Chẳng lẽ mình không ở đây mấy ngày, Mặc Thanh Vân đã làm gì nàng sao? Nghĩ đến đây, tâm của hắn liền không nhịn được co rút đau đớn.
Kỳ thật hắn vẫn luôn ở tại Lan quốc, nóng lòng muốn thấy nàng, hắn cũng đã mấy lần xông vào phủ Cửu hoàng tử nhưng đều bị Mặc Thanh Vân chặn lại bên ngoài.
Tùy tiện tìm một lí do muốn đuổi hắn đi, hắn mới không dễ bị lừa gạt như vậy, cơ hồ là cứ tới một lần là hai người lại giao thủ một lần, mà kết quả luôn là chính mình thảm bại.
Hắn đương nhiên không cam lòng, nhưng lại không đánh lại người ta, đành phải ẩn núp ở bên ngoài phủ, chờ thời cơ hành động.
Vừa vặn hôm nay Mặc Thanh Vân có việc xuất môn, đối phó với tên tiểu tử Kỷ Lân kia với hắn là một chuyện dễ dàng.
Nếu không phải hôm nay hắn lẻn vào được, thì làm sao biết được Đại Nhi sẽ phát sinh tình cảnh này, cái tên Mặc Thanh Vân chết tiệt, vốn cho là hắn là một chính nhân quân tử, lại không ngờ hắn đê tiện như vậy, nhốt Đại Nhi của hắn ở trong phủ không nói, còn không biết dùng phương pháp gì, khiến cho nàng không còn nhớ rõ hắn nữa.
Tay hắn gắt gao nắm chặt, chỉ tự trách mình tài nghệ không bằng người, nếu không nhất định sẽ cho tên âm hiểm kia một bài học.
"Đại Nhi, ta là Khuynh Thành, là phu quân của nàng, nàng không nhớ ra ta sao?"
Dạ Khuynh Thành có chút sốt ruột, cũng có chút lo lắng hỏi, hắn sợ nghe được câu trả lời của nàng, nếu như đúng là sự thật, hắn không biết mình có trụ được không.
"Phu quân? Ta hình như cũng có một cái phu quân...."
Nữ tử nghiêng đầu, cố gắng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói.
Dạ Khuynh Thành nghe vậy thì miễn bàn có bao nhiêu kích động, Đại Nhi vậy mà nhớ rõ hắn, nhưng câu tiếp theo của Tuyết Đại lại khiến hắn như rớt vào hầm băng. (khổ ca ==)
"Phu quân của ta là chủ nhân trong phủ này, là Cửu hoàng tử, hình như không phải là ngươi."
Nét mặt nữ tử khờ dại, trước đây chưa từng có trên người Tuyết Đại, nhưng lời nói lại khiến toàn thân hắn lạnh giá, chưa từng có một thời khắc nào khiến cho hắn cảm thấy khủng hoảng như bây giờ.
Nhưng không bao lâu hắn liền tỉnh táo lại, có chuyện hắn vẫn không hiểu.
Có thể xóa trí nhớ của một người, nhưng có thể làm thay đổi cả tính cách của người đó sao? Cực kỳ rõ ràng đây là không có khả năng, nhưng nữ tử trước mắt hắn lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác, chuyện này là sao?
"Nàng, tên của nàng là gì?" Hắn có chút khẩn trương hỏi.
"Phu quân nói cho ta biết ta tên là Tuyết Nhi." Nữ tử thành thật trả lời.
Tuyết Nhi, đó không phải là cái tên mà ngàn năm trước Tuyết Thiên luôn gọi Tuyết Đại đó sao?
"Vậy nàng có biết Tuyết Thiên không?"
Nếu không phải nàng mất trí nhớ thì làm sao sẽ nhận Mặc Thanh Vân là phu quân đây?
"Tuyết Thiên là ai, ta nên biết hắn sao?"
Cô gái nghiêng đầu hỏi, nét mặt ngây thơ không giống như là làm bộ.
Nếu như lúc trước hắn còn hoài nghi thì giờ phút này hắn đã hiểu rõ, nữ tử trước mắt là Tuyết Đại không sai, nhưng hắn không rõ, tới cùng là Mặc Thanh Vân đã dùng phương pháp gì, mà không chỉ khiến Tuyết Đại mất trí nhớ, còn thay đổi luôn cả tính tình, đây không phải chuyện dễ dàng, cho dù hắn có là thần Sáng Thế chí cao vô thượng cũng không có biện pháp khiến một người hoàn toàn thay đổi tính cách.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc đã đi tới.
