Lạc Ngải Vy một lần nữa tỉnh lại thì đã là buổi chiều, cô đưa mắt nhìn xung quanh không thấy ai trái tim có chút hụt hẫng cùng mất mát.
Cô đưa tay lấy ly nước được đặt trên đầu giường khẽ uống một ngụm lớn, cổ họng khô rát lúc đầu giờ đã dịu hơn một ít.
Hiện tại cô cũng không biết mình nên làm cái gì, rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Ánh chiều tà len lối chiếu vào phòng cô.
Lạc Ngải Vy lại cười, cô không biết vì sao mình lại thấy ấm áp như vậy.
Có lẽ ông trời cũng không quá bất công với cô, ít nhất cũng đem lại ấm áp cho một kẻ không ai cần như cô.
"Thẫn thờ như vậy, đang nghĩ gì sao?"
Tần Nghiên đột nhiên xuất hiện khiến cho Lạc Ngải Vy giật mình.
Cô quay lại chỗ phát ra giọng nói, thấy hắn đang dựa người vào cửa, hai tay khoanh lại nhìn cô mà đánh giá.
Lạc Ngải Vy nhanh chóng định thần lại, cúi đầu chào hắn một cái.
Trong đôi mắt hướng về cửa sổ, lời nói mềm mại không hết lời khen nhưng mang một chút cô đơn khó có thể nhận ra được.
"Không có gì, tôi chỉ thấy bên ngoài đó sắc trời có chút ấm áp lại đẹp đẽ đến lạ thường."
Tần Nghiên có chút thất thần, vừa rồi hắn bị cô thu hút ư.
Tần Nghiên nghĩ mình hôm nay có lẽ đã quá mệt nên mới bị như vậy, hắn không nói tiếng nào lại đi khỏi phòng cô.
Lạc Ngải Vy có chút buồn cười, bác sĩ ở đây cũng thật rảnh rỗi nhỉ.
Nhưng rất nhanh những suy nghĩ đó đã được vứt bỏ, Tần Nghiên quay lại trên tay lại cầm một hộp cháo, hắn đưa đến trước mặt cô.
Không cảm xúc nói:
"Ăn đi, cô từ lúc vào đến bây giờ vẫn chưa ăn gì.
Tối không muốn một lần nữa đem cô vào phòng cấp cứu đâu."
Lần này đến Lạc Ngải Vy bất ngờ, người đàn ông trước mặt tay đưa đồ cho cô mặt thì lại có hơi quay sang chỗ khác không biết né tránh điều gì.
Miệng thì định từ chối, nhưng tay lại nhanh hơn một bước mà tiếp nhận hộp cháo.
Cảm kích đáp một tiếng:
"Cảm ơn anh, bác sĩ Tần."
Ài, đúng là cái tay hư hỏng mà.
Cô đâu có muốn nhận đâu, nhưng vì bản thân đang mang bệnh tật, cái thân già trước tuổi này của cô đành phải mặt dày mà nhận đồ của người ta thôi.
Tần Nghiên nhận thấy cô đã lấy đồ trong tay nên đã rút tay tay về.
Trên khuôn mặt không chút biểu tình cũng không biết là đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng nói dễ nghe của hắn:
"Không có gì, ăn đi.
Tôi có việc nên đi trước."
"Anh đi thông thả."
Tần Nghiên quay người rời đi.
Ra tới bên ngoài, mặt hắn không hiểu sao lại có chút ửng đỏ.
Nghĩ đến cảm giác mềm mại khi bàn tay cô chạm vào tay hắn, một sự kích thích khiến tim hắn đập nhanh hơn một nhịp.
"Thật là điên mất, Tần Nghiên mày là đang bị cái gì vậy hả.
Tỉnh táo lại coi."
Tần Nghiên tự trách bản thân mình, hắn cảm thấy mình điên rồi.
Khi nãy hắn vừa mua cháo định đem sang phòng Kiều Doanh nhưng khi đi ngang phòng Lạc Ngải Vy không hiểu vì sao như có một thứ gì đó đang điều khiển hắn mà mở cửa phòng cô ra.
Có lẽ lúc hắn mở cửa Lạc Ngải Vy đang thất thần nhìn ra cửa sổ nên không để ý, còn hắn thì lại bị cô thu hút.
Nhìn thân hình nhỏ bé đang chìm trong thế giới riêng của mình, ánh mắt mang theo một sự cô đơn khó có thể diễn tả được.
