Tương Hiểu Vân chỉ cúi đầu cụp mắt, trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ, trên mặt toát ra biểu hiện khó xử. Từ lâu Thái tử phi đã dặn dò, việc kết hôn đã không thể thay đổi, Độc Cô Khắc tuyệt đối sẽ không cưới Hách Liên Tiếu. Mình đã cẩn thận nhắc nhở, Hách Liên Tiếu lại không thức thời, đúng là làm người ta khó xử.
Hách Liên Tiếu càng khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi phủ đầy mặt, phảng phất có trăm ngàn nỗi ất ức chặn ở trong ngực. Nàng cắn chặt răng, cả người run rẩy, lời nói vô cùng độc ác: “Oan ức của muội biết nói với ai, nói tới trời cũng không ai chủ trì công đạo cho muội. Muội nhịn đủ rồi, chỉ muốn thiêu cháy hết vương phủ này, để tất cả thành tro tàn.” Nói xong, nàng ngồi không yên, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.
Hàn quang lóe lên trong mắt Tương Hiểu Vân, vội vã ngăn cản nàng, giọng điệu tràn đầy an ủi: “Trong lòng muội muội không vui đại tẩu hiểu, nhưng mà hảo muội muội, đại tẩu xin muội một câu, không được khờ dại như vậy. Muội không thể gây chuyện, một khi xảy ra chuyện thì không chỉ không thể thành thân, thanh danh của muội cũng mất hết.”
Âm thanh Hách Liên Tiếu khàn khàn, gương mặt đỏ chót, yên lặng nhìn Tương Hiểu Vân, cười lạnh một tiếng nói: “Người ta không muốn cho muội sống yên, đã cầm đao hướng thẳng về phía muội rồi, muội không thể ngồi chờ chết. Đại tẩu, tẩu giúp muội thì thôi, nếu không giúp…hừ.” Nàng lạnh rên một tiếng, Tương Hiểu Vân vội vã an ủi: “Muội đừng vội, bên phía Thái tử điện hạ ta đã đánh tiếng, hôm nay ngài ấy đã tiến cung, nói không chừng sẽ nhanh chóng có tin tức tốt truyền đến.”
Lúc này, một tì nữ áo xanh vội vã đi vào, đưa cho một lá thư. Tương Hiểu Vân mở ra nhìn, sắc mặt hòa hoãn lại, vui vẻ nói: “Muội xem, Thái tử điện hạ đã hồi âm rồi, ngài ấy đã nói rõ oan ức của muội với bệ hạ, bệ hạ đã hứa sẽ thận trọng cân nhắc.”
Hách Liên Tiếu sững sờ, chợt nắm lấy tay áo của đối phương, đôi mắt đầy vui mừng: “Thật sao?”
Tương Hiểu Vân biết rõ cái gọi là thận trọng cân nhắc chỉ là cách nói cho qua chuyện, Hách Liên Tiếu và Độc Cô Khắc đã không còn khả năng nữa, kết quả tốt nhất của chuyện này chính là cá chết lưới rách, để cho Giang Tiểu Lâu cũng không chiếm được lợi ích gì. Chỉ là nàng không dám nói ra lời này, chỉ có thể cười nói: “Dĩ nhiên, không lẽ ta lại gạt muội sao?”
Nghe vậy, Hách Liên Tiếu từ từ tỉnh táo lại nàng đứng lên đi lại hai bước trong phòng, gương mặt xinh đẹp biến ảo không ngừng, cuối cùng quay đầu lại nói: “Nếu bệ hạ chịu cân nhắc lại việc này thì bây giờ muội sẽ không gây chuyện nữa.”
Tương Hiểu Vân thở phào nhẹ nhõm: “Đúng, như vậy mới là cô nương tốt.”
Hách Liên Tiếu chỉ hờ hững nói: “Chỉ là, Giang Tiểu Lâu này muội cũng phải diệt trừ.”
Trong lòng Tương Hiểu Vân hơi run lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, thật lâu sau mới không kềm được nói: “Muội muốn làm gì?”
Hách Liên Tiếu đã khôi phục lại yên tĩnh, không còn bộ dáng tức giận nữa, chỉ có khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt bao trùm một dòng sông băng, mang theo khí lạnh khiến người ta run sợ, không trả lời mà hỏi lại: “Đại tẩu đang lo lắng cái gì?”
“Bất kể thế nào, Thuận di nương và nhị ca muội cũng bại trong tay ả, ta không hy vọng muội sẽ xảy ra chuyện gì, bằng không khi đại ca muội quay lại, ta phải ăn nói với huynh ấy thế nào?” Cái Tương Hiểu Vân lo lắng chính là điểm cuối cùng này.
Đôi mắt lạnh lùng của Hách Liên Tiếu nhìn chằm chằm Tương Hiểu Vân, cây trâm cài tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, âm thanh cũng nặng nề: “Đại tẩu không cần ăn nói với ai hết. Tóm lại có ả không có muội, có muội không có ả.”
