Mặc Tinh nuốt miếng sườn vào bụng và đột nhiên cô cảm thấy có chút hơi ngấy.
“Cô biết tại sao không?” Lâm Hiểu lau nhanh khóe mắt: “Bởi vì anh ta đang khởi nghiệp, và anh ta biết tôi có thể giúp anh ta về mặt tiền nong.”
"Nhắc mới nhớ, người đàn ông đầu tiên ngủ với tôi, kỳ thực anh ta cũng có ở bên cạnh, anh ta biết, nhưng lại giả vờ uống nhiều rồi ngủ thiếp đi, cũng chính bởi vì người đàn ông đó có thể cung cấp cho anh ta một khoản tiền lớn.”
“Bạn trai tôi rốt cuộc có yêu tôi không? Tình cảm thì tôi có thể cảm nhận được, nhưng tôi lại thấy anh ta yêu sự nghiệp của mình hơn.
Mặc Tinh, con người rất phức tạp, cô không thể đòi hỏi những thứ trong sáng được.”
Mặc Tinh đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, sau đó tiếp tục gặm xương sườn trong im lặng, không phát ra tiếng động.
Nếu không phải thứ tình yêu trong sáng, cô cũng chả cần.
Hai người uống canh sườn và không nói thêm lời nào nữa…
Sau khi ăn xong, Lâm Hiểu thu dọn phòng bệnh cho gọn gàng rồi nhét hộp quà vào trong tay Mặc Tinh: “Cho cô đấy."
“Không cần, cảm ơn.” Không có công lao gì thì không nhận quà.
Mặc Tinh không có ý định nhận món quà của Lâm Hiểu.
“Đã biết là gì đâu mà nói không cần chứ.” Lâm Hiểu ra sức nhét hộp quà vào trong tay Mặc Tinh, nghiêng người nói: “Còn nhớ kế hoạch dụ dỗ tổng giám đốc Tiêu không? Đây chính là đạo cụ.”
Nghe thấy từ ‘dụ dỗ’, đồng tử của Mặc Tinh co rụt lại, và một thoáng buồn hiện lên trong mắt cô.
Trước đây, ngày nào cô cũng đắp mặt nạ để chăm sóc da và chăm sóc tóc, cô làm sạch bản thân cẩn thận đến tận mức đó vậy mà Tiêu Cảnh Nam không chịu nhìn lấy cô một cái.
Vậy mà bây giờ, khắp người cô đều có sẹo, ngay cả vết sẹo ở đuôi lông mày cũng to bằng móng tay, trên tay chân còn có thêm một lớp vết chai, liệu anh có còn thích cô không?
“Cảm ơn, nhưng chúng ta hãy quên kế hoạch này đi.” Cô sẽ không còn ngây thơ, mộng mơ mong chờ một phép màu nào đó xảy ra nữa và thôi ảo tưởng rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ đột nhiên yêu cô.
“Cô sợ thất bại à?” Lâm Hiểu thận trọng đoán tâm tư của cô: “Vậy thì cô… cô cam tâm tình nguyện làm việc ở câu lạc bộ Dream cả đời sao?
Mặc Tinh nắm chặt lấy ga trải giường, cam tâm ư? Làm thế nào có thể cam tâm được chứ? Chính thực tế đã buộc cô phải làm điều này.
“Nếu cô không cam tâm thì thử xem.” Thấy cô không phản kháng, Lâm Hiểu nói tiếp: “Kết quả xấu nhất là việc dụ dỗ thất bại.
Tổng giám đốc Tiêu sẽ tức giận và trừng phạt cô, nhưng nên… tôi nói điều này hơi khó nghe chút, mong cô không để ý, dù nó có tệ đến đâu thì ít nhất nó cũng tốt hơn cô hiện tại.”
Mặc Tinh mím chặt môi, đôi mắt ánh lên nét thâm thúy không rõ.
Ngay cả khi cô không muốn thừa nhận, nhưng những gì Lâm Hiểu nói đều là sự thật: Cô ấy đã bị Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân và bị tống vào tù hai năm, bây giờ cô còn anh ép ở lại câu lạc bộ giấc mơ và chịu đựng sự sỉ nhục… Cho dù cô có làm anh tức giận đi chăng nữa thì sự việc còn có thể tồi tệ đến mức nào?
Cô vẫn giữ nét mặt đó, không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nhưng Lâm Hiểu đã làm việc trong câu lạc bộ nhiều năm, và điều cô ấy giỏi nhất là quan sát lời nói và sắc thái.
Lâm Hiểu đặt hộp quà vào trong vòng tay cô: “Đàn ông có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là đàn ông mà thôi và bọn họ cũng có thói hư tật xấu đấy thôi.
Theo như cô nói, tổng giám đốc Tiêu thích cô An nhưng anh ta lại không từ chối tình yêu của cô, điều đó cho thấy anh ta không chung thuỷ đến như thế.”
Lần này Mặc Tinh không từ chối nữa, ngón tay khẽ run khi cầm hộp quà của Lâm Hiểu.
Cô không muốn sống dưới cái bóng của Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết một cách nhục nhã như vậy nữa, cô muốn rời đi, kể cả có là mơ đi chăng nữa, cô cũng muốn rời khỏi bọn họ.
“Đúng vậy, đánh một canh bạc đi, ít nhất còn có cơ hội thành công, nếu thua thì cùng lắm là sống như hiện tại thôi.” Lâm Hiểu hất cằm về phía hộp quà trên tay của cô: “Tôi đã hỏi rất nhiều người rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng đã từng thử qua, ba bộ đồ lót này thực sự rất hiệu quả đấy!”