"Ngươi tới làm gì?"
Mặc Thanh Vân vừa về phủ thì phát hiện có điểm không thích hợp, thấy Kỳ Lân bị thương thì biết ngay là Dạ Khuynh Thành lẻn vào, không kịp thay Kỳ Lân chữa thương liền vội vã chạy tới, may hắn tới kịp, nếu không chỉ sợ Tuyết Nhi đã bị tên kia mang đi.
Tuyết Đại vừa thấy Mặc Thanh Vân trở lại liền khẩn trương chạy về phía hắn, Mặc Thanh Vân tiến về phía trước một bước, ôm nàng vào trong lòng.
Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, tâm của hắn rốt cuộc kiên định, khi biết Dạ Khuynh Thành đến đây hắn bối rối rất lâu, chỉ sợ Tuyết Nhi nhớ ra được cái gì.
Một màn này làm đau mắt Dạ Khuynh Thành, nữ tử mình yêu say đắm đã quên mất hắn rồi thì không nói, bây giờ lại còn rúc vào lòng tình địch của hắn, cái này làm sao khiến hắn chịu được?
"Tuyết Thiên, rốt cuộc ngươi đã làm gì với Đại Nhi? Vốn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ ngươi lại tiểu nhân như vậy!"
Tuyết Đại biến thành cái bộ dáng này, nhất định hắn cũng không thoát khỏi liên quan, chính mình ngày đó không nên giao nàng cho hắn, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này.
Hiện tại nghĩ lại hắn vẫn hối hận, nếu ngày đó hắn không giao nàng cho Tuyết Thiên, nàng vẫn sẽ là nàng trước đây, sẽ không thay đổi xa lạ như vậy, càng sẽ không quên đi hắn, toàn bộ đều là do hắn gián tiếp tạo thành, là hắn sai.
"Ta có phải là chính nhân quân tử hay không không liên quan đến ngươi, hơn nữa Tuyết Nhi vốn là của ta, ngươi mới là người ngoài, cho nên hiện tại ngươi tốt nhất nhận rõ thân phận của mình, tiếp nhận sự thật đi."
Mặc Thanh Vân không chút biểu cảm nói xong, chỉ cần dám cướp đoạt Tuyết Nhi, hắn đều sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân giết tên kia, mà lần này sẽ không cho hắn cơ hội đầu thai chuyển thế. (... ấn tượng vs a này đã xuống âm vô cùng ==)
Trong lúc hai người đang chiến tranh hết sức căng thẳng, Tuyết Đại trong lòng Mặc Thanh Vân đột nhiên lấy tay đỡ trán, một bộ dáng cực kỳ mệt mỏi.
Mặc Thanh Vân thấy thế, quan tâm hỏi người trong lòng: "Tuyết Nhi, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tuyết Đại vỗ trán lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, có lẽ do ở bên ngoài quá lâu."
"Nếu là mệt thì ta đưa nàng trở về, bên ngoài gió lớn, ở lâu dễ bị phong hàn."
Mặc Thanh Vân vừa nói vừa cởi áo bào của chính mình, nhẹ nhàng choàng lên người nàng, đợi Tuyết Đại gật đầu đồng ý liền đỡ nàng về phòng, không thèm đếm xỉa đến Dạ Khuynh Thành đứng phía sau.
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong nội tâm Dạ Khuynh Thành ngũ vị tạp trần, không thể nói rõ là tư vị gì, nữ tử chính mình tâm tâm niệm niệm hiện giờ không nhớ mình, lại còn cùng nam nhân khác gắn bó kề cận bên nhau, một bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng người này khiến hắn làm sao tiếp nhận được?
Sau khi trở về phòng thì Tuyết Đại liền đuổi khéo Mặc Thanh Vân đi, còn mình thì một thân một mình ở trong phòng xem sách.
Mà Dạ Khuynh Thành thì tâm tình không tốt liền một mình đến tửu lâu mượn rượu giải sầu.
