“Mặc Tinh, cậu cũng biết mà, nếu như tớ thích thứ gì đó, tớ nhất định sẽ dốc toàn sức lực đấu tranh vì nó.
” Ánh mắt của An Sơ Tuyết đầu vẻ đấu tranh: “Tớ thật sự coi cậu là bạn bè nên mới dám thú nhận mọi trước trước khi cậu và anh Cảnh Nam đính hôn, nếu không thì sau khi cậu và anh ấy đính hôn hoặc kết hôn, tớ mới nói chuyện này, sẽ chỉ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ hơn.
”
Mặc Tinh dồn hết sức vào cái cây phía sau, đổi vị trí hai chân đang vắt chéo nhau: “Cứ cho như cậu thích Cảnh Nam đi, sau đó thì sao?”
“Tớ hi vọng cậu có thể từ bỏ hôn ước của mình với anh Cảnh Nam, chúng ta đấu tranh công bằng, nếu như cuối cùng anh ấy chọn cậu, tớ tuyệt đối sẽ không oán than nữa lời.
” An Sơ Tuyết chậm rãi nói.
Cách cây si không xa là một cánh đồng hoa cúc vào thu, hương thơm của hoa quyện vào làn gió thu mát mẻ, sảng khoái, nhưng lại khiến cho Mặc Tinh cảm thấy cay nồng, khó chịu.
“Từ lúc tuổi chơi trò chơi đóng cô dâu của Cảnh Nam đến nay, tớ đã theo đuổi anh ấy năm ròng rã, khó khăn lắm mới đến ngày anh ấy lên tiếng muốn đính hôn cùng tớ.
”
“Kết quả cậu nói cậu thích anh ấy, bảo tớ từ bỏ hôn lễ với anh ấy, cùng cậu đấu tranh công bằng, tớ còn phải suy nghĩ vì cậu nhiều như thế sao? An Sơ Tuyết, cậu mặt dày đến thế sao?”
Mặc Tinh đứng thẳng dậy, đặt hộp quà vào trong tay An Sơ Tuyết với khuôn mặt lạnh lùng, đến trước mặt cô ta, đập mạnh tai nghe mà cô ta tặng xuống đất, rồi giẫm lên đó.
Cô quay người, lau nhanh giọt nước nơi khóe mắt, đi về lớp trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
“Mặc Tinh, tình bạn hơn năm qua của chúng ta, trong lòng cậu chỉ đến thế thôi sao?” Giọng nói nghẹn ngào của An Sơ Tuyết vang lên sau lưng Mặc Tinh.
Đây là lần đầu tiên Mặc Tinh nghe thấy An Sơ Tuyết hét lớn giữa đám đông, thế nhưng cô vẫn không dừng lại, vẫn sải bước về phía trước.
Chỉ vì An Sơ Tuyết là một người bạn tốt cô luôn quan tâm, nên cô mới không thể nào chấp nhận được.
Hai người họ làm bạn bao nhiêu năm, cô phải nỗ lực vì Tiêu Cảnh Nam như nào, An Sơ Tuyết hiểu rõ hơn ai hết!”
“Cậu nhất định phải ép tớ sao?” An Sơ Tuyết hét lên sau lưng cô.
Mọi người trong trường đều nhìn về phía cô ta.
Cả hai người đều là học sinh giỏi khoa múa, lại còn vô cùng thân thiết, nổi đình nổi đám.
Đôi môi Mặc Tinh mím chặt, kẹo cao su dính sát vào mặt cô, cô bước đi nhanh hơn bình thường, có chút đau lòng.
Khung cảnh thay đổi, cô đã đến trước biệt thự nhà họ Mặc.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, thế nhưng tòa nhà sang trọng của cô vẫn được chiếu sáng rực rỡ, trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh của mọi người.
Mặc Tinh ngồi trên chiếc siêu xe mà anh trai tặng cô, trên trán, sau lưng và tay cầm vô lăng của cô đều toát mồ hôi lạnh.
Đôi mắt của cô long lanh, cô đã vô số lần cố gắng hết sức để đạp phanh…
Không có tác dụng!
Vẫn không có tác dụng!
Nỗi sợ hãi chiếm trọn trái tim cô, tay chân cô mềm nhũn, môi không khỏi run lên, mồ hôi lạnh chảy dài trên má đầy tuyệt vọng.
Cô vẫn còn nhiều ước mơ chưa kịp hoàn thành, cô không muốn phải chết thế này!
Reng…
Reng…
Lúc này điện thoại cô đột nhiên rung lên.
Mặc Tinh run rẩy đưa tay kết nối điện thoại với tai nghe bluetooth, nước mắt cứ trực trào ra, giọng nói không mạch lạc: “Anh… anh cứu em… cứu em với, em đang ở… bên ngoài, xe… xe không…”
Cô chưa kịp nói xong, một người đột nhiên bước ra khỏi biệt thự.
Chiếc váy ngắn màu trắng làm lộ ra vòng eo của An Sơ Tuyết, cùng với khăn choàng đen và mái tóc được buộc gọn lên, toát ra vẻ đẹp đầy tri thức và thanh lịch.
Lúc này, cô ta đang đi thẳng về phía chiếc siêu xe đang lái tới.
