An Nhiên tỉnh giấc khi có tiếng chuông điện thoại vang lên ing ỏi. Nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, mất một lúc mới nhớ ra nàng đã trở lại thế giới của mình từ tối hôm qua. Từ kiếp trước, sau khi buộc định với hệ thống, mỗi sáng thức dậy đều là trong thân xác một người khác, sống cuộc đời một người khác. Lâu lắm, lâu đến nỗi khi trở lại là chính mình, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Lắc nhẹ đầu, nàng phải tập thói quen với điều này thôi. An Nhiên đưa tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên những âm thanh chói tai. Nàng liếc nhìn màn hình, rồi khẽ nhíu mày. Trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Chồng yêu”.
Người mà kiếp trước được nàng ưu ái lưu cái tên gọi này còn ai khác ngoài tên Đạt khốn kiếp kia. An Nhiên hạ mí mắt trầm ngâm giây lát, rồi nàng bắt máy. Nàng chưa kịp cất lời, thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói nửa quen nửa lạ, chứa đầy sự bất mãn và không kiên nhẫn: “Cô đang làm cái quái gì vậy? Nằng nặc hẹn tôi cho bằng được rồi đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi. Tôi không có nhiều thời gian rảnh cho những việc xàm xí đâu. Cho cô 10 phút, còn không đến tôi sẽ về!”
Nói rồi không đợi nàng trả lời, hắn liền cúp máy.
An Nhiên: “…”
Kiếp trước nàng là bị lừa đá mới thích gã khốn này phải không. Nàng tự nhận mình không có máu M, một chút cũng không.
An Nhiên nhún vai đặt chiếc điện thoại xuống, nàng bây giờ cũng không phải là An Nhiên trước đây. Hắn muốn về, vậy về đi. Liền sau đó, nàng xoay người đi vào buồng vệ sinh. Thanh lý cơ thể sạch sẽ, nàng mới chậm rãi suy nghĩ đến hiện tại là thời điểm nào trong kiếp trước. Hình như lúc này, nàng và Minh Đạt vẫn còn quan hệ là người yêu. Mặc dù hắn luôn không cho nàng thái độ gì tốt đẹp, nhưng nàng khi đó vẫn nghĩ rằng hắn ngại ngùng.
Đi con bà nó cái ngại ngùng!
Mọi người xung quanh không biết là cười nhạo nàng bao nhiêu. An Nhiên đột nhiên không dám nhìn thẳng chính mình trong quá khứ. Thật sự là ngu như bò! Vỗ vỗ trán, hình như hôm nay là ngày kỷ niệm nửa năm quen nhau, nàng hẹn hắn đến nhà hàng mà hai người lần đầu gặp mặt vì muốn tạo cho hắn sự lãng mạn…
“Mà khoan… ngày kỷ niệm nửa năm quen nhau?” Nàng khẽ lẩm bẩm.
Hình như nàng quên điều gì đó? Cau mày suy nghĩ một lúc, rồi An Nhiên chợt mở to mắt. Ngay lập tức, nàng vội vàng sửa soạn chạy ra khỏi phòng. Nàng nhớ ra rồi, hôm nay…hôm nay cũng là ngày Trung bị người hãm hại mà không kịp cứu chữa, dẫn đến việc hắn bị tàn phế vĩnh viễn về sau.
Một chiếc xe hơi màu trắng lao ra khỏi cổng lớn của khu chung cư, người con gái trên xe hướng mắt về phía trước, ánh lên trong đôi mắt đẹp là sự kiên quyết và tỉnh táo.
“Một kiếp này, em sẽ không để anh ngồi trên xe lăn. Cũng tuyệt đối không để anh bị giết. Em xin dùng cả linh hồn mình thề với trời đất.”
Chiếc xe nhanh chóng lao nhanh ra khỏi phạm vi thành phố, hướng về phía dãy núi Mộc Bà. An Nhiên nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vác chiếc ba lô mà nàng đã chuẩn bị sẵn rồi lao nhanh về khu rừng ít người qua lại.
Nàng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay. Mất gần ba tiếng để đi từ trung tâm thành phố đến đây, nàng bây giờ cần tìm được người càng sớm càng tốt. An Nhiên tiến nhanh về phương hướng mà nàng suy đoán theo lời kể trước đây của Trung.