Giờ phút này bên cạn hắn đã có không ít vò rượu bị ném trên mặt đất, nhưng hắn vẫn còn thanh tỉnh, thậm chí là càng uống càng thanh tỉnh, càng thanh tỉnh lại càng đau.
"Chủ quán, cho thêm một vò rượu!"
Vươn tay lấy một vò rượu, ngửa cổ uống cạn, tiện tay ném cái vò không đi, lại gọi lão bản cho thêm vò nữa.
"Được, khách quan chờ chút, đến ngay đến ngay!"
Chủ quán vội vàng chạy đi lấy rượu, kiếm được tiền ai mà không muốn.
Không quá bao lâu, chủ quán liền đem một vò rượu Khai Phong đến trước mặt hắn, cúi đầu khom lưng nói một câu mời khách quan dùng liền lui xuống, tuy nam tử trước mắt này nhìn một cái là biết là người có tiền, nhưng hắn cũng không thể chỉ phục vụ một mình hắn được, trong điếm còn có nhiều khách nhân khác đang chờ.
Lão bản điếm vừa đi, không bao lâu lại có một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn.
"Cút ngay, đứng tới làm phiền ta!"
Tâm tình Dạ Khuynh Thành không tốt tưởng là chủ quán quay lại, vẻ mặt không kiên nhẫn quát lại.
Người nọ cũng không đi, ngược lại tiến thêm mấy bước.
"Lục Vương gia Hi quốc, nếu muốn đoạt lại người mình yêu thương thì thỉnh đi theo ta."
Âm thanh một nữ tử vang lên bên tai hắn, mà âm thanh này như có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời hắn vẫn chưa nghĩ ra là đã nghe ở đâu.
Dạ Khuynh Thành rót vào miệng một ngụm rượu lớn, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái áo đen che mặt, lạnh giọng khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Nữ tử này có bao nhiêu thực lực hắn liếc mắt một cái là nhìn ra, dùng một đầu ngón tay hắn cũng có thể nghiền nát nàng, làm sao có thể đấu được với Tuyết Thiên?
Đối với thái độ khinh thường của nam tử, nữ tử cũng không tức giận, giọng điệu nhàn nhạt nói tiếp: "Ta tất nhiên không có thực lực đối phó vớ thần Sáng thế, nhưng chủ nhân nhà ta có, hắn có thể giúp được ngươi, chỉ là ngươi có nguyện ý phối hợp hay không thôi."
Nghe nữ tử nói chuyện, như vậy chuyện của mình bọn họ cũng đã rõ như lòng bàn tay rồi.
Dạ Khuynh Thành không khỏi trầm tư một hồi, hắn đang nghĩ, trong thiên hạ còn có người nào có thể đối kháng với thần Sáng thế, nhưng hắn lật tung mọi ngóc ngách trong não cũng không tìm được chút manh mối.
"Điều kiện thế nào?"
Hắn mới không tin người nọ lại tốt bụng nhưu thế, nếu hắn có tâm tìm đến chính mình, nói như vậy nhất định là có chỗ cần ở mình, nếu không cũng không hao tổn tâm tư đến giúp mình.
Nữ tử nhíu mày, không ngờ hắn lại thẳng thắn đến vậy.
"Ta chỉ là người truyền tin, tình huống cụ thể thì chờ ta mang ngươi đi gặp chủ thượng mới biết được."
Nàng nói vốn là sự thật, tuy chủ nhân đối với nàng có chút đặc biệt, nhưng chuyện của hắn chưa bao giờ cho phép người khác hỏi tới, chính mình cũng nhiều lần bị phạt vì nhiều lời, nếu đã vậy mà còn không biết thân biết phận thì nàng đã sớm chết rất thảm.
"Dẫn đường."
Mặc kệ kết quả ra sao, vẫn còn tốt hơn là ngồi đây ngâm rượu, nói không chừng người nọ thật có năng lực hỗ trợ hắn cứu Đại Nhi ra, không thử làm sao biết?
Tiện tay lấy ra một tấm ngân phiếu để xuống bàn, liền đi theo nữ tử ra khỏi tửu lâu.
Vốn cho là nữ tử áo đen thần bí sẽ đưa mình tới một địa phương bí mật, lại không nghĩ nàng sẽ đưa mình tới nới trăng hoa ong bướm nổi tiếng nhất Lan quốc.