Mặc Tinh trợn tròn mắt, trong lúc rối bời, cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô chỉ hạ cửa xe xuống, nghiêng người ra khỏi xe bất chấp sự nguy hiểm của bản thân, hét lên với An Sơ Tuyết: “Đừng qua đây, phanh xe bị đứt rồi!”
“Gió to quá anh không nghe thấy, Tinh Tinh, em nói lại một lần nữa đi, em đang ở đâu thế? Sao thế? Xe bị làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng nói lo lắng của Mặc Lôi vang lên trong tai nghe.
An Sơ Tuyết không dừng bước, dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn đi về phía chiếc xe với tốc độ không đổi.
“Đừng lại đây, cậu không nghe thấy sao?” Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, gió táp thẳng vào mặt khiến Mặc Tinh đau đớn, từng chữ nói ra đều vô cùng khó nhọc: “Xe của tớ bị hỏng rồi, cậu đừng lại đây!”
An Sơ Tuyết vẫn không dừng lại.
Rầm!
Một giây trước khi chiếc xe thể thao đâm phải người kia, Mặc Tinh thấy trên mặt An Sơ Tuyết nở một nụ cười nhẹ, như đóa hoa sen đang nở, đẹp đến mức lay động lòng người, nhưng lại khiến trái tim cô rơi xuống địa ngục trong một giây…
An Sơ Tuyết, hình như cố tình đi đến…
“Là cô ấy cố tình chạy tới, không phải tôi, tôi không định gϊếŧ người!” Mặc Tinh gào thét, cô ngồi dậy, chỉ thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc đâu cô chỉ nghĩ An Sơ Tuyết tranh cãi với mình trước đám đông là do tâm trạng bị kích động.
Thế nhưng trong hai năm sống nhàm chán và đau khổ trong tù, cô nhận ra rằng An Sơ Tuyết cãi nhau với cô ở trước mặt mọi người, chẳng qua chỉ là cô ta chuẩn bị một màn kịch “muốn đâm chết người” về sau.
Mặt trời dần dần ló rạng sau đường chân trời, đó là lúc ánh sáng và bóng tối giao nhau.
Cô lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy chân tay đau nhức, bủn rủn hết cả.
Mặc Lôi ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, mái tóc bù xù, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sự đau lòng và giận dữ: “Em mơ thấy gì thế? Tên họ Tiêu kia bắt nạt em à?”
Anh ấy nói cực kì chậm rãi, giọng nói lúc mới tỉnh dậy khàn khàn, mỗi chứ nói ra đều khó khăn lạ thường.
“Sao anh dậy sớm thế? Có phải vì đêm qua uống rượu nên hôm nay đau đầu rồi tỉnh giấc không?” Mặc Tinh né tránh ánh mắt của anh, cụp mắt xuống hỏi.
Mặc Lôi chống tay đứng dậy, hai chân tê dại do ngồi xổm quá lâu.
Anh ấy loạng choạng đứng dậy, khẽ nói: “Có phải… em thường xuyên mơ thấy ác mộng như thế không?”
“Bình thường anh không uống rượu, đêm hôm qua lại uống nhiều như vậy, chắc anh đang đau đầu.
” Thời gian ngủ quá ngắn, Mặc Tinh cũng cảm thấy mệt mỏi: “Em có sữa bưởi với chuối đây, anh có thể dùng thoải mái, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.
”
Mặc Lôi nắm chặt hai tay, hơi thở nặng nề: “Tinh Tinh.
”
“Anh, hôm qua anh làm loạn gần hết đêm, hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi thêm một lát.
” Mặc Tinh xoa xoa đôi lông mày đau nhức, không giấu được vẻ mệt mỏi.
Thấy vậy, trong mắt Mặc Lôi hiện lên vẻ đau khổ: “Vậy em cứ nghỉ ngơi thật rốt đi, anh đi mua cho em ít đồ ăn.
”
Anh ấy dìu cô nằm xuống, rồi đắp chăn cho cô, người đàn ông từ trước đến nay luôn bất cẩn lại biết nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa.
Mặc Tinh thật sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Không thể tránh khỏi việc cô lại mơ thấy ác mộng, khi cô hét lên rồi tỉnh dậy thì trời đã sáng, mặt trời lơ lửng trên cao.
Vương Như tao nhã ngồi trên ghế, còn Mặc Lôi đang ngồi trên giường cho người nhà, bên cạnh anh có đồ ăn, nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Nam đang đứng bên cạnh Vương Như.
“Bác gái, Tổng giám đốc Tiêu.
” Đồng tử Mặc Tinh khẽ co lại, hai tay chống trên giường, dùng tốc độ nhanh nhất để ngồi dậy.
Cô không biết bác gái và Tiêu Cảnh Nam đã đợi ở đây bao lâu, cũng không biết vừa rồi trong lúc cô mơ thấy ác mộng có nói linh tinh gì không.
Hơn nữa… Mặc Tinh liếc nhìn Mặc Lôi, khẽ nhíu mày, lời nói dối đêm qua của cô cũng không thể giấu nữa, không biết Tiêu Cảnh Nam có làm khó anh trai cô không nữa.
.