Yến tiệc sắp đến giờ chính thức bắt đầu, hầu như tất cả các quan khách lúc này đã yên vị. Từ bên ngoài Vân Khinh đã nghe được tiếng cười nói rôm rả, tiếng chúc rượu truyền đến. Người hầu kẻ ra người vào không ngừng, người thì bưng đồ kẻ thì hầu rượu đi tới đi lui.
Vị trí cao cao tại thượng chính là long ỷ vàng rực chói mắt cùng với bàn dành cho người Hoàng tộc. Vị trí hai bên tiếp đến được sắp xếp dành cho các sứ thần đại diện cho Thiên Vân quốc và Hoa Dạ quốc, tiếp theo là các nước chư hầu khác. Quan trong triều cùng với gia quyến được phân chia thành hai phía phía đối diện nhau: nữ tả nam hữu.
Vân Khinh nghĩ bụng kiếm một góc ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị, xem ca múa nhạc là ổn. Còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì như cảm thấy gì đó bèn ngẩng lên nhìn, thì thấy Phượng Thanh La đang một tay chống sau lưng long ỷ, cười toe toét hướng nàng vẫy tay như điên như sợ nàng không thấy.
Vân Khinh khóe miệng run rẩy. A La a A La, tỷ có thể có chút hình tượng của Thái nữ một nước hay không a? Long ỷ cao quý nhất thiên hạ mà nàng ta làm như bậu cửa sổ nhà nàng vậy. May mà trong điện mọi người đều đang mải trò chuyện không chú ý động tĩnh phía trên.
Nàng cá chắc nếu hiện tại ở đây không có người, Phượng Thanh La có khi còn giẫm lên lưng long ỷ nhảy cẫng lên vẫy nàng mất.
Mà long ỷ chỉ dành cho một người ngồi cần gì mà làm vừa cao vừa to như vậy a, hai người nằm thừa sức. Cái đáng nói đến là cái ghế kia hoàn toàn được làm bằng vàng ròng, chính giữ lưng tựa được khảm một viên noãn ngọc lớn bằng đầu người. Công phu chạm khắc độc nhất vô nhị thì khỏi bàn tới…
Vân Khinh thầm nuốt ngụm nuốt bọt, long ỷ to như vậy nếu lén cạo xuống chút vàng chắc cũng chẳng ai để ý nhỉ? Ngay sau đó lại lắc lắc đầu cố dẹp bỏ ý nghĩ đáng khinh của mình.
Phượng Thanh La hướng nàng ngoắc tay, miệng phát ra khẩu hình ‘mau lại đây.’
Vân Khinh có chút phiền chán không muốn ngồi trên trung tâm của đại điện. Nhưng nàng biết nếu nàng không qua đó chắc chắn Phượng Thanh La sẽ xuống tận nơi xách cổ nàng lên bằng được mới thôi. Vừa nghĩ vừa chậm rì rì không chút tình nguyện đi đến.
Vừa bước lên đến nơi, Vân Khinh đã thầm than xui xẻo.
Phượng Thanh La xếp nàng ngồi chung bàn, kế bên chính là bàn của các sứ thần. Ai ngờ cái tên chua ngoa mà nàng mới gây hấn lại là sứ thần của một trong hai đại quốc còn lại! Mà sứ thần đại diện thì chỉ có thể là người thuộc Hoàng tộc rồi. Đúng là cái số con rệp mà, người Hoàng tộc sao cứ như rau quả ngoài chợ đi bừa cũng gặp dễ dàng như vậy. Phúc khí to thế này nàng nhận không nổi a.
Vân Khinh oán hận liếc nhìn Phượng Thanh La, đổi lại là ánh mắt vô tội không hiểu của nàng ta.
“Hửm? Khinh Khinh, mặt muội có cái gì kia?” Phượng Thanh La chợt nhướng mày hỏi.
Vân Chi Duẫn ngay từ lúc thấy Vân Khinh đã trợn trừng mắt như hận không thể khoét mấy lỗ trên người nàng. Không chờ Vân Khinh lên tiếng đã mỉa mai nói “Có kẻ ăn xong không biết chùi mép, cũng chẳng quản đây là nơi nào mải mê lưu luyến bụi hoa, say sưa tầm hoa vấn liễu a.”
Nói đến đây hắn cười lạnh một tiếng khinh miệt “Không biết xấu hổ!”