Trên hành lang, tì nữ Thải Hà vội vã đi tới, mặt mày đầy vẻ u sầu, bộ dáng lo lắng. Nàng vừa từ phòng của Khương phu nhân đi ra, giờ khắc này vừa thẹn vừa giận, ngay cả bước chân cũng có chút rối loạn.
Đến khúc quanh hành lang, một bóng người màu xanh đứng ngay sau cây cột đỏ thẳm, Thải Hà dừng chân, toát ra ý cười: “Thì ra là Từ ma ma, có chuyện gì sao?”
Từ ma ma chỉ mới hơn ba mươi tuổi, có gương mặt dài, chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, chuyên môn phụ trách hoa cỏ trong viện này, ngày thường cũng rất chăm chỉ đi lại. Giờ khắc này trên mặt nàng mang theo nụ cười, hết sức thân mật kéo tay Thải Hà: “Tìm Thải Hà cô nương dĩ nhiên là có chuyện tốt, đi, đi theo ta, có quý nhân muốn gặp ngươi đó.”
Trong lòng Thải Hà chấn động, nhung thấy Từ ma ma cười rất vui vẻ, nể tình trước kia cũng không tiện từ chối đối phương, cứ để nàng lôi ra ngoài. Từ ma ma một đường kéo nàng né khỏi tai mắt của người khác, cuối cùng đi vào một viện thanh tĩnh, nhiều lần Thải Hà muốn quay đầu lại, nhưng bị bàn tay rắng chắc của Từ ma ma nắm chặt lấy, trong lòng nàng vừa sợ vừa lo, mơ hồ nổi lên dự cảm không tốt.
Nhìn ngó chung quanh, Thải Hà có chút sốt sắng nói: “Từ ma ma, bà làm gì vậy? Nô tì còn phải đi hầu hạ Khương phu nhân, lỡ ngài ấy ngủ trưa dậy không thấy nô tì thì sẽ tức giận đó.”
“Được rồi, lúc nãy trong phòng xảy ra chuyện gì hai chúng ta đều biết rõ, bây giờ Khương phu nhân không muốn gặp ngươi đâu.” Từ ma ma liếc nàng một chút, trực tiếp kéo nàng vào cửa.
Mặt Thải Hà ửng hồng nhưng vẫn không lên tiếng. Mành hơi động, một mỹ nhân dịu dàng bước ra, dưới ánh mặt trời, gương mặt kia óng ánh trắng nõn, quyến rũ mê người, như một đóa hải đường diễm lệ, tỏa ra ánh sáng cực hạn.
Trong lòng Thải Hà run lên, lập tức quỳ xuống: “Ra mắt Đan Phượng quận chúa.”
Hách Liên Tiếu trực tiếp ngồi xuống, mặt cười như không cười mà nói: “Thải Hà cô nương, gần đây Khương phu nhân có khỏe không?”
Thải Hà cúi mắt xuống, che lại kinh hoàng bất an trong lòng, vội nói: “Phu nhân nhà nô tì rất khỏe, gần đây đại phu có đến khám, nói là hài tử rất khỏe mạnh, đa tạ quận chúa có lòng.”
Xưa nay Đan Phượng quận chúa không hòa thuận với Khương phu nhân, cho dù gặp phải trên đường cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, chào hỏi một cái rồi bỏ đi, dù sao trước kia Khương phu nhân cũng là tình địch của Thuận di nương, tuy Thuận di nương chết rồi nhưng Đan Phượng quận chúa là con ruột của bà, dù sao nàng cũng không thể thân thiết với kẻ thù của mẫu thân được. Thải Hà nghĩ đến điểm then chốt trong đó, sắc mặt không khỏi mơ hồ trắng bệch, trong lòng hối hận không nên đi theo Từ ma ma đến đây. Ai ngờ Hách Liên Tiếu lại cười nói: “Ta nghe nói, đại ca ngươi mở một tửu lâu nhỏ bên cạnh sông hộ thành, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm đúng không?”
Trong lòng Thải Hà run một cái, trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, trước kia nàng từng giúp Khương phu nhân làm nhiều việc, cho nên Khương Phiên Phiên ban thưởng cho nàng không ít, số tiền này tích góp lên đủ cho người nhà của nàng sống một đời giàu có. Nhưng trong nhà nàng cũng chỉ có một huynh trưởng, nên cha mẹ đều dồn hết tiền bạc cho hắn, mở một tửu lâu nhỏ bên cạnh sông hộ thành. Huynh trưởng của nàng xưa nay không giỏi làm ăn, không có nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi. Vốn dĩ Thải Hà chỉ mong hắn biết kềm chế lại, thành thật mà kinh doanh, nhưng chắc chắn hắn sẽ không đi theo hướng mà Thải Hà hy vọng.
