn khói thuốc, hình dạng đôi môi gợi cảm hiện lên một tia cười lạnh, rốt cuộc hảo tâm mà buông gã ra. Liêu Kiến Nông ôm lấy cánh tay, quỳ rạp trên mặt đất mà run rẩy. Lý Dục Long cầm đốt điếu thuốc lá, bắn ra làn hơi mỏng, tàn thuốc như trêu cợt bay đến trên mặt Khỉ Ốm, nhất thời khuôn mặt xuất hiện một cái dấu đỏ.
“A–!!-” Khỉ Ốm ôm mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Những người còn lại sợ tới mức tè ra quần, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người Lưu Vũ Hi.
Lý Dục Long tức giận như bốc khói từ đôi môi mỏng thốt ra một chữ “Cút”.
Mọi người cuốn quýt nâng Khỉ Ốm và Liêu Kiến Nông dậy, nhanh chóng bỏ chạy.
Lưu Vũ Hi ngơ ngác ngẩng đầu, cùng Lý Dục Long nhìn nhau, nhất thời trong chốc lát chưa thể khôi phục lại. Sửng sốt sau một lúc lâu, cậu vội vàng đem quần áo bị xé rách chỉnh lí lại, phủi phủi những cọng cỏ dính trên tóc mình, đem hai tay đặt lên đùi, cúi xuống, trong sợ hãi mang theo chút thẹn thùng nói.
“Cám ơn cậu đã cứu tớ”
Người này tuy rằng thật đáng sợ, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình.
Lý Dục Long nhìn Lưu Vũ Hi, trong mắt lộ ra ý cười quỷ dị, Lưu Vũ Hi đứng thẳng thân hình, lại phát hiện kính mắt của mình trong lúc hỗn loạn rớt ra, cậu vội vàng chạy đến nơi vừa rồi té ngã tìm kiếm.
“A.... hoàn hảo không có bị bể” Lưu Vũ Hi vui vẻ mang mắt kính nhặt lên, đeo vào. Cậu xoay người, phát hiện Lý Dục Long cũng đang đứng bên cạnh mình. Hiện tại có kính mắt, cậu mới chính thức nhìn rõ đối phương.
Trước mắt là một cậu con trai, tuổi tác với mình không sai biệt lắm, so với cậu cao hơn khoảng một cái đầu, dáng người thì không cần phải nói, cơ hồ là gấp hai lần cậu. Bả vai rộng, đôi chân thon dài, dáng người như người mẫu từ tạp chí bước ra. Khuôn mặt cũng là vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, so với những thần tượng nổi tiếng thời nay không chút thua kém. Bất quá trên người hắn tỏa ra hơi thở âm u, lạnh lẽo một chút cảm giác của thần tượng cũng không có, trái lại giống như một Bá Vương tà nịnh trẻ tuổi, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Lưu Vũ Hi không dám tiếp tục nhìn thẳng đánh giá hắn nữa, cậu nhìn thấy nét mặt âm trầm của cô gái, rất nhanh nhớ đến bọn họ vừa rồi làm sự tình gì, khuôn mặt cậu bỗng đỏ hồng như quả cà chua chín, thẹn thùng cúi đầu.
“Thực xin lỗi, quấy rầy đến hai người.... tớ.... tớ cáo từ.... “
Lưu Vũ Hi hớt ha hớt hãi chạy đi, Lý Dục Long chợt đi nhanh theo phía sau.
“Dục Long! Dục Long” cô gái muốn xoay chuyển tình thế kêu với theo, Lý Dục Long mắt ngơ tai điếc, theo sau thân ảnh Lưu Vũ Hi mà đi. Bỏ lại cô một người lưu lại sinh oán giận.
Lưu Vũ Hi bất an quay lại trong phòng học tối tăm, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, khi quay người lại thì mới phát hiện Lý Dục Long đang đứng ngoài cửa.
“Di?” Lưu Vũ Hi sợ hãi mở miệng “Xin hỏi.... còn có chuyện gì sao?”
Lý Dục Long bước đi vào, thân hình cao lớn hình thành một cái bóng khổng lồ, bao phủ toàn thân Lưu Vũ Hi.
