Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
"Nhưng mà ta đâu có đi theo tỷ đâu, ngôi miếu đổ nát này là do ta tới trước. Lúc nãy ta ra ngoài chỉ vì muốn kiếm đồ ăn thôi, còn nữa, cỏ trên đất cũng là do ta trải mà. . ." Nam tử mới chợt hiểu ra, thì ra là tiên nữ tỷ tỷ hiểu lầm hắn, hắn đành phải uất ức giải thích cho nàng nghe.
Huyết Đại nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, để chứng minh sự trong sạch của mình, hắn đem một đống củi khô cùng với một con thỏ từ trong ngực ra, đẩy đến trước mặt nàng, ý nói: lần này tỷ đã tin ta chưa?
Huyết Đại liếc nhìn đống củi và con thỏ đã bị giết trước mặt, sau đó mới thu hồi công kích trên tay, lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đến đây?" Nàng biết hắn là Cửu hoàng tử, nhưng không phải là hắn nên hồi kinh rồi sao, vậy vì sao hắn còn xuất hiện ở nơi này?
"Không dối gạt tiên nữ tỷ tỷ, lần này đi xa là vì ta muốn tìm Mạc Vấn tiền bối, mà nơi này là nơi bắt buộc ta phải đi qua. Ta cũng khôn ngờ được rằng mình sẽ gặp được tiên nữ tỷ tỷ, xem ra chúng ta thật sự là rất có duyên đấy." Cái gọi là không quen không biết.
Nam tử lên tiếng giải thích, lúc này Huyết Đại mới gật đầu một cái xem như không có gì. Lời giải thích này của hắn giống như lời hắn đã nói khi bị đám người kia khi dễ, nếu chỉ là trùng hợp thì nàng cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận hắn. Sau đó nàng giải huyệt đạo trên người hắn, bản thân mình thì tựa vào cây cột đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam tử sau khi được giải huyệt đạo xong thì liên tục nói cám ơn tiên nữ vì nàng đã không giết hắn, sau đó lại bắt đầu bận rộn bắt đầu xếp lại đống củi thành một cái giá, sau lại chạy ra ngoài hứng nước mưa về làm sạch con thỏ đã chết, rồi để lên đống lửa bắt đầu nướng. Không bao lâu sau lền có mùi thơm bay ra, xông vào mũi, mùi thịt thỏ nướng chín khiến người ta càng thêm đói bụng khó nhịn được.
Mùi thịt thơm bay đến khiến cho nàng không thể tiếp tục nghỉ ngơi được nữa, Huyết Đại liền mở mắt ra liếc nhìn nam tử vẫn còn đang chuyên tâm nướng thịt kia. Ngay sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không nhìn thêm cái nào nữa. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, đang lúc mơ mơ màng màng nàng liền cảm giác được có người đang dựa vào nàng, trong phút chốc nàng liền mở mắt ra. Tay nàng theo phản xạ giơ ra chế trụ cổ tay của người nọ, chỉ cần nàng dùng thêm chút lực là có thể phế đi cánh tay của hắn.
"Tỷ tỷ tha mạng !" Vì lo cho cái mạng nhỏ của hắn xém chút nữa là sẽ không thể giữ được nên đến hai chữ tiên nữ cũng không kịp nói ra.
"Ngươi lén lén lút lút là muốn làm cái gì?"
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta sợ tỷ đói bụng nên mới đến đưa đồ ăn cho tỷ." Nói xong liền lấy thịt thỏ đã được nướng vàng đang cầm trên tay mình đưa cho Huyết Đại, để chứng minh rằng hắn không có nói dối.
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Huyết Đại mới buông hắn ra. Thấy tính mạng của mình đã không còn nguy hiểm nữa hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như nhớ tới cái gì lại đem thịt thỏ đưa đến trước mặt Huyết Đại. ”Tiên nữ tỷ tỷ, thịt thỏ này là ta vừa mới nướng xong, người nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
"Ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy?" Hắn không có việc gì mà lại ân cần, quan tâm nàng, vậy thì nếu không phải là có âm mưu gì thì cũng là đạo chích. Hơn nữa sự đề phòng trong lòng nàng vốn đã rất nặng, vì vậy nàng cũng không có tiếp nhận ý tốt của hắn.
"Nếu hôm nay tỷ không cứu ta, chỉ sợ ta cũng đã bị. . . Coi như đây là lời cảm tạ vì tỷ đã cứu ta đi. Ta cũng biết muốn trả lại ân cứu mạng thì chỉ một miếng thịt thỏ là không đủ, nhưng hiện tại ta không có đồng nào trong người nên cũng không thể làm bất cứ cái gì cho tỷ. Chờ sau khi ta trở lại kinh thành, ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp ơn của tiên nữ tỷ tỷ thật tốt."
Hắn nói hết sức thành khẩn, thái độ cũng không nhìn ra có chút giả dối nào, Huyết Đại hơi suy tư một chút, sau đó liền đưa tay nhận lấy thịt thỏ, nàng cũng đã sớm đói bụng, nếu hắn không có ý xấu gì, vậy thì nàng cũng không tiếp tục từ chối nữa.
