Đợi lúc hội thảo kết thúc thì cũng đã là giờ chiều.
Mặc Dương gặp Lạc Ngải Vy đang đứng đợi người đến đón.
Hắn sải từng bước dài đi đến cạnh cô, thân hình cao lớn phủ qua đầu nhỏ của Lạc Ngải Vy.
"Chuyện khi nãy, tôi xin lỗi."
Mặc Dương cũng không rõ tại sao mình lại nói như vậy với cô.
Lạc Ngải Vy nghe được giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại va vào lòng ngực cứng cáp của hắn.
Lạc Ngải Vy lui về sau, trấn an bản thân phải thật bình tĩnh.
"Không việc gì, đâu cần anh phải xin lỗi em."
Cho dù Mặc Dương có đối xử với cô như thế nào, nhưng Lạc Ngải Vy lại không thể chối bỏ tình cảm của mình dành cho hắn.
Mặc Dương hiểu ý gật đầu, hắn rất ghét nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh như không có chuyện gì này của cô.
Lại còn cái hành động tránh né kia nữa.
Mặc Dương đưa tay kéo cô lại gần đối diện với hắn.
Lạc Ngải Vy nhìn hắn, lại nhìn bàn tay đang chạm vào cô.
Nhắc nhở:
"Anh không phải nói là rất ghét bị em chạm vào sao? Nhưng hiện tại anh lại đang nắm tay em đấy."
Mặc Dương cũng kịp phản ứng mà bỏ tay cô ra.
Lạc Ngải Vy lại cười, một nụ cười như có như không.
Cô nói với giọng tự trách:
"Thật là, do em bất cẩn.
Mau đi rửa tay đi, nếu không anh sẽ bị vi khuẩn trên người em làm cho bệnh đấy."
Mặc Dương nghe Lạc Ngải Vy tự trách, hắn càng thấy mình quá đáng.
Vì sao chứ, hắn không phải không muốn chạm vào cô.
Nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn.
"Không sao, em hiểu.
Anh tiếp xúc với mọi người đều không sao, nhưng với em lại phát bệnh.
Em hiểu mà, lần sau em sẽ không đến gần anh nữa.
Yên tâm đi."
"Ừ!"
Lạc Ngải Vy đứng cách xa hắn một khoảng, cô nâng giọng hỏi:
"Sao vậy! Còn có chuyện gì cần em giúp à?"
"Không có!"
"Vậy...?"
"Mặc tổng, chúng ta đi được chưa?"
Lạc Ngải Vy còn muốn hỏi gì đó, một bóng dáng chạy lại đứng bên cạnh hắn mà hỏi.
Kiều Doanh vừa mới chạy nên có chút hụt hơi, Mặc Dương còn muốn nghe Lạc Ngải Vy nói gì đó.
Nên chỉ qua loa trả lời:
"Đợi một lát liền đi!"
Rồi lại nhìn cô, tựa như chờ thứ gì đó.
"Lạc tiểu thư khi nãy còn muốn nói gì?"
"À không, không có gì đâu.
Anh cứ đi đi, em đợi xe đến đón."
Mau đi đi, đừng đứng ở đây nữa.
Tim em sắp không trụ nổi nữa rồi.
Mặc Dương sắc mặt có vài phần không vui, nhưng nháy mắt lại trở về bình thường.
Vẫn như cũ đáp:
"Ừ!"
Kiều Doanh ở một bên nhìn thấy cô đang né tránh, trong lòng đắc ý.
Nhưng bên ngoài lại vờ như ngưỡng mộ chạy đến bên cạnh Lạc Ngải Vy, cầm tay cô lên hưng phấn hỏi:
"Lạc sư tỷ thật lợi hại.
Em nghe nói chị cùng với Kỷ tổng đang hợp tác dự án mới ở ngoại thành đúng không ạ.
Thật ngưỡng mộ chị, em cũng muốn được như chị."
Lạc Ngải Vy đưa ánh mắt đánh giá Kiều Doanh.
Lại nghe mấy lời khen đầy tính đâm chọt kia, khoé miệng cô hơi cong lên.
Đáp:
"Muốn như tôi cũng không khó, chỉ cần có đầu óc biết suy nghĩ là được.
Có khi cô lại hơn tôi không chừng."
Kiều Doanh đang nắm tay cô bỗng lực cô ta càng mạnh siết chặt tay Lạc Ngải Vy.
Nhưng lại mỉm cười ngượng ngùng với cô:
"Em xin lỗi, là do em không biết thân phận.
Lại ngu dốt không được thông minh xinh đẹp như chị."
Kiều Doanh buông tay cô ra, giọng nói ngày càng nhỏ lại có phần ủy khuất.
Lạc Ngải Vy cong khoé môi, tán thưởng:
"Sao cô lại biết hay vậy? Về mặt này tôi lại thấy cô thông minh hơn hẳn đấy."
"Câm miệng!"
Mặc Dương kéo Kiều Doanh dùng thân mình che chắn cô ta.
Trong lời nói có sát khí cảnh cáo.
Trái tim cô có chút thắt lại, lần nào hắn cũng dùng cách này để bảo vệ Kiều Doanh trước mặt cô.
"Vì sao? Em nói không đúng à."
"Cô rất thích làm người ta chán ghét mình?"
Ha, thích sao.
Có lẽ vậy, thích lắm đấy.
Thích đến nổi đến chính mình cũng không chịu được đây.
"Đúng vậy, em thích như vậy đấy.
Lạc Ngải Vy này không cần người khác thương hại."
Mặc Dương hạ tầm mắt, chế giễu:
"Vì cô chẳng đáng được thương hại!"
Mặc Dương nói dứt lời, nắm tay Kiều Doanh đi qua mặt cô.
Kiều Doanh vừa bước qua mặt Lạc Ngải Vy, lại cười một nụ cười đắc thắng.
Như đang muốn nói với cô gần, Lạc Ngải Vy cô mãi mãi là đứa chẳng ai cần.
Sao mình lại muốn giết người thế nhỉ, móc mắt sẽ là cảm giác như nào ta.
Chậc, thật là muốn làm người hiền lành chẳng phải việc dễ dàng gì.
Mặc Dương nắm tay Kiều Doanh đi khuất cô được một đoạn hắn buông tay ra.
Đạm bạc mà lên tiếng:
"Tôi cho người đưa em về! Lần sau gặp, hôm nay tôi có việc rồi."
Kiều Doanh không ngăn cản, gật đầu hiểu ý:
"Không cần phải đưa tôi về đâu, tôi tự đi được.
Cảm ơn lòng tốt của ngài, tạm biệt."
"Tiểu Doanh! Em đừng đem kiên nhẫn của tôi ra làm trò đùa.
Nhớ rõ, tôi chỉ thích những người nghe lời."
Kiều Doanh không chút sợ hãi hỏi lại:
"Tôi phải nghe lời anh sao?"
"Em thử nói không? Yên tâm, tôi hiểu rõ em là người như thế nào.
Cùng ngồi chung chiếc thuyền, đừng để tôi quăng em xuống chiếc thuyền đó.".