- Khả Lan, Thiên Lâm, 2 con cũng đã đến tuổi trưởng thành. Ba và mẹ rất muốn 2 con nương tựa nhau mà làm ăn._Huỳnh phu nhân nói với Khả Lan và Thiên Lâm khi cả 3 người đang ngồi trên bàn ăn gia đình.
- Con biết mà mẹ._Khả Lan chọc đũa trên mồm, nhướn người mỉm cười đáng yêu.
Huỳnh phu nhân đưa mắt qua Thiên Lâm, ý muốn nghe ý kiến.
- Con vẫn chưa thể quyết định.
Khả lan nghe vậy, lòng nặng trĩu, cắm cúi ăn cơm
- Thiên Lâm, Khả Lan thực sự chịu đựng vì con....con lại....._Huỳnh phu nhân thở dài
- Con no rồi._Thiên Lâm lau miệng, đẩy ghế rồi bỏ lên phòng.
Khả lan buông đũa, đôi mắt cô hồn. Huỳnh phu nhân cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa.
"cốc....cốc...."
- Là em, Thiên Lâm._Khả Lan lên tiếng
- Vào đi.
"Cạch"
Thiên Lâm đang ngồi trên bàn làm việc, anh viết lách gì đó rất chăm chú.
- Thiên Lâm, em muốn nói chuyện của chúng ta 1 chút với anh._Khả Lan ngồi xuống ghế, k nhìn Thiên Lâm, giọng nói buồn bã của 1 kẻ si tình.
- Anh đang bận, để khi khác._Thiên Lâm khẽ nói, gương mặt trắng bệnh chẳng còn chút linh khí.
- Thiên Lâm._Khả Lan đứng bật dạy đi đến chỗ bàn làm việc, hai mắt đẫm lệ từ bao giờ:"Rốt cuộc lí do là gì, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, đã đối xử tốt với em, xin anh đừng vô tâm lạnh nhạt với em.!!!"
- Khả Lan. Anh chẳng hề làm sai, là do lấn sâ....e về nhà đi, anh không muốn nhìn thấy em trong thời gian này._Thiên Lâm day thái dương đầy mệt nhọc.
- Anh....thay đổi, thay đổi 1 cách đáng ghét.
Khả Lan hét lên rồi chạy đi, nước mắt hòa vào không khí, buồn 1 cách khó tả.
Thiên Lâm thở dài:"là tại em lún sâu vào thứ vô hư này."
____________
Việt Nam
- Tada!!_Tôi bưng 1 đĩa sườn xào chua ngọt đặt ra bàn ăn trước sự tấm tắc khen ngợi của ba mẹ Lâm Phong.
- Nguyệt nhìn vậy mà nấu ăn trông ngon mắt quá. Không biết vị nó ngon đến mức nào ha?_Mẹ lâm Phong cười hiền hậu.
- Dạ?_Tôi cười hạnh phúc nhìn Lâm Phong đang đi đến với 1 món ăn khác.
- Mẹ, cô ấy có rất nhiều điểm xấu, mẹ đừng có vội khen._Lâm Phong không những nói đỡ mà còn nhạo báng tôi, tôi hận không thể nhét hết đống sườn nóng hổi vào miệng anh. Đáng ghét!
Khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn. Lâm Phong khẽ lên tiếng
- Ba, mẹ, hôm nay con đưa Nguyệt ra mắt nhà mình, ba, mẹ xem xét cho bọn con.
- Xem cái gì, con còn phải hỏi sao?_Mặt ba Lâm Phong nghiêm nghị
Không khí bỗng trùng xuống 1 cách lạ thường.
Sau đó bỗng ba Lâm Phong cười hớn hở:"Chứ các con nghĩ ta sẽ không đồng ý sao ha ha!!!"
Tôi khẽ bật cười, bố Lâm Phong vui tính quá.
Bữa cơm kết thúc, tôi cùng Lâm Phong lên phòng anh, đi ra ban công, cùng ngắm nghĩa bầu trời đêm lung linh huyền ảo.
Đôi mắt tôi long lanh chiếu sáng bởi vầng trăng ấng mát dịu.
Tôi được Lâm Phong ôm eo phía sau, cằm anh tựa vào vai tôi, hơi ấm nam tính phả lên tai, má, và cả cổ tôi nữa. Thực sự ấm áp và hạnh phúc.
- Lâm Phong.....em vẫn không thể ngờ, có 1 ngày, em và anh, lại đến với nhau.
- Anh cũng vậy, anh nghĩ chúng ta còn chưa vun đắp được nhiều tình cảm, sau này cùng cố gắng._Thiên Lâm khẽ hôn vào má tôi. Tôi khẽ cười :"Đáng ghét!"
- Nhưng mà Nguyệt này, anh vẫn không hiểu tại sao mà.....
- mà gì?
- Mà em lại xấu vậy ta? Anh lại có thể yêu cái xấu đó của em
Tôi nghiến răng beo vào cách tay đang ôm eo mình 1 cái
"A! đau!"
- Cho chừa, anh rất đáng ghét đó, anh chưa nghe sao, xấu nhưng kết cấu nó đẹp, hiểu không?_Tôi phụng phịu, bỗng sắc mặt trầm xuống. Phải, câu nói đó anh chưa nghe cũng đúng, bởi người nghe câu ấy, hiểu câu ấy chỉ có Thiên Lâm ngày đêm bên cạnh tôi quãng thời gian đó. Nghĩ lại bây giờ nó thật mờ ảo quá.
- Nguyệt, anh thực sự rất muốn làm con bố em...ax....lộn bố con em._Lâm Phong bật cười vui vẻ, anh thật sự buồn cười khi mình có thể ngu ngốc nói vậy
- Em cũng muốn làm con của mẹ anh...à k, ý em là mẹ của con anh._Tôi cố ý đá đểu
Lâm Phong bỗng cù tôi, tôi không chịu được cười khanh khách :"dừng, dừng lại!"
Không những không dừng, lâm Phong còn nhẹ nhàng hôn môi tôi, làn môi ấm áp và mềm mại khiến tôi dường như bỏ quên thế giới, hòa mình vào nụ hôn vô cùng hạnh phúc ấy.