Chiếc xe phía trước di chuyển một cách chậm rãi, Tiêu Cảnh Nam thấy thế cũng khởi động chiếc xe của mình: “Mẹ dù gì cũng được coi là người đứng đầu nhà họ Tiêu, mẹ muốn làm gì thì làm, không cần hỏi ý kiến của người khác, bao gồm cả con.”
“Vậy nếu… mẹ muốn con buông tha Tinh Tinh thì sao?” Hôm nay, Vương Như mới biết rằng Mặc Tinh bị Tiêu Cảnh Nam ép làm việc ở câu lạc bộ Dream, điều này khiến tâm trạng bà ấy rất phức tạp: “Con bé đã phải chịu khổ cực suốt năm qua rồi, con có thể buông tha con bé được không?”
Một bầu không khí im lặng bao trùm trong xe.
Sau khi vượt qua đoạn đường tắc nghẽn, anh bắt đầu tăng tốc xe lên.
Vương Như mở ví ra, sau đó đóng lại, cứ đóng rồi lại mở, trong xe phát ra tiếng lạch cạch rõ ràng.
Bà ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Mẹ thấy có vẻ con không thích Sơ Tuyết.
Chuyện Tinh Tinh tông vào chân của cô ta, không liên quan gì tới con cả, tại sao con lại…”
“Mẹ!” Tiêu Cảnh Nam ngắt lời bà ấy, anh hắng giọng nói: “Chuyện của mẹ, bố và cả dì An nữa, con còn chưa hỏi, cho nên chuyện của con mẹ cũng đừng can thiệp vào.”
Khuôn mặt Vương Như thoáng hiện lên một tia bối rối, nhưng sau đó bà ấy nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Bà ấy gập ví lại, cầm trong tay, không nói thêm gì nữa.
Tầm khoảng nửa giờ sau khi Mặc Lôi đi, vợ chồng nhà Mặc vệ Quốc bắt đầu tới.
Vu Tĩnh Vận đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, không thấy Mặc Lôi đâu, bà ta liền lo lắng hỏi: “Anh trai con đâu? Mẹ nghe người ta nói thằng bé đến đây tìm con!”
Hoá ra không phải là đến thăm cô mà là đến tìm anh trai cô, ánh mắt Mặc Tinh bỗng tối sầm lại, cô gượng gạo nói: “Anh trai tôi…”
Mặc Tinh vừa mở miệng nói thì ngay lập tức bị Mặc Vệ Quốc chặn họng lại: “Cho dù người ngoài nói gì về A Lôi đi chăng nữa, thằng bé cũng chưa bao giờ dám cãi lại tôi.
Vậy mà, kể từ ngày cô ra tù, A Lôi lúc nào cũng tranh cãi với tôi, lại còn đòi rời khỏi nhà nữa.
Tất cả chuyện này là do cô xúi giục thằng bé đúng không?”
“Tôi?” Mặc tinh chỉ tay vào mình, cô nở nụ cười chế nhạo: “Xúi giục ư?”
“Không phải cô thì còn ai vào đây nữa? Từ bé cô đã là con quỷ nhỏ nghịch ngợm, A Lôi đều học theo cô làm loạn cả! Nhưng thường thì những việc đánh nhau, gây gổ ấy chẳng đáng là gì, ấy vậy mà cô lại dám xúi giục thằng bé rời khỏi nhà họ Mặc! Thằng bé lúc nào cũng thương cô, yêu chiều cô, vậy mà cô lại có thể làm những điều vô lương tâm thế hả?” Mặc Vệ Quốc hét lên, vẻ mặt hiện lên nét ghê tởm.
Mặc Tinh kiên định nhìn ông ta, cô đột nhiên cảm thấy người đứng trước mặt mình rất xa lạ, tựa hồ như chưa từng quen biết Mặc Vệ Quốc vậy.
“Vệ Quốc, Tinh Tinh dù gì cũng là con gái chúng ta, ông đừng nói những lời khó nghe như thế!” Vu Tĩnh Vận lo lắng nói: “Tinh Tinh, con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là con giấu anh trai con ở đâu vậy?”
