Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
Trong lời nói của bà tất nhiên vẫn có yếu tố mèo khen mèo dài đuôi, nhưng đó cũng là lời thật lòng của bà. Bộ quần áo màu xanh này khi được mặc lên người vị công tử đây, thật cự là rất hợp. Không nói đến toàn bộ ưu điểm của bộ quần áo đều được triển lộ ra, mà là sự ăn khớp giữa bộ quần áo và bản thân con người tạo nên cũng rất hoàn mỹ.
"Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ nối xem, rốt cuộc ta mặc bộ đồ này nhìn có được không?" Mặc cho người khác nói như thế nào hắn đều không thèm để ý, chỉ cần có được sự khẳng định của người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Nhìn mái tóc đen nhánh không còn rối bù xù ở phía sau nữa, mà được cột lại gọn gàng ở sau ót, trên người vốn là một bộ đồ rách rưới, nay lại được đổi thành một bộ trường sam màu xanh, khiến cho cả người hắn tỏa ra khí chất xuất chúng giống như lờ vị lão bản kia kia đã miêu tả, toàn thân cao thấp đều rực rỡ hẳn lên. Hắn hiện giờ và lúc trước giống như hai người khác nhau, nếu không phải là giọng nói của hắn không thay đổi, thì ngay cả nàng cũng nghĩ đây là một người khác.
Nam tử không thấy nàng trả lời liền nhịn không được hỏi lại lần nữa, lúc này nàng mới phát giác được bản thân nàng đã luống cuống, cố gắng giả bộ quan sát lại hắn thêm một lần nữa, rồi mới gật nhẹ đầu: "Ừm, tạm được."
"Có thật không? Nếu Huyết Đại tỷ tỷ cũng nói được như vậy thì chọn cái này đi." Có được sự khẳng định của nàng khiến cho hắn vui vẻ như một đứa bé, vui mừng kéo tay nàng cười hì hì.
"Đây là bạc của ngươi." Đẩy tay của hắn ra, nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái coi như là cảnh cáo, sau đó ném bạc trong tay xuống rồi sải bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi hiệu may bọn họ lại tiếp tục bước vào một quán rượu. Mặc dù mấy ngày nay bọn họ đều ăn đồ nướng do Mạc Thanh Vân làm, tuy thức ăn hắn làm có mùi vị rất thơm, nhưng bởi vì không có gia vị, nên ăn nhiều cũng sẽ ngán. Nhưng bây giờ bọn họ cũng đang ở trong trấn rồi, vậy thì nên dứt khoát ăn một bữa thật ngon đi.
Sau khi ăn uống no nê xong, bọn họ lại tiếp tục lên đường mua mấy gói gia vị, nếu có những thứ này thì thức ăn do bọn họ làm, cũng có thể trở nên ngon miệng hơn rồi.
"Huyết Đại tỷ tỷ, chỗ trước mặt chính là Y cốc rồi, ngộ nhỡ vị Mạc Vấn tiền bối kia thật sự đã chết, vậy chẳng phải là chuyến đi này của tỷ trở thành công cốc rồi sao?"
Bọn họ đi thêm ước chứng mấy ngày đường, ruốt cuộc cũng đến được Y cốc trong truyền thuyết. Huyết Đại vốn có thể thi triển khinh công nhưng lại vướng cái tên trẻ con này, nên phải đi bộ. Vì vậy đã làm cho thời gian của nàng kéo dài đến tận bây giờ rồi, vậy mà hắn còn hỏi nàng tại sao phải đến Y cốc. Lúc trước hắn hỏi, nàng cũng chỉ phải trả lời lại hai chữ: xem bệnh, rồi Mặc Thanh Vân lại tiếp tục hỏi là bệnh gì, nhưng lại không có được câu trả lời của nàng. Bây giờ hắn lại tiếp tục hỏi, Huyết Đại cũng không định trả lời hắn.
Bọn họ tiếp tục tiến lên cho đến khi xuất hiện một tấm bia đá, phía trên có khắc hai chữ Y cốc, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ đề là: Mạc Vấn tiền bối đã qua đời, người tới xin mau trở về chỗ cũ. Nếu dám tự tiện xông vào, chắc chắn sẽ phải chết !
Huyết Đại thấy vậy không khỏi trầm tư, sau một khắc liền đưa ra quyết định, lại bị Mặc Thanh Vân đã bị nàng lãng quên ở một bên kéo lại : "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ không thể tiếp tục đi vào, tỷ không thấy phía trên viết gì sao? Sẽ chết đấy!."
"Buông ra!" Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn bàn tay đang níu lấy tay áo của nàng, sau đó một giọng nói lạnh lùng kèm theo một tia uy hiếp vang lên,
"Chúng ta vẫn không nên đi vào, Mạc Vấn tiền bối đã chết, nếu chúng ta tự tiện xông vào, nhất định sẽ mất mạng ."
Hắn quật cường kéo ống tay áo của nàng, vẻ lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả nói được, nhưng Huyết Đại cũng không thèm sự quan tâm của hắn. Nàng kéo tay đang nắm ống tay áo của mình ra, sải bước vào bên trong. Trong suy nghĩ của nàng, bất kể nàng làm cái gì, đều sẽ không bỏ giữa nửa chừng, nàng chính là loại người không đến bước đường cùng sẽ không bỏ cuộc, nếu như không nhìn cho rõ ràng nàng sẽ không cam lòng rời đi.
