“Cô không uống được, sao lại còn uống thay cho Tiêu Cảnh Nam?” An Thiếu Sâm vòng ra phía sau, vỗ lưng cô, vẻ mặt anh ta vừa đau khổ vừa tức giận: “Cô lại có ý định muốn chen chân vào cái giới này sao?”
“Oẹ!”
Dạ dày của Mặc Tinh cứ trào dâng, muốn nôn cũng không được, nhưng cô vẫn không ngăn được hành động nôn mửa.
Cô thực sự thấy không thoải mái và cũng chẳng có tâm trạng để ý đến lời chế giễu của anh ta.
“Súc miệng đi.” An Thiếu Sâm cau mày khi thấy cô nôn đến đỏ cả mắt, sau đó anh ta đưa ly nước cho cô.
Mặc Tinh cầm lấy ly nước và súc miệng, cảm giác nôn mửa tuy đã giảm đi nhiều, nhưng cơn đau dạ dày lại càng ngày nặng hơn.
Cô lau mồ hôi đang chảy ròng trên trán nói: “Cảm ơn anh An.”
“Cô có nhất thiết phải dùng cái giọng quỷ quái đó nói chuyện với tôi không vậy?” Vẻ mặt của An Thiếu Sâm tối sầm lại, anh ta lấy khăn tay đưa cho cô.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng không trả lời: “Không cần đâu, sợ làm bẩn khăn tay của anh, tôi đền không nổi.”
Vừa dứt lời, Mặc Tinh ngay lập tức đứng dậy rời đi.
An Thiếu Sâm đi theo sau vài bước, đột nhiên anh ta ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy đau thương và tức giận: “Cô biết tôi thích cô, tại sao lại phải nói chuyện với tôi như thế này? Mặc Tinh, cô thật sự rất tàn nhẫn.”
“Anh An, xin hãy tự trọng!” Mồ hôi lạnh trên trán Mặc Tinh chảy dài trên má, cô định gỡ tay anh ta ra, nhưng không tài nào gỡ được.
An Thiếu Sâm càng siết chặt vai cô hơn, cưỡng ép xoay người cô lại, mặt đối mặt với cô: “Cô làm việc trong câu lạc bộ Dream, liều mạng để lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, chẳng phải cô muốn trở lại cái giới này hay sao?”
“Buông ra!” Ở đây khắp nơi đều có người quen của cô, Mặc Tinh cũng không muốn đôi co thêm với An Thiếu Sâm, cô lại càng không muốn để cho An Sơ Tuyết và mẹ cô ta thấy cảnh này, rồi bảo cô là đi câu dẫn con trai nhà người ta.
An Thiếu Sâm vẫn không buông tay, ngược lại càng siết chặt hơn: “Tôi lấy cô, như vậy được chưa? Cô hài lòng chưa?”
“Kết hôn với tôi?” Mặc Tinh chịu đựng cơn đau trong bụng, cô chế nhạo nói: “Anh lấy tôi vậy Đường Thiến để làm gì? Anh không quan tâm tới sự hợp tác giữa nhà họ An và nhà họ Đường sao? Hơn nữa liệu An Sơ Tuyết và bố mẹ anh có đồng ý cho anh kết hôn với một người phụ nữ cố gắng gϊếŧ em gái mình và biến cô ta thành một kẻ què không?”
An Thiếu Sâm giật mình, sức lực trong tay như được giải tỏa, trong mắt anh ta hiện lên vẻ chật vật cùng đau đớn.
Từng lời nói của cô cứ như dao cứa vào tim anh ta, suốt hai năm qua, An Thiếu Sâm cứ quẩn quanh giữa tình yêu dành cho cô và mặc cảm với em gái ngày nào, anh ta thực sự vô cùng đau khổ.
Mặc Tinh khịt mũi, cô ôm chặt bụng và bước đi vô vọng.
“Cô rời khỏi câu lạc bộ Dream trước đi, tôi sẽ tìm cách giải quyết những vấn đề này!” An Thiếu Sâm nhìn theo bóng lưng cô, anh ta nắm chặt tay nói.
Mặc Tinh không dừng lại, cô vừa đi vừa nói: "Anh giải quyết các vấn đề kia trước đi rồi nói chuyện rời câu lạc bộ Dream với tôi sau.”
Hai vấn đề này, anh ta thực sự không có khả năng giải quyết được.
An Sơ Tuyết và bố mẹ anh ta sẽ không cho phép anh ta làm điều đó, và anh ta sẽ không thể chống lại gia đình của mình chỉ vì cô.
Cô biết anh ta quá rõ mà.
Có mùi thuốc lá thoang thoảng phả nhẹ trước cửa phòng tắm, không biết ai đã hút thuốc ở đây.
Cô lơ đãng ôm bụng, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Cảnh Nam trong đám người kia, sau khi nhìn thấy anh, cô chậm rãi đi tới.
Tiêu Cảnh Nam đang nói chuyện cười đùa với một đám người, nhưng không hiểu sao khi cô đứng bên cạnh anh lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Từ lúc cô đến, anh không hề liếc nhìn cô lấy một lần nào, cô căn bản cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với anh về việc rời đi, chỉ có thể cầm cái cốc uống hết lần này đến lần khác.
Căn bản không có ai mời họ uống rượu, nhưng lần này anh lại để cho những người đó chút thể diện, cứ ba người sẽ có hai người mời rượu Mặc Tinh.
Cuối cùng cũng đợi cho đến lúc bữa tiệc kết thúc, Mặc Tinh đã đau bụng đến mức không chịu nổi: “Anh Tiêu, vậy tôi đi đây."
