Chẳng biết cô rời khỏi khách sạn lúc nào. Chỉ biết khi tỉnh lại, tôi không còn thấy cô đâu nữa.
Tôi vặn đèn lên. 5 giờ sáng. Trên gối cô đặt một tờ giấy gấp nhỏ, nếp gấp cũ kĩ xem chừng đã được cất giữ rất lâu. Một bức phác họa. Thôn làng miền núi cách biệt với đời, địa hình đẹp đẽ trù mật nằm trong thung lũng thâm trầm. Dòng nước uyển chuyển uốn quanh. Những ngôi nhà bằng gỗ dựng dựa vào núi, trùng trùng điệp điệp. Ruộng bậc thang nhấp nhô, đồng dã thoáng đãng. Ao nhỏ rải rác, hoa sen nở rộ, tôn lên bóng núi liên miên bên trời. Một cố hương tuyệt tích.
Cô dùng cách này để nhấn mạnh thái độ không từ mà biệt. Giống một cố hương biến mất một con đường không thể quay đầu, cũng không cần quay đầu, thả chiếc nhẫn xuống hồ nước rộng vắng tanh, lìa xa cốt nhục ở một thị trấn bên Nam bán cầu, tìm kiếm gốc gác dưới đáy vực trên núi cao, tặng bức phác họa của Trinh Lượng cho một người xa lạ chưa từng giao thiệp… Tìm kiếm luận chứng bằng thực tiễn, bằng truy cầu, buông xuống hết mọi gánh nặng, nghi vấn và khuấy động. Để lại manh mối nhỏ nhoi trong cõi người, nhằm chứng minh là mình tồn tại.
Mặt sau bức phác họa có mấy dòng chữ, một đoạn trích thơ, chắc là chép hồi còn trẻ đang học ở Luân Đôn:
Lâu đài em đây, anh gọi là sa mạc
Trong đêm nghe tiếng, chẳng thấy mặt
Khi em sụp xuống đất này xơ xác,
Ánh sáng từng nâng đỡ em, anh gọi là hư vô.(*)
(*) Trích bài thơ Tên thật (Vrai nom) của Yves Bonnefoy, một nhà thơ Pháp.
Cho dù tình cảm mất tích, vẫn tin tưởng truy đuổi tìm kiếm, chưa bao giờ nguôi nghi vấn và thử nghiệm. Từ đó nhen lên ngọn lửa, cháy sáng, nhảy nhót, rừng rực, mãi cho đến khi biến thành tàn tro được cái chết dong thuyền chở đi. Giống như tôi với cô, dù rằng không gặp nhau nữa, cũng sẽ tiếp tục sống được ở một góc nào đó trên thế gian rộng lớn này, nhờ nỗi nghi hoặc vĩnh hằng. Tìm kiếm, dò dẫm, chẳng bao giờ đi đến tận cùng.
Tôi gấp giấy vào, nhét xuống dưới gối, vặn tắt đèn bàn. Không hiểu vì sao, cảm thấy thân thể tịch diệt, nội tâm hư không, kí ức sạch bong, cõi lòng thấu suốt. Nhưng không hề muốn tỉnh lại để thử suy nghĩ hay hành động gì đó. Mọi ngôn từ và tư duy lúc này đều là thừa thãi. Tôi chỉ muốn ngủ, lòng không vướng bận, trong khách sạn xa lạ ở nơi dị quốc tha hương này. Nào sợ một mai thế giới hủy diệt, nào sợ tận thế mà loài người vẫn thấy vướng bận, nào sợ ngày mai không bao giờ tới nữa. Nếu ngày mới đến, tôi hi vọng có thể sống hết lòng hết sức theo ý muốn của mình.
Thế là, ở cố đô của một đất nước xa lạ, trong căn phòng chỉ còn mình tôi, trong sắc trời lờ mờ nửa đêm về sáng, trong đơn độc vĩnh hằng. Tôi ngủ thiếp đi lần nữa.
The End
Trinh Lượng hỏi cô, em có thích Cầm Dược không? Thích, cô đáp.
Trinh Lượng lại hỏi, tôi yêu được không? Được, cô nói.
