Editor : Song Ngư nhi.
"Được, chỉ cần thần y đồng ý là được rồi, nhưng mà như vậy thì làm phiền thần y rồi." Mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ không từ bỏ, dù là chỉ có một ti hi vọng, nàng cũng phải thử một lần, nếu không làm sao nàng cam tâm được?
"Cô nương không cần phải khách khí, nhưng mà trước mắt ta còn có một bệnh nhân cần phải chữa trị kịp thời, vì vậy sẽ trì hoãn mấy ngày. Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Nếu là độc bình thường thì hắn không cần đến một khắc (15 phút) là có thể giải hết, nhưng mà độc trên người Mặc Thanh Vân tương đối bá đạo, hắn cần mấy ngày mới có thể hoàn toàn thanh trừ.
"Không thành vấn đề." Chỉ cần hắn đồng ý cùng nàng trở về thì được rồi, chỉ là trì hoãn mấy ngày mà thôi, nàng tin rằng Mân Côi có thể kiên trì được.
"Vậy thì tốt rồi, hiện giờ ta phải đi chữa trị cho bệnh nhân, mời cô nương đi theo ta, để ta an bài gian phòng để cô nương nghỉ ngơi. Cô đi đường lâu như vậy, chắc là đã rất mệt mỏi."
Hắn nhìn nàng, săn sóc nói, phải biết, được hắn đối xử như vậy thì nàng là người duy nhất, nhưng mà Huyết Đại lại không biết điều ấy. Từ trước tới giờ, danh tiếng của Mạc Vấn thần y rất tốt, đối với người tới xin chẩn bệnh thì dù là ai ông cũng không cự tuyệt, đương nhiên, nên nàng cho rằng là vì hắn là đồ đệ nên cũng thừa kế lòng dạ tốt bụng, nhiệt tình giúp người giống thần y Mặc Vấn.
Ở trong phòng trúc, Mặc Thanh Vân ở bên trong một mình, khi nhìn thấy hai người tới có Huyết Đại, thì hắn nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy, chạy như bay thẳng tới chỗ Huyết Đại.
"Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ làm ta lo chết đi được! Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ nữa !" Hắn vừa gặp lại đã òa lên khóc, Huyết Đại đã sớm thành thói quen nên cảm thấy bình thường, nhưng mà nam tử bên người nàng thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc nhìn Mặc Thanh Vân một cái, tiếp tục im lặng nhìn hắn biểu diễn.
"Ta không sao, nhờ có vị công tử tốt bụng này đã cứu ta, nếu không thì ta cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy."
Lời nói của nàng khiến mặt của Mặc Thanh Vân đen lại, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường rồi, ý vị không rõ nhìn nam tử mặc áo trắng một cái. Tốt bụng? Hắn thật sự không nhìn ra được hắn ta tốt bụng ở chỗ nào.
"Chỉ là nột cái nhấc tay thôi, cô nương không cần phải quá bận tâm." Trong lòng hắn hiểu ý tứ của Mặc Thanh Vân, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, còn cười như không cười nhìn lại hắn một cái, giống như nói: đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết giả bộ, bàn về thủ đoạn, Bản công tử không thua ngươi đâu!
"Thì ra là công tử cứu Huyết Đại tỷ tỷ, Thanh Vân xin thay mặt Huyết Đại tỷ tỷ cám ơn công tử, đợi ngày nào đó có cơ hội, người phải đến phủ ta làm khách đấy, ta nhất định sẽ khoản đãi người, để báo đáp ân tình của công tử."
Hắn cười hì hì nói xong lời này liền lôi kéo Huyết Đại vào nhà ngồi xuống, mà nam tử mặc áo trắng bị bỏ rơi ở ngoài thì mặt mày không vui nhìn chằm chằm cái kẻ giả ngây giả dại kia, kẻ vừa bảo sẽ khoản đãi hắn đâu rồi, còn dám nói chờ hắn đến phủ của mình, chờ xem hắn không đem phủ của hắn ta loạn đến gà bay chó sủa mới thôi!
"Không cần phải khách khí, đây là việc ta phải làm."
Hắn đi vào theo, tìm cái ghế ngồi xuống, thời điểm hắn nói câu này, trên mặt vẫn là cười dịu dàng, nhưng hắn biết, câu này của mình là cắn răng nghiến lợi mới nói ra được, không chỉ có hắn biết, ngay cả Mặc Thanh Vân cũng cảm thấy. Còn Huyết Đại bởi vì bị hai người, một trái một phải vây ở giữa nên không có chú ý tới.
Ở giữa hai người có mùi thuốc súng rất đậm, ngươi một cái ta một lời, ngấm ngầm trào phúng lẫn nhau, nhưng ở trong mắt Huyết Đại vẫn là trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Nàng thật không ngờ vị thần y dịu dàng này còn thân thiện như vậy, hắn lại có thể trò chuyện cùng đứa bé lớn xác ngốc này.
"Thần y, người không phải đã nói vẫn còn có bệnh nhân cần phải chữa trị sao?" Mới vừa rồi hắn nói muốn cho nàng gặp bệnh nhân kia của hắn, thế mà bây giờ, hắn lại ở chỗ này để nói chuyện phiếm với Mặc Thanh Vân. Vì nàng muốn sớm có thể trở về, nên mới lên tiếng nhắc nhở hắn.
Editor : Song Ngư nhi.
