Tòa nhà chung cư mười tầng lầu chìm khuất trong màn đêm dày đặc. Lác đác một vài căn phòng hướng ra ban công tỏa ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ. Thành phố bên ngoài bức tường vây quanh chung cư vẫn rộn ràng cuộc sống về đêm như nó vẫn luôn là như thế. Tại tầng 6 của chung cư, có một căn phòng đột ngột sáng lên, trông nó như đứa trẻ quậy phá thức dậy lúc nửa đêm trong khi những đứa trẻ khác đều đang say ngủ.
Rèm cửa của căn phòng được kéo ra, hiện lên giữa khung cửa sổ là một thiếu nữ trẻ ở độ tuổi hai mươi. Nàng có một gương mặt xinh đẹp, đường nét đâu đó vẫn còn sự ngây thơ, non nớt. Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của nàng, sẽ cảm thấy dường như thể xác và linh hồn của nàng không cùng một độ tuổi. Đôi mắt ấy thăm thẳm và bình lặng, tưởng như rất bình dị nhưng lại có một sức hút vô hình.
Nàng đặt bàn tay lên tấm kính lạnh lẽo, đôi mắt hướng nhìn về thành phố phía xa rực rỡ trong ánh đèn, lẩm bẩm với giọng nói đầy hoài niệm: “Cuối cùng thì, Trần An Nhiên ta đã trở lại.”
An Nhiên cố gắng hồi tưởng lại ký ức về thế giới này. Mặc dù đây là nơi nàng vẫn luôn khát khao, nhưng vì thời gian xa cách quá dài, nên cũng phải mất một hồi lâu nàng mới lôi được chúng ra trong ký ức phủ đầy bụi của mình.
Trần An Nhiên lúc này là linh hồn sống lại. Kiếp trước, nàng đã sống và chết một đời ở đây. Cuộc đời kiếp trước của nàng nói cẩu huyết cũng không hoàn toàn là cẩu huyết, nói bình thường thì cũng không đúng, nói là bấp bênh thì cũng có chút chút, nói chung là mỗi thứ một ít. Nàng là con gái trong một gia đình giàu có. Cuộc hôn nhân của cha mẹ nàng là một hồi trao đổi lợi ích. Nên hai người cũng không có tình cảm gì với nhau. Trước nàng có một anh trai, sau khi sinh ra nàng, cha và mẹ của nàng đã ly hôn. Mẹ nàng tái hôn với một người đàn ông có thế lực khác, bà không thích sinh con nữa nên giữa hai người họ chỉ có con trai của dượng với người vợ quá cố trước. Cha nàng là người thích công việc hơn phụ nữ, thậm chí còn hơn con cái, nên quanh năm suốt tháng cũng hiếm có khi thấy mặt ông ấy ở nhà.
Ngày còn bé, bà quản gia chăm sóc nàng luôn ôm nàng dỗ dành mỗi khi nàng khóc, bà nói: “Cha con bận trăm công nghìn việc, ông ấy vất vả đi làm để có tiền nuôi con. Mặc dù không ở bên con nhưng ông ấy thương con nhiều lắm.”
Lời nói ấy đã lừa gạt nàng một đời trước, đến tận trước khi chết nàng vẫn cho là như thế. Nhưng, có người cha nào nghe tin con gái mình qua đời mà sau khi chôn 3 ngày mới đến thăm mộ, và đến chưa đầy 2 phút, chưa thắp được nén nhang, chưa nói được một câu thương xót, liền quay lưng leo lên xe hơi đi thẳng khi nhận được cuộc gọi của khách hàng? Nàng lúc ấy cảm thấy thế nào nhỉ? Trái tim đau lắm, đau đến không thở nổi, nhưng linh hồn thì làm gì còn thở, cũng làm gì còn nước mắt… Nàng chỉ là chết lặng dõi nhìn chiếc xe lạnh lùng khuất dần phía xa.
Còn nàng vì sao mà chết? Kể ra thì câu chuyện cũng dài.
Nàng chết mơ mơ hồ hồ. (ʘ‿ʘ)
Kiếp trước nàng yêu một người. Cũng cho rằng người đó là yêu mình. Tên của hắn là Nguyễn Minh Đạt. Nhưng về sau mới biết hắn ta lấy tình cảm của nàng làm một hồi đánh cuộc. Sau khi biết, nàng cũng dứt khoát chia tay. Lúc đó nàng còn được hắn nói cho biết, hắn yêu là Phạm Ngọc Trà My.