Chủ thượng của nàng là ai? Sao lại sắm vai là một kẻ háo sắc? Những thứ này vẫn còn là bí ẩn chờ hắn đi tìm lời giải.
Hắn vốn không muốn đi chõ mũi vào chuyện của người khác, cũng không quan tâm chuyện của người khác ra sao, nhưng việc này có liên quan đến Đại nhi, hắn không thể không thận trọng đối đãi.
Dạ Khuynh Thành một đường theo đuôi nữ tử áo đen, mãi đến khi bị mang tới một gian phòng xa hoa.
Quanh phòng tràn đầy oanh oanh yến yến, ca múa tưng bừng rất náo nhiệt, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì, đối với những mỹ nhân kia hắn không thèm ngó tới, chỉ đi thẳng về phía nam tử đang ngồi trên chủ tọa.
Nam tử ngồi trên chủ tọa giữa một rừng ong bướm có vẻ rất nhàn hạ, bên cạnh đều là mấy mỹ nữ tuyệt sắc, tuy là tuyệt sắc nhưng lại vẫn không bì kịp dung mạo của nam tử kia.
Nhóm mĩ nữ ân cần bóc nho, khiêu khích đưa đến bên môi nam tử, nam tử kia cũng không cự tuyệt nuốt vào, chọc cho một đám nữ nhân cười duyên liên tục, động tác trên tay càng thêm càn rỡ.
"Là ngươi?"
Dạ Khuynh Thành đi tới, híp mắt đánh giá nam tử trước mặt, người này hắn biết, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi. ( đố mn tên này là ai, 1 nv rất bất ngờ à nha ^^)
Nam tử cho mấy mỹ nhân bên cạnh lui xuống, ý bảo Dạ Khuynh Thành ngồi xuống nói chuyện.
Dạ Khuynh Thành tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, thần sắc không rõ nhìn nam tử lười biếng đối diện.
"Ta có thể giúp ngươi đoạt lại nàng, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Âm thanh lười biếng của nam tử truyền đến.
"Điều kiện gì?"
Hắn luôn thích người ngay thẳng như vậy, không cần quanh co lòng vòng lắm chuyện.
Chẳng lẽ mình không ở đây mấy ngày, Mặc Thanh Vân đã làm gì nàng sao? Nghĩ đến đây, tâm của hắn liền không nhịn được co rút đau đớn.
Kỳ thật hắn vẫn luôn ở tại Lan quốc, nóng lòng muốn thấy nàng, hắn cũng đã mấy lần xông vào phủ Cửu hoàng tử nhưng đều bị Mặc Thanh Vân chặn lại bên ngoài.
Tùy tiện tìm một lí do muốn đuổi hắn đi, hắn mới không dễ bị lừa gạt như vậy, cơ hồ là cứ tới một lần là hai người lại giao thủ một lần, mà kết quả luôn là chính mình thảm bại.
Hắn đương nhiên không cam lòng, nhưng lại không đánh lại người ta, đành phải ẩn núp ở bên ngoài phủ, chờ thời cơ hành động.
Vừa vặn hôm nay Mặc Thanh Vân có việc xuất môn, đối phó với tên tiểu tử Kỷ Lân kia với hắn là một chuyện dễ dàng.
Nếu không phải hôm nay hắn lẻn vào được, thì làm sao biết được Đại Nhi sẽ phát sinh tình cảnh này, cái tên Mặc Thanh Vân chết tiệt, vốn cho là hắn là một chính nhân quân tử, lại không ngờ hắn đê tiện như vậy, nhốt Đại Nhi của hắn ở trong phủ không nói, còn không biết dùng phương pháp gì, khiến cho nàng không còn nhớ rõ hắn nữa.
Tay hắn gắt gao nắm chặt, chỉ tự trách mình tài nghệ không bằng người, nếu không nhất định sẽ cho tên âm hiểm kia một bài học.
"Đại Nhi, ta là Khuynh Thành, là phu quân của nàng, nàng không nhớ ra ta sao?"
Dạ Khuynh Thành có chút sốt ruột, cũng có chút lo lắng hỏi, hắn sợ nghe được câu trả lời của nàng, nếu như đúng là sự thật, hắn không biết mình có trụ được không.
"Phu quân? Ta hình như cũng có một cái phu quân...."