Nàng đặt bàn tay lên vị trí trái tim của mình: “Trung, kiếp trước anh nói, anh luôn tìm được em ở bất cứ nơi nào vì giữa chúng ta có thần giao cách cảm. Vậy thì lúc này, hãy để nó giúp em tìm được anh.”
Có lẽ là giữa hai người thực sự có thần giao cách cảm, cũng có lẽ lời kể trước đây của Trung đã giúp đỡ phần nào mà nàng đã tìm thấy hắn sau 1 tiếng đồng hồ lùng sục khắp nơi. Tuổi tác tinh thần của nàng sau khi xuyên qua nhiều thế giới vốn đã luôn bình tĩnh, nhưng lúc nhìn thấy thảm trạng của hắn, nàng thực sự tức giận muốn giết người.
“Trung…”
An Nhiên run giọng kêu lên. Trung lừa gạt nàng. Hắn đã nói hắn chỉ bị chặt đứt đôi chân. Đây mà chỉ là đôi chân sao? Cái cơ thể lẫn lộn máu tươi và thịt kia, ngay cả mạng sống còn không đảm bảo nữa là. Kiếp trước, hắn làm sao mà sống sót đến khi được cứu? An Nhiên thấy trái tim mình nhói đau liên hồi.
Bàng hoàng trong giây lát, nàng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Điều quan trọng lúc này là đưa hắn đi cứu chữa. An Nhiên biết một người có thể cứu hắn, tuy rằng là vô cùng chán ghét người đó, nhưng tình trạng của Trung lúc này không có kẻ đó là không xong.
Lúc này nàng có chút oán hận hệ thống. Nếu có nó ở đây, vết thương của Trung không là vấn đề gì. Nhưng từ lúc nàng sống lại, hệ thống không còn hồi đáp lại lời kêu gọi của nàng. Có lẽ xong những nhiệm vụ kia, nó và nàng cũng không còn bất kỳ liên hệ gì. Mặc dù biết cả hai sẽ phải tách ra, nhưng quãng thời gian dài ở chung với nhau khiến nàng bây giờ cảm thấy cô đơn và hụt hẫng.
Ở một nhà hàng nọ, trong căn phòng hoàng gia sang trọng, có một người đàn ông vô cùng điển trai. Nếu không phải sự khó chịu cùng chán ghét trong ánh mắt vô cùng rõ rệt, chắc sẽ là một hình ảnh nam thần hoàn mỹ.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, người đàn ông bắt máy trả lời, giọng nói lại vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với thái độ một giây trước: “My, anh nghe đây.”
“…”
“Được, anh đến ngay đây. Em chờ một lát.”
Cúp máy. Hắn liền đứng dậy sải bước nhanh ra cửa, không có chút gì lưu luyến. Nếu An Nhiên ở đây, nàng chắc chắn sẽ chẳng quan tâm mà nói: kịch bản cũng vẫn là như vậy a. Kiếp trước, nàng chuẩn bị bữa ăn và trang hoàng rất tỉ mỉ để Minh Đạt hắn cảm động, nhưng mọi thứ chưa kịp diễn ra thì hắn liền bị một cú điện thoại lôi đi mất. Đầu dây kia không ai khác ngoài Trà My.
--- -------Ta là đường phân cách xe chạy trên đường--- --------
Anh Khôi vừa hoàn thành thêm được một nghiên cứu của hắn. Hôm nay hắn không có ca trực tại bệnh viện, liền quyết định nghiên cứu tại phòng thí nghiệm riêng trong nhà. Nhưng tiếng chuônginh ỏi ngoài cửa khiến hắn khó chịu. Hắn đã yêu cầu người giúp việc hôm nay không cần tới làm phiền hắn. Thế thì kẻ ngoài kia là ai?
Mang tâm trạng khó chịu, Khôi bước nhanh ra mở cửa. Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức làm hắn muốn đóng cửa lại. Dường như biết hắn định làm gì, cô gái kia nhanh chóng đưa tay chặn cửa lại.
Nàng ngước lên nhìn hắn rồi nói: “Anh hai, cầu xin anh hãy giúp em…”
--- ------- --- --------
An Nhiên đứng tựa vào ban công nhìn ra xa. Mặc dù đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng với năng lực của Khôi, Trung chắc chắn sẽ được cứu. Nàng đương nhiên biết, ngoài Khôi, nàng không đủ tin tưởng giao Trung cho bất kỳ ai. Nhưng cứ hễ nhớ lại thái độ tàn nhẫn ngày xưa hắn đối với nàng, nàng không biết hắn có hết lòng chữa khỏi mọi di chứng của vết thương trên người Trung hay không.