Sau khi mở tửu lâu hắn lại lơ là quản lý, cửa hàng vắng khách, dần dần khó mà chống đỡ được, đúng lúc phía đối diện mở một tửu lâu mới, làm ăn rất khá, càng ngày càng nổi tiếng. Hắn nhất thời tức giận, phát hiện lý do thực khách đi hết sang bên đó là vì bên kia có một vị đầu bếp giỏi, tay nghề vô cùng tốt, rất được thực khách yêu thích, thế là hắn tìm đủ cách đi mua chuộc đầu bếp của người ta. Cứ như vậy dĩ nhiên là kết thù, ông chủ bên kia tìm đến tận cửa. Đại ca nàng dù sao cũng xuất thân là một tên lưu manh, nên xúi giục một đám giang hồ đánh cho ông chủ kia một trận, gãy cả chân người ta. Người ta tức không chịu nổi, lập tức kiện cáo lên nha môn Kinh triệu doãn, những tên côn đồ kia làm sao chống lại được hình phạt của nha môn, lập tức khai ra hết, kẻ chủ mưu đứng sau cũng bị bắt vào đại lao.
Thải Hà nghe được tin tức này vội vã đi cầu Khương Phiên Phiên, nhưng Phiên Phiên là một nữ tử rất thông minh, nàng kiên quyết không chịu vì chuyện nhỏ này mà đi cầu xin Khánh Vương. Viện lý do là nữ tử dính dáng đến chuyện bên ngoài thì thật bất tiện, bảo Thải Hà từ bỏ tâm tư, đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa. Thải Hà bất bình nên chống đối mấy câu, bị trách cứ nghiêm khắc nên đùng đùng nổi giận bỏ ra ngoài, sau đó bị Từ ma ma kéo đến đây.
Đáy mắt Hách Liên Tiếu đầy tơ máu, như một khối màu đỏ đậm, vô cùng âm lãnh: “Thật ra… cũng không phải chuyện gì lớn, Khương phu nhân lại chuyện bé xe ra to.”
Tâm tư Thải Hà càng hoảng, hầu như không dám ngẩn đầu lên.
Hách Liên Tiếu ung dung thong thả nâng chén trà lên, nhưng không vội uống mà chỉ cầm trên tay: “Làm ăn quan trọng nhất là hòa khí sinh tài, một khi gây ra chuyện này thì không thể tiếp tục nữa, người cũng phải chịu khổ theo. Pháp lệnh Đại Chu quy định, đánh người khác bị thương tật sẽ bị phán lưu đày.”
Cả người Thải Hà run lẩy bẩy, bỗng nhiên ngẩn đầu chạm vào ánh mắt Hách Liên Tiếu giống như đụng vào một lò lửa, vội vàng cúi đầu xuống.
Hách Liên Tiếu cảm giác được nhưng làm như không biết, chỉ khẽ nói: “Khương Phiên Phiên là ái thiếp của Vương gia, vì việc nhà của một tì nữ mà đi cầu xin nói không chừng phụ thân sẽ tức giận. Bây giờ tuy đã ngồi vững vị trí phu nhân nhưng phải không ngừng cũng cố địa vị, dĩ nhiên sẽ không chịu ra mặt cho ngươi.”
Thải Hà chỉ cúi đầu không nói một lời, cũng không trả lời đối phương. Hách Liên Tiếu cũng không vội vã, chỉ chậm rãi nói: “Khương Phiên Phiên không chịu giúp ngươi, nhưng ta có thể."
Thải Hà sững sờ, trong lòng lập tức dâng lên một luồng hy vọng.
Trên mặt Hách Liên Tiếu hiện lên nụ cười chắc chắn: “Nô tài trung thành tuyệt đối, dĩ nhiên chủ nhân sẽ che chở, chỉ là ngươi cần hỗ trợ, ta chịu giúp ngươi, ngươi sẽ dùng cái gì để báo đáp ta?”
Thải Hà bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, trên lưng toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác mà nhìn đối phương.
Hách Liên Tiếu hời hợt nói: “Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi nhưng lại không có cơ hội, hôm nay ngươi hãy nói thật với ta.”
Thải Hà cắn chặt răng, nửa ngày không dám lên tiếng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hạ quyết tâm: “Mời quận chúa nói.”
“Khương Phiên Phiên là người của Giang Tiểu Lâu sao?”
Thải Hà chột dạ, muốn ngẩn đầu nhưng lại không dám: “Nô tì… xưa nay Khương phu nhân cẩn trọng lời nói việc làm, an tĩnh dưỡng thai, chưa từng qua lại với Minh Nguyệt quận chúa, nhất định là ngài hiểu lầm.”
“Đây chính là không chịu nói.” Hách Liên Tiếu khẽ nhấp một hớp trà, khẽ thở dài: “Lúc trước ngươi chỉ chứng Thuận di nương, nói bà bỏ độc trong trà, món nợ này ta cũng không tính, bây giờ ngươi còn dám nói dối ta.”
Sắc mặt Thải Hà lập tức trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.