Nữ tử nghiêng đầu, cố gắng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói.
Dạ Khuynh Thành nghe vậy thì miễn bàn có bao nhiêu kích động, Đại Nhi vậy mà nhớ rõ hắn, nhưng câu tiếp theo của Tuyết Đại lại khiến hắn như rớt vào hầm băng. (khổ ca ==)
"Phu quân của ta là chủ nhân trong phủ này, là Cửu hoàng tử, hình như không phải là ngươi."
Nét mặt nữ tử khờ dại, trước đây chưa từng có trên người Tuyết Đại, nhưng lời nói lại khiến toàn thân hắn lạnh giá, chưa từng có một thời khắc nào khiến cho hắn cảm thấy khủng hoảng như bây giờ.
Nhưng không bao lâu hắn liền tỉnh táo lại, có chuyện hắn vẫn không hiểu.
Có thể xóa trí nhớ của một người, nhưng có thể làm thay đổi cả tính cách của người đó sao? Cực kỳ rõ ràng đây là không có khả năng, nhưng nữ tử trước mắt hắn lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác, chuyện này là sao?
"Nàng, tên của nàng là gì?" Hắn có chút khẩn trương hỏi.
"Phu quân nói cho ta biết ta tên là Tuyết Nhi." Nữ tử thành thật trả lời.
Tuyết Nhi, đó không phải là cái tên mà ngàn năm trước Tuyết Thiên luôn gọi Tuyết Đại đó sao?
"Vậy nàng có biết Tuyết Thiên không?"
Nếu không phải nàng mất trí nhớ thì làm sao sẽ nhận Mặc Thanh Vân là phu quân đây?
"Tuyết Thiên là ai, ta nên biết hắn sao?"
Cô gái nghiêng đầu hỏi, nét mặt ngây thơ không giống như là làm bộ.
Nếu như lúc trước hắn còn hoài nghi thì giờ phút này hắn đã hiểu rõ, nữ tử trước mắt là Tuyết Đại không sai, nhưng hắn không rõ, tới cùng là Mặc Thanh Vân đã dùng phương pháp gì, mà không chỉ khiến Tuyết Đại mất trí nhớ, còn thay đổi luôn cả tính tình, đây không phải chuyện dễ dàng, cho dù hắn có là thần Sáng Thế chí cao vô thượng cũng không có biện pháp khiến một người hoàn toàn thay đổi tính cách.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc đã đi tới.
"Ngươi tới làm gì?"
Mặc Thanh Vân vừa về phủ thì phát hiện có điểm không thích hợp, thấy Kỳ Lân bị thương thì biết ngay là Dạ Khuynh Thành lẻn vào, không kịp thay Kỳ Lân chữa thương liền vội vã chạy tới, may hắn tới kịp, nếu không chỉ sợ Tuyết Nhi đã bị tên kia mang đi.
Tuyết Đại vừa thấy Mặc Thanh Vân trở lại liền khẩn trương chạy về phía hắn, Mặc Thanh Vân tiến về phía trước một bước, ôm nàng vào trong lòng.
Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, tâm của hắn rốt cuộc kiên định, khi biết Dạ Khuynh Thành đến đây hắn bối rối rất lâu, chỉ sợ Tuyết Nhi nhớ ra được cái gì.
Một màn này làm đau mắt Dạ Khuynh Thành, nữ tử mình yêu say đắm đã quên mất hắn rồi thì không nói, bây giờ lại còn rúc vào lòng tình địch của hắn, cái này làm sao khiến hắn chịu được?
"Tuyết Thiên, rốt cuộc ngươi đã làm gì với Đại Nhi? Vốn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ ngươi lại tiểu nhân như vậy!"
Tuyết Đại biến thành cái bộ dáng này, nhất định hắn cũng không thoát khỏi liên quan, chính mình ngày đó không nên giao nàng cho hắn, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này.
Hiện tại nghĩ lại hắn vẫn hối hận, nếu ngày đó hắn không giao nàng cho Tuyết Thiên, nàng vẫn sẽ là nàng trước đây, sẽ không thay đổi xa lạ như vậy, càng sẽ không quên đi hắn, toàn bộ đều là do hắn gián tiếp tạo thành, là hắn sai.