“Cô cũng thật biết làm phiền người khác.”
Giọng nói dửng dưng vang lên sau lưng nàng. An Nhiên hít một hơi, quay lại bước vào phòng đối diện với hắn.
Nàng cúi đầu, chân thành nói: “Cám ơn anh đã chịu giúp đỡ.”
Khôi xoay hai cổ tay của mình để giảm bớt sự mệt mỏi, hắn liếc nhìn nàng. Đôi mắt lóe qua sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Cô dường như tin chắc tôi phẫu thuật thành công?”
An Nhiên trả lời không chút do dự: “Phải.”
Anh Khôi: “…Như vậy, tiếp theo…”
An Nhiên: “Là bàn đến chi phí. Em biết. Là bao nhiêu anh cứ nói.”
Anh Khôi: “…”
Khôi cảm thấy cô em gái này của hắn có gì đó thay đổi. Nàng có vẻ biết hắn đang nghĩ gì. Và trả lời nhanh gọn không lề mề. Nhưng lại khiến hắn cảm thấy cổ họng như bị chặn cái gì.
Suy nghĩ bâng quơ đó chỉ diễn ra trong chốc lát, hắn ngồi xuống bộ ghế sô pha trên ghế, tự rót trà uống, rồi nói: “Nếu như cô đã khẳng khái như thế, vậy thì đơn giản rồi, tổng cộng chi phí đã phẫu thuật và điều trị tạm thời là 200 triệu. À, về hậu phẫu, cô là muốn hắn ta chỉ cần đủ chức năng sinh hoạt, hay là muốn hoàn toàn lành lặn. Cái này thì giá cả khác nhau. Nếu chỉ cần…”
An Nhiên dứt khoát nói: “Hoàn toàn lành lặn.”
Anh Khôi ngả lưng ra phía sau, hai tay khoanh lại phía trước, mắt không ngừng theo dõi biểu cảm trên gương mặt nàng: “Nếu là vậy, chi phí tổng cộng là 1 tỉ 800 triệu. Đây là tôi nể mặt cô là em gái đã bớt rồi. Nhưng cô chắc chắn mình chi trả được chứ?”
An Nhiên hơi cúi đầu, nàng che dấu đôi mắt tràn ngập sự khinh thường và chế nhạo. Em gái? Mệt hắn còn nói được ra miệng. Cái giá trên là hắn nể mặt cô nên mới gấp đôi gấp ba lần lên đi?
Suy nghĩ thì suy nghĩ, nàng vẫn ngước lên nhìn hắn và đáp: “Được, em sẽ trả đủ. Nhưng hiện tại em không có sẵn số tiền đó. Cho em một thời gian, em sẽ mang chúng đến cho anh.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Một thời gian là bao lâu? Tôi không biết cô tính lúc nào sẽ trả. Nếu không có, tôi không chắc vết thương trên người gã đàn ông của cô sẽ tốt lên đâu.”
An Nhiên siết chặt tay. Hắn đe dọa nàng. Nàng không muốn khiêu khích hắn lúc này, bệnh tình của Trung còn cần đến hắn. Nghĩ thế, nàng nhìn thẳng vào hắn: “Vậy anh muốn thế nào? Em hứa sẽ đem tiền trả đầy đủ cho anh. Chỉ cần anh cứu chữa cho người đó. Em có thể viết giấy cam đoan.”
Anh Khôi im lặng một chốc, rồi trả lời: “Giấy cam đoan của cô đáng giá mấy đồng? Tôi không cần. Thế này đi, tôi sẽ ra một yêu cầu, và cô cần thực hiện nó. Tôi sẽ coi nó như là lãi suất trong thời gian đợi cô gom đủ tiền. Được chứ?”
“Yêu cầu?”
Anh Khôi: “Phải, yêu cầu. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như tôi sẽ ép cô làm điều gì đó vi phạm lẽ thường. Tôi là một bác sĩ, không phải một kẻ gian ác. Chắc chắn là một yêu cầu cô có thể thực hiện được. Thế nào?”
Thực ra nhà ngươi không phải đang hỏi ý kiến, mà là đang đơn phương áp đặt! An Nhiên rủa thầm hắn trong lòng. Nhưng lúc này nàng không có tư cách trao đổi ngang hàng với hắn, nên đành phải chấp thuận: “Tốt. Em đồng ý.”