Hách Liên Tiếu thấy vậy, không chút hoang mang nói: “Hai ả tiện nhân Giang Tiểu Lâu và Khương Phiên Phiên cấu kết nhau làm việc xấu, đùa bỡn vương phủ trong lòng bàn tay, mà ngươi… chỉ là một đồng lõa mà thôi. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu ngươi còn tiếp tục đi theo Khương phu nhân làm ác, chỉ làm hỏng hết quy củ trong vương phủ, gây ra tai họa. Tuy rằng bây giờ phụ thân không biết, nhưng sẽ có ngày ông ấy biết, đến khi đó người sẽ nổi trận lôi đình, người đầu tiên bị xử trí chính là ngươi.”
Thải Hà sợ hãi tới cực điểm, vội nói: “Đều là nô tì sai, xin quận chúa tha thứ.”
Hách Liên Tiếu thấy đã đủ, liền chuyển đề tài: “Không cần lo lắng như vậy, hôm nay ta nói chuyện này không phải để đòi nợ cũ, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút.”
Thải Hà luôn miệng nói: “Xin quận chúa yên tâm, nô tì hiểu rõ.”
Vẻ mặt Hách Liên Tiếu hơi thay đổi, nàng nhẹ nhàng ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm Thải Hà nói: “Nếu hiểu rõ, vậy thì cũng nên nói thật thôi.”
Đầu óc Thải Hà ong ong, cũng không dám tranh luận nữa, chỉ trắng bệch mặt mày dập đầu xuống đất: “Nô tì đáng chết, nô tì hồ đồ, nô tì giúp đỡ họ lừa dối Vương gia. Không không không, là nô tì gây ra họa, cầu xin quận chúa cứu nô tì.”
"Được rồi, đứng lên đi." Hách Liên Tiếu lạnh lùng nhìn nàng một chút.
“Không, nô tì không dám đứng lên, nô tì là tội nhân, không được phép đứng lên, nô tì xin nghe quận chúa răn dạy, nô tì cam nguyện chịu đòn bị phạt.”
Hách Liên Tiếu nhìn nàng, sai Từ ma ma mạnh mẽ kéo nàng dậy, miệng nói: “Yên tâm đi, chuyện của đại ca ngươi ta sẽ lo, không quá ba ngày hắn sẽ ra khỏi ngục, còn về ngươi…”
Trong lòng Thải Hà run sợ, cắn răng nói: “Vâng, nô tì xin nghe quận chúa dặn dò.”
Thư phòng Khánh Vương.
Hách Liên Tiếu tiến vào thấy Khánh Vương một mình nằm trên ghế, nhàn nhã nâng một chén trà, ánh mắt rơi vào một đám bồ câu đậu trên bậc cửa. Thú vui của Khánh Vương rất đa dạng, hoa cỏ cá thú, đồ cổ ngọc khí không gì không tinh thông, nhất là yêu thích các loại bồ câu. Thật ra nuôi bồ câu và chọi gà đều giống nhau, là thú vui giết thời gian của nhà giàu quyền quý. Cho nên trong vương phủ của hắn có đến mấy cái lều, mỗi lều có mấy trăm con, còn thuê người chuyên chăm sóc bồ câu. Khánh Vương thậm chí còn xem tướng cho bồ câu, chọn lựa những cặp trống mái ghép đôi với nhau, tính toán xem đến đời thứ mấy sẽ sinh ra những con thật tốt. Khi rảnh rỗi, hắn luôn thích ngồi ở đây ngắm nhìn lũ bồ câu bay tới bay lui.
Khánh Vương nghe thấy tiếng bước chân, liếc mắt qua nhìn, thấy Hách Liên Tiếu mềm mại đi tới, sắc mặt hơi trầm xuống: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải gặp ta mới được?”
Hách Liên Tiếu biết gần đây Khánh Vương không thích nhìn thấy mình, trên mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ cười nhạt nói: “Biết phụ thân gần đây không được khỏe, không vào triều, con gái cố ý đến thăm.”
Khánh Vương kỳ quái nhìn nàng, thầm nghĩ mới trước đó không phải còn đòi chết đòi sống vì chuyện từ hôn sao, bây giờ lại làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, thật giống như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Hắn nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn không chút biến sắc mà hỏi: “Lòng tốt của con phụ thân ghi nhớ, nếu không có chuyện gì thì lui ra đi.”
Đây rõ ràng là ra lệnh đuổi khách, trong lòng Hách Liên Tiếu phẫn uất, mơ hồ như muốn hận Khánh Vương, trước kia ông ấy vô vàn sủng ái nàng, giống như hòn ngọc quý trên tay, dù là Dao Tuyết quận chúa cũng kém xa nàng. Nhưng từ khi Thuận di nương chết, lại có Khương Phiên Phiên thổi gió bên tai, Khánh Vương càng xa lánh mấy đứa con này, cuối cùng còn hạ độc thủ với nhị ca. Nếu không có một vị đại ca xuất sắc tài giỏi còn ở bên ngoài, Hách Liên Tiếu thật không dám tưởng tượng kết cục của mình. Trên mặt nàng chứa đầy vẻ dịu ngoan, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Đại ca ở bên ngoài tìm được hai con bồ câu, bảo con đích thân mang đến cho phụ thân.”
Khánh Vương nghe thấy nhất thời có chút hứng thú: “Hả, đưa cho ta nhìn một chút.”
