Bàn tay tê cứng vì lạnh hơi siết chặt lại, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Năm đó là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng nhận được hình phạt thích đáng rồi.
Hôm nay, anh Tiêu xem như chưa từng gặp tôi, giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng được chứ?”
Anh nhíu mày, khóe môi mỏng lạnh nhạt cong lên, như vừa nghe thấy chuyện gì đó hết sức buồn cười: “Thế nào? Cô nghĩ rằng chỉ cần mình ngồi tù hai năm là thanh toán hết khoản nợ giữa hai chúng ta sao? Cả đời này chân của Sơ Tuyết khó mà khỏi được, Mặc Tinh à, cô cảm thấy chút hình phạt nhỏ này với cô là đủ rồi ư?”
Thân thể cô cứng đờ, chân dưới váy đau dữ dội, suy cho cùng vẫn là vì An Sơ Tuyết.
Tuy nhiên, anh chỉ biết chân của An Sơ Tuyết tàn phế, nhưng đâu biết năm đó anh cầm gậy golf đánh xuống chân cô đã để lại bệnh cũ chưa khỏi.
Nếu thực sự muốn tính toán, món nợ đó cô đã trả hết từ lâu rồi.
Có điều cô không dám nói, người đàn ông như Tiêu Cảnh Nam…Cô không dám chọc.
“Vậy anh Tiêu muốn như thế nào? Tôi cũng nhận được hình phạt nên có rồi mà.”
Gió tuyết ngày càng mạnh hơn.
Anh không đáp, chỉ nâng cây dù trong tay lên, Tiểu Lý đứng một bên hồi lâu chợt bước tới.
“Anh Tiêu?”
Tiêu Cảnh Nam quan sát Mặc Tinh, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra sự lạnh lẽo.
Có lẽ vì nghĩ đến quá trình hồi phục đau đớn trong hai năm qua của An Sơ Tuyết.
Anh nhướn mày giống như thần chết từ địa ngục: “Mặc Tinh, đó là pháp luật trừng trị cô, còn tôi thì chưa.”
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Lý: “Thư ký Lý, chở cô ta đi chuẩn bị sạch sẽ rồi đưa tới câu lạc bộ Dream.”
Vừa dứt lời, mặt Mặc Tinh lập tức trở nên tái nhợt.
Câu lạc bộ Dream là nơi nào? Đó là động cho đám con ông cháu cha đốt tiền…
Tiêu Cảnh Nam đưa cô tới chỗ đấy, chẳng qua là muốn mài mòn tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Để hiện thực nhắc nhở Mặc Tinh rằng hai năm trước cô là khách quý ở đó, nhưng hai năm sau…Cô chỉ là một kẻ phạm tội âm mưu gϊếŧ người, bị mọi người khinh bỉ.
Cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong xương, cô cắn răng, căm tức hỏi: “Tiêu Cảnh Nam, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”
Có lẽ không ngờ cô sẽ chất vấn mình, Tiêu Cảnh Nam cười châm biếm: “Mặc Tinh à, hai năm qua cô chẳng tiến bộ chút nào.
Cô vẫn chưa hiểu đạo lý đứng dưới hiên nhà người khác không thể không cúi đầu à?”
Mặc Tinh cúi đầu, cắn chặt môi không trả lời.
Hiểu, cô rất hiểu.
Khi còn ở trong tù, tất cả sự hung hăng vênh váo, kiêu ngạo và bướng bỉnh của cô đã bị mài mòn sạch sẽ.
Có thể dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng lúc này của Mặc Tinh khiến người ta cảm thấy bực bội.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, quay người bước lên xe: “Bảo Vân Mân tự mình “chăm sóc” cho cô Mặc đây, đừng làm tôi thất vọng.”
Ngay sau đó, chiếc Bentley màu đen liền biến mất trong gió tuyết mờ mịt.
Tiểu Lý hơi do dự nhưng vẫn bước qua đỡ Mặc Tinh đứng dậy.
Dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn hai năm trước của cô cả nhà họ Mặc vẫn rõ mồn một trước mặt, thế mà hôm nay trông cô ấy thật đáng thương.
Mặc Tinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, run rẩy hỏi một câu: “Bây giờ An Sơ Tuyết có khỏe không?”
Tiểu Lý sửng sốt, trả lời không rõ ràng: “Một vũ công mất đi cơ hội lên sân khấu, có thể khỏe được sao?”
Mặc Tinh cười thê lương.
Quả nhiên, An Sơ Tuyết sống không tốt thì Tiêu Cảnh Nam sẽ không bỏ qua cho cô.
Hơn nửa tháng qua, kể từ khi Mặc Tinh bị Tiểu Lý đưa tới câu lạc bộ Dream, Tiêu Cảnh Nam chưa từng xuất hiện nữa.
Thậm chí có lúc cô cảm thấy ngày gặp gỡ tình cờ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô đứng trên hành lang của câu lạc bộ Dream.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đến câu lạc bộ Dream.”
Mặc Tinh chẳng còn nhớ rõ đây là lần cúi chào thứ mấy trăm trong ngày hôm nay.
Sau khi vị khách trước mắt bước vào cửa, cuối cùng cô không nhịn được đưa tay đấm vài cái vào chân trái đã đau đến tê dại của mình.
Đồng nghiệp Lâm Hiểu đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt thông cảm: “Giám đốc cũng thật kì lạ, tất cả mọi người đều có thể thay ca nghỉ ngơi, cô thì không được.
Tôi nghĩ cô ta cố ý đấy, thấy cô xinh đẹp nên muốn làm khó.”
Mặt Mặc Tinh không thay đổi, lắc đầu: “Tôi không thể từ chức.”.