"Được, chỉ cần thần y đồng ý là được rồi, nhưng mà như vậy thì làm phiền thần y rồi." Mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ không từ bỏ, dù là chỉ có một ti hi vọng, nàng cũng phải thử một lần, nếu không làm sao nàng cam tâm được?
"Cô nương không cần phải khách khí, nhưng mà trước mắt ta còn có một bệnh nhân cần phải chữa trị kịp thời, vì vậy sẽ trì hoãn mấy ngày. Sẽ không có vấn đề gì chứ?" Nếu là độc bình thường thì hắn không cần đến một khắc ( phút) là có thể giải hết, nhưng mà độc trên người Mặc Thanh Vân tương đối bá đạo, hắn cần mấy ngày mới có thể hoàn toàn thanh trừ.
"Không thành vấn đề." Chỉ cần hắn đồng ý cùng nàng trở về thì được rồi, chỉ là trì hoãn mấy ngày mà thôi, nàng tin rằng Mân Côi có thể kiên trì được.
"Vậy thì tốt rồi, hiện giờ ta phải đi chữa trị cho bệnh nhân, mời cô nương đi theo ta, để ta an bài gian phòng để cô nương nghỉ ngơi. Cô đi đường lâu như vậy, chắc là đã rất mệt mỏi."
Hắn nhìn nàng, săn sóc nói, phải biết, được hắn đối xử như vậy thì nàng là người duy nhất, nhưng mà Huyết Đại lại không biết điều ấy. Từ trước tới giờ, danh tiếng của Mạc Vấn thần y rất tốt, đối với người tới xin chẩn bệnh thì dù là ai ông cũng không cự tuyệt, đương nhiên, nên nàng cho rằng là vì hắn là đồ đệ nên cũng thừa kế lòng dạ tốt bụng, nhiệt tình giúp người giống thần y Mặc Vấn.
Ở trong phòng trúc, Mặc Thanh Vân ở bên trong một mình, khi nhìn thấy hai người tới có Huyết Đại, thì hắn nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy, chạy như bay thẳng tới chỗ Huyết Đại.
"Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ làm ta lo chết đi được! Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ nữa !" Hắn vừa gặp lại đã òa lên khóc, Huyết Đại đã sớm thành thói quen nên cảm thấy bình thường, nhưng mà nam tử bên người nàng thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kinh ngạc nhìn Mặc Thanh Vân một cái, tiếp tục im lặng nhìn hắn biểu diễn.
"Ta không sao, nhờ có vị công tử tốt bụng này đã cứu ta, nếu không thì ta cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy."
Lời nói của nàng khiến mặt của Mặc Thanh Vân đen lại, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường rồi, ý vị không rõ nhìn nam tử mặc áo trắng một cái. Tốt bụng? Hắn thật sự không nhìn ra được hắn ta tốt bụng ở chỗ nào.
"Chỉ là nột cái nhấc tay thôi, cô nương không cần phải quá bận tâm." Trong lòng hắn hiểu ý tứ của Mặc Thanh Vân, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, còn cười như không cười nhìn lại hắn một cái, giống như nói: đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết giả bộ, bàn về thủ đoạn, Bản công tử không thua ngươi đâu!
"Thì ra là công tử cứu Huyết Đại tỷ tỷ, Thanh Vân xin thay mặt Huyết Đại tỷ tỷ cám ơn công tử, đợi ngày nào đó có cơ hội, người phải đến phủ ta làm khách đấy, ta nhất định sẽ khoản đãi người, để báo đáp ân tình của công tử."
Hắn cười hì hì nói xong lời này liền lôi kéo Huyết Đại vào nhà ngồi xuống, mà nam tử mặc áo trắng bị bỏ rơi ở ngoài thì mặt mày không vui nhìn chằm chằm cái kẻ giả ngây giả dại kia, kẻ vừa bảo sẽ khoản đãi hắn đâu rồi, còn dám nói chờ hắn đến phủ của mình, chờ xem hắn không đem phủ của hắn ta loạn đến gà bay chó sủa mới thôi!
"Không cần phải khách khí, đây là việc ta phải làm."
Hắn đi vào theo, tìm cái ghế ngồi xuống, thời điểm hắn nói câu này, trên mặt vẫn là cười dịu dàng, nhưng hắn biết, câu này của mình là cắn răng nghiến lợi mới nói ra được, không chỉ có hắn biết, ngay cả Mặc Thanh Vân cũng cảm thấy. Còn Huyết Đại bởi vì bị hai người, một trái một phải vây ở giữa nên không có chú ý tới.
Ở giữa hai người có mùi thuốc súng rất đậm, ngươi một cái ta một lời, ngấm ngầm trào phúng lẫn nhau, nhưng ở trong mắt Huyết Đại vẫn là trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Nàng thật không ngờ vị thần y dịu dàng này còn thân thiện như vậy, hắn lại có thể trò chuyện cùng đứa bé lớn xác ngốc này.
"Thần y, người không phải đã nói vẫn còn có bệnh nhân cần phải chữa trị sao?" Mới vừa rồi hắn nói muốn cho nàng gặp bệnh nhân kia của hắn, thế mà bây giờ, hắn lại ở chỗ này để nói chuyện phiếm với Mặc Thanh Vân. Vì nàng muốn sớm có thể trở về, nên mới lên tiếng nhắc nhở hắn.