Phạm Ngọc Trà My người này, nàng ta chuyển đến cùng trường nàng vào năm lớp 11 cấp ba. Sau đó không biết vì lý do gì mà hai bên gặp nhau liền thấy nhau không hợp mắt. Thực ra là do nàng ta đơn phương không hợp mắt. Về sau, nàng bị nàng ta gây quá nhiều rắc rối nên mới cảm thấy nàng ta thật đáng ghét. Nhưng vì sao bị ghét thì cho đến lúc này, nàng vẫn chưa rõ. Không lẽ đúng là vừa thấy mặt liền chán ghét nàng mà không có lý do? Nghe giống truyện tiểu thuyết quá nhỉ.
Thực ra nàng cảm thấy Trà My rất… ừm, đặc biệt. Nàng ta không chỉ có một người tình là Minh Đạt, mà còn rất nhiều người tình khác. Không phải là yêu người này xong, chia tay rồi yêu người kia, mà là yêu cùng một lúc. Cái thể loại mà người ta gọi là np gì gì đó.
Vốn nàng với nàng ta coi như nước sông không phạm nước giếng đi, nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì nàng luôn gặp rất nhiều tai nạn, mà suy nghĩ thủ phạm đều chỉ hướng Trà My. Nàng thân bại danh liệt, tiếng xấu lan khắp nơi. Cha đuổi nàng ra khỏi nhà vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân và công ty. Không một ai dám giúp đỡ nàng vì sợ thế lực đằng sau Trà My.
Cùng đường, nàng đến tìm anh trai. Điều không thể tin là anh trai nàng cũng là tình nhân của Trà My, hắn ngoảnh mặt làm ngơ khi nàng đến cầu xin sự giúp đỡ. Hắn ta còn nói, đây là điều nàng đáng phải chịu. Haha, nàng bây giờ nhớ lại thật cảm thấy lạnh cả tim. Có anh trai cũng như không có.
Sau đó, nàng chết. Thực ra cũng không phải cái kiểu chết thê thảm gì như mấy nữ phụ trong tiểu thuyết nàng từng đọc. Cái gì mà bị tra tấn đến chết, cái gì mà cưỡng hiếp đến chết rồi vất xuống biển làm mồi cho cá, v.v… đều là mây bay.
Nàng là bị người bắt đi, tiêm vào cơ thể một loại thuốc khiến nàng tê liệt không thể động đậy, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Bọn chúng đặt nàng trong một chiếc xe và để một chiếc xe khác lao đến với vận tốc kinh người.
Rầm một cái…
Sau đó nàng chết thôi. Làm quái gì có kỳ tích mà sống nổi. Cơ thể tê liệt thực ra cũng tốt, nàng chết mà không hề cảm thấy đau. Không biết Trà My nghĩ cái gì khi giết nàng kiểu này, hù dọa nàng trước khi chết nhưng thiện lương không muốn kẻ thù đau đớn? Nàng ta bị khùng đi?
Sau khi chết, linh hồn nàng chỉ quanh quẩn xung quanh mộ. Nàng không có hứng thú đi nhìn diễn biến tiếp theo cuộc sống của Trà My cùng với hậu cung của nàng ta. Chẳng may mà thấy hình ảnh giường chiếu của nàng ta thì mù mắt như chơi. Thực ra nàng cũng muốn đi trả thù, vì ai vô duyên vô cớ bị nhục mạ rồi giết mà không tức giận đâu. Nhưng một con ma như nàng, cầm đồ vật không được, nói cũng không ai nghe được, làm vẻ mặt dữ tợn để hù dọa cũng không ai thấy. Nàng cảm thấy làm ma thật con mẹ nó uất ức. ¬o( ̄- ̄メ)
Nàng không biết bản thân quanh quẩn bên mộ bao lâu, nhưng một ngày nọ, có một tiếng nói truyền đến. Giọng nói đó lạnh như băng và không có bất kỳ cảm xúc nào, không giống nam cũng không giống nữ. Sau này nàng mới biết nó là một hệ thống. Nó buộc định nàng làm ký chủ, yêu cầu nàng xuyên tới những thế giới khác nhau để thỏa mãn nguyện vọng của một người nào đó. Và khi đó, nàng cũng mới biết mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết. Thật dọa người! ヽ(`Д´)ノ︵ ┻━┻
Mơ mơ hồ hồ nàng liền cùng nó ký kết, rồi liên tục xuyên qua nhiều thế giới. Hệ thống nói với nàng, khi nàng hoàn thành nguyện vọng cho một số lượng người nhất định, nàng sẽ được quay về thế giới cũ.
Hiện tại nàng đã về rồi. Nàng quay lại chỉ vì một người: Vũ Đình Kiên Trung – người duy nhất trong kiếp trước luôn bên nàng, luôn tin tưởng nàng và thậm chí vì nàng mà chết. Nàng nợ hắn.