Hách Liên Tiếu vỗ tay một cái, lập tức có người mang lồng chim bồ câu tới.
Khánh Vương nhìn lên, hai mắt lập tức tỏa sáng, tiến lên chỉ vào một con bồ câu nói: “Con xem, con bồ câu này khi di chuyển có vẻ uốn éo, nhìn giống như một thiếu nữ yểu điệu, cho nên tên nó là Ngọc Nương. Con bên cạnh toàn thân đen bóng,trên đầu có một đốm trắng, là một con thuần chủng hiếm có, tên là Bạch Quan. Con bên cạnh này trên đầu có một chỏm lông mọc thẳng, gọi là Phượng Sí Nhất Điểm."
Lúc này Khánh Vương đột ngưng bặt, ánh mắt bị một con bồ câu màu xám bạc hấp dẫn.
Hách Liên Tiếu vội nói: “Phụ thân, đại ca phái người trở về nói, con bồ câu này được đưa tới từ Việt Tây, khi con bồ câu này kêu to, âm thanh như gần như xa, trầm thấp uyển chuyển, dường như tiếng nhạc trên trời, khiến người ta tâm thần sảng khoái, chỉ là cần phải được ăn tổ yến, âm thanh mới càng thêm êm tai."
Khánh Vương gật đầu liên tục, tục ngữ nói người thế nào chơi chim thế đó, chính là phân biệt theo cẩm cấp của mấy con bồ câu này. Mấy con bồ câu mà trưởng tử đưa tới thật sự cao quý, khiến người ta yêu thích. Xem xong bồ câu, sắc mặt của Khánh Vương cũng thư thả hơn rất nhiều. Hắn nhìn con gái của mình, trên mặt hiện lên nụ cười: “Ta biết, con và đại ca con đều hiếu thuận, không giống tên tiểu súc sinh kia. Con yên tâm, ta sẽ không đánh đồng các con với nó.”
Hách Liên Tiếu nghe Khánh Vương nói xong câu này, trên mặt lộ ra một tia thảm thiết, âm thanh hơi run: “Bất kể thế nào, con là một phần tử của Khánh Vương phủ, phụ thân ra quyết định thế nào con gái đều nghe theo. Trong lòng con tuy có oan ức nhưng tuyệt không dám oán giận phụ thân, dù sao tất cả đều là do di nương sai lầm. Nếu không vì bà ấy, phụ thân cũng không bị khó xử như vậy. Trong lòng con gái rất hổ thẹn, chỉ hận không thể phân ưu với phụ thân, sao còn dám oán hận.”
Khánh Vương hết sức vui mừng, ngón tay thon dài của Hách Liên Tiếu nâng chén trà lên đến trước mặt hắn, trong lòng cười gằn: Giang Tiểu Lâu, vì tiễn ngươi về trời, ta đã phải phí không ít công sức.
Hách Liên Tiếu càng khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi phủ đầy mặt, phảng phất có trăm ngàn nỗi ất ức chặn ở trong ngực. Nàng cắn chặt răng, cả người run rẩy, lời nói vô cùng độc ác: “Oan ức của muội biết nói với ai, nói tới trời cũng không ai chủ trì công đạo cho muội. Muội nhịn đủ rồi, chỉ muốn thiêu cháy hết vương phủ này, để tất cả thành tro tàn.” Nói xong, nàng ngồi không yên, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.
Hàn quang lóe lên trong mắt Tương Hiểu Vân, vội vã ngăn cản nàng, giọng điệu tràn đầy an ủi: “Trong lòng muội muội không vui đại tẩu hiểu, nhưng mà hảo muội muội, đại tẩu xin muội một câu, không được khờ dại như vậy. Muội không thể gây chuyện, một khi xảy ra chuyện thì không chỉ không thể thành thân, thanh danh của muội cũng mất hết.”
Âm thanh Hách Liên Tiếu khàn khàn, gương mặt đỏ chót, yên lặng nhìn Tương Hiểu Vân, cười lạnh một tiếng nói: “Người ta không muốn cho muội sống yên, đã cầm đao hướng thẳng về phía muội rồi, muội không thể ngồi chờ chết. Đại tẩu, tẩu giúp muội thì thôi, nếu không giúp…hừ.” Nàng lạnh rên một tiếng, Tương Hiểu Vân vội vã an ủi: “Muội đừng vội, bên phía Thái tử điện hạ ta đã đánh tiếng, hôm nay ngài ấy đã tiến cung, nói không chừng sẽ nhanh chóng có tin tức tốt truyền đến.”
Lúc này, một tì nữ áo xanh vội vã đi vào, đưa cho một lá thư. Tương Hiểu Vân mở ra nhìn, sắc mặt hòa hoãn lại, vui vẻ nói: “Muội xem, Thái tử điện hạ đã hồi âm rồi, ngài ấy đã nói rõ oan ức của muội với bệ hạ, bệ hạ đã hứa sẽ thận trọng cân nhắc.”