Vân Khinh tuy rằng nghi hoặc trong lòng nhưng chọn giả điếc coi như không nghe thấy.
Vân Tuyết Cảnh ngồi cạnh hắng giọng ho khan một tiếng, muốn mở miệng cảnh cáo Vân Chi Duẫn mà không được. Dù sao Vân Chi Duẫn cũng chỉ bâng quơ nói, không chỉ điểm rõ danh tính. Ngược lại nếu nàng lên tiếng trách cứ hắn lại thành ra không đúng. Thế này không được thế kia cũng không xong, Vân Tuyết Cảnh chỉ đành hướng Vân Khinh áy náy cười trừ.
Ấn tượng về Vân Tuyết Cảnh đối với Vân Khinh cũng không tồi, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng ta, nàng cũng khẽ lắc đầu tỏ ý không sao.
Vân Chi Duẫn nói xong thì bưng tách trà lên làm bộ thưởng thức, chờ đợi Vân Khinh tức giận lên tiếng. Song một lát sau vẫn không thấy nàng phản ứng như trong dự đoán, không nhịn được bèn len lén ngước nhìn trộm.
Để cho hắn thất vọng, Vân Khinh chính là dửng dưng nhìn cũng không thèm nhìn hắn. Vẻ làm ngơ của nàng càng chọc giận Vân Chi Duẫn. Hắn dằn tách trà đặt ‘cộp!’ một tiếng xuống bàn, gằn giọng nói “ Da mặt thật dày!”
Những lời công kích này của Vân Chi Duẫn đối với Vân Khinh mà nói thật không có chút sát thương nào. Hắn dù sao cũng là hoàng tử sinh ra trong cẩm y ngọc thực, tính cách cho có chua ngoa đến mức nào đi chăng nữa, thì trình độ mắng người cũng chỉ quanh đi quẩn lại hạn hẹp mấy từ. Nhớ hồi còn đi thực tập, nàng đã từng phải chịu đựng nhiều lời mắng chửi thậm tệ, đả kích chợ búa hơn thế này không biết bao nhiêu lần. Vậy mà vẫn phải nhịn nhục nghe sếp mắng khản giọng mới thôi.
So ra mấy lời mắng chửi của Vân Chi Duẫn nghe vẫn còn văn nhã chán. Vân Khinh cười thầm nghĩ ấu trĩ, mắt vẫn không nhìn Vân Chi Duẫn, đưa ngón út lên làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Động tác này của nàng chính thức chọc thêm vào ổ kiến lửa, lần này Vân Chi Duẫn hướng nàng tức giận mắng xối xả “Vô sỉ, đê tiện, bỉ ổi, sắc phôi,…” đến đây bí từ dừng lại một chút.
Cuối Cùng Vân Chi Duẫn nghẹn họng lặp lại chốt bằng cụm từ “Không biết xấu hổ!”
Vân Khinh phụt một tiếng bịt miệng nén cười đến run cả người.
Đó, xem đi xem đi, nàng nói đâu có sai! Vốn từ mắng người đúng là ít đến đáng thương mà. Mấy từ này trong từ điển của nàng vẫn chỉ thuộc dạng sơ cấp mà thôi.
Vân Chi Duẫn mắng người không thành công, ngược lại còn chọc cho đối phương cười thì tức muốn hộc máu. Đập bàn ‘ba!’ một tiếng đứng phắt dậy, tay chỉ Vân Khinh quát “Ngươi còn cười?! Đúng là đồ mặt dày! Đồ… đồ… không biết xấu hổ!”
“Ha ha ha ha ha…”
Đến đây Vân Khinh đã không thể nhịn được nữa gập người ôm bụng cười lớn.
Động tĩnh chỗ Vân Khinh hiển nhiên khiến cả đại điện chú ý tới. Trong phút chốc tiếng nói cười tắt dần, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía trung tâm. Trong đại điện lúc này chỉ còn tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vọng. Âm điệu còn mang chút tiểu hài tử khiến lòng người cũng vui lây.
Phượng Thanh La khóe môi giật giật nhìn Vân Khinh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nàng không biết thì từ khi nào bị người ta chửi còn có thể cười đến khoái chí như vậy? Đúng vậy, nàng nhìn không có sai. Chính là vẻ mặt khoái chí! Lẽ nào Khinh Khinh nhà nàng lại dưỡng loại sở thích biến thái này?
“Cười thật sảng khoái!” Giọng một nữ nhân truyền đến.