Cô bằng lòng để hai người tiến đến chỗ hòa hợp, thầm mong ngày cùng họ lên đường. Khó mà xác định được sự cô độc lánh đời của bà khiến ông phải chú ý đến, hay là tính ngông nghênh bất cần của ông toát ra ý vị thoát tục thu hút bà. Cùng vào bếp làm một bữa cơm, cùng ra vườn trồng hoa dọn cỏ, quét tước tưới tắm, lặng lẽ bên nhau, đôi lúc cả đêm uống rượu dốc bầu tâm sự. Có người kề vai sát cánh trên đời, thì có thể tách mình khỏi dòng nước xiết của hiện thực. Tình yêu là hạnh ngộ trời ban. Cầm Dược và họ đều là lữ khách phiêu du ngoài cõi thế, tương phùng ở ngả giao của các quỹ đạo không mục đích.
Mé Đông Nam tầng hai là phòng ngủ của Trinh Lượng, tường trát sơn màu tơ sống, pha trộn giữa màu xám và trắng đục. Gian phòng trống trải chỉ kê ba món đồ. Một chiếc giường bốn cột đã cũ, cửa giường hình tròn trang trí hoa hải đường, treo màn trắng bằng sa ruột nến. Một bồn tắm màu đen bằng gang ốp sứ, giá kê hình bàn chân sư tử. Trên tường treo một chiếc gương. Phòng ngủ ăn thông sang phòng làm việc, sàn lát gạch men, kê một khung cửi cổ, những cuộn chỉ tơ chi chít, hàng súc vải ngổn ngang, và một đống các bản vẽ giấy. Đôi lúc Trinh Lượng sẽ tua lại mãi bản nhạc đang bật khe khẽ, tiếng đàn shamisen truyền thống, giọng hát già nua tang thương của một người đàn ông, giai điệu du dương ngân nga, truyền tải một cảm xúc chua chát mà đẹp đẽ tận cùng. Lúc khoan lúc nhặt, cứ loang dần loang dần đi trong không khí.
Cô trông thấy họ làm tình. Trong phòng ngủ. Hai tấm thân quấn lấy nhau, lăn lộn ra tận mép giường. Chăn bông xanh đã phai màu in hoa văn cúc đại đóa bị gạt rơi xuống đất. Lưng, vai, hông, chân, mông đàn ông trần trụi phô ra những đường lượn rắn chắc và cân đối, đổ khối hoàn mĩ dưới luồng sáng êm dịu lọc qua rèm cửa bằng vải gai trắng. Tưởng chừng có thể thoát ly thời gian, dùng những đường nét căng đầy, no nê sức mạnh và ướt át để làm tất cả ngưng đọng lại. Sức hút và sự gắn kết mãnh liệt đã xô đổ ranh giới của tình yêu tình dục, nhường chỗ cho sự thần phục. Trinh Lượng say mê sức sống và vẻ đẹp của thân thể này. Chạm vào thân thể ấy, bao bọc lấy từng phần bằng nhạy cảm, tỉ mỉ, sâu sắc và ngây thơ.
Cầm Dược thì, chưa tiếp xúc với tấm thân nào tràn đầy ý thức riêng như của bà. Những người ấy chẳng mấy chốc đã khiến ông chán ngán. Còn bà, mỗi tấc da thịt lại ẩn chứa muôn vàn ma lực bản năng, biến hóa vô cùng vô tận, giục ông tiến tới, dụ dỗ ông đòi hỏi thêm. Giống như bông hoa nhiều lớn lần lượt xòe dần ra. Một cây hoa lả lay chực đổ.
Nghỉ ngơi giữa chừng, ông châm thuốc, hút chung với bà. Lá cành rung rinh trong nắng, rắc bóng xuống đất, lốm đốm vô định. Từ ngọn cây bên ngoài cửa sổ, lát lát vọng vào tiếng chim cu lảnh lót, lúc bổng lúc trầm. Lại một lần nữa, ông dằn bà xuống giường, bà nằm sấp trên tấm nệm bằng bông Ai Cập trắng muốt, mái tóc đen dày tuôn chảy như nước. Cảnh yêu lặp đi lặp lại mãi, như hành trình không có tận cùng, lúc đi lúc nghỉ, dần xa dần xa.
