Tiêu Cảnh Nam yên lặng khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái, ánh mắt dừng một chút ở cánh môi khô nứt của cô, sau đó thu lại ánh mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Hiểu đi qua đóng cửa, vẻ mặt câu nệ, ngồi một bên.
“Bác đã hầm canh gà, với cả một ít cháo, cháu muốn uống cái nào?” Vương Như chỉ vào hai cặp lồng giữ nhiệt ở trên bàn, hỏi.
Mặc Tinh vốn định nói là cô không có khẩu vị, không muốn uống, nhưng nhìn vào đôi mắt của Vương Như, lời nói đã đến bên miệng đã thay đổi: “Vậy cháu ăn cháo.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu lập tức đứng lên, đi qua múc một bát cháo rồi bê đến trước mặt Mặc Tinh.
Thật sự là Mặc Tinh không có khẩu vị, cô cầm thìa múc cháo, rồi đưa đến bên miệng thổi thổi, nhấp một miếng nhỏ: “Bác gái tới lâu rồi ạ?”
“Cũng không lâu lắm.” Vương Như mỉm cười, nói: “Nóng không?”
Mặc Tinh bảo vừa miệng, rồi cúi đầu ăn cháo.
“Tinh Tinh.” Vương Như gọi cô một tiếng.
Mặc Tinh bỏ thía xuống, ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Dạ?”
Vương Như đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiểu, cánh môi mở ra, không lên tiếng.
“Tôi đi mua ít hoa quả.” Lâm Hiểu thức thời nói một câu, rồi đi ra ngoài.
Vào giây phút cửa đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Vương Như mới nói: “Mẹ cháu vì chuyện của cháu đang cãi nhau với bố cháu đấy, hai người đang ầm ĩ bảo ly hôn, nếu không phải hai người không thống nhất y kiến về chuyện chia tài sản, có lẽ hôm nay đã cầm giấy ly hôn rồi.”
Bàn tay Mặc Tinh run lên, suýt nữa đã làm đổ bát cháo trong tay xuống đất, sau khi ngẩn người một lúc, cô ồ một tiếng, trong đầu buồn bực, ăn cháo.
Nhưng không biết bởi vì bệnh nặng mới khỏi hay là nguyên nhân khác, bát cháo vốn thơm ngọt ăn vào miệng lại chẳng có mùi vị gì, thậm chí còn có mấy phần đắng chát.
Vương Như nhìn cô, bà ấy khẽ thở dài.
“Bất đồng ý kiến ở mặt phân chia tài sản ư?” Mặc Tinh nuốt miếng cháo, ngẩng đầu nhìn Vương Như.
Vương Như ừ một tiếng: “Mẹ cháu yêu cầu chia hai tám, bà ấy hai, bố cháu tám, bố cháu…” Bà ấy nở nụ cười sâu sắc, ẩn ẩn mang theo châm chọc: “Bố cháu bảo mẹ cháu ra người không ra khỏi nhà, bảo là tiền của nhà họ Mặc chẳng có quan hệ với bà ấy.”
Thực ra Vu Tĩnh Vận là cô chủ nhà giàu, Mặc Vệ Quốc là chàng trai nhà nghèo.
Hai người quen nhau thời đại học, sau khi tốt nghiệp muốn kết hôn.
Ông Vu và bà Vu không đồng ý mối hôn sự của hai người, nhưng Vu Tĩnh Vận chưa cưới đã chửa, lại kiên trì ở bên Mặc Vệ Quốc, hai ông bà cụ liền đồng ý.
Nhà họ Vu chỉ có một cô con gái là Vu Tĩnh Vận, bà ấy và Mặc Vệ Quốc kết hôn được hai năm, vợ chồng ông Vu qua đời vì tai nạn xe cộ, công ty nhà họ Vu giao vào tay Mặc Vệ Quốc, mấy năm trước đã đổi tên thành tập đoàn Mặc Thị.
“À!” Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, cô lấy thìa ra, bưng bát lên, uống hết non nửa bát cháo.
Vương Như nhận bát, nói: “Không uống hết thì đừng uống nữa.”
Sau đó bỏ bát lên bàn.
Mặc Tinh cụp mắt ngồi trên giường, khóe miệng dính một hột gạo, trong mắt u ám không rõ, hai tay nắm chặt chăn.
“Cháu không có gì muốn nói à?” Vương Như cầm giấy ăn, lau sạch hạt cơm dính ở khóe môi cô.
“Nói gì ạ?” Mặc Tinh ngẩng đầu lên, nhếch môi nói: “Bất luận là vì cái gì, hai người họ cũng không ly hôn nổi đâu.”
Bố cô coi trọng thanh danh như vậy, chắc chắn sẽ không ly hôn với mẹ cô, lưu lại bêu danh vong ơn phụ nghĩa.
Còn mẹ cô… mẹ cô đã quen ỷ lại vào bố cô, chỉ cần bố cô hơn mềm mỏng một tí, mẹ cô sẽ tha thứ cho bố cô.
“Cũng chưa chắc.
Cháu xem lần này mẹ cháu vì chuyện của cháu mà ầm ĩ ly hôn với bố cháu, cái này cháu không ngờ đúng không?” Vương Như kéo tay cô, lời nói thấm thía: “Con cái đều là thịt rớt xuống từ trên người mẹ, làm mẹ sao lại nỡ nhìn con mình chịu khổ cơ chứ?”
