Mặc Tinh thu chân vào trong chiếc váy, che hoàn toàn đi những vết thương trên chân, khẽ “vâng” một tiếng.
“Vậy bác sĩ nói thế nào?” Dì Lưu nghiêng người về phía cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú: “Có phải vẫn có thể điều trị được không? Cháu trai dì là chuyên gia trong lĩnh vực này đấy, bây giờ nó đang du học ở Mỹ, để dì bảo thằng bé về khám cho con xem sao!”
Nghĩ tới lời cảnh cáo của Tiêu Cảnh Nam, Mặc Tinh mím chặt môi, không nói lời nào.
“Dì vừa nói đến chuyện này lại làm con thấy bực mình!” Mặc Lôi đập cây chổi xuống đất, sợi mì văng vào ống quần âu của anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm để ý: “Cái tên Tiêu Cảnh Nam kia đúng là loại thần kinh, biếи ŧɦái, khốn nạn, đáng chết, đánh gẫy chân em gái con, lại còn không cho em gái con điều trị!”
Anh ấy hít thở một hơi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận: “Con mẹ nó nữa, ông đây chúc cho các người bị xe tông, tốt nhất là cả đời bị tàn tật không bao giờ chữa khỏi được, mất chân xong rồi còn phải bị đoạn tử đoạn tôn nữa…”
“Nào nào, dì ngắt lời con một chút.” Dì Lưu làm động tác dừng lại, nghiêm túc nói: “Thật ra dì cảm thấy Tổng giám đốc Tiêu đánh gãy chân Tinh Tinh lại là một chuyện tốt đấy.”
Dì Lưu vừa dứt lời, Mặc Lôi đã giơ cây chổi bẩn thỉu trong tay lên, sắc mặt của Thủy Thanh Lan cũng khó coi, vội vàng ngăn anh ấy lại: “Anh… anh nghe lời dì Lưu nói xong đã cũng chưa muộn.”
Mặc Tinh không nói gì, cũng không làm gì, thế nhưng mặt cô cắt không còn một giọt máu, đáy mắt lộ rõ vẻ không dám tin.
Rầm!
Cây chổi bị ném lên mặt bàn.
Mặc Lôi lấy tay kéo một cái ghế, ngồi lên đó, khuôn mặt anh tú tái nhợt, nói với dì Lưu: “Dì nói chuyện nên chú ý một chút, bố mẹ con có lỗi với Tinh Tinh con còn mắng nữa, huống chi là dì nói!”
“Thằng nhóc này hỏng rồi, sao lại nói chuyện với người lớn tuổi như thế hả?” dì Lưu đứng dậy, vỗ mạnh vào trán Mặc Lôi: “Con còn định đánh dì à?”
Mặc Lôi ôm trán, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đỏ bừng, cứ “dì… dì… dì…” mãi nhưng vẫn không nói nên câu.
“Lần nào cũng không thể nghe người khác nói hết câu!” Dì Lưu nhìn Mặc Lôi một cái, rồi mới giận dữ ngồi xuống, dịu dàng nhìn Mặc Tinh, chậm rãi nói: “Phía An Sơ Tuyết không kiện con, thế nhưng những người còn lại trong nhà họ An hận không thể bắt sống con mà!”
Mặc Lôi gầm lên: “Chuyện này liên quan gì đến việc thằng khốn nạn Tiêu Cảnh Nam kia chặt chân em gái con chứ? Anh ta…”
“Anh có thể yên lặng nghe dì Lưu nói xong hết được không?” Thủy Thanh Lan đặt tai lên vai anh ấy, dùng sức giữ cho anh ấy bình tĩnh.
Mặc Lôi cười khổ, lẩm bẩm nói vài câu.
“Nếu như không phải chân của con bị Tiêu Cảnh Nam đánh gãy, nhà họ An lại ác độc như thế, làm sao họ có thể đồng ý cho con chỉ ngồi tù năm chứ? Bọn họ nhất định sẽ bắt con phải ngồi tù cả đời!” Nói đến câu cuối cùng, giọng của dì Lưu cũng cao hơn nhiều.
Mặc Tinh nắm chặt hai bàn tay lại, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch: “Vì thế…” cô dừng lại một lúc, chật vật nói ra câu nói đang nghẹn trong cổ họng: “Dì cảm thấy con vẫn nên cảm ơn anh ta?”
Một người dùng gậy đánh golf lạnh lùng đánh gãy chân cô, không cho cô điều trị đã tống cô vào tù, cô nên cảm ơn sao?
“Dì không có ý này.
Tinh Tinh con đừng giận.” dì Lưu xoa xoa lưng cô: “Dì đang muốn nói là dù cho Tổng giám đốc Tiêu có ôm mấy suy nghĩ biếи ŧɦái đến mức nào, thì con cứ suy nghĩ là trong cái rủi có cái may đi.”
Mặc Tinh cúi đầu, vết sẹo trên lông mày và đuôi mắt cô cay xè: “Theo như dì thấy thì dùng một chân đổi lấy tự do nửa đời sau có phải là một chuyện rất đáng đánh đổi không?”
Nhưng đối với cô, đó không phải là chuyện đáng đánh đổi.
Cô thà ngồi trong tù, chịu cô độc đến hết đời, một mình chết trong tù cũng không muốn bị Tiêu Cảnh Nam đưa đến Câu lạc bộ Dream, chịu sỉ nhục, muốn chết cũng không thể chết.
“Thôi không nói những chuyện này nữa, không vui.
