Mũi tên xuyên vào vai trái của Thanh An khiến nàng ta ngã xuống ngựa.
Tên áo đen thấy vậy cũng rời đi ngay để tránh bị phát hiện.
Mô U Minh nhảy xuống ngựa, chạy đến bên Thanh An đỡ:
" Thanh An, tỉnh dậy, Thanh An,......"
Nàng ta đau đớn mở mắt, giọng nói thều thào:
" Chủ tử, Thanh......An mệt rồi, có.....!có lẽ s...sau này thuộc hạ không theo phục mệnh người được nữa rồi.
"
Mộ U Minh bế nàng ta dậy, lao như bay:
" Ngươi câm miệng cho ta, ngươi sẽ không sao, tốt nhất là ngươi nên giữ mạng của mình, nếu không ta sẽ git chết ngươi, ngươi nghe rõ lời vản vương nói hay chưa?"
Thanh An không nói gì cả, nhìn hắn rồi ngất lịm đi.
Mộ U Minh cho toàn quân rút vào thành, ra lệnh:
" Đi tìm đại phu đến đây mau lên.
"
" Vâng thuộc hạ tuân mệnh.
"
Thanh An được Mộ U Minh bế vào phòng, nàng ta mặt mũi nhợt nhạt không có một chút sức sống nào cả, chỉ có một từ để hình dung nàng ta lúc này " thảm ".
Đại phu đang bắt mạch, các cơ trên mặt ông ta nhăn hết lại, mỗi vị tướng sĩ canh ở bên, lo lắng cho nàng ta.
Mộ U Minh thì không nói gì cả, ngồi im như bức tượng băng không cảm xúc, nhưng thực chất đó chỉ là bề ngoài, lúc này trong tâm hắn cũng xao động.
Hắn cảm thấy bất lực, vì người nằm trên giường lúc này là hắn không phải Thanh An.
Đại phu đứng dậy, lắc đầu:
" Tiểu thư bị trúng cổ độc rồi.
Độc này một khi đã mắc phải thì chỉ có đau đớn, nó không khiến người trúng phải chết ngay, mà nó sẽ ăn dần dần vào xương, sống không bằng chết.
Nếu muốn cứu sống nàng thì phải tìm người hạ cổ lấy thuốc giải trong vòng nửa tháng.
Nếu không tìm thấy thì phải tìm người có ý thuật cao minh biết giải độc, nhưng những người này hiếm lắm."
......................!
Tửu lầu Nhất Tiếu, nơi xa hoa nhất thành Trường An.
Theo lời đồn của người dân ở đây thì người lập nên tửu lâu này là người của hoàng thất, cho nên từ khi xây dựng nên chưa có một ai dám phá rối ở nơi này, ngay cả nhóm con cháu hoàng tộc dù có tôn quý cỡ nào, kiêu ngạo ra sao,khi bước vào đây đèu trở nên thành thật.
Lúc này, trong một gian phòng xa hoa tửu lầu Nhất Tiếu, Tưởng Lan Nguyệt đang trầm mặc, một thân bạch y cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo.
" Chủ tử người ngồi đây uống trà đã ba canh giờ rồi, rốt cuộc người muốn ở đây bao lâu nữa, ta đói quá rồi.
"
Tiểu toàn tử ai oán, hắn cứ ngỡ được đi ra ngoài là sẽ sung sướng ai ngờ đâu chỉ ngồi một chỗ ngắm chủ tử uống trà.
Nàng nghe thấy hắn nói thế đặt ly trà xuống bàn:
" Đói rồi? "
Tiểu toàn tử gật đầu nhìn nàng.
Nàng thấy vậy cũng không nói gì, đứng dậy rời khỏi tửu lầu.
Đi trên đường phố nhộn nhịp, Tưởng Lan Nguyệt thong thả hưởng thụ, đã bao lâu rồi nàng chưa ra khỏi phủ, không khí thật náo nhiệt.
" A, con chó nào đi đứng không có mắt đâm vào bổn thiếu gia thế này.
"
Ý Lan:
" Rõ ràng là ngươi đi đứng không cẩn thận đâm vào ta, đáng lẽ ngươi phải xin lỗi ta mới đúng.
"
" Hay cho một tiện nữ cũng dám bắt bổn thiếu gia đây xin lỗi, nhưng không sao nhìn ngươi cũng có nhan sắc theo ta về phủ, hầu hạ ta, sau này ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý đời đời không hết.
"
" Cút.
"
Tưởng Lan Nguyệt đứng đó khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn kẻ đang cản đường, ra oai với người của nàng, ánh mắt nàng sắc lạnh dừng lại trên mặt thiếu niên đang chửi Ý Lan.
Trong nháy mắt, thông tin về vị thiếu niên này xuất hiện trong đầu nàng.
Trang Mộ Thân, cháu trai Trang Vệ Lan, đệ nhất ăn chơi của hoàng thành, ỷ vào tiểu cô mình là quý phi trong cung, từ trước đến nay luôn ngang ngược, không để ai vào mắt.