Đôi mi dày của Mặc Tinh khẽ run lên vài cái, đôi môi cô trở nên trắng bệnh, tái mét như da mặt, trên mũi cũng chảy ra một giọt mồ hôi lạnh nhỏ.
Người như Tiêu Cảnh Nam thì thiếu gì cách để khiến cô thêm đau khổ, nhưng cô hoàn toàn ngạc nhiên khi anh quyết định đánh gãy chân cô và việc trải qua cảm giác đau đớn như vậy vài lần nữa chẳng là gì cả…
“Sao cô không mở nó ra xem trước đi.” Lâm Hiểu cầm hộp quà, mở giấy bọc ra, lấy ra một trong những bộ đồ lót khiêu gợi ít vải, mỏng nhẹ như cánh ve sầu: “Nếu không hài lòng thì cô…”
Cạch!
Tiếng cửa mở vang lên rất nhỏ.
Từ lúc Lâm Hiểu lấy bộ đồ lót gợi cảm ra, trái tim và thân thể Mặc Tinh bỗng trở nên căng cứng.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô suýt chút nữa đã giật lấy hộp quà và bộ đồ lót gợi cảm trong tay Lâm Hiểu, nhét thẳng vào trong chăn bông.
“Tôi làm cô sợ à?” An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi vì đã tự tiện vào mà không gõ cửa.”
An Thiếu Sâm đứng sau xe lăn, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Mặc Tinh, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt cô, mặt cắt không còn giọt máu, anh ta bỗng cau mày, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Lâm Hiểu đang ngồi ở trên giường, nhìn thấy hai người tiến vào, cô ấy lập tức đứng lên cúi đầu không dám nhìn bọn họ, hai tay hai đặt hai bên thân khẽ run run.
Trước đó cô ấy đã từng nghe vài vị khách của mình nói rằng nhà họ An và nhà họ Tiêu là mối quan hệ liên hôn.
Nếu như anh em nhà họ An biết được việc cô ấy giúp Mặc Tinh dụ dỗ tổng giám đốc Tiêu thì… Lâm Hiểu nuốt nước bọt ừng ực, thật tình cô ấy không dám nghĩ tới chuyện sau đó.
“Có chuyện gì sao?” Mặc Tinh nhàn nhạt hỏi, cô giả bộ tự nhiên lau mồ hôi trên trán.
An Sơ Tuyết liếc nhìn Mặc Tinh một cái, một tia chật vật xẹt qua trong mắt cô ta: "Sơ Tuyết, anh đợi em ở cửa nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng, được rồi.” An Sơ Tuyết cong khóe môi lên, gật đầu.
An Thiếu Sâm quay đầu bước ra cửa đợi.
“Anh An ở đây đi, tốt hơn hết đừng ra ngoài.” Mặc Tinh gọi anh ta lại, giữa hai lông mày cô mang theo ý mỉa mai: “Để cô An ở lại một mình với tôi, anh không sợ cô ta bị tôi bắt nạt sao?”
An Thiếu Sâm nắm tay nắm cửa một hồi, cuối cùng anh ta cũng xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt nhìn Mặc Tinh như một lưỡi dao sắc bén.
Lâm Hiểu ho khan một tiếng, nháy mắt nhìn Mặc Tinh liên tục, nhưng cũng không có ích lợi gì, căn bản hiện tại cô không để ý đến Lâm Hiểu.
Chính vì vậy, Lâm Hiểu càng cúi đầu xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tránh thu hút sự chú ý của mọi người.
“Không sao đâu, nếu anh muốn ra ngoài thì cứ đi đi ạ.” Khuôn mặt xinh đẹp của An Sơ Tuyết ngập tràn vẻ thành khẩn: “Em tin rằng năm trước, Mặc Tinh chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới tông vào em, bản tính cô ta thực sự không hề xấu đâu ạ.”
Tuy nhiên, dù cô ta có nói gì đi nữa, An Thiếu Sâm vẫn không hề an tâm và anh ta nhất quyết đòi ở lại cho bằng được.
“Anh An, cô An tìm tôi có chuyện gì vậy?” Mặc Tinh mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét khi thấy hai anh em nhà họ An kia: “Nếu như không có việc gì thì mời hai người rời khỏi đây, coi như là làm việc tốt.”
An Thiếu Sâm nhíu mày: “Sơ Tuyết đặc biệt đến đây để xin lỗi cô, cô nhất định phải hung hăng như vậy sao?"
“Xin lỗi?” Mặc Tinh mím môi vào trong, trong mắt không hiện lên ý cười: “Nếu hai người tới đây để xin lỗi tôi thì cảm ơn, tôi nhận được rồi, bây giờ hai người có thể rời đi.”
Nghe đến đây, An Sơ Tuyết chật vật, ngọ ngoạy muốn xuống xe lăn, An Thiếu Sâm thấy vậy vội vàng bước tới, ôm cô ta để tránh bị ngã.
"Mặc Tinh, ngày hôm đó, tôi quả thực là sơ ý khi làm đổ nước nóng lên người cô, hại cô bị thương nặng như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi.” An Sơ Tuyết cúi đầu, thành khẩn xin lỗi: “Tôi xin lỗi cô!”
Mặc Tinh dửng dưng nhìn An Sơ Tuyết, cô đã thua người đến sau, dường như đó là chuyện đương nhiên vậy.
"Ngày hôm qua, Mặc Lôi đến câu lạc bộ Dream tìm tôi.
Anh ta đánh đập, mắng mỏ, tạt nước nóng vào người tôi.
Tôi không có gì để nói, đây là hậu quả tôi phải nhận cho những gì mình gây ra.”
An Sơ Tuyết đứng thẳng dậy và nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi thực sự cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô.
Tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”.