Bát mì vừa rồi con chưa ăn được mấy miếng đã bị đổ, con ngồi đây đợi một lát, dì đi làm lại cho con bát khác.” Dì Lưu vội vàng đứng dậy.
Mặc Tinh thật sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của dì nên cô đã đồng ý.
…
Khách sạn Minh Châu.
Quản lý khách sạn vội vàng đem theo một vài món đồ sang trọng đắt tiền để dùng cho bữa tiệc sinh nhật của Mặc Tinh vào trong, đúng lúc đi vòng qua trước mặt Tiêu Cảnh Nam.
“Tôi còn có chút việc, đi cùng tôi trước đi.” Tiêu Cảnh Nam vốn dĩ đang bàn công việc kinh doanh với vài người thì thấy quản lý khách sạn đi tới, anh vội vàng nói với mấy vị giám đốc một tiếng, sau đó đi cùng với quản lý khách sạn.
Quản lý khách sạn lau mồ hôi trên trán, thận trọng hỏi: “Vừa rồi tôi đã kiểm tra camera giám sát, sau khi cô chủ Mặc rời khỏi đây, cô ấy chạy xuống theo cầu thang, không cẩn thận bị ngã ở cầu thang tầng ba.”
Tiêu Cảnh Nam lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, khẽ nhíu mày.
Thấy vậy, quản lý khách sạn thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu?”
“Tiếp tục đi.” Tiêu Cảnh Nam nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rượu từ từ nóng đến bụng khiến anh có chút cáu kỉnh.
Một người tuổi mà còn có thể bị ngã? Bị ngốc sao?
Lúc này quản lý khách sạn mới nói tiếp: “Sau khi ngã xuống cô ấy mãi không động đậy, sau đó hai vợ chồng cậu chủ Mặc mới tìm thấy cô ấy, không biết họ đã nói gì đó, rồi ba người cùng nhau khóc.
Sau đó cậu chủ Mặc cõng cô chủ Mặc, cùng với mợ chủ rời đi.”
“Ồ?” Rượu đỏ chậm rãi lắc lư trong ly, phản chiếu màu sắc vô cùng lộng lẫy dưới ánh đèn, nhìn thật giống màu máu, khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn.
Quản lý sững sờ một lúc lâu rồi mới định thần lại: “Camera giám sát ở cửa khách sạn cho thấy ba người họ đã lái xe về phía Đông, nhưng cụ thể là đi đâu thì chúng tôi không biết.
Có cần đi theo họ không ạ?”
Tiêu Cảnh Nam không trả lời câu hỏi đó: “Mặc Lôi cõng Mặc Tinh, vết thương trên cổ chân cô ta rất nghiêm trọng sao?”
“Nhìn từ video giám sát thì không thấy rõ chân của cô chủ Mặc bị thương, tôi cũng không chắc vết thương có nghiêm trọng hay không nữa.” Quản lý khách sạn không thể nắm bắt được suy nghĩ của anh: “Có cần gọi điện thoại hỏi cậu chủ Mặc không ạ?”
Tiêu Cảnh Nam cởi hai chiếc cúc trên áo sơ mi, lúc này mới thấy hơi thở của mình nhẹ nhàng hơn một chút: “Không cần đâu, anh phải làm gì thì đi làm đi.”
Khi quản lý khách sạn vừa mới trả lời, lập tức dẫn theo bảo vệ rời đi thì đã bị bà An đẩy sang một bên.
“Cảnh Nam, rốt cuộc là cháu có ý gì hả?” Bà An nổi giận đùng đùng, hung hăng chạy tới chỗ Tiêu Cảnh Nam, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam cao hơn bà ta một cái đầu, lớp trang điểm thanh tú cũng không che giấu được khuôn mặt xấu xí của bà ta.
Các vị khách mời đến xem hết trò vui này đến trò vui khác mà vẫn cảm thấy phấn khích, không hề nhàm chán.
Xem ra, mỗi lần chỉ cần có bà An ở đây thì bọn họ đều có trò hay để xem.
Dù gì trong giới bà ta cũng là sự tồn tại đáng chú ý, đã sống hơn nửa đời người nhưng làm việc còn lý tính hơn cả đứa con gái mới chỉ hơn tuổi đầu.
Tiêu Cảnh Nam nhấp một ngụm rượu đỏ, vẻ mặt lãnh đạm: “Cháu không biết gì đang nói gì.”
“Cháu đừng có mà ở đó nói bóng gió nữa!” Khi bà An tức giận, làm việc hay nói năng đều rất thiếu lý trí, chỉ dựa vào cảm xúc: “Cháu sắp đính hôn với Sơ Tuyết mà cháu lại tổ chức tiệc sinh nhật cho con yêu tinh hại người Mặc Tinh? Có phải cháu với cô ta có mối quan hệ không chính đáng không hả?”
Tiêu Cảnh Nam đặt ly rượu đỏ đang uống dở xuống chiếc bàn sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu cháu nói phải, dì sẽ càng thêm tức giận.
Còn nếu cháu nói không phải, chắc chắn dì sẽ không tin.
Dì nói xem, cháu nên trả lời dì thế nào?”
“Mồm mép cũng khá lắm!” Bây giờ, bà An càng nhìn đứa con rể tương lai này càng cảm thấy không hài lòng: “Hôm nay ở trước mặt mọi người, cháu tự noi xem, có phải trong lòng cháu vẫn còn con hồ ly tinh Mặc Tinh kia không hả? Nếu đúng như vậy, dì sẽ không bao giờ để cho Sơ Tuyết lấy cháu đâu!”.