An Nhiên tỉnh giấc khi có tiếng chuông điện thoại vang lên ing ỏi. Nàng ngẩn ngơ ngồi dậy, mất một lúc mới nhớ ra nàng đã trở lại thế giới của mình từ tối hôm qua. Từ kiếp trước, sau khi buộc định với hệ thống, mỗi sáng thức dậy đều là trong thân xác một người khác, sống cuộc đời một người khác. Lâu lắm, lâu đến nỗi khi trở lại là chính mình, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Lắc nhẹ đầu, nàng phải tập thói quen với điều này thôi. An Nhiên đưa tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên những âm thanh chói tai. Nàng liếc nhìn màn hình, rồi khẽ nhíu mày. Trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Chồng yêu”.
Người mà kiếp trước được nàng ưu ái lưu cái tên gọi này còn ai khác ngoài tên Đạt khốn kiếp kia. An Nhiên hạ mí mắt trầm ngâm giây lát, rồi nàng bắt máy. Nàng chưa kịp cất lời, thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói nửa quen nửa lạ, chứa đầy sự bất mãn và không kiên nhẫn: “Cô đang làm cái quái gì vậy? Nằng nặc hẹn tôi cho bằng được rồi đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi. Tôi không có nhiều thời gian rảnh cho những việc xàm xí đâu. Cho cô phút, còn không đến tôi sẽ về!”
Nói rồi không đợi nàng trả lời, hắn liền cúp máy.
An Nhiên: “…”
Kiếp trước nàng là bị lừa đá mới thích gã khốn này phải không. Nàng tự nhận mình không có máu M, một chút cũng không.
An Nhiên nhún vai đặt chiếc điện thoại xuống, nàng bây giờ cũng không phải là An Nhiên trước đây. Hắn muốn về, vậy về đi. Liền sau đó, nàng xoay người đi vào buồng vệ sinh. Thanh lý cơ thể sạch sẽ, nàng mới chậm rãi suy nghĩ đến hiện tại là thời điểm nào trong kiếp trước. Hình như lúc này, nàng và Minh Đạt vẫn còn quan hệ là người yêu. Mặc dù hắn luôn không cho nàng thái độ gì tốt đẹp, nhưng nàng khi đó vẫn nghĩ rằng hắn ngại ngùng.
Đi con bà nó cái ngại ngùng!
Mọi người xung quanh không biết là cười nhạo nàng bao nhiêu. An Nhiên đột nhiên không dám nhìn thẳng chính mình trong quá khứ. Thật sự là ngu như bò! Vỗ vỗ trán, hình như hôm nay là ngày kỷ niệm nửa năm quen nhau, nàng hẹn hắn đến nhà hàng mà hai người lần đầu gặp mặt vì muốn tạo cho hắn sự lãng mạn…
“Mà khoan… ngày kỷ niệm nửa năm quen nhau?” Nàng khẽ lẩm bẩm.
Hình như nàng quên điều gì đó? Cau mày suy nghĩ một lúc, rồi An Nhiên chợt mở to mắt. Ngay lập tức, nàng vội vàng sửa soạn chạy ra khỏi phòng. Nàng nhớ ra rồi, hôm nay…hôm nay cũng là ngày Trung bị người hãm hại mà không kịp cứu chữa, dẫn đến việc hắn bị tàn phế vĩnh viễn về sau.
Một chiếc xe hơi màu trắng lao ra khỏi cổng lớn của khu chung cư, người con gái trên xe hướng mắt về phía trước, ánh lên trong đôi mắt đẹp là sự kiên quyết và tỉnh táo.
“Một kiếp này, em sẽ không để anh ngồi trên xe lăn. Cũng tuyệt đối không để anh bị giết. Em xin dùng cả linh hồn mình thề với trời đất.”
Chiếc xe nhanh chóng lao nhanh ra khỏi phạm vi thành phố, hướng về phía dãy núi Mộc Bà. An Nhiên nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vác chiếc ba lô mà nàng đã chuẩn bị sẵn rồi lao nhanh về khu rừng ít người qua lại.
Nàng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay. Mất gần ba tiếng để đi từ trung tâm thành phố đến đây, nàng bây giờ cần tìm được người càng sớm càng tốt. An Nhiên tiến nhanh về phương hướng mà nàng suy đoán theo lời kể trước đây của Trung.
