Lời này vừa rơi xuống, hai y tá chống mặt đất đứng dậy, rồi đẩy Mặc Tinh ra ngoài.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dính chặt lên người Mặc Tinh, theo bản năng đi theo cô ấy.
“Tiêu Cảnh Nam, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà qua đây!” Mặc Lôi chắn trước mặt anh, hai tay túm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, anh ấy chạy chậm theo Mặc Tinh.
“Cảnh Nam.
” Vương Như đi tới trước mặt anh, thở dài, nói: “Con và Tinh Tinh có ân oán gì cần giải quyết, mẹ có thể mặc kệ.
Nhưng bây giờ con bé không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, coi như mẹ xin con đấy, khoảng thời gian này con đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa.
”
Tiêu Cảnh Nam nhìn thẳng vào mắt bà ấy, nắm tay nắm chặt, không lên tiếng.
“Cảnh Nam.
” Vương Như lại gọi anh tiếng nữa, trong mắt mang theo vài phần cầu xin.
Tiêu Cảnh Nam nắm chặt nắm tay rồi buông ra, rồi lại nắm chặt rồi lại buông ra, anh lành lạnh nói: “Được.
”
Nghe thấy vậy, Vương Như thở phào nhẹ nhõm, bà ấy lo lắng đi theo nhìn Mặc Tinh, Lâm Hiểu, Thủy Thanh Lan và cả người giúp việc đều đi sau bà ấy.
Hàng lang vốn kín người, nháy mắt chỉ còn lại Tiêu Cảnh Nam, Vân Mân và cả bác sĩ Lưu đang ngồi trên đất.
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn qua ba chữ phòng cấp cứu, mím môi, đi về phía thang máy, thân ảnh cao to thoạt nhìn chật vật lại cô đơn.
Vân Mân đứng yên tại chỗ trong nửa phút, nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, sau đó đuổi theo anh đi vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Vân Mân tựa lưng vào thang máy, khóe miệng nhếch lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Tiêu còn muốn nói là không có tình cảm với Mặc Tinh nữa không? Anh cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, nghĩ một đằng nói một nẻo làm gì.
”
Lần này, Tiêu Cảnh Nam không còn phủ nhận thẳng thừng như trước kia nữa, mà anh chuyển chủ đề: “Chuyện Thiên Thai lần này, cô điều tra rõ rồi báo cho tôi biết.
”
Tinh!
Thang máy đã đến tầng một.
Tiêu Cảnh Nam bước nhanh ra khỏi thang máy, trong ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của một đám người, mặc đồ ngủ nửa ướt nửa khô đi dép lê ra khỏi bệnh viện, rồi lái xe rời đi.
Trời đã tạnh mưa, bầu trời xanh thẳm, bầu không khí tươi mát.
Vân Mân hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời cao rồi duỗi cái lưng mỏi, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi và thích thú.
Theo tính cách của tổng giám đốc Tiêu, anh ấy nên thân sĩ mời cô ta lên xe, nhưng lần này anh chẳng nói gì, lái xe rời đi luôn… chậc, có người trong lòng rối loạn rồi.
Trong phòng bệnh, Mặc Tinh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ thể dưới bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô có vẻ gầy yếu.
Mặc Lôi cũng không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm cô với con mắt đỏ ngầu, im lặng rơi lệ.
Dáng vẻ này kết hợp với trang phục không ra thể thống gì của anh, thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng lại không có ai cười được.
“Anh, em vừa cấp cứu về, không phải anh nên vui sao?” Mặc Tinh nhếch môi, sâu trong mắt lại không có nửa phần ý cười, chỉ có sự mất mát khó lòng che dấu.
Cô tưởng lần này mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại bị người ta kéo về từ quỷ môn quan… đợi xuất viện, chắc cô lại phải bắt đầu cuộc sống nhàm chán lại chẳng có tôn nghiêm, chung quy ông trời không muốn thấy cô tốt.
Thủy Thanh Lan đưa giấy cho Mặc Lôi, nhíu mày nói: “Tinh Tinh vừa được cứu về, đây là chuyện tốt, anh khóc cái gì? Khóc nữa thì đi ra ngoài, không được khóc ở đây!”
Mặc Lôi không nhận khăn giấy, anh lấy ống tay áo lau lung tung trên mặt mấy cái, dùng sức hít hít mũi, chất vấn Mặc Tinh: “Lúc em muốn chết, em không nghĩ đến anh và chị dâu em à?”
Anh dừng lại một chút, giọng nói đề cao lên rất nhiều: “Hiện tại, ông đây cố gắng như thế này, tất cả là vì ai?”
Anh đến công ty học kinh doanh, bị nhiều người chê cười như thế còn chưa nghĩ bỏ cuộc, chẳng phải là để bản thân mạnh hơn, giúp cô rời khỏi thằng khốn Tiêu Cảnh Nam kia sao?
“A Lôi, bác sĩ đã bảo rồi tâm trạng Tinh Tinh không được quá kích động, có một số lời đợi sau này nói sau cũng được.