Còn những kẻ khác, thời gian dài quá trí nhớ nàng cũng quên bảy, tám phần rồi…
An Nhiên khép rèm lại, quay về giường. Nàng nên ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
“Trung, đợi ta…”
Tòa nhà chung cư mười tầng lầu chìm khuất trong màn đêm dày đặc. Lác đác một vài căn phòng hướng ra ban công tỏa ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ. Thành phố bên ngoài bức tường vây quanh chung cư vẫn rộn ràng cuộc sống về đêm như nó vẫn luôn là như thế. Tại tầng của chung cư, có một căn phòng đột ngột sáng lên, trông nó như đứa trẻ quậy phá thức dậy lúc nửa đêm trong khi những đứa trẻ khác đều đang say ngủ.
Rèm cửa của căn phòng được kéo ra, hiện lên giữa khung cửa sổ là một thiếu nữ trẻ ở độ tuổi hai mươi. Nàng có một gương mặt xinh đẹp, đường nét đâu đó vẫn còn sự ngây thơ, non nớt. Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của nàng, sẽ cảm thấy dường như thể xác và linh hồn của nàng không cùng một độ tuổi. Đôi mắt ấy thăm thẳm và bình lặng, tưởng như rất bình dị nhưng lại có một sức hút vô hình.
Nàng đặt bàn tay lên tấm kính lạnh lẽo, đôi mắt hướng nhìn về thành phố phía xa rực rỡ trong ánh đèn, lẩm bẩm với giọng nói đầy hoài niệm: “Cuối cùng thì, Trần An Nhiên ta đã trở lại.”
An Nhiên cố gắng hồi tưởng lại ký ức về thế giới này. Mặc dù đây là nơi nàng vẫn luôn khát khao, nhưng vì thời gian xa cách quá dài, nên cũng phải mất một hồi lâu nàng mới lôi được chúng ra trong ký ức phủ đầy bụi của mình.
Trần An Nhiên lúc này là linh hồn sống lại. Kiếp trước, nàng đã sống và chết một đời ở đây. Cuộc đời kiếp trước của nàng nói cẩu huyết cũng không hoàn toàn là cẩu huyết, nói bình thường thì cũng không đúng, nói là bấp bênh thì cũng có chút chút, nói chung là mỗi thứ một ít. Nàng là con gái trong một gia đình giàu có. Cuộc hôn nhân của cha mẹ nàng là một hồi trao đổi lợi ích. Nên hai người cũng không có tình cảm gì với nhau. Trước nàng có một anh trai, sau khi sinh ra nàng, cha và mẹ của nàng đã ly hôn. Mẹ nàng tái hôn với một người đàn ông có thế lực khác, bà không thích sinh con nữa nên giữa hai người họ chỉ có con trai của dượng với người vợ quá cố trước. Cha nàng là người thích công việc hơn phụ nữ, thậm chí còn hơn con cái, nên quanh năm suốt tháng cũng hiếm có khi thấy mặt ông ấy ở nhà.
Ngày còn bé, bà quản gia chăm sóc nàng luôn ôm nàng dỗ dành mỗi khi nàng khóc, bà nói: “Cha con bận trăm công nghìn việc, ông ấy vất vả đi làm để có tiền nuôi con. Mặc dù không ở bên con nhưng ông ấy thương con nhiều lắm.”
Lời nói ấy đã lừa gạt nàng một đời trước, đến tận trước khi chết nàng vẫn cho là như thế. Nhưng, có người cha nào nghe tin con gái mình qua đời mà sau khi chôn ngày mới đến thăm mộ, và đến chưa đầy phút, chưa thắp được nén nhang, chưa nói được một câu thương xót, liền quay lưng leo lên xe hơi đi thẳng khi nhận được cuộc gọi của khách hàng? Nàng lúc ấy cảm thấy thế nào nhỉ? Trái tim đau lắm, đau đến không thở nổi, nhưng linh hồn thì làm gì còn thở, cũng làm gì còn nước mắt… Nàng chỉ là chết lặng dõi nhìn chiếc xe lạnh lùng khuất dần phía xa.
Còn nàng vì sao mà chết? Kể ra thì câu chuyện cũng dài.
Nàng chết mơ mơ hồ hồ. (ʘ‿ʘ)
Kiếp trước nàng yêu một người. Cũng cho rằng người đó là yêu mình. Tên của hắn là Nguyễn Minh Đạt. Nhưng về sau mới biết hắn ta lấy tình cảm của nàng làm một hồi đánh cuộc. Sau khi biết, nàng cũng dứt khoát chia tay. Lúc đó nàng còn được hắn nói cho biết, hắn yêu là Phạm Ngọc Trà My.