Đôi môi Mặc Tinh khẽ run lên, cô cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi không có giấu anh ấy.”
“Bà còn chê tôi nói khó nghe sao?” Mặc Vệ Quốc chỉ vào Mặc Tinh, quay sang nói với Vu Tĩnh Vận: “Bà nhìn xem, bà nói nhẹ nhàng với nó đến thế mà nó có chịu nói thật cho bà nghe đâu!”
Vu Tĩnh Vận thở dài một tiếng, bà ta đưa tay nắm lấy tay của Mặc Tinh, nước mắt rơi lã chã: “Tinh Tinh, con cũng phải suy nghĩ cho bố mẹ chứ: Con đã không còn là người của nhà họ Mặc lâu rồi, bây giờ nếu như anh con cũng không về nhà, người khác sẽ nói gì về gia đình chúng ta chứ?”
Toàn thân Mặc Tinh căng thẳng tột cùng, cô nghiến răng, cố gắng kiềm chế sự nhức nhối nơi khoé mắt.
Vu Tĩnh Vận cay đắng nói: “Dù con có hận bố và mẹ như nào thì con cũng phải nghĩ cho anh trai và chị dâu của mình.
Anh trai con có biết gì đâu, thằng bé sẽ sống như nào nếu rời khỏi tập đoàn Mặc Thị? Hơn nữa, hai đứa cháu trai cháu gái của con còn bé, mới chỉ có hơn một tuổi chứ mấy, con nhẫn tâm nhìn bọn trẻ đau khổ vì những vụ lợi, ích kỷ của mình sao?”
“Đủ rồi!” Mặc Tinh chán nản hét lên, bọn họ bắt cô phải nghĩ cái này nghĩ cái kia, vậy sao không ai chịu suy nghĩ cho cô chứ?
Vu Tĩnh Vận bị cô hét vào mặt, bà ta ngây người trong chốc lát, mãi sau mới định thần lại được.
Vu Tĩnh Vận đau khổ khóc, nước mắt chảy dài theo làn má, không sao ngưng được.
“Con hư tại mẹ, hai anh em chúng nó thành ra như này, tất cả là tại bà chiều chúng nó quen đấy!” Mặc Vệ Quốc sắc mặt nặng nề, bực bội nói.
Vu Tĩnh Vận lau nước mắt nơi khoé mắt, bà ta nghẹn ngào nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi.
Nếu lúc đầu tôi nghe lời ông, nghiêm khắc hơn với bọn trẻ hơn một chút, có khi mọi chuyện sẽ không như bây giờ.”
“Anh trai tôi đã về nhà rồi, sau này tôi và anh ấy sẽ không có bất cứ liên hệ gì nữa.” Mặc Tinh nắm chặt góc áo, thời điểm cô ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ ngầu: “Như vậy, hai người hài lòng chưa?”
“Hoá ra là đã về nhà rồi à…” Vu Tĩnh Vận cười khểnh nói.
Mặc Vệ Quốc dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị Mặc Tinh tranh giành nói trước: “Ông Mặc và bà Mặc có thể đi về được rồi đấy.”
“Tinh Tinh, bố và mẹ vừa rồi chỉ là lo lắng thôi, chứ không có ác ý gì với con đâu.” Ánh mắt thờ ơ của cô như xuyên thấu tâm can của Vu Tĩnh Vận.
Mặc Tinh cụp mắt xuống, ánh nắng xuyên qua khe cửa, chiếu rọi vào căn phòng, khiến cả người cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang rực rỡ, tuy nhiên nó lại khiến cho dáng vẻ cô trông xanh xao, gầy gò: “Hai người mau rời đi đi, nếu để người khác nhìn thấy, truyền tới tai của tổng giám đốc Tiêu, đến lúc đó các người lại trách tôi!”
Giọng Mặc Tinh rất nhẹ nhàng, dường như trong đó pha chút mỉa mai.