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
"Nhưng mà ta đâu có đi theo tỷ đâu, ngôi miếu đổ nát này là do ta tới trước. Lúc nãy ta ra ngoài chỉ vì muốn kiếm đồ ăn thôi, còn nữa, cỏ trên đất cũng là do ta trải mà. . ." Nam tử mới chợt hiểu ra, thì ra là tiên nữ tỷ tỷ hiểu lầm hắn, hắn đành phải uất ức giải thích cho nàng nghe.
Huyết Đại nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, để chứng minh sự trong sạch của mình, hắn đem một đống củi khô cùng với một con thỏ từ trong ngực ra, đẩy đến trước mặt nàng, ý nói: lần này tỷ đã tin ta chưa?
Huyết Đại liếc nhìn đống củi và con thỏ đã bị giết trước mặt, sau đó mới thu hồi công kích trên tay, lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đến đây?" Nàng biết hắn là Cửu hoàng tử, nhưng không phải là hắn nên hồi kinh rồi sao, vậy vì sao hắn còn xuất hiện ở nơi này?
"Không dối gạt tiên nữ tỷ tỷ, lần này đi xa là vì ta muốn tìm Mạc Vấn tiền bối, mà nơi này là nơi bắt buộc ta phải đi qua. Ta cũng khôn ngờ được rằng mình sẽ gặp được tiên nữ tỷ tỷ, xem ra chúng ta thật sự là rất có duyên đấy." Cái gọi là không quen không biết.
Nam tử lên tiếng giải thích, lúc này Huyết Đại mới gật đầu một cái xem như không có gì. Lời giải thích này của hắn giống như lời hắn đã nói khi bị đám người kia khi dễ, nếu chỉ là trùng hợp thì nàng cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận hắn. Sau đó nàng giải huyệt đạo trên người hắn, bản thân mình thì tựa vào cây cột đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam tử sau khi được giải huyệt đạo xong thì liên tục nói cám ơn tiên nữ vì nàng đã không giết hắn, sau đó lại bắt đầu bận rộn bắt đầu xếp lại đống củi thành một cái giá, sau lại chạy ra ngoài hứng nước mưa về làm sạch con thỏ đã chết, rồi để lên đống lửa bắt đầu nướng. Không bao lâu sau lền có mùi thơm bay ra, xông vào mũi, mùi thịt thỏ nướng chín khiến người ta càng thêm đói bụng khó nhịn được.
Mùi thịt thơm bay đến khiến cho nàng không thể tiếp tục nghỉ ngơi được nữa, Huyết Đại liền mở mắt ra liếc nhìn nam tử vẫn còn đang chuyên tâm nướng thịt kia. Ngay sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không nhìn thêm cái nào nữa. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, đang lúc mơ mơ màng màng nàng liền cảm giác được có người đang dựa vào nàng, trong phút chốc nàng liền mở mắt ra. Tay nàng theo phản xạ giơ ra chế trụ cổ tay của người nọ, chỉ cần nàng dùng thêm chút lực là có thể phế đi cánh tay của hắn.
"Tỷ tỷ tha mạng !" Vì lo cho cái mạng nhỏ của hắn xém chút nữa là sẽ không thể giữ được nên đến hai chữ tiên nữ cũng không kịp nói ra.
"Ngươi lén lén lút lút là muốn làm cái gì?"
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta sợ tỷ đói bụng nên mới đến đưa đồ ăn cho tỷ." Nói xong liền lấy thịt thỏ đã được nướng vàng đang cầm trên tay mình đưa cho Huyết Đại, để chứng minh rằng hắn không có nói dối.
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Huyết Đại mới buông hắn ra. Thấy tính mạng của mình đã không còn nguy hiểm nữa hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như nhớ tới cái gì lại đem thịt thỏ đưa đến trước mặt Huyết Đại. ”Tiên nữ tỷ tỷ, thịt thỏ này là ta vừa mới nướng xong, người nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
"Ngươi tại sao lại đối tốt với ta như vậy?" Hắn không có việc gì mà lại ân cần, quan tâm nàng, vậy thì nếu không phải là có âm mưu gì thì cũng là đạo chích. Hơn nữa sự đề phòng trong lòng nàng vốn đã rất nặng, vì vậy nàng cũng không có tiếp nhận ý tốt của hắn.
"Nếu hôm nay tỷ không cứu ta, chỉ sợ ta cũng đã bị. . . Coi như đây là lời cảm tạ vì tỷ đã cứu ta đi. Ta cũng biết muốn trả lại ân cứu mạng thì chỉ một miếng thịt thỏ là không đủ, nhưng hiện tại ta không có đồng nào trong người nên cũng không thể làm bất cứ cái gì cho tỷ. Chờ sau khi ta trở lại kinh thành, ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp ơn của tiên nữ tỷ tỷ thật tốt."
Hắn nói hết sức thành khẩn, thái độ cũng không nhìn ra có chút giả dối nào, Huyết Đại hơi suy tư một chút, sau đó liền đưa tay nhận lấy thịt thỏ, nàng cũng đã sớm đói bụng, nếu hắn không có ý xấu gì, vậy thì nàng cũng không tiếp tục từ chối nữa.