Hách Liên Tiếu sững sờ, chợt nắm lấy tay áo của đối phương, đôi mắt đầy vui mừng: “Thật sao?”
Tương Hiểu Vân biết rõ cái gọi là thận trọng cân nhắc chỉ là cách nói cho qua chuyện, Hách Liên Tiếu và Độc Cô Khắc đã không còn khả năng nữa, kết quả tốt nhất của chuyện này chính là cá chết lưới rách, để cho Giang Tiểu Lâu cũng không chiếm được lợi ích gì. Chỉ là nàng không dám nói ra lời này, chỉ có thể cười nói: “Dĩ nhiên, không lẽ ta lại gạt muội sao?”
Nghe vậy, Hách Liên Tiếu từ từ tỉnh táo lại nàng đứng lên đi lại hai bước trong phòng, gương mặt xinh đẹp biến ảo không ngừng, cuối cùng quay đầu lại nói: “Nếu bệ hạ chịu cân nhắc lại việc này thì bây giờ muội sẽ không gây chuyện nữa.”
Tương Hiểu Vân thở phào nhẹ nhõm: “Đúng, như vậy mới là cô nương tốt.”
Hách Liên Tiếu chỉ hờ hững nói: “Chỉ là, Giang Tiểu Lâu này muội cũng phải diệt trừ.”
Trong lòng Tương Hiểu Vân hơi run lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, thật lâu sau mới không kềm được nói: “Muội muốn làm gì?”
Hách Liên Tiếu đã khôi phục lại yên tĩnh, không còn bộ dáng tức giận nữa, chỉ có khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt bao trùm một dòng sông băng, mang theo khí lạnh khiến người ta run sợ, không trả lời mà hỏi lại: “Đại tẩu đang lo lắng cái gì?”
“Bất kể thế nào, Thuận di nương và nhị ca muội cũng bại trong tay ả, ta không hy vọng muội sẽ xảy ra chuyện gì, bằng không khi đại ca muội quay lại, ta phải ăn nói với huynh ấy thế nào?” Cái Tương Hiểu Vân lo lắng chính là điểm cuối cùng này.
Đôi mắt lạnh lùng của Hách Liên Tiếu nhìn chằm chằm Tương Hiểu Vân, cây trâm cài tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, âm thanh cũng nặng nề: “Đại tẩu không cần ăn nói với ai hết. Tóm lại có ả không có muội, có muội không có ả.”
Trên hành lang, tì nữ Thải Hà vội vã đi tới, mặt mày đầy vẻ u sầu, bộ dáng lo lắng. Nàng vừa từ phòng của Khương phu nhân đi ra, giờ khắc này vừa thẹn vừa giận, ngay cả bước chân cũng có chút rối loạn.
Đến khúc quanh hành lang, một bóng người màu xanh đứng ngay sau cây cột đỏ thẳm, Thải Hà dừng chân, toát ra ý cười: “Thì ra là Từ ma ma, có chuyện gì sao?”
Từ ma ma chỉ mới hơn ba mươi tuổi, có gương mặt dài, chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, chuyên môn phụ trách hoa cỏ trong viện này, ngày thường cũng rất chăm chỉ đi lại. Giờ khắc này trên mặt nàng mang theo nụ cười, hết sức thân mật kéo tay Thải Hà: “Tìm Thải Hà cô nương dĩ nhiên là có chuyện tốt, đi, đi theo ta, có quý nhân muốn gặp ngươi đó.”
Trong lòng Thải Hà chấn động, nhung thấy Từ ma ma cười rất vui vẻ, nể tình trước kia cũng không tiện từ chối đối phương, cứ để nàng lôi ra ngoài. Từ ma ma một đường kéo nàng né khỏi tai mắt của người khác, cuối cùng đi vào một viện thanh tĩnh, nhiều lần Thải Hà muốn quay đầu lại, nhưng bị bàn tay rắng chắc của Từ ma ma nắm chặt lấy, trong lòng nàng vừa sợ vừa lo, mơ hồ nổi lên dự cảm không tốt.
Nhìn ngó chung quanh, Thải Hà có chút sốt sắng nói: “Từ ma ma, bà làm gì vậy? Nô tì còn phải đi hầu hạ Khương phu nhân, lỡ ngài ấy ngủ trưa dậy không thấy nô tì thì sẽ tức giận đó.”
“Được rồi, lúc nãy trong phòng xảy ra chuyện gì hai chúng ta đều biết rõ, bây giờ Khương phu nhân không muốn gặp ngươi đâu.” Từ ma ma liếc nàng một chút, trực tiếp kéo nàng vào cửa.
Mặt Thải Hà ửng hồng nhưng vẫn không lên tiếng. Mành hơi động, một mỹ nhân dịu dàng bước ra, dưới ánh mặt trời, gương mặt kia óng ánh trắng nõn, quyến rũ mê người, như một đóa hải đường diễm lệ, tỏa ra ánh sáng cực hạn.
Trong lòng Thải Hà run lên, lập tức quỳ xuống: “Ra mắt Đan Phượng quận chúa.”