Lại nụ cười đó, nụ cười thoải mái như đang hưởng thụ một thứ gì đó đã lâu rồi không cảm nhận được.
Hắn không hiểu, so với những lời đồn đại bên ngoài kia.
Lạc Ngải Vy thật sự rất khác, hắn cũng không phải là hoàn toàn tin vào những lời đồn kia, chỉ là lúc đó nghe Kiều Doanh than thở nói bị làm khó nên mới sinh ra một cảm giác chán ghét đối với Lạc Ngải Vy.
Nhưng có lẽ hắn nên điều tra lại rồi, thật là...!
Tần Nghiên tự vỗ vào trán của chính mình, bất lực mà lẩm bẩm:
"Lạc Ngải Vy, tôi thật sự tò mò về cô rồi.
Ài, làm sao đây, tôi có lẽ bị điên thật rồi."
Điên hơn nữa là đồ ăn mua cho Kiều Doanh lại vô thức đưa cho Lạc Ngải Vy rồi.
Bây giờ đồ cũng không còn thì biết giải thích ra sao đây.
Mặc kệ người bên ngoài có bao nhiêu phiền não, Lạc Ngải Vy trong phòng thì đang thưởng thức món cháo.
"Thật ngon!"
Lạc Ngải Vy cảm thán một tiếng, không biết là do cô đói hay là cháo ngon mà đã vài phút liền ăn hết cháo trong hộp.
Đưa tay thoả mãn xoa vào cái bụng vừa mới được lấp đầy.
Lâu rồi cô mới ăn no như vậy...!Cũng không biết là bao lâu nữa.
Cạch
Vú nuôi mở cửa bước vào sau lưng bà là Quý Bân trên tay đang cầm cả núi đồ.
"Tiểu Vy đã dậy rồi, có đói hay không.
Ta khi nãy vừa về nấu cho con vài món ăn.
Nào mau ăn một ít đi, cơ thể con không tốt nên bổ dưỡng nhiều có biết không."
Vú nuôi đi đến ngồi cạnh Lạc Ngải Vy, bà ở một bên dặn dò cô.
Lạc Ngải Vy lại nhìn xuống hộp cháo mình vừa mới ăn xong rồi lại nhìn Vú nuôi ngại ngùng mỉm cười:
"Con vừa mới ăn xong!"
Vú nuôi nhìn hộp cháo đã được ăn sạch cũng không trách gì Lạc Ngải Vy.
Bà mỉm cười hiền từ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.
Có chút đau lòng:
"Không sao, ăn rồi thì tốt.
Thật xin lỗi con, đều do ta không chăm sóc tốt cho con.
Để con phải ra nông nỗi như vậy, Tiểu Vy ông bà chủ nếu biết con bị như vậy chắc chắn sẽ trách phạt ta, càng sẽ đau lòng vì con hơn."
Quý Bân để trái cây cùng thức ăn ở trên bàn cách giường của Lạc Ngải Vy không xa.
Anh lại nhìn cô rồi tiếp lời Vú nuôi.
"Lạc bánh bao, em nhìn em xem.
Gầy gò như que tăm, hai chiếc má bánh bao bây giờ cũng không còn.
Em hành hạ bản thân mình như vậy, em có nghĩ đến mọi người vì em mà đau lòng như thế nào không."
Quý Bân thật tình là lo cho cô, anh với cô cũng coi như sống với nhau từ nhỏ đến lớn nên đối với Quý Bân, Lạc Ngải Vy là một tiểu công chúa mà anh phải bảo vệ suốt đời.
Lạc Ngải Vy ủy khuất, có chút ấy náy trả lời lại:
"Con xin lỗi mọi người, đã làm mọi người lo lắng như vậy.
Con...!con sẽ không như vậy nữa."
Vú nuôi trừng mắt với Quý Bân vì dám nói như vậy với Lạc Ngải Vy, nhưng lại nghe thiếu nữ nói bên tai mấy lời xin lỗi.
Tâm tình có chút vui mừng vỗ về cô:
"Không sao, con không sao là mọi người đã mãn nguyện rồi.
Tiểu Vy, sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho chúng ta biết.
Mọi người đều xem con là công chúa của mình, cũng xem con là người nhà mà cả đời này bọn ta phải bảo vệ.
Con có nhớ chưa?".