Yến tiệc sắp đến giờ chính thức bắt đầu, hầu như tất cả các quan khách lúc này đã yên vị. Từ bên ngoài Vân Khinh đã nghe được tiếng cười nói rôm rả, tiếng chúc rượu truyền đến. Người hầu kẻ ra người vào không ngừng, người thì bưng đồ kẻ thì hầu rượu đi tới đi lui.
Vị trí cao cao tại thượng chính là long ỷ vàng rực chói mắt cùng với bàn dành cho người Hoàng tộc. Vị trí hai bên tiếp đến được sắp xếp dành cho các sứ thần đại diện cho Thiên Vân quốc và Hoa Dạ quốc, tiếp theo là các nước chư hầu khác. Quan trong triều cùng với gia quyến được phân chia thành hai phía phía đối diện nhau: nữ tả nam hữu.
Vân Khinh nghĩ bụng kiếm một góc ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị, xem ca múa nhạc là ổn. Còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì như cảm thấy gì đó bèn ngẩng lên nhìn, thì thấy Phượng Thanh La đang một tay chống sau lưng long ỷ, cười toe toét hướng nàng vẫy tay như điên như sợ nàng không thấy.
Vân Khinh khóe miệng run rẩy. A La a A La, tỷ có thể có chút hình tượng của Thái nữ một nước hay không a? Long ỷ cao quý nhất thiên hạ mà nàng ta làm như bậu cửa sổ nhà nàng vậy. May mà trong điện mọi người đều đang mải trò chuyện không chú ý động tĩnh phía trên.
Nàng cá chắc nếu hiện tại ở đây không có người, Phượng Thanh La có khi còn giẫm lên lưng long ỷ nhảy cẫng lên vẫy nàng mất.
Mà long ỷ chỉ dành cho một người ngồi cần gì mà làm vừa cao vừa to như vậy a, hai người nằm thừa sức. Cái đáng nói đến là cái ghế kia hoàn toàn được làm bằng vàng ròng, chính giữ lưng tựa được khảm một viên noãn ngọc lớn bằng đầu người. Công phu chạm khắc độc nhất vô nhị thì khỏi bàn tới…
Vân Khinh thầm nuốt ngụm nuốt bọt, long ỷ to như vậy nếu lén cạo xuống chút vàng chắc cũng chẳng ai để ý nhỉ? Ngay sau đó lại lắc lắc đầu cố dẹp bỏ ý nghĩ đáng khinh của mình.
Phượng Thanh La hướng nàng ngoắc tay, miệng phát ra khẩu hình ‘mau lại đây.’
Vân Khinh có chút phiền chán không muốn ngồi trên trung tâm của đại điện. Nhưng nàng biết nếu nàng không qua đó chắc chắn Phượng Thanh La sẽ xuống tận nơi xách cổ nàng lên bằng được mới thôi. Vừa nghĩ vừa chậm rì rì không chút tình nguyện đi đến.
Vừa bước lên đến nơi, Vân Khinh đã thầm than xui xẻo.
Phượng Thanh La xếp nàng ngồi chung bàn, kế bên chính là bàn của các sứ thần. Ai ngờ cái tên chua ngoa mà nàng mới gây hấn lại là sứ thần của một trong hai đại quốc còn lại! Mà sứ thần đại diện thì chỉ có thể là người thuộc Hoàng tộc rồi. Đúng là cái số con rệp mà, người Hoàng tộc sao cứ như rau quả ngoài chợ đi bừa cũng gặp dễ dàng như vậy. Phúc khí to thế này nàng nhận không nổi a.
Vân Khinh oán hận liếc nhìn Phượng Thanh La, đổi lại là ánh mắt vô tội không hiểu của nàng ta.
“Hửm? Khinh Khinh, mặt muội có cái gì kia?” Phượng Thanh La chợt nhướng mày hỏi.
Vân Chi Duẫn ngay từ lúc thấy Vân Khinh đã trợn trừng mắt như hận không thể khoét mấy lỗ trên người nàng. Không chờ Vân Khinh lên tiếng đã mỉa mai nói “Có kẻ ăn xong không biết chùi mép, cũng chẳng quản đây là nơi nào mải mê lưu luyến bụi hoa, say sưa tầm hoa vấn liễu a.”
Nói đến đây hắn cười lạnh một tiếng khinh miệt “Không biết xấu hổ!”