Hách Liên Tiếu trực tiếp ngồi xuống, mặt cười như không cười mà nói: “Thải Hà cô nương, gần đây Khương phu nhân có khỏe không?”
Thải Hà cúi mắt xuống, che lại kinh hoàng bất an trong lòng, vội nói: “Phu nhân nhà nô tì rất khỏe, gần đây đại phu có đến khám, nói là hài tử rất khỏe mạnh, đa tạ quận chúa có lòng.”
Xưa nay Đan Phượng quận chúa không hòa thuận với Khương phu nhân, cho dù gặp phải trên đường cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, chào hỏi một cái rồi bỏ đi, dù sao trước kia Khương phu nhân cũng là tình địch của Thuận di nương, tuy Thuận di nương chết rồi nhưng Đan Phượng quận chúa là con ruột của bà, dù sao nàng cũng không thể thân thiết với kẻ thù của mẫu thân được. Thải Hà nghĩ đến điểm then chốt trong đó, sắc mặt không khỏi mơ hồ trắng bệch, trong lòng hối hận không nên đi theo Từ ma ma đến đây. Ai ngờ Hách Liên Tiếu lại cười nói: “Ta nghe nói, đại ca ngươi mở một tửu lâu nhỏ bên cạnh sông hộ thành, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm đúng không?”
Trong lòng Thải Hà run một cái, trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, trước kia nàng từng giúp Khương phu nhân làm nhiều việc, cho nên Khương Phiên Phiên ban thưởng cho nàng không ít, số tiền này tích góp lên đủ cho người nhà của nàng sống một đời giàu có. Nhưng trong nhà nàng cũng chỉ có một huynh trưởng, nên cha mẹ đều dồn hết tiền bạc cho hắn, mở một tửu lâu nhỏ bên cạnh sông hộ thành. Huynh trưởng của nàng xưa nay không giỏi làm ăn, không có nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi. Vốn dĩ Thải Hà chỉ mong hắn biết kềm chế lại, thành thật mà kinh doanh, nhưng chắc chắn hắn sẽ không đi theo hướng mà Thải Hà hy vọng.
Sau khi mở tửu lâu hắn lại lơ là quản lý, cửa hàng vắng khách, dần dần khó mà chống đỡ được, đúng lúc phía đối diện mở một tửu lâu mới, làm ăn rất khá, càng ngày càng nổi tiếng. Hắn nhất thời tức giận, phát hiện lý do thực khách đi hết sang bên đó là vì bên kia có một vị đầu bếp giỏi, tay nghề vô cùng tốt, rất được thực khách yêu thích, thế là hắn tìm đủ cách đi mua chuộc đầu bếp của người ta. Cứ như vậy dĩ nhiên là kết thù, ông chủ bên kia tìm đến tận cửa. Đại ca nàng dù sao cũng xuất thân là một tên lưu manh, nên xúi giục một đám giang hồ đánh cho ông chủ kia một trận, gãy cả chân người ta. Người ta tức không chịu nổi, lập tức kiện cáo lên nha môn Kinh triệu doãn, những tên côn đồ kia làm sao chống lại được hình phạt của nha môn, lập tức khai ra hết, kẻ chủ mưu đứng sau cũng bị bắt vào đại lao.
Thải Hà nghe được tin tức này vội vã đi cầu Khương Phiên Phiên, nhưng Phiên Phiên là một nữ tử rất thông minh, nàng kiên quyết không chịu vì chuyện nhỏ này mà đi cầu xin Khánh Vương. Viện lý do là nữ tử dính dáng đến chuyện bên ngoài thì thật bất tiện, bảo Thải Hà từ bỏ tâm tư, đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa. Thải Hà bất bình nên chống đối mấy câu, bị trách cứ nghiêm khắc nên đùng đùng nổi giận bỏ ra ngoài, sau đó bị Từ ma ma kéo đến đây.
Đáy mắt Hách Liên Tiếu đầy tơ máu, như một khối màu đỏ đậm, vô cùng âm lãnh: “Thật ra… cũng không phải chuyện gì lớn, Khương phu nhân lại chuyện bé xe ra to.”
Tâm tư Thải Hà càng hoảng, hầu như không dám ngẩn đầu lên.
Hách Liên Tiếu ung dung thong thả nâng chén trà lên, nhưng không vội uống mà chỉ cầm trên tay: “Làm ăn quan trọng nhất là hòa khí sinh tài, một khi gây ra chuyện này thì không thể tiếp tục nữa, người cũng phải chịu khổ theo. Pháp lệnh Đại Chu quy định, đánh người khác bị thương tật sẽ bị phán lưu đày.”
Cả người Thải Hà run lẩy bẩy, bỗng nhiên ngẩn đầu chạm vào ánh mắt Hách Liên Tiếu giống như đụng vào một lò lửa, vội vàng cúi đầu xuống.