"Ta có phải là chính nhân quân tử hay không không liên quan đến ngươi, hơn nữa Tuyết Nhi vốn là của ta, ngươi mới là người ngoài, cho nên hiện tại ngươi tốt nhất nhận rõ thân phận của mình, tiếp nhận sự thật đi."
Mặc Thanh Vân không chút biểu cảm nói xong, chỉ cần dám cướp đoạt Tuyết Nhi, hắn đều sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân giết tên kia, mà lần này sẽ không cho hắn cơ hội đầu thai chuyển thế. (... ấn tượng vs a này đã xuống âm vô cùng ==)
Trong lúc hai người đang chiến tranh hết sức căng thẳng, Tuyết Đại trong lòng Mặc Thanh Vân đột nhiên lấy tay đỡ trán, một bộ dáng cực kỳ mệt mỏi.
Mặc Thanh Vân thấy thế, quan tâm hỏi người trong lòng: "Tuyết Nhi, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tuyết Đại vỗ trán lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, có lẽ do ở bên ngoài quá lâu."
"Nếu là mệt thì ta đưa nàng trở về, bên ngoài gió lớn, ở lâu dễ bị phong hàn."
Mặc Thanh Vân vừa nói vừa cởi áo bào của chính mình, nhẹ nhàng choàng lên người nàng, đợi Tuyết Đại gật đầu đồng ý liền đỡ nàng về phòng, không thèm đếm xỉa đến Dạ Khuynh Thành đứng phía sau.
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong nội tâm Dạ Khuynh Thành ngũ vị tạp trần, không thể nói rõ là tư vị gì, nữ tử chính mình tâm tâm niệm niệm hiện giờ không nhớ mình, lại còn cùng nam nhân khác gắn bó kề cận bên nhau, một bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng người này khiến hắn làm sao tiếp nhận được?
Sau khi trở về phòng thì Tuyết Đại liền đuổi khéo Mặc Thanh Vân đi, còn mình thì một thân một mình ở trong phòng xem sách.
Mà Dạ Khuynh Thành thì tâm tình không tốt liền một mình đến tửu lâu mượn rượu giải sầu.
Giờ phút này bên cạn hắn đã có không ít vò rượu bị ném trên mặt đất, nhưng hắn vẫn còn thanh tỉnh, thậm chí là càng uống càng thanh tỉnh, càng thanh tỉnh lại càng đau.
"Chủ quán, cho thêm một vò rượu!"
Vươn tay lấy một vò rượu, ngửa cổ uống cạn, tiện tay ném cái vò không đi, lại gọi lão bản cho thêm vò nữa.
"Được, khách quan chờ chút, đến ngay đến ngay!"
Chủ quán vội vàng chạy đi lấy rượu, kiếm được tiền ai mà không muốn.
Không quá bao lâu, chủ quán liền đem một vò rượu Khai Phong đến trước mặt hắn, cúi đầu khom lưng nói một câu mời khách quan dùng liền lui xuống, tuy nam tử trước mắt này nhìn một cái là biết là người có tiền, nhưng hắn cũng không thể chỉ phục vụ một mình hắn được, trong điếm còn có nhiều khách nhân khác đang chờ.
Lão bản điếm vừa đi, không bao lâu lại có một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn.
"Cút ngay, đứng tới làm phiền ta!"
Tâm tình Dạ Khuynh Thành không tốt tưởng là chủ quán quay lại, vẻ mặt không kiên nhẫn quát lại.
Người nọ cũng không đi, ngược lại tiến thêm mấy bước.
"Lục Vương gia Hi quốc, nếu muốn đoạt lại người mình yêu thương thì thỉnh đi theo ta."
Âm thanh một nữ tử vang lên bên tai hắn, mà âm thanh này như có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời hắn vẫn chưa nghĩ ra là đã nghe ở đâu.
Dạ Khuynh Thành rót vào miệng một ngụm rượu lớn, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái áo đen che mặt, lạnh giọng khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Nữ tử này có bao nhiêu thực lực hắn liếc mắt một cái là nhìn ra, dùng một đầu ngón tay hắn cũng có thể nghiền nát nàng, làm sao có thể đấu được với Tuyết Thiên?