Vân Khinh tuy rằng nghi hoặc trong lòng nhưng chọn giả điếc coi như không nghe thấy.
Vân Tuyết Cảnh ngồi cạnh hắng giọng ho khan một tiếng, muốn mở miệng cảnh cáo Vân Chi Duẫn mà không được. Dù sao Vân Chi Duẫn cũng chỉ bâng quơ nói, không chỉ điểm rõ danh tính. Ngược lại nếu nàng lên tiếng trách cứ hắn lại thành ra không đúng. Thế này không được thế kia cũng không xong, Vân Tuyết Cảnh chỉ đành hướng Vân Khinh áy náy cười trừ.
Ấn tượng về Vân Tuyết Cảnh đối với Vân Khinh cũng không tồi, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng ta, nàng cũng khẽ lắc đầu tỏ ý không sao.
Vân Chi Duẫn nói xong thì bưng tách trà lên làm bộ thưởng thức, chờ đợi Vân Khinh tức giận lên tiếng. Song một lát sau vẫn không thấy nàng phản ứng như trong dự đoán, không nhịn được bèn len lén ngước nhìn trộm.
Để cho hắn thất vọng, Vân Khinh chính là dửng dưng nhìn cũng không thèm nhìn hắn. Vẻ làm ngơ của nàng càng chọc giận Vân Chi Duẫn. Hắn dằn tách trà đặt ‘cộp!’ một tiếng xuống bàn, gằn giọng nói “ Da mặt thật dày!”
Những lời công kích này của Vân Chi Duẫn đối với Vân Khinh mà nói thật không có chút sát thương nào. Hắn dù sao cũng là hoàng tử sinh ra trong cẩm y ngọc thực, tính cách cho có chua ngoa đến mức nào đi chăng nữa, thì trình độ mắng người cũng chỉ quanh đi quẩn lại hạn hẹp mấy từ. Nhớ hồi còn đi thực tập, nàng đã từng phải chịu đựng nhiều lời mắng chửi thậm tệ, đả kích chợ búa hơn thế này không biết bao nhiêu lần. Vậy mà vẫn phải nhịn nhục nghe sếp mắng khản giọng mới thôi.
So ra mấy lời mắng chửi của Vân Chi Duẫn nghe vẫn còn văn nhã chán. Vân Khinh cười thầm nghĩ ấu trĩ, mắt vẫn không nhìn Vân Chi Duẫn, đưa ngón út lên làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Động tác này của nàng chính thức chọc thêm vào ổ kiến lửa, lần này Vân Chi Duẫn hướng nàng tức giận mắng xối xả “Vô sỉ, đê tiện, bỉ ổi, sắc phôi,…” đến đây bí từ dừng lại một chút.
Cuối Cùng Vân Chi Duẫn nghẹn họng lặp lại chốt bằng cụm từ “Không biết xấu hổ!”
Vân Khinh phụt một tiếng bịt miệng nén cười đến run cả người.
Đó, xem đi xem đi, nàng nói đâu có sai! Vốn từ mắng người đúng là ít đến đáng thương mà. Mấy từ này trong từ điển của nàng vẫn chỉ thuộc dạng sơ cấp mà thôi.
Vân Chi Duẫn mắng người không thành công, ngược lại còn chọc cho đối phương cười thì tức muốn hộc máu. Đập bàn ‘ba!’ một tiếng đứng phắt dậy, tay chỉ Vân Khinh quát “Ngươi còn cười?! Đúng là đồ mặt dày! Đồ… đồ… không biết xấu hổ!”
“Ha ha ha ha ha…”
Đến đây Vân Khinh đã không thể nhịn được nữa gập người ôm bụng cười lớn.
Động tĩnh chỗ Vân Khinh hiển nhiên khiến cả đại điện chú ý tới. Trong phút chốc tiếng nói cười tắt dần, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía trung tâm. Trong đại điện lúc này chỉ còn tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vọng. Âm điệu còn mang chút tiểu hài tử khiến lòng người cũng vui lây.
Phượng Thanh La khóe môi giật giật nhìn Vân Khinh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nàng không biết thì từ khi nào bị người ta chửi còn có thể cười đến khoái chí như vậy? Đúng vậy, nàng nhìn không có sai. Chính là vẻ mặt khoái chí! Lẽ nào Khinh Khinh nhà nàng lại dưỡng loại sở thích biến thái này?
“Cười thật sảng khoái!” Giọng một nữ nhân truyền đến.