Trên đường phố nào nhiệt vô cùng.
Đám người Tưởng Lan Nguyệt vừa đi ra khỏi khách đim, liền chạm mặt Mộ Thân, đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện, thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Vừa nhìn thấy Trần Oanh Kiều bước ra, ánh mắt hắn chứa đầy sự ái mộ, nhìn chằm chằm nàng ta:
" Kiều nhi, nàng đừng bướng bỉnh nữa, ta biết ta sai rồi, nàng theo ta về nhà đi, mẫu thân đã đồng ý không ngăn chũng ta đến với nhau rồi, chỉ cần nàng đồng ý làm thiếp thôi.
"
Trần Oanh Kiều lạnh nhạt nói:
" Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn tin ngươi lần nữa hay sao, loại người hám danh hám lợi giống như mẫu thân ngươi làm gì có chuyện đồng ý dễ dàng như thế.
Kể cả có như thế ta cũng không đồng ý đâu, cuộc đời ta chỉ gả duy nhất cho người đàn ông, nhất phu,nhất thê.
"
" Kiều Kiều, mặc kệ mẫu thân không chấp nhận nàng đi chăng nữa, chỉ cần nàng đồng ý trở về, ủy khuất cho nàng làm thiếp mấy năm rồi ta sẽ cho nàng danh chính thất mà, ta sẽ đuổi ả kia đi.
" - ánh mắt Mộ Thân nôn nóng, lo lắng, hắn tiến lại gần tính kéo tay Trần Oanh Kiều.
Trần Oanh Kiều thấy vậy, liền lách người qua một bên tránh khỏi cánh tay của hắn.
" Cút! Loại nam nhân như ngươi á, thà bỏ đi cho chó làm đồ chơi còn hơn đưa ngươi vô lầu xanh.
"
Sau khi Trần Oanh Kiều nói xong liền chạy tới phía Tưởng Lan Nguyệt:
" Chủ tử, chúng ta mặc kệ hắn đi.
Chúng ta đi tiếp thôi.
"
" Chủ tử sao, sao nàng lại gọi Tưởng tiểu thư là chủ tử? Chẳng nhẽ nàng là nha hoàn phủ Tưởng thừa tướng hay sao? "
Tại sao Oanh Kiều lại là nha hoàn? Không có khă năng.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp ấy, khí chất ấy sao có thể cam tâm tình nguyện làm đại nha hoàn cơ chứ.
Không thể nào, nếu nàng là một đại tiểu thư dù gia cảnh có thấp kém một chút, có lẽ mẫu thân sẽ đồng ý.
Nhưng đằng này lại khác nàng lại là một nha hoàn.
" Liên quan gì đến ngươi?" Trần Oanh Kiều ném ánh mắt đầy khinh bỉ, chán ghét.
Hắn vò đầu bứt óc, làm thế nào để đoạt được Trần Oanh Kiều bây giờ.
Nếu nàng là nha hoàn của người khác hẳn có thể cướp được, đằng này lại rơi vào tay nữ ma đầu Tưởng Lan Nguyệt.
Đúng vậy, trong lòng hắn Tưởng Lan Nguyệt chính là một nữ ma đầu, không hợp ý đều có thể ra tay đánh người.
Nói đến Tưởng Lan Nguyệt, hắn đi tìm bóng dáng nàng, thấy nàng đang ngồi uống nước chè bên đường.
Dường như chả có điều gì khiến nàng bận tâm, tựa như vị thần không vướng chút bụi trần.
Hắn tiến lại gần Tưởng Lan Nguyệt, ngỏ lời:
" Tưởng cô nương, không biết người có thể cho ta chuộc giấy bán thân cho Kiều nhi hay không? "
Tưởng Lan Nguyệt vẫn ung dung, cầm chén trà trên tay, thong thả nhấp từng ngụm một.
" Ông chủ,trà ngon, nhưng chỗ ông chó sủa ồn quá.
"
Ông trủ bán trà lấy làm giật mình, chỗ ông lão bán đến nay đã ngót nghét hơn chục năm, lấy đâu là chó, mà vị cô nương lại nói như thế.
" Cô nương, ta ở đây bán chè đã lâu, làm gì có chó như lời cô nương nói.
"
Tiểu toàn tử cùng Ý Lan đứng bên cạnh Tưởng Lan Nguyệt cứ tủm tỉm cười.
Họ thấy tiểu thư nhà mình thâm thật.
" À, hóa ra ta nghe nhầm, lúc nãy ta nghe loáng thoáng có tiếng chó sủa, cứ tưởng chỗ ông nuôi chó, ta thành thành thật xin lỗi.
"
Ông chủ bán chè:
" Không sao, không sao,chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm!"
Trang Mộ Thân không nhịn được nữa, lớn tiếng quát, dường như hắn quên lúc trước hắn bị Tưởng Lan Nguyệt hành như thế nào:
" Tưởng Lan Nguyệt ngươi nói ai là chó hả? "
" Ngươi.
" - một chữ ngắn ngọn.
Hắn thật không ngờ nàng chỉ thẳng hắn mà nói không do dự một chút nào.
Hắn nghiến răng nghiến lợi tức tối.