Nàng đặt bàn tay lên vị trí trái tim của mình: “Trung, kiếp trước anh nói, anh luôn tìm được em ở bất cứ nơi nào vì giữa chúng ta có thần giao cách cảm. Vậy thì lúc này, hãy để nó giúp em tìm được anh.”
Có lẽ là giữa hai người thực sự có thần giao cách cảm, cũng có lẽ lời kể trước đây của Trung đã giúp đỡ phần nào mà nàng đã tìm thấy hắn sau tiếng đồng hồ lùng sục khắp nơi. Tuổi tác tinh thần của nàng sau khi xuyên qua nhiều thế giới vốn đã luôn bình tĩnh, nhưng lúc nhìn thấy thảm trạng của hắn, nàng thực sự tức giận muốn giết người.
“Trung…”
An Nhiên run giọng kêu lên. Trung lừa gạt nàng. Hắn đã nói hắn chỉ bị chặt đứt đôi chân. Đây mà chỉ là đôi chân sao? Cái cơ thể lẫn lộn máu tươi và thịt kia, ngay cả mạng sống còn không đảm bảo nữa là. Kiếp trước, hắn làm sao mà sống sót đến khi được cứu? An Nhiên thấy trái tim mình nhói đau liên hồi.
Bàng hoàng trong giây lát, nàng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Điều quan trọng lúc này là đưa hắn đi cứu chữa. An Nhiên biết một người có thể cứu hắn, tuy rằng là vô cùng chán ghét người đó, nhưng tình trạng của Trung lúc này không có kẻ đó là không xong.
Lúc này nàng có chút oán hận hệ thống. Nếu có nó ở đây, vết thương của Trung không là vấn đề gì. Nhưng từ lúc nàng sống lại, hệ thống không còn hồi đáp lại lời kêu gọi của nàng. Có lẽ xong những nhiệm vụ kia, nó và nàng cũng không còn bất kỳ liên hệ gì. Mặc dù biết cả hai sẽ phải tách ra, nhưng quãng thời gian dài ở chung với nhau khiến nàng bây giờ cảm thấy cô đơn và hụt hẫng.
Ở một nhà hàng nọ, trong căn phòng hoàng gia sang trọng, có một người đàn ông vô cùng điển trai. Nếu không phải sự khó chịu cùng chán ghét trong ánh mắt vô cùng rõ rệt, chắc sẽ là một hình ảnh nam thần hoàn mỹ.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, người đàn ông bắt máy trả lời, giọng nói lại vô cùng dịu dàng, khác hoàn toàn với thái độ một giây trước: “My, anh nghe đây.”
“…”
“Được, anh đến ngay đây. Em chờ một lát.”
Cúp máy. Hắn liền đứng dậy sải bước nhanh ra cửa, không có chút gì lưu luyến. Nếu An Nhiên ở đây, nàng chắc chắn sẽ chẳng quan tâm mà nói: kịch bản cũng vẫn là như vậy a. Kiếp trước, nàng chuẩn bị bữa ăn và trang hoàng rất tỉ mỉ để Minh Đạt hắn cảm động, nhưng mọi thứ chưa kịp diễn ra thì hắn liền bị một cú điện thoại lôi đi mất. Đầu dây kia không ai khác ngoài Trà My.
--- -------Ta là đường phân cách xe chạy trên đường--- --------
Anh Khôi vừa hoàn thành thêm được một nghiên cứu của hắn. Hôm nay hắn không có ca trực tại bệnh viện, liền quyết định nghiên cứu tại phòng thí nghiệm riêng trong nhà. Nhưng tiếng chuônginh ỏi ngoài cửa khiến hắn khó chịu. Hắn đã yêu cầu người giúp việc hôm nay không cần tới làm phiền hắn. Thế thì kẻ ngoài kia là ai?
Mang tâm trạng khó chịu, Khôi bước nhanh ra mở cửa. Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức làm hắn muốn đóng cửa lại. Dường như biết hắn định làm gì, cô gái kia nhanh chóng đưa tay chặn cửa lại.
Nàng ngước lên nhìn hắn rồi nói: “Anh hai, cầu xin anh hãy giúp em…”
--- ------- --- --------
An Nhiên đứng tựa vào ban công nhìn ra xa. Mặc dù đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng với năng lực của Khôi, Trung chắc chắn sẽ được cứu. Nàng đương nhiên biết, ngoài Khôi, nàng không đủ tin tưởng giao Trung cho bất kỳ ai. Nhưng cứ hễ nhớ lại thái độ tàn nhẫn ngày xưa hắn đối với nàng, nàng không biết hắn có hết lòng chữa khỏi mọi di chứng của vết thương trên người Trung hay không.