Phạm Ngọc Trà My người này, nàng ta chuyển đến cùng trường nàng vào năm lớp cấp ba. Sau đó không biết vì lý do gì mà hai bên gặp nhau liền thấy nhau không hợp mắt. Thực ra là do nàng ta đơn phương không hợp mắt. Về sau, nàng bị nàng ta gây quá nhiều rắc rối nên mới cảm thấy nàng ta thật đáng ghét. Nhưng vì sao bị ghét thì cho đến lúc này, nàng vẫn chưa rõ. Không lẽ đúng là vừa thấy mặt liền chán ghét nàng mà không có lý do? Nghe giống truyện tiểu thuyết quá nhỉ.
Thực ra nàng cảm thấy Trà My rất… ừm, đặc biệt. Nàng ta không chỉ có một người tình là Minh Đạt, mà còn rất nhiều người tình khác. Không phải là yêu người này xong, chia tay rồi yêu người kia, mà là yêu cùng một lúc. Cái thể loại mà người ta gọi là np gì gì đó.
Vốn nàng với nàng ta coi như nước sông không phạm nước giếng đi, nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì nàng luôn gặp rất nhiều tai nạn, mà suy nghĩ thủ phạm đều chỉ hướng Trà My. Nàng thân bại danh liệt, tiếng xấu lan khắp nơi. Cha đuổi nàng ra khỏi nhà vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân và công ty. Không một ai dám giúp đỡ nàng vì sợ thế lực đằng sau Trà My.
Cùng đường, nàng đến tìm anh trai. Điều không thể tin là anh trai nàng cũng là tình nhân của Trà My, hắn ngoảnh mặt làm ngơ khi nàng đến cầu xin sự giúp đỡ. Hắn ta còn nói, đây là điều nàng đáng phải chịu. Haha, nàng bây giờ nhớ lại thật cảm thấy lạnh cả tim. Có anh trai cũng như không có.
Sau đó, nàng chết. Thực ra cũng không phải cái kiểu chết thê thảm gì như mấy nữ phụ trong tiểu thuyết nàng từng đọc. Cái gì mà bị tra tấn đến chết, cái gì mà cưỡng hiếp đến chết rồi vất xuống biển làm mồi cho cá, v.v… đều là mây bay.
Nàng là bị người bắt đi, tiêm vào cơ thể một loại thuốc khiến nàng tê liệt không thể động đậy, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Bọn chúng đặt nàng trong một chiếc xe và để một chiếc xe khác lao đến với vận tốc kinh người.
Rầm một cái…
Sau đó nàng chết thôi. Làm quái gì có kỳ tích mà sống nổi. Cơ thể tê liệt thực ra cũng tốt, nàng chết mà không hề cảm thấy đau. Không biết Trà My nghĩ cái gì khi giết nàng kiểu này, hù dọa nàng trước khi chết nhưng thiện lương không muốn kẻ thù đau đớn? Nàng ta bị khùng đi?
Sau khi chết, linh hồn nàng chỉ quanh quẩn xung quanh mộ. Nàng không có hứng thú đi nhìn diễn biến tiếp theo cuộc sống của Trà My cùng với hậu cung của nàng ta. Chẳng may mà thấy hình ảnh giường chiếu của nàng ta thì mù mắt như chơi. Thực ra nàng cũng muốn đi trả thù, vì ai vô duyên vô cớ bị nhục mạ rồi giết mà không tức giận đâu. Nhưng một con ma như nàng, cầm đồ vật không được, nói cũng không ai nghe được, làm vẻ mặt dữ tợn để hù dọa cũng không ai thấy. Nàng cảm thấy làm ma thật con mẹ nó uất ức. ¬o( ̄- ̄メ)
Nàng không biết bản thân quanh quẩn bên mộ bao lâu, nhưng một ngày nọ, có một tiếng nói truyền đến. Giọng nói đó lạnh như băng và không có bất kỳ cảm xúc nào, không giống nam cũng không giống nữ. Sau này nàng mới biết nó là một hệ thống. Nó buộc định nàng làm ký chủ, yêu cầu nàng xuyên tới những thế giới khác nhau để thỏa mãn nguyện vọng của một người nào đó. Và khi đó, nàng cũng mới biết mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết. Thật dọa người! ヽ(`Д´)ノ︵ ┻━┻
Mơ mơ hồ hồ nàng liền cùng nó ký kết, rồi liên tục xuyên qua nhiều thế giới. Hệ thống nói với nàng, khi nàng hoàn thành nguyện vọng cho một số lượng người nhất định, nàng sẽ được quay về thế giới cũ.
Hiện tại nàng đã về rồi. Nàng quay lại chỉ vì một người: Vũ Đình Kiên Trung – người duy nhất trong kiếp trước luôn bên nàng, luôn tin tưởng nàng và thậm chí vì nàng mà chết. Nàng nợ hắn.
Còn những kẻ khác, thời gian dài quá trí nhớ nàng cũng quên bảy, tám phần rồi…
An Nhiên khép rèm lại, quay về giường. Nàng nên ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
“Trung, đợi ta…”