Nói xong, Mặc Tinh quay người liền muốn đi ra ngoài, Tiêu Cảnh Nam đã gọi cô lại: “Không cần nữa.”
Dừng một chút, anh lại hỏi: “Bảo em đút canh cho tôi, khó đến vậy sao?”
“Không khó, chẳng qua là tôi không muốn.” Mặc Tinh thờ ở liếc anh một cái, sau đó lại ngồi lại lên trường, ăn canh.
Tiêu Cảnh Nam thu hút vẻ thờ ơ và chán ghét của cô vào mắt, ánh mắt ảm đạm đi một chút, trong mắt ẩn ẩn có hơi chan chát.
Lâm Hiểu đi gần nửa tiếng mới quay lại, cô ấy giải thích: “Tôi ăn phải đồ linh tinh, đau bụng nên ngồi lâu trong nhà vệ sinh hơi lâu.”
Lâm Hiểu ở lại bấp chấp khó ở lại đây một llusc, sau đó mới viện cớ rời đi.
Lâm Hiểu đi không lâu, Mặc Tinh đã nhận được tin nhắn mà cô ấy gửi đến.
[Mặc Tinh, đám cưới của ông Lâm và Tưởng Na Na, cô có đi không?"]
Nghĩ dến chuyện đã hẹn với Hứa Thư Di, Mặc Tinh nhắn lại bảo là có.
Lâm Hiểu nhắn lại hai tin.
[Tưởng Na Na suýt hại chết cô, bây giờ lại sắp gả vào nhà giàu, sau này sống những ngày tháng tốt đẹp, cô không cảm thấy không cam tâm à?]
[Chỗ tôi có một số đồ tốt liên quan đến Tưởng Na Na, lát nữa tôi gửi cho cô, chắc là cô sẽ hứng thú đấy.]
Mặc Tinh đọc tin nhắn mà cô ấy gửi tới, cô nhếch môi chế giễu.
Tiêu Cảnh Nam nằm ở giường bên cạnh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt cô thay đổi.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, yết hầu có hơi căng thẳng.
Cô thật sự không giống với trước đây nữa rồi… bọn bọn họ dồn ép!
Mặc Tinh chưa nhắn lại, cô ném điện thoại sang bên cạnh.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại rung lên vài tiếng, Lâm Hiểu gửi cho cô vài đoạn video ngắn.
Cô nhíu mày, nhìn thấy hình ảnh đứng im trong video, cô vốn định nhắn lại cho Lâm Hiểu, nhưng vô tình lại ấn phải một video ngắn trong số đó.
“A… ừm… đừng ngừng… tổng giám đốc Vương, mau… mau nữa…”
Tiếng va chạm xáƈ ŧɦịŧ, tiếng triền miên mập mờ, tiếng thở gấp của phụ nữ truyền đến, cùng lúc đó con ngươi Mặc Tinh co rút, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức thoát video ra.
Trong phòng bệnh lại khôi phục lại yên tĩnh, tựa như chưa xảy ra chuyện gì hết.
Mặc Tinh cũng không biết mình đang nghĩ gì, mà vô thức nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam ở bên cạnh, trùng hợp đi vào tầm mắt của anh.
Ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn cô với ý vị không rõ.
“Video người khác quay lén Tưởng Na Na.” Mặc Tinh nhíu mày nói.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ừ một tiếng.
Mặc Tinh nhìn anh, cũng không biết anh tin hay không.
Cô mím môi, sắc mặt không tốt lắm thu hồi ánh mắt.
[Tôi nghĩ chắc hẳn những cái này có ích với cô.] Lâm Hiểu lại gửi một tin nhắn tới.
Con ngươi của Mặc Tinh lóe lên, giống như là mất lòng tin, giống như là châm chọc, lại giống như tự giễu.
Cô xuy một tiếng, trả lời tin nhắn của Lâm Hiểu.
[Cô thật là trái ngược, cô đã vì Trình Vũ mà bỏ ra nhiều như vậy, anh ta lại chia tay cô rồi ở bên người phụ nữ khác.
Còn người phụ nữ như Tưởng Na Na lại mang thai con của ông cụ Lâm và sắp gả vào nhà giàu, cô ghen tị à?]
Tưởng Na Na có thù với cô ấy, hơn nữa dạo gần đây sắp kết hôn rồi, sau khi Lâm Hiểu xác định được cô sẽ tham dự hôn lễ, liền gửi những video này đến cho cô, ý tứ rất rõ ràng.
Rừ.
[Nói nói thẳng thật đấy, đó đôi lúc tôi cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.]
Tương đương với ngầm chấp nhận.
Mặc Tinh xuy một tiếng, đáy mắt xoẹt qua một tia bi thương.
Có lẽ là giống với những gì Lâm Hiểu nói, con người đều là sinh vật phức tạp, tình cảm đơn thuần quá hiếm thấy, nhưng có lẽ chuyện của An Sơ Tuyết đã làm cô quá đau, nên cô không thể tiếp nhận nổi loại tình bạn trộn lẫn lợi ích và tư lợi này.
Cô thà cô độc một mình, cũng không muốn có người bạn như thế này!
“Sao vậy?” Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày hỏi một câu.
Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn anh một cái, nhanh chóng thu hồi cảm xúc dư thừa, thờ ơ nói: “Không có gì.”
Rừ.
[Mặc Tinh, tôi nói thật, tôi đã làm việc chung với Tưởng Na Na hai năm, bọn tôi vẫn không hợp nhau, nếu không tôi cũng sẽ không quay lén những video này.
Tôi gửi video cho cô, đúng là tôi có lòng riêng mà cô nói, nhưng tôi cũng không có lừa cô, tôi thật sự cảm thấy phẫn nộ thay cô, tôi muốn cho Tưởng Na Na chút trừng phạt.]
Mặc Tinh khẽ cụp mắt, che đi ánh mắt nơi khóe mắt.
Cô ném điện thoại sang một bên, không đọc tin mà Lâm Hiểu gửi đến nữa, cũng không nhắn lại cô ấy.
“Anh bảo chỉ cần tôi không nhắc đến việc bỏ đi, anh có thể thỏa mãn những điều kiện khác của tôi, đúng không?” Qua một lúc lâu, Mặc Tinh cất giọng hỏi, giọng cô có hơi khàn khàn.
Tiêu Cảnh Nam chưa trả lời mà hỏi ngược lại: “Em muốn phá hỏng hôn lễ của Tưởng Na Na, khiến cho cô ta có tiếng xấu, hay là muốn tố cáo cô ta, khiến cho cô ta vào tù?”
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh hơi buồn bực, cô nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm.
Cái cảm giác liếc mắt một cái đã bị người ta nhìn ra tâm tư… rất không tốt, giống như cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh vậy, mặc anh quan sát, không có tí riêng tư nào.
“Loại người như Tưởng Na Na, em phá hủy hôn lễ của cô ta, khiến cô ta mang tiếng xấu, chẳng tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô ta cả.”
“Còn em tố cáo Tưởng Na Na, nhiều nhất thì cô ta bị giam vài năm, dù sao thì cô ta cũng không biết rằng nhốt em trên thiên thai sẽ làm em phát tác bệnh cũ, cả hai đều không phải lựa chọn tốt gì.” Trước khi nói đến hai chữ bệnh cũ, Tiêu Cảnh Nam hơi dừng lại một chút.
Chẳng qua là thời gian rất ngắn, không chú ý thì không cảm nhận được.
Mặc Tinh mím chặt môi, không lên tiếng.
“Gửi những video đó cho tôi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.” Tiêu Cảnh Nam trầm giọng nói.
Thủ đoạn hành hạ người của anh, Mặc Tinh rõ hơn ai hết, cho Tưởng Na Na rơi vào tay anh, chắc là sống không bằng chết thật.
Nhưng mà: “Không cần đâu, chuyện của tôi tôi tự giải quyết.”
Cô bực mình đứng lên, sau đó đi chầm chậm ra khỏi phòng bệnh, trùng hợp đụng phải Lục Ngôn Sầm đang vội vàng chạy tới.
Cô thì không nhìn đường, anh ấy thì đi vội, hai người suýt thì tông vào nhau, may mà anh ấy dừng bước kịp thời.
“Bận đến giờ mới tới thăm cô Mặc, thật xin lỗi cô.” Lục Ngôn Sầm nói.
Mặc Tinh kéo môi: “Bác sĩ Lục khách sáo quá.”
Hai người vốn không quen, chẳng qua là cô quen với thím Lưu, mà thím Lưu lại là bác cả của bác sĩ Lục mà thôi.
Lục Ngôn Sầm nâng cổ tay lên xem đồng hồ, anh ấy mỉm cười nói: “Sáu rưỡi, tôi cũng tan làm rồi.
Chi bằng cô Mặc thay quần áo rồi về nhà với tôi?”
“Cũng được, phiền bác sĩ Lục đợi tôi một lát.” Lúc này Mặc Tinh nhớ ra chuyện hai người đã hẹn cùng về nhà họ Lục ăn cơm.
Lục Ngôn Sầm gật đầu, Mặc Tinh quay về phòng bệnh, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm thay đồ.
“Muốn đi cùng bác sĩ Lục về nhà ăn cơm à?” Vừa nãy cô cũng không đóng kín cửa, Tiêu Cảnh Nam đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Anh nhíu mày, ngay sau đó lại giãn mày ra.
Mặc Tinh không để ý đến anh, cô ôm quần áo rồi đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, cạch một tiếng khóa cửa lại.
Tiêu Cảnh Nam nhìn vào cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt, anh mím môi, trên mặt phủ một tầng u ám.
Anh thử cử động tay, nhưng anh cũng chỉ là phàm phu tục tử, dưới tình huống đã tiêm thuốc tê, anh không động đậy được.
Anh nghiêng nghiêng đầu, theo khe cửa nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngôn Sầm, nơi lồng ngực có một chút phiền muộn nói không nên lời.
Một lát sau, cửa phòng tắm đã mở ra, Mặc Tinh mặc một chiếc váy liền áo dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu, tóc đã buộc cao lên, trông cô đã tươi tắn hơn rất nhiều.
“Hủy đi, hôm khác em đi cùng anh ta.” Tiêu Cảnh Nam nhíu mày nói..