“Cô cũng thật biết làm phiền người khác.”
Giọng nói dửng dưng vang lên sau lưng nàng. An Nhiên hít một hơi, quay lại bước vào phòng đối diện với hắn.
Nàng cúi đầu, chân thành nói: “Cám ơn anh đã chịu giúp đỡ.”
Khôi xoay hai cổ tay của mình để giảm bớt sự mệt mỏi, hắn liếc nhìn nàng. Đôi mắt lóe qua sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Cô dường như tin chắc tôi phẫu thuật thành công?”
An Nhiên trả lời không chút do dự: “Phải.”
Anh Khôi: “…Như vậy, tiếp theo…”
An Nhiên: “Là bàn đến chi phí. Em biết. Là bao nhiêu anh cứ nói.”
Anh Khôi: “…”
Khôi cảm thấy cô em gái này của hắn có gì đó thay đổi. Nàng có vẻ biết hắn đang nghĩ gì. Và trả lời nhanh gọn không lề mề. Nhưng lại khiến hắn cảm thấy cổ họng như bị chặn cái gì.
Suy nghĩ bâng quơ đó chỉ diễn ra trong chốc lát, hắn ngồi xuống bộ ghế sô pha trên ghế, tự rót trà uống, rồi nói: “Nếu như cô đã khẳng khái như thế, vậy thì đơn giản rồi, tổng cộng chi phí đã phẫu thuật và điều trị tạm thời là triệu. À, về hậu phẫu, cô là muốn hắn ta chỉ cần đủ chức năng sinh hoạt, hay là muốn hoàn toàn lành lặn. Cái này thì giá cả khác nhau. Nếu chỉ cần…”
An Nhiên dứt khoát nói: “Hoàn toàn lành lặn.”
Anh Khôi ngả lưng ra phía sau, hai tay khoanh lại phía trước, mắt không ngừng theo dõi biểu cảm trên gương mặt nàng: “Nếu là vậy, chi phí tổng cộng là tỉ triệu. Đây là tôi nể mặt cô là em gái đã bớt rồi. Nhưng cô chắc chắn mình chi trả được chứ?”
An Nhiên hơi cúi đầu, nàng che dấu đôi mắt tràn ngập sự khinh thường và chế nhạo. Em gái? Mệt hắn còn nói được ra miệng. Cái giá trên là hắn nể mặt cô nên mới gấp đôi gấp ba lần lên đi?
Suy nghĩ thì suy nghĩ, nàng vẫn ngước lên nhìn hắn và đáp: “Được, em sẽ trả đủ. Nhưng hiện tại em không có sẵn số tiền đó. Cho em một thời gian, em sẽ mang chúng đến cho anh.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Một thời gian là bao lâu? Tôi không biết cô tính lúc nào sẽ trả. Nếu không có, tôi không chắc vết thương trên người gã đàn ông của cô sẽ tốt lên đâu.”
An Nhiên siết chặt tay. Hắn đe dọa nàng. Nàng không muốn khiêu khích hắn lúc này, bệnh tình của Trung còn cần đến hắn. Nghĩ thế, nàng nhìn thẳng vào hắn: “Vậy anh muốn thế nào? Em hứa sẽ đem tiền trả đầy đủ cho anh. Chỉ cần anh cứu chữa cho người đó. Em có thể viết giấy cam đoan.”
Anh Khôi im lặng một chốc, rồi trả lời: “Giấy cam đoan của cô đáng giá mấy đồng? Tôi không cần. Thế này đi, tôi sẽ ra một yêu cầu, và cô cần thực hiện nó. Tôi sẽ coi nó như là lãi suất trong thời gian đợi cô gom đủ tiền. Được chứ?”
“Yêu cầu?”
Anh Khôi: “Phải, yêu cầu. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như tôi sẽ ép cô làm điều gì đó vi phạm lẽ thường. Tôi là một bác sĩ, không phải một kẻ gian ác. Chắc chắn là một yêu cầu cô có thể thực hiện được. Thế nào?”
Thực ra nhà ngươi không phải đang hỏi ý kiến, mà là đang đơn phương áp đặt! An Nhiên rủa thầm hắn trong lòng. Nhưng lúc này nàng không có tư cách trao đổi ngang hàng với hắn, nên đành phải chấp thuận: “Tốt. Em đồng ý.”