” Vương Như kéo Mặc Lôi, nhẹ giọng khuyên.
Mặc Lôi không lên tiếng, anh ấy chỉ nhìn Mặc Tinh chằm chằm.
“Ai bảo em muốn chết?” Mặc Tinh nói: “Em bị người ta nhốt ở sân thượng rồi dính mưa, phù phổi và bệnh ở chân tái phát, nên mới bị đưa tới phòng cấp cứu, không phải em muốn chết.
”
Mặc Lôi hoàn toàn không tin, anh ấy quát: “Lừa đảo! Lâm Hiểu đã nói với anh rồi, cô ấy đã gọi xe cấp cứu cho em, nhưng em một lòng muốn chết, cô ấy đành phải gọi cho phía , bảo họ đừng tới nữa!”
Vương Như ngồi trên ghế ở bên cạnh, nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
Còn Lâm Hiểu thì nắm chặt hai tay, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, nhìn hai anh em Mặc Lôi Mặc Tinh, cô ấy muốn nói lại thôi, cô ấy rất bối rối.
Mặc Tinh chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua cô ấy một cái, cũng không có ý muốn trách cô ấy: “Lúc đó, em đã không thể nói ra lời nữa rồi, cộng thêm mưa to gió mạnh với tiếng sấm, chắc Lâm Hiểu nghe nhầm.
”
Nghe thấy thế, Mặc Lôi vẫn còn nghi hoặc, nhưng sắc mặt đã không còn khó coi như thế nữa.
“Mặc Tinh, mặc kệ người khác nghĩ gì, chị và anh em mãi mãi đứng về phía em, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn.
” Thủy Thanh Lan ngồi bên giường bệnh, nắm tay Mặc Tinh rồi nói.
Mặc Tinh mỉm cười gật đầu: “Em biết.
”
“Lần này em đã giúp đỡ Tinh Tinh, anh cũng không có gì cho em, em gửi số tài khoản ngân hàng của em cho anh, anh sẽ không để em giúp không công đâu!” Mặc Lôi quay đầu nói với Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu đỏ mặt, do dự một lúc lâu, sau đó nói: “Không cần đâu ạ, chúng em ở chung phòng ký túc, hơn nữa cũng chỉ là cái nhấc tay thôi, không…”
“Cô gửi số tài khoản ngân hàng cho anh tôi đi.
” Mặc Tinh mỉm cười cắt ngang lời cô ấy: “Không đưa cô ít tiền, anh tôi không yên tâm.
”
Hôm nay, Mặc Tinh phá lệ cười rất nhiều, nhưng Thủy Thanh Lan lại cảm thấy cô không hề vui, chẳng qua là làm cho mình và Mặc Lôi xem, sợ bọn họ lo lắng.
Lâm Hiểu nhìn Mặc Tinh, sau đó lại nhìn Mặc Lôi, vẻ mặt dè dặt mà hiện lên chút vui sướng nói: “Vậy cảm ơn cậu Mặc.
”
Mặc Lôi vốn không để tâm đến cái chuyện nhỏ này, điều mà anh ấy quan tâm là việc khác: “Anh nhớ là em có nói, có người nhốt Tinh Tinh ở Thiên Thai hả?”
Anh nắm chặt nắm đấm, đáy mắt tràn ngập hung ác nham hiểm.
Lâm Hiểu nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới nói: “Người khóa Mặc Tinh ở trên sân thượng chắc là Tưởng Na Na, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì em cũng không chắc lắm.
”
Mặc Lôi âm trầm ừ một tiếng, anh ấy nói với Mặc Tinh câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe đừng nghĩ nhiều”, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
“Mặc Lôi, anh đi đâu vậy?” Thủy Thanh Lan đứng dậy, gọi anh ấy, cô ấy sợ anh ấy lại đi lung tung gây chuyện.
Mặc Lôi không dừng bước, giọng nói nhiễm vẻ tàn nhẫn truyền đến từ cửa: “Ai muốn gϊếŧ chết Tinh Tinh, con mẹ nó ông đây gϊếŧ chết nó!”
“Tinh Tinh, chị đi xem anh trai em một chút, tối nay tới thăm em sau nha!” Thủy Thanh Lan lo Mặc Lôi làm bừa, lại không yên tâm chỗ Mặc Tinh.
“Em không chết được đâu, chị dâu đừng lo.
” Mặc Tinh cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Sau khi chị dâu tìm được anh em, chị giúp em nói với anh ấy một câu, đôi khi sống còn khó chịu hơn chết, không cần thiết phải gϊếŧ chết cái người đã nhốt em ở Thiên Thai.
”
Mùi vị sống không bằng chết, không ai rõ hơn cô.
Lâm Hiểu nhìn thấy cô như thế, cảm giác có hơi xa lạ, nhưng lại rất quen thuộc.
Mấy lần cô chỉnh Lâm Hiểu, chính là cái dáng vẻ này… làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
.