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
Trong lời nói của bà tất nhiên vẫn có yếu tố mèo khen mèo dài đuôi, nhưng đó cũng là lời thật lòng của bà. Bộ quần áo màu xanh này khi được mặc lên người vị công tử đây, thật cự là rất hợp. Không nói đến toàn bộ ưu điểm của bộ quần áo đều được triển lộ ra, mà là sự ăn khớp giữa bộ quần áo và bản thân con người tạo nên cũng rất hoàn mỹ.
"Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ nối xem, rốt cuộc ta mặc bộ đồ này nhìn có được không?" Mặc cho người khác nói như thế nào hắn đều không thèm để ý, chỉ cần có được sự khẳng định của người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Nhìn mái tóc đen nhánh không còn rối bù xù ở phía sau nữa, mà được cột lại gọn gàng ở sau ót, trên người vốn là một bộ đồ rách rưới, nay lại được đổi thành một bộ trường sam màu xanh, khiến cho cả người hắn tỏa ra khí chất xuất chúng giống như lờ vị lão bản kia kia đã miêu tả, toàn thân cao thấp đều rực rỡ hẳn lên. Hắn hiện giờ và lúc trước giống như hai người khác nhau, nếu không phải là giọng nói của hắn không thay đổi, thì ngay cả nàng cũng nghĩ đây là một người khác.
Nam tử không thấy nàng trả lời liền nhịn không được hỏi lại lần nữa, lúc này nàng mới phát giác được bản thân nàng đã luống cuống, cố gắng giả bộ quan sát lại hắn thêm một lần nữa, rồi mới gật nhẹ đầu: "Ừm, tạm được."
"Có thật không? Nếu Huyết Đại tỷ tỷ cũng nói được như vậy thì chọn cái này đi." Có được sự khẳng định của nàng khiến cho hắn vui vẻ như một đứa bé, vui mừng kéo tay nàng cười hì hì.
"Đây là bạc của ngươi." Đẩy tay của hắn ra, nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái coi như là cảnh cáo, sau đó ném bạc trong tay xuống rồi sải bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi hiệu may bọn họ lại tiếp tục bước vào một quán rượu. Mặc dù mấy ngày nay bọn họ đều ăn đồ nướng do Mạc Thanh Vân làm, tuy thức ăn hắn làm có mùi vị rất thơm, nhưng bởi vì không có gia vị, nên ăn nhiều cũng sẽ ngán. Nhưng bây giờ bọn họ cũng đang ở trong trấn rồi, vậy thì nên dứt khoát ăn một bữa thật ngon đi.
Sau khi ăn uống no nê xong, bọn họ lại tiếp tục lên đường mua mấy gói gia vị, nếu có những thứ này thì thức ăn do bọn họ làm, cũng có thể trở nên ngon miệng hơn rồi.
"Huyết Đại tỷ tỷ, chỗ trước mặt chính là Y cốc rồi, ngộ nhỡ vị Mạc Vấn tiền bối kia thật sự đã chết, vậy chẳng phải là chuyến đi này của tỷ trở thành công cốc rồi sao?"
Bọn họ đi thêm ước chứng mấy ngày đường, ruốt cuộc cũng đến được Y cốc trong truyền thuyết. Huyết Đại vốn có thể thi triển khinh công nhưng lại vướng cái tên trẻ con này, nên phải đi bộ. Vì vậy đã làm cho thời gian của nàng kéo dài đến tận bây giờ rồi, vậy mà hắn còn hỏi nàng tại sao phải đến Y cốc. Lúc trước hắn hỏi, nàng cũng chỉ phải trả lời lại hai chữ: xem bệnh, rồi Mặc Thanh Vân lại tiếp tục hỏi là bệnh gì, nhưng lại không có được câu trả lời của nàng. Bây giờ hắn lại tiếp tục hỏi, Huyết Đại cũng không định trả lời hắn.
Bọn họ tiếp tục tiến lên cho đến khi xuất hiện một tấm bia đá, phía trên có khắc hai chữ Y cốc, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ đề là: Mạc Vấn tiền bối đã qua đời, người tới xin mau trở về chỗ cũ. Nếu dám tự tiện xông vào, chắc chắn sẽ phải chết !
Huyết Đại thấy vậy không khỏi trầm tư, sau một khắc liền đưa ra quyết định, lại bị Mặc Thanh Vân đã bị nàng lãng quên ở một bên kéo lại : "Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ không thể tiếp tục đi vào, tỷ không thấy phía trên viết gì sao? Sẽ chết đấy!."
"Buông ra!" Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn bàn tay đang níu lấy tay áo của nàng, sau đó một giọng nói lạnh lùng kèm theo một tia uy hiếp vang lên,
"Chúng ta vẫn không nên đi vào, Mạc Vấn tiền bối đã chết, nếu chúng ta tự tiện xông vào, nhất định sẽ mất mạng ."
Hắn quật cường kéo ống tay áo của nàng, vẻ lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả nói được, nhưng Huyết Đại cũng không thèm sự quan tâm của hắn. Nàng kéo tay đang nắm ống tay áo của mình ra, sải bước vào bên trong. Trong suy nghĩ của nàng, bất kể nàng làm cái gì, đều sẽ không bỏ giữa nửa chừng, nàng chính là loại người không đến bước đường cùng sẽ không bỏ cuộc, nếu như không nhìn cho rõ ràng nàng sẽ không cam lòng rời đi.