Một lúc sau cuối cùng cũng đã đến nhà của Tần Nghiên.
Hắn lại quay sang nhìn Lạc Ngải Vy đang ngủ ngon lành, bàn tay lại không kìm chế được mà đưa lên chạm vào chóp mũi của cô.
Cảm giác mịn màng truyền đến tay hắn, lại tiếp xuống vuốt ve một bên má của cô.
Càng chạm vào hắn càng thấy thích không thể nào thoát ra được.
Lúc ngủ đáng yêu như vậy, nhưng mở mắt thì tánh khi lại trái ngược hoàn toàn.
Có lẽ tôi nên tiêm cho em một liều thuốc an thần mỗi khi đến gặp tôi quá.
Reng...
Chuông điện thoại vang lên, Tần Nghiên giật mình rút tay lại.
Lạc Ngải Vy chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa sổ lại ngủ tiếp.
Tần Nghiên nhẹ nhàng lấy điện thoại trong túi của cô, nhìn dãy số trên màn hình lại quen thuộc như vậy nên ấn nút nghe.
"Alo?"
Mặc Dương ở đầu dây bên kia còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy tiếng nói của đàn ông.
Hơn nữa giọng nói này rất quen.
Tần Nghiên thấy người kia không trả lời thừa biết Mặc Dương đang bất ngờ tại sao hắn lại nghe máy của Lạc Sa.
Nhưng hắn cũng thắc mắc tại sao Mặc Dương lại gọi cho Lạc Sa vào giờ này? Chẳng phải cậu ta bảo rất ghét cô ấy sao.
"Alo!"
"Nghe?"
"Nghe cái đầu cậu, mẹ kiếp! Tần Nghiên cậu tại sao lại cầm máy của Lạc Ngải Vy vậy hả.
Cô ấy đâu rồi, mau đưa máy tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Mặc Dương tức giận quát vào điện thoại, hắn còn xém chút quăng điện thoại xuống đất rồi đấy.
Tần Nghiên đưa điện thoại ra xa vừa đủ nghe, nhíu mày không vui nói:
"Cậu học cái thói ồn ào này từ khi nào vậy?"
Lại nói tiếp: "Lạc Ngải Vy khi nãy bị thương tôi đem cô ấy đi chữa trị, bây giờ đang ngủ ở chỗ tôi."
Này, giải thích cái kiểu gì đây? Tần Nghiên nói như vậy chả khác gì bảo cô là tự nguyện ngủ cũng với hắn.
Hơn nữa cũng sẽ làm cho người khác hiểu lầm đấy biết không
Mặc Dương ở bên này sắc mặt tối đen, con ngươi hiện lên tia lửa.
Một tay siết chặt, nghiến răng nói:
"Cậu cút đi được rồi! Tôi sẽ qua đón cô ấy."
Tần Nghiên nhướn mày châm chọc: "Đã khuya như vậy Mặc tổng gọi điện cho người ta bây giờ lại muốn đón cô ấy đi.
Cậu là đang có ý gì Mặc Dương."
"Ý ở trong lời, cậu không nên biết nhiều.
Tôi sẽ qua đó đón cô ấy."
"Yên tâm, tôi sẽ không mở cửa."
"Cậu..."
Tút
Tần Nghiên không nghĩ ngợi gì liền ngắt máy, Mặc Dương bên đây đã muốn phát điên.
"Con mẹ nó! Tần Nghiên chết tiết này."
Tên đó ở cùng với cô ấy, hơn nữa bây giờ đã là đêm.
Cô nam quả nữ ngủ chung nói không xảy ra chuyện gì có quỷ nó tin.
Mặc Dương không dám nghĩ tiếp.
Nếu hắn biết Tần Nghiên làm gì cô hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho Tần Nghiên.
Đem hắn ra mà hành hạ đến vừa lòng mới thôi.
"Tần Nghiên! Cậu được lắm."
Còn phía Tần Nghiên thì hắn đã thành công bế cô lên giường của mình.
Lạc Ngải Vy mặc chiếc váy trễ vai lộ xương quai xanh cùng phần cổ xinh đẹp.
Hơn nữa đôi chân xinh đẹp có chút giới hạn về chiều dài của cô lại thu hút hắn.
Tần Nghiên cố nuốt nước bọt, mắt tránh chỗ khác nhưng vẫn không thành công.
Con mẹ nó! Cô như vậy cũng quá mê người đi, hơn nữa hắn cũng là đàn ông.
Nhìn thân thể cô như vậy, cổ họng có chút khô khan, yết hầu chuyển động lên xuống.
Hắn khổ sở lấy một tay che mặt, lẩm bẩm:
"Đã rồi! Mẹ nó, chưa chạm mà đã cương như vậy.
Đúng là không có tiền đồ."
Ai không có tiền đồ? Hắn bây giờ chỉ biết chịu đựng đứng đó nhìn Lạc Ngải Vy đang ngủ ngon trên giường.
Không phải là thuốc phiện nhưng mỗi lần tôi gặp em thì em lại vô tình bộc phát thứ quyến rũ chết người đó với tôi.
"Lạc Ngải Vy! Bây giờ tôi chỉ muốn đè em ở dưới thân, nghe em rên rỉ cầu xin tôi đấy có biết không."
Tần Nghiên quay người đi thẳng vào phòng tắm rồi ngâm mình trong nước lạnh.
Đến tận nửa tiếng sau hắn mới bước ra, cả người chỉ quấn mỗi khăn tấm ngang hông.
Tay đưa lên lau phần tóc.
Hắn thật sự không tin được mình cũng có ngày tự xử như thế này.
Cảm giác vừa khó chịu lại vừa kích thích...
Tần Nghiên lấy cho mình một bộ đồ ngủ vừa mặc vào xong tiến đến bên giường nằm ở một khoảng trống kế Lạc Ngải Vy.
Vừa nằm xuống thì lại nhớ đến cảnh tượng khi nãy hắn vẫn nên là ngủ ở sofa thì hơn.
Còn chưa kịp rời khỏi thì cánh tay của hắn đã bị Lạc Ngải Vy nắm lại.
Đôi ngò bông trắng nõn đập vào mắt hắn, hơn nữa còn đang cạ vào tay hắn.
Tần Nghiên nhịn xuống cơn dục vọng của mình.
Muốn rút tay ra lại nghe bên tai tiếng nói mơ hồ của cô:
"Đừng đi! Đừng bỏ con mà...!Ba mẹ, đừng bỏ con."
Tần Nghiên sửng người, Lạc Ngải Vy lần trước cũng mơ hồ nói như vậy.
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Còn đang suy nghĩ thì Tần Nghiên lại hành động tiếp theo của cô làm cho sụp đỗ.
Lạc Ngải Vy tưởng tay của Tần Nghiên là đồ ăn mà cắn một cái xong lại liếm với vẻ mặt thoả mãn.
Tần Nghiên cười gian xảo, nằm lại trên giường.
Lấy chăn đắp cho cô và hắn, P
Tần Nghiên đem Lạc Ngải Vy nhốt trong lòng.
Cảm giác da thịt của cả hai chạm vào nhau, khiến Tần Nghiên dâng lên một khoái cảm muốn chiếm lấy cô.
"Tôi còn nhịn như vậy thì sợ sẽ hỏng mất.
Tiểu Vy Vy, tôi bây giờ là muốn em kẹp chết tôi.".