Cô nói, rất lâu về sau tôi nhận ra, quá trình ấy đưa họ đến gần một thứ nghi thức trong đó thân xác là vật tế, họ dốc hết yêu đương đắm đuối, di chuyển thong thả ung dung. Thế giới vật chất và quy tắc hiện thực đều bị gạt cả ra ngoài rìa, họ tiến vào tâm điểm tăm tối của đời người, dùng máu thịt mình để tôn vinh cái đẹp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chẳng biết cô rời khỏi khách sạn lúc nào. Chỉ biết khi tỉnh lại, tôi không còn thấy cô đâu nữa.
Tôi vặn đèn lên. 5 giờ sáng. Trên gối cô đặt một tờ giấy gấp nhỏ, nếp gấp cũ kĩ xem chừng đã được cất giữ rất lâu. Một bức phác họa. Thôn làng miền núi cách biệt với đời, địa hình đẹp đẽ trù mật nằm trong thung lũng thâm trầm. Dòng nước uyển chuyển uốn quanh. Những ngôi nhà bằng gỗ dựng dựa vào núi, trùng trùng điệp điệp. Ruộng bậc thang nhấp nhô, đồng dã thoáng đãng. Ao nhỏ rải rác, hoa sen nở rộ, tôn lên bóng núi liên miên bên trời. Một cố hương tuyệt tích.
Cô dùng cách này để nhấn mạnh thái độ không từ mà biệt. Giống một cố hương biến mất một con đường không thể quay đầu, cũng không cần quay đầu, thả chiếc nhẫn xuống hồ nước rộng vắng tanh, lìa xa cốt nhục ở một thị trấn bên Nam bán cầu, tìm kiếm gốc gác dưới đáy vực trên núi cao, tặng bức phác họa của Trinh Lượng cho một người xa lạ chưa từng giao thiệp… Tìm kiếm luận chứng bằng thực tiễn, bằng truy cầu, buông xuống hết mọi gánh nặng, nghi vấn và khuấy động. Để lại manh mối nhỏ nhoi trong cõi người, nhằm chứng minh là mình tồn tại.
Mặt sau bức phác họa có mấy dòng chữ, một đoạn trích thơ, chắc là chép hồi còn trẻ đang học ở Luân Đôn:
Lâu đài em đây, anh gọi là sa mạc
Trong đêm nghe tiếng, chẳng thấy mặt
Khi em sụp xuống đất này xơ xác,
Ánh sáng từng nâng đỡ em, anh gọi là hư vô.(*)
(*) Trích bài thơ Tên thật (Vrai nom) của Yves Bonnefoy, một nhà thơ Pháp.
Cho dù tình cảm mất tích, vẫn tin tưởng truy đuổi tìm kiếm, chưa bao giờ nguôi nghi vấn và thử nghiệm. Từ đó nhen lên ngọn lửa, cháy sáng, nhảy nhót, rừng rực, mãi cho đến khi biến thành tàn tro được cái chết dong thuyền chở đi. Giống như tôi với cô, dù rằng không gặp nhau nữa, cũng sẽ tiếp tục sống được ở một góc nào đó trên thế gian rộng lớn này, nhờ nỗi nghi hoặc vĩnh hằng. Tìm kiếm, dò dẫm, chẳng bao giờ đi đến tận cùng.
Tôi gấp giấy vào, nhét xuống dưới gối, vặn tắt đèn bàn. Không hiểu vì sao, cảm thấy thân thể tịch diệt, nội tâm hư không, kí ức sạch bong, cõi lòng thấu suốt. Nhưng không hề muốn tỉnh lại để thử suy nghĩ hay hành động gì đó. Mọi ngôn từ và tư duy lúc này đều là thừa thãi. Tôi chỉ muốn ngủ, lòng không vướng bận, trong khách sạn xa lạ ở nơi dị quốc tha hương này. Nào sợ một mai thế giới hủy diệt, nào sợ tận thế mà loài người vẫn thấy vướng bận, nào sợ ngày mai không bao giờ tới nữa. Nếu ngày mới đến, tôi hi vọng có thể sống hết lòng hết sức theo ý muốn của mình.
Thế là, ở cố đô của một đất nước xa lạ, trong căn phòng chỉ còn mình tôi, trong sắc trời lờ mờ nửa đêm về sáng, trong đơn độc vĩnh hằng. Tôi ngủ thiếp đi lần nữa.