Nếu như người khác nhìn thấy hắn thì sẽ vây quanh, có kẻ quỳ xuống ôm lấy đùi hắn nịnh bợ đủ kiểu, chỉ cần là thứ hắn muốn họ đều cung kính dâng hai tay lên, nhưng với người trước mặt hắn thì không bao giờ.
Thậm chí khi đối diện với nàng lòng hắn còn dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng.
Nhìn nàng chả khác gì diêm vương, chỉ trầu trực cướp đi mạng sống của hắn.
Mắt thấy Tưởng Lan Nguyệt chuẩn bị đứng dậy rời đi, hắn lấy hết dũng khí của mình, ngẩng cao đầu lên, tính bắt lấy cánh tay Tưởng Lan Nguyệt.
Trong lúc này, khuôn mặt tiểu toàn tử bỗng dưng thay đổi, môi mỏng phun ra một chữ.
" Cút!"
Tiểu toàn tử tiến lên đá hắn mất cái, máu từ miệng hắn phun ra, nhuộm đỏ cả một y phục, trông thảm hại vô cùng, khuôn mặt hắn dần trở nên trắng bệch như sắp chết.
Hắn tính muốn đứng lên, nhưng chưa kịp hành động, tiểu toàn tử đã lao nhanh tới chỗ hắn, nhấc bổng hắn lên trời rồi ném xuống đất một cách mạnh mẽ.
Hắn phun một ngụm máu tươi, rồi ngất ngay tại chỗ.
Hắn được gia đinh phủ Trang gia khiêng về.
...............!
Trên đường phố của thành Trường An bây giờ, một hình ảnh xinh đẹp hấp dẫn lực chú ý của mọi người nơi đây.
Nữ tử bạch y, khuôn mặt có chút tà mị, nàng là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành không ai có thể so bì.
Nhưng theo lý mà nói, Trần Oanh Kiều cũng được coi là một mỹ nữ nhưng khi đi cùng với Tưởng Lan Nguyệt, thì vẻ đẹp của cô bị lù mờ trước nàng.
Trong ngõ hẻm, mọi người đang tụ tập, lời qua tiếng lại, đặc biệt to hơn cả là tiếng nói ôn nhu của một vị công tử thế gia.
" Các vị, nha đầu này là Kim Châu, bị người ta sai khiến, cố ý khuyến rũ ta, không chỉ vậy, ả ta còn ăn cắp châu báu quý giá của phủ chúng ta.
"
Trình Du - đại thiếu gia Trình gia, gia tộc bán lụa lớn nhất kinh thành.
Trong mắt thế nhân, Trình Du là một vị công tử có nhân phẩm cao đẹp, văn võ song toàn.
Rất nhiều cô nương hâm mộ hắn.
Hiện giờ khi Trình Du nói, đáy mặt mọi người điều hiện lên vẻ không thể tin nổi, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn nha đầu mới chỉ có tuổi, xinh đẹp thế kia lại là một tên trộm cơ chứ?
Trong lòng mọi người đều nghĩ, nha đầu này thật không biết sống chết, dám xông trộm vào Trình gia trộm đồ.
Vân Lạc Phong nhìn thấy đứa bé gái kia thì không khỏi có chút chua xót, không khỏi liên tưởng tới mình trước kia.
Cô bất chi bất giác tiến lại gần trước bé gái ấy, đỡ bé gái đứng dậy trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.
" Bé gái, sao muội lại đi trộm đồ? "
Bé gái òa khóc khi nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Tưởng Lan Nguyệt.
" Muội không có lấy, muội thật sự không có lấy của huynh ấy mà.
"
" Ngoan đừng khóc nữa, giao chuyện này cho tỷ được không? "
Cô bé không nói gì cả, chỉ gật đầu với Tưởng Lan Nguyệt.
" Trình công tử, không biết vị tiểu muội muội này đã lấy gì của công tử? "
Trình Du nhìn thấy cô nương xinh đẹp trước mặt, hắn liền biết ngay là ai:
" Tưởng đại tiểu thư, hiểu lầm tất cả là hiểu lầm, ta không biết vị tiểu cô nương này là người của nàng.
Nếu ta biết trước thì đã không xảy ra chuyện bây giờ, ta thành thật xin lỗi.
"
Tưởng Lan Nguyệt nheo mắt, giọng nói lạnh lùng:
" Nếu như nàng không phải người quen của ta, ngươi sẽ hành hạ muội ấy hay sao? "
Trình Du ấp úng không biết trả lời thế nào cả, thật ra hôm qua khi hắn đang đi trên đường đụng phải nha đầu này.
Hắn rủ lòng thương đem nha đầu này về phủ làm nha hoàn, ai ngờ nhân lúc hắn không có nhà, nha đầu này liền đi ăn trộm.
Đến khi về phủ, thị nữ bên cạnh liền bẩm báo cho hắn biết.
Nên hắn mới đưa nha đầu này ra phố, cho nha đầu này bài học.
Ai ngờ gặp phải Tưởng Lan Nguyệt.
" Ta...!ta."
Tưởng Lan Nguyệ đứng dậy bế theo bé gái đã ngất trong lòng mình rời đi.
Tiểu toàn tử đến gần Trình Du đưa cho hắn một mảnh ngọc bích rồi rời đi luôn..