“Cậu còn chưa có báo đáp tôi” Hắn thanh âm trầm thấp, mang theo chất giọng khàn khàn khêu gợi, Lưu Vũ Hi ôm túi xách lui về phía sau từng bước. Trời ạ, còn tưởng rằng trên đời này thật sự có người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nguyên lai người này ra tay giúp cậu là muốn cậu hồi báo. Nhưng mà chính mình lấy cái gì báo đáp mới tốt.
“Ách.... nhưng mà tớ....” Lưu Vũ Hi nhìn tình huống trước mắt, khó xử trả lời “Thực xin lỗi, trên người tớ không có thứ gì đáng giá....”
Lý Dục Long vươn tay, ngón tay trong bóng tối mơn trớn trên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.
“Kia còn không đơn giản, lấy thân báo đáp đi”. Hắn khinh miêu đạm tả nói.
“A?” Lưu Vũ Hi phản ứng chậm chạp hoàn toàn nghe không hiểu.
“Tôi nói, dùng thân thể để báo đáp tôi” Lý Dục Long trên môi tràn đầy ý cười lặp lại.
“Ách.... Dùng thân thể báo đáp ý là.... ” Lưu Vũ Hi dùng cái đầu lưu chuyển, nghĩ thầm hắn sẽ không phải kêu mình làm nô lệ, người hầu hay cái gì đại loại như thế chứ?
Lý Dục Long phát hiện tiểu gia hỏa này đầu óc trì độn chậm chạp, dùng ngôn ngữ bình thường không thể cho cậu hiểu được, hắn quyết định dùng “thân thể” để trực tiếp khai thông. Ngay tại khuôn mặt hai người còn cách nhau khoảng cm thì bên ngoài truyền đến một giọng đàn ông.
“Vũ Hi — Vũ Hi—- con có trong đó không vậy”
Lưu Vũ Hi nhận ra âm thanh này, kinh hỉ quay đầu kêu to “Ba! Ba! con ở trong này!”
Một người trung niên mặc bộ âu phục nghe tiếng Vũ Hi thì tiến vào, Lý Dục Long không hờn giận mà buông Lưu Vũ Hi ra, sau đó Lưu Vũ Hi vội chạy đến trước mặt ba mình.
“Thực xin lỗi, ngoài đường kẹt xe quá.... ” Lưu phụ sát mồ hôi nói, “Con đã chờ lâu lắm đúng không? Không có sao chứ?”
“Không.... những tên lưu manh kia lại tới tìm con.... “
“A a? Lại tới nữa sao? Vậy con có bị thương hay không?” Lưu phụ rất là khẩn trương, cầm lấy bả vai đứa con xoay xoay cẩn thận kiểm tra.
“Không có, chỉ là bị té, quần áo bị xé rách.... ” Lưu Vũ Hi nhu thuận trả lời.
“Ai.... mẹ con cho con học Teakwondo, như thế nào một chút tác dụng cũng không có”
“Không phải, thật sự hữu dụng” Lưu Vũ Hi vội vàng giải thích “Chỉ là bọn chúng đông lắm, con không đối phó được, may mắn có một bạn học giúp con.... “
“Bạn học? Ai thế?”
“Chính là người.... ” Lưu Vũ Hi chỉ hướng Lý Dục Long đứng, lại phát hiện nơi đó không có một bóng người “Ôi? Đi rồi?”
Lưu Vũ Hi đi đến bên cửa sổ, thăm dò nhìn xuống dưới, Lý Dục Long chẳng biết từ khi nào đã theo cửa sổ nhảy xuống, Lưu Vũ Hi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn ngày càng mờ nhạt xa dần.
“Vũ Hi? Người bạn học kia đâu? ” Lưu phụ tò mò hỏi.
“Nha.... bạn ấy đã đi rồi.... “
“Đi rồi? Quên đi, hôm nào gặp, thì hảo hảo đáp tạ người ta”
“Dạ.... ” Nói đáp tạ.... Nhưng khó là nếu đối phương thật sự kêu mình làm người hầu? Vậy phải làm sao bây giờ. Lưu Vũ Hi sợ hãi nghĩ
Lưu Vũ Hi không biết, trong tương lai, một ngày không xa chính mình so với làm người hầu thì “phấn khích” hơn nhiều.
Ngày khai giảng đầu tiên của năm học, cuộc sống của Lưu Vũ Hi bắt đầu bước sang một trang mới.