“Chờ đã.” Tiêu Cảnh Nam hét lên với cô với vẻ mặt lãnh đạm: “Dù sao cô cũng đã mất công tới đây, rời đi như vậy thì hơi tiếc.
Mẹ tôi đang ở trên lâu, cô lên đó với bà ấy một lúc đi.”
“Hôm nay tôi cảm thấy hơi khó chịu, phiền anh nói với bà ấy một tiếng… xin lỗi được không?” Mặc Tinh đau đến mức không thể nhịn được nữa.
Khóe môi Tiêu Cảnh Nam khẽ nhếch thành một vòng cung, anh đi về phía cầu thang xoắn ốc trước: “Đi theo tôi."
Mặc Tinh nắm chặt tay, sau đó lại thả ra rồi lại nắm chặt, cô mím chặt môi, lẳng lặng đi theo phía sau, tiến vào phòng của Vương Như.
“Tinh Tinh, sao sắc mặt cháu lại khó coi như vậy? Cháu thấy khó chịu à?” Vương Như đang nói với người hầu chuyện gì đó, vừa thấy sắc mặt tái nhợt của Mặc Tinh, bà ấy liền lo lắng hỏi.
Mặc Tinh cố hết sức nhếch khóe môi: “Không sao, chỉ là dạ dày cháu có chút vấn đề."
“Vậy thì cháu còn lên đây làm gì? Mau đến bệnh viện đi!” Vương Như cau mày, sau đó bà quay sang nói với Tiêu Cảnh Nam: “Cảnh Nam, con không bị gì thì đưa Tinh Tinh đến bệnh viện giúp mẹ.”
Tiêu Cảnh Nam nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Tinh: “Sơ Tuyết vẫn chưa về, để con đưa cô ấy về nhà trước.”
“Con đưa Tinh Tinh đến bệnh viện trước rồi đưa Sơ Tuyết về nhà sau.” Vương Như trong mắt lóe lên một tia không hài lòng, nếu không để ý cũng không nhìn ra được.
Mặc Tinh không muốn làm anh không vui, cô cũng muốn nhận được sự tha thứ của anh càng sớm càng tốt, để thoát khỏi gông cùm của anh: “Bác à, không cần làm phiền tổng giám đốc Tiêu đâu ạ, cháu tự mình gọi xe là được.”
“Tổng giám đốc Tiêu cái gì mà tổng giám đốc Tiêu? Lúc trước cháu với Sơ Tuyết đều gọi nó là anh Cảnh Nam mà?” Vương Như bất lực thở dài.
Mặc Tinh mím môi, trái tim cô bỗng đau nhói.
“Được rồi, cháu không muốn Cảnh Nam đưa thì để bác bảo người khác đưa cháu đi bệnh viện vậy.” Vương Như xoay người ra lệnh cho người hầu chuẩn bị xe, sau đó thản nhiên hỏi: “Bây giờ cháu đang ở đâu?”
Tiêu Cảnh Nam đã đi tới cửa phòng, nghe vậy quay đầu lại nói: “Con đưa Sơ Tuyết về nhà trước, sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Sơ Tuyết là cô gái tốt bụng, nhất định sẽ không muốn làm lỡ thời gian đến bệnh viện của Tinh Tinh.
Hơn nữa, hôm nay nhà họ An đều có mặt ở đây, tẹo nữa con bé về cùng gia đình nó cũng được.
Con thấy sao, Cảnh Nam?” Vương Như hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ nói gì con cũng nghe theo.” Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng liếc nhìn Mặc Tinh: “Đi thôi.”
Nói xong, anh không đợi Mặc Tinh lên tiếng, liền đi ra ngoài.
Mặc Tinh mím môi, muốn nói gì đó, nhưng Vương Như lại lên tiếng trước: "Mau đi đi, đừng để Tiêu Cảnh Nam chờ, cứ nói những gì giống như trước đây, cháu không cần ôm trong lòng, nếu hiểu lầm tiếp là không được đâu.”
Cô sững người một lúc, sau đó chịu đựng cơn đau trong bụng, cố hết sức nói: “Cảm ơn bác gái.
Chúc bác luôn xinh đẹp như tuổi , càng ngày càng trẻ lâu!"
“Bác chờ câu nói này của cháu mãi đấy.” Vương Như mỉm cười nói.
Mặc Tinh rời khỏi biệt thự và nhìn thoáng qua chiếc Bentley đã đậu bên trái đài phun nước.
Cô nắm chặt góc quần áo, hít sâu một hơi rồi đi về phía Bentley.
Hôm nay tài xế không có ở đây, thay vào đó là Tiêu Cảnh Nam đang ngồi ở ghế lái.
Ánh sáng bên ngoài có chút mờ mịt, phần lớn thân ảnh của anh đều bị che khuất trong bóng tối, mập mờ, chỉ có điếu thuốc lá là thấy rõ.
Mặc Tinh lông mi run lên, nhẹ nhàng mở cửa sau.
“Cô muốn tôi làm tài xế cho cô?” Cửa sổ hạ xuống, điếu thuốc còn dở bỗng rơi xuống dưới chân cô.
Mặc Tinh nhìn một chút thuốc lá đang cháy, tứ chi sợ hãi xoay tròn.
Cô nuốt nước bọt, muốn nói cũng không được, tựa như có cục bông trong cổ họng.
Cô sợ Tiêu Cảnh Nam, lại càng sợ Tiêu Cảnh Nam khi anh hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá, nhưng mỗi lần hút thuốc đều cho thấy tâm trạng anh đang không được tốt..