Đối với thái độ khinh thường của nam tử, nữ tử cũng không tức giận, giọng điệu nhàn nhạt nói tiếp: "Ta tất nhiên không có thực lực đối phó vớ thần Sáng thế, nhưng chủ nhân nhà ta có, hắn có thể giúp được ngươi, chỉ là ngươi có nguyện ý phối hợp hay không thôi."
Nghe nữ tử nói chuyện, như vậy chuyện của mình bọn họ cũng đã rõ như lòng bàn tay rồi.
Dạ Khuynh Thành không khỏi trầm tư một hồi, hắn đang nghĩ, trong thiên hạ còn có người nào có thể đối kháng với thần Sáng thế, nhưng hắn lật tung mọi ngóc ngách trong não cũng không tìm được chút manh mối.
"Điều kiện thế nào?"
Hắn mới không tin người nọ lại tốt bụng nhưu thế, nếu hắn có tâm tìm đến chính mình, nói như vậy nhất định là có chỗ cần ở mình, nếu không cũng không hao tổn tâm tư đến giúp mình.
Nữ tử nhíu mày, không ngờ hắn lại thẳng thắn đến vậy.
"Ta chỉ là người truyền tin, tình huống cụ thể thì chờ ta mang ngươi đi gặp chủ thượng mới biết được."
Nàng nói vốn là sự thật, tuy chủ nhân đối với nàng có chút đặc biệt, nhưng chuyện của hắn chưa bao giờ cho phép người khác hỏi tới, chính mình cũng nhiều lần bị phạt vì nhiều lời, nếu đã vậy mà còn không biết thân biết phận thì nàng đã sớm chết rất thảm.
"Dẫn đường."
Mặc kệ kết quả ra sao, vẫn còn tốt hơn là ngồi đây ngâm rượu, nói không chừng người nọ thật có năng lực hỗ trợ hắn cứu Đại Nhi ra, không thử làm sao biết?
Tiện tay lấy ra một tấm ngân phiếu để xuống bàn, liền đi theo nữ tử ra khỏi tửu lâu.
Vốn cho là nữ tử áo đen thần bí sẽ đưa mình tới một địa phương bí mật, lại không nghĩ nàng sẽ đưa mình tới nới trăng hoa ong bướm nổi tiếng nhất Lan quốc.
Chủ thượng của nàng là ai? Sao lại sắm vai là một kẻ háo sắc? Những thứ này vẫn còn là bí ẩn chờ hắn đi tìm lời giải.
Hắn vốn không muốn đi chõ mũi vào chuyện của người khác, cũng không quan tâm chuyện của người khác ra sao, nhưng việc này có liên quan đến Đại nhi, hắn không thể không thận trọng đối đãi.
Dạ Khuynh Thành một đường theo đuôi nữ tử áo đen, mãi đến khi bị mang tới một gian phòng xa hoa.
Quanh phòng tràn đầy oanh oanh yến yến, ca múa tưng bừng rất náo nhiệt, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì, đối với những mỹ nhân kia hắn không thèm ngó tới, chỉ đi thẳng về phía nam tử đang ngồi trên chủ tọa.
Nam tử ngồi trên chủ tọa giữa một rừng ong bướm có vẻ rất nhàn hạ, bên cạnh đều là mấy mỹ nữ tuyệt sắc, tuy là tuyệt sắc nhưng lại vẫn không bì kịp dung mạo của nam tử kia.
Nhóm mĩ nữ ân cần bóc nho, khiêu khích đưa đến bên môi nam tử, nam tử kia cũng không cự tuyệt nuốt vào, chọc cho một đám nữ nhân cười duyên liên tục, động tác trên tay càng thêm càn rỡ.
"Là ngươi?"
Dạ Khuynh Thành đi tới, híp mắt đánh giá nam tử trước mặt, người này hắn biết, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi. ( đố mn tên này là ai, nv rất bất ngờ à nha ^^)
Nam tử cho mấy mỹ nhân bên cạnh lui xuống, ý bảo Dạ Khuynh Thành ngồi xuống nói chuyện.
Dạ Khuynh Thành tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, thần sắc không rõ nhìn nam tử lười biếng đối diện.
"Ta có thể giúp ngươi đoạt lại nàng, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Âm thanh lười biếng của nam tử truyền đến.
"Điều kiện gì?"
Hắn luôn thích người ngay thẳng như vậy, không cần quanh co lòng vòng lắm chuyện.