" A, ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại tiểu thư phủ thừa tướng Tưởng Lan Nguyệt hay sao? Ha ha! " Hắn huýt sáo nhìn nàng với ánh mắt [email protected] đãng từ trên xuống dưới:
" Như thế nào? Thái tử từ hôn ngươi, Mộ U Minh đi chiến trận, ngươi lại muốn ra ngoài tìm nam nhân để thỏa mãn dc vọng hay sao? Chậc chậc, ta thấy nô tỳ của ngươi khá hợp mắt hay ngươi tặng ả cho ta đi.
"
Tiểu toàn tử tức giận:
" Cái thứ khốn khiếp nhà ngươi, ta phải đánh ngươi một trận mới được, dám sỉ nhục vương phi nhà ta, ngươi chán sống rồi phải không? "
Trang Mộ Thân:
" Cái tên nô tài nhà ngươi, chỗ chủ tử nói chuyện, ai cho phép cái miệng chó của ngươi xen vào.
"
Tưởng Lan Nguyệt:
" Người của ta, ngươi chưa có đủ tư cách quản, Tiểu toàn tử đánh hắn đi, nhìn chướng mắt.
"
" Vâng thuộc hạ tuân mệnh.
"
Tiểu toán tử tiến lại gần,đá hắn ngã lăn ra đất, hắn sợ hãi mồm chỉ biết kêu to, toàn bộ đường phố đều nghe thấy tiếng kêu thê thảm của hắn:
" Cô cô của bổn thiếu gia là sủng phi của đương kim thánh thượng, ngươi đánh ta, ngươi sẽ không được yên đâu.
"
Tưởng Lan Nguyệt:
" Ta chờ! "
Nàng khoanh tay ôm ngực, híp con mắt nhìn Mộ Thân đang đau đớn dưới đất, nụ cười tà mị bên môi càng lúc càng rõ, gương mặt thần thái đầy tự tin cao ngạo.
" Tiểu toàn tử xách hắn, ném về Trang gia đi! Còn nữa, ngươi nói với Trang gia chủ, Trang công tử ở giữa đường vô lễ với thị nữ của của ta, còn muốn làm nhục nàng ngay trên đường,cho nên ngươi mới phả đánh hắn.
Tuy nhiên vì hành động này của hắn đã khiến cho Ý Lan bé bỏng không khỏi sợ hãi tột độ, cho nên Trang gia phải bồi thường tổn thất tinh thần của nàng! Số tiền là vạn lượng hoàng kim mang đến Tưởng phủ.
"
Ý Lan, Tiểu toàn tử, người dân vây quay chợn mắt há mồm nghe lời nói của Tưởng Lan Nguyệt.
Vô sỉ! Cực kì vô sỉ! Rõ ràng nàng sai ngươi đánh hắn thảm hại như vậy còn chưa đủ, giờ lại còn đòi bồi thường.
Còn cái gì mà tâm hồn nhỏ bé, mong manh dễ vỡ.
Một tiểu nha hoàn mà cũng dễ vỡ ư?
" Dạ, chủ tử.
"
Trang phủ
Trang đại nhân nhìn Trang thiếu được xách như con lợn chết ném vào cửa, ông ta tức giận nghiến răng ken két.
Tuy ông ta không có thiện cảm lắm với đứa cháu trai này,nhưng dù sao nó cũng là người Trang gia, bây giờ bị người ta đánh cho ra nông nỗi này, có khác gì là vả vào mặt ông đâu.
Chính vì như thế, ông nổi giận, gầm lên với Tiểu toàn tử:
" Tưởng phủ ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đánh cháu của lão phu như vậy? Mau kêu ả Tưởng Lan Nguyệt đến đây xin lỗi nếu không ta không để yên chuyện này đâu.
"
" Trang đại nhân, là do lệnh công tử vô lẽ với người của chủ tử trước, hơn nữa còn ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm nhục nàng.
Hơn nữa nàng còn là con gái đã bao giờ chịu ủy khuất như này đâu? Hiện giờ tâm hồn nàng đang chịu tổn thương nặng nề, cho nên tiểu thư sai ta bảo với ngài, hãy chuẩn bị một vạn lượng hoàng kim làm phí tổn thất tinh thần này.
"
Trang Duẩn tức giận thiếu chút nữa là phun máu ngất ngay tại chỗ, mặt mày sửng sốt, chân không đứng vững, lảo đảo vài cái mới chống đỡ để không té ngã.
" Các ngươi chờ đó, chuyện này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
"
Thật đúng là vô li sỉ mà, cháu trai mình bị bọn họ đánh cho thảm hại thế này mà chúng còn bắt ông bồi thường tổn thất tinh thần.
" Lời của ta đã truyền xong, giờ ta phải trở về báo cáo với chủ đại nhân hãy chuẩn bị tiền mang đến phủ Thừa tướng đi.
"
Tiểu toàn tử nói hiên ngang lẫm liệt làm cho Trang Duẩn tức càng thêm tức, thiếu chút nữa là lăn ra đất, ông ta cắn răng:
" Đươc! Bây giờ ta đến phủ Thừa tướng, để ta xem Tưởng phu nhân nói gì về việc này, hừ! "
Dứt lời ông ta dùng sức phất vạt áo, xoay ngươi bỏ đi..