Mặc Tinh mím chặt môi, không lên tiếng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Như nói: “Vào đi.”
Lâm Hiểu mỉm cười đi vào, để hoa quả lên bàn.
“Người già rồi, sức khỏe không bằng được người trẻ các cháu.” Vương Như nở nụ cười, buông Mặc Tinh ra, đứng dậy: “Tối qua lăn qua lăn lại môt lúc như thế, bây giờ bác vẫn chưa bình thường đây này, phải về nghỉ ngơi một lúc đây.”
Mặc Tinh gật đầu: “Bác về nghỉ ngơi đi ạ.”
“Cháo với canh gà đều để lại chỗ cháu nhé.” Vương Như nói: “Ngày mai bác lại đến thăm cháu.”
Mặc Tinh: “Nếu bác bận hoặc mệt, thì đừng tới, cháu lớn thế này rồi, cháu biết tự chăm sóc mình, bác đừng lo.”
“Bác nhìn cháu lớn từ nhỏ đấy, bác có thể không lo được sao?” Vương Như giận cô một câu, mở cửa đi luôn.
Ra cửa, Vương Như mới nhận ra là con trai vẫn ở đây, bà ấy tức giận nói: “Đừng đứng đây nữa, trước khi xuất hiện, con đừng có mà gặp mặt Tinh Tinh!”
“Mẹ bảo tài xế đưa mẹ về là được, lát nữa con có thể gọi xe.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Vương Như liếc anh một cái, lúc bà ấy đi qua anh, oán trách: “Sớm làm cái gì đi…”
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia ảm đạm, anh cụp mắt không lên tiếng.
Trong phòng bệnh, tay phải Lâm Hiểu đưa lên miệng làm hình cái loa, tay trái chỉ chỉ cánh cửa, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tiêu vẫn đang ở cửa đấy, chưa có đi.”
“Ò.” Mặc Tinh mất tập trung đáp một tiếng.
Lâm Hiểu thanh thanh cổ họng, cô ấy lại đè thấp giọng hơn: “Sau khi biết cô xảy ra chuyện, tổng giám đốc Tiêu mặc áo ngủ xỏ dép lê chạy vội tới, bởi vì phóng nhanh vượt đèn đỏ, còn bị phạt một số tiền lớn.
Tiền đối với tổng giám Tiêu thì cũng chẳng là gì, chủ yếu là bằng lái xe cũng bị tịch thu rồi, muốn lái xe thì phải thi lại bằng!”
“Ò.” Mặc Tinh hồi thần, nhíu mày đáp.
Phản ứng của cô thật sự là quá bình thản, Lâm Hiểu không nhịn được nói: “Mặc Tinh, tôi nghĩ chắc tổng giám đốc Tiêu thích cô lắm đấy, cô chưa nhìn thấy, lúc anh ấy nghe nói cô xảy ra chuyện, khuôn mặt tái mét…”
“Đừng nói về anh ta nữa.” Mặc Tinh nắm chặt khăn trải giường dưới thân, lên tiếng cắt ngang lời Lâm Hiểu.
“Hả?” Lâm Hiểu sửng sốt, cô ấy dè dặt hỏi: “Mặc Tinh, trước kia cô thích tổng giám đốc Tiêu như thế, bây giờ sau khi phát hiện anh ấy thích cô, cô không thấy vui à?”
“Anh ta đã đánh gãy chân tôi, hại tôi không nhà để về, giữ tôi ở trong câu lạc bộ Dream nhục nhã tôi, đây là thích hả? Tôi còn phải vui á?” Mặc Tinh xì một tiếng: “Tôi không phải kẻ thích chịu ngược, không có khuynh hướng chịu ngược.”
Lâm Hiểu cứng người, nhếch nhếch môi, cười mỉa hai tiếng: “Xin lỗi.”
“Cô không cần xin lỗi.” Mặc Tinh nói: “Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không có cô, tôi đã chết rồi.”
Lâm Hiểu không rõ đây là đang cảm ơn cô ấy thật, hay là đang nói dỗi: “Mặc Tinh, cô… có phải cô nghĩ tôi nhiều chuyện không?”
Mặc Tinh một lòng muốn chết, nhưng vì cô cô ấy, Mặc Tinh chưa chết thành công.
“Không.
Tôi muốn chết và cô cứu tôi là hai chuyện, không thể lẫn lộn được, tôi nên cảm ơn cô.” Mặc Tinh hỏi: “Sao cô biết tôi bị nhốt ở Thiên Thai vậy?”
Mặt Lâm Hiểu lập tức trầm xuống: “Tên khốn Trịnh Băng đó nói là muốn làm hòa với tôi, kết quả anh ta hẹn tôi ra, sau đó bỏ thuốc tôi, tặng tôi cho một khách hàng của anh ta làm quà gặp mặt.”
Cô ấy cúi đầu lau khóe mắt, rồi mới nói tiếp: “Khoảng một giờ sáng tôi mới về ký túc, một lúc sau thì Tưởng Na Na về.
Tôi cảm thấy Tưởng Na Na bất thường, liền đi hỏi thăm đồng nghiệp xem cô đang ở đâu, sau đó tôi đi đến Thiên Thai tìm cô.”.