“Nếu A Lôi không ở đây, cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới đây vì cô sao?” Mặc Vệ Quốc một lần nữa bị Mặc Tinh đuổi, ông ta tức giận vì bị cô làm cho mất thể diện.
Sau đó, ông ta nhanh chóng rời đi với khuôn mặt đen kịt như mây đen.
Vu Tĩnh Vận đứng trước giường bệnh, có cả một đống chuyện bà ta muốn nói với cô nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Bà ta lúng túng nhìn Mặc Tinh, sau đó lấy ví của mình ra, rút ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét thẳng vào tay cô nói: “Cầm lấy đi!”
“Tôi và bà Mặc không thân không thích, bà cầm về cho.” Mặc Tinh nhíu mày, lạnh lùng nhét tấm thẻ trở lại tay Vu Tĩnh Vận.
Vu Tĩnh Vận cảm thấy vô cùng khó chịu, nói: “Cái con nhóc này!”
Bà ta thực sự rất muốn đưa thẻ ngân hàng của mình cho Mặc Tinh.
“Mẹ!” Mặc Tinh ngước đầu nhìn Vu Tĩnh Vận, bóng dáng của cô phản chiếu trong đôi đồng tử đỏ rực: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ.
Từ nay về sau tôi không còn là Mặc Tinh của nhà họ Mặc nữa, có đau khổ thế nào thì cũng thể vì vài đồng tiền bạc này mà trở nên vui được.”
Hình ảnh Mặc Tinh bỗng xuất hiện trong đôi mắt buồn bã của Vu Tĩnh Vận, cô nhẹ nói: “Như vậy đi, từ nay về sau coi như tôi chưa từng có người mẹ nào như bà và bà cũng không có đứa con gái nào như tôi.”
“Tinh Tinh, con…” Vu Tĩnh Vận lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào một hồi, không nói nên lời.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của Mặc Vệ Quốc, ông ta đang thúc giục Vu Tĩnh Vận quay về.
Bà ta nghe vậy, miễn cưỡng nhìn Mặc Tinh sau đó đáp lại một tiếng rồi chạy đi tìm Mặc Vệ Quốc.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.” Mặc Tinh cười cười, nước mắt cứ thế tuôn trào như dòng thác.
Cô lau khoé mắt mình, lật chăn bông lên lấy hộp quà bên trong ra, giờ chẳng còn ai giúp cô nữa, từ nay cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi!
Sau khi Mặc Tinh ở bệnh viện thêm ngày thì được Vương Như đón về nhà họ Tiêu.
Cô đã tìm cơ hội dụ dỗ Tiêu Cảnh Nam suốt bao ngày qua nhưng trong hai ngày rưỡi cô ở nhà họ Tiêu, ngày đầu tiên cô chỉ gặp anh vào bữa tối sau đó không gặp thêm lần nào nữa, chứ đừng nói đến việc thực hiện kế hoạch.
Vào bữa trưa ngày thứ ba, Vương Như đang cùng cô trò chuyện về công việc thường ngày, bà ấy đột nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật của cháu, bác muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cháu.”
“!” Đồng tử Mặc Tinh co lại, chiếc đũa cô đang cầm trong tay bỗng rơi lộp bộp xuống đất.
Cuộc trò chuyện dưới cây ngô đồng giữa cô và An Sơ Tuyết, hình ảnh An Sơ Tuyết chủ động đâm vào xe cô trước biệt thự nhà họ Mặc, và cả những lời buộc tội của những người có tiếng trong bữa tiệc sinh nhật, cảnh tượng Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân cô ở biệt thự riêng, tất cả cứ lần lượt dồn dập xuất hiện, hệt như những thước phim tua chậm lại, dường như nó đang cố gắng xé nát trái tim cô ra thành trăm mảnh.
Ngày tháng đối với cô mà nói đó chính là một cơn ác mộng.
Một ngày mà hai năm qua cô đã cố tình tránh né nó!.