Hách Liên Tiếu cảm giác được nhưng làm như không biết, chỉ khẽ nói: “Khương Phiên Phiên là ái thiếp của Vương gia, vì việc nhà của một tì nữ mà đi cầu xin nói không chừng phụ thân sẽ tức giận. Bây giờ tuy đã ngồi vững vị trí phu nhân nhưng phải không ngừng cũng cố địa vị, dĩ nhiên sẽ không chịu ra mặt cho ngươi.”
Thải Hà chỉ cúi đầu không nói một lời, cũng không trả lời đối phương. Hách Liên Tiếu cũng không vội vã, chỉ chậm rãi nói: “Khương Phiên Phiên không chịu giúp ngươi, nhưng ta có thể."
Thải Hà sững sờ, trong lòng lập tức dâng lên một luồng hy vọng.
Trên mặt Hách Liên Tiếu hiện lên nụ cười chắc chắn: “Nô tài trung thành tuyệt đối, dĩ nhiên chủ nhân sẽ che chở, chỉ là ngươi cần hỗ trợ, ta chịu giúp ngươi, ngươi sẽ dùng cái gì để báo đáp ta?”
Thải Hà bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, trên lưng toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác mà nhìn đối phương.
Hách Liên Tiếu hời hợt nói: “Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi nhưng lại không có cơ hội, hôm nay ngươi hãy nói thật với ta.”
Thải Hà cắn chặt răng, nửa ngày không dám lên tiếng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hạ quyết tâm: “Mời quận chúa nói.”
“Khương Phiên Phiên là người của Giang Tiểu Lâu sao?”
Thải Hà chột dạ, muốn ngẩn đầu nhưng lại không dám: “Nô tì… xưa nay Khương phu nhân cẩn trọng lời nói việc làm, an tĩnh dưỡng thai, chưa từng qua lại với Minh Nguyệt quận chúa, nhất định là ngài hiểu lầm.”
“Đây chính là không chịu nói.” Hách Liên Tiếu khẽ nhấp một hớp trà, khẽ thở dài: “Lúc trước ngươi chỉ chứng Thuận di nương, nói bà bỏ độc trong trà, món nợ này ta cũng không tính, bây giờ ngươi còn dám nói dối ta.”
Sắc mặt Thải Hà lập tức trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.
Hách Liên Tiếu thấy vậy, không chút hoang mang nói: “Hai ả tiện nhân Giang Tiểu Lâu và Khương Phiên Phiên cấu kết nhau làm việc xấu, đùa bỡn vương phủ trong lòng bàn tay, mà ngươi… chỉ là một đồng lõa mà thôi. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu ngươi còn tiếp tục đi theo Khương phu nhân làm ác, chỉ làm hỏng hết quy củ trong vương phủ, gây ra tai họa. Tuy rằng bây giờ phụ thân không biết, nhưng sẽ có ngày ông ấy biết, đến khi đó người sẽ nổi trận lôi đình, người đầu tiên bị xử trí chính là ngươi.”
Thải Hà sợ hãi tới cực điểm, vội nói: “Đều là nô tì sai, xin quận chúa tha thứ.”
Hách Liên Tiếu thấy đã đủ, liền chuyển đề tài: “Không cần lo lắng như vậy, hôm nay ta nói chuyện này không phải để đòi nợ cũ, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút.”
Thải Hà luôn miệng nói: “Xin quận chúa yên tâm, nô tì hiểu rõ.”
Vẻ mặt Hách Liên Tiếu hơi thay đổi, nàng nhẹ nhàng ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm Thải Hà nói: “Nếu hiểu rõ, vậy thì cũng nên nói thật thôi.”
Đầu óc Thải Hà ong ong, cũng không dám tranh luận nữa, chỉ trắng bệch mặt mày dập đầu xuống đất: “Nô tì đáng chết, nô tì hồ đồ, nô tì giúp đỡ họ lừa dối Vương gia. Không không không, là nô tì gây ra họa, cầu xin quận chúa cứu nô tì.”
"Được rồi, đứng lên đi." Hách Liên Tiếu lạnh lùng nhìn nàng một chút.
“Không, nô tì không dám đứng lên, nô tì là tội nhân, không được phép đứng lên, nô tì xin nghe quận chúa răn dạy, nô tì cam nguyện chịu đòn bị phạt.”
Hách Liên Tiếu nhìn nàng, sai Từ ma ma mạnh mẽ kéo nàng dậy, miệng nói: “Yên tâm đi, chuyện của đại ca ngươi ta sẽ lo, không quá ba ngày hắn sẽ ra khỏi ngục, còn về ngươi…”
Trong lòng Thải Hà run sợ, cắn răng nói: “Vâng, nô tì xin nghe quận chúa dặn dò.”
Thư phòng Khánh Vương.
Hách Liên Tiếu tiến vào thấy Khánh Vương một mình nằm trên ghế, nhàn nhã nâng một chén trà, ánh mắt rơi vào một đám bồ câu đậu trên bậc cửa. Thú vui của Khánh Vương rất đa dạng, hoa cỏ cá thú, đồ cổ ngọc khí không gì không tinh thông, nhất là yêu thích các loại bồ câu. Thật ra nuôi bồ câu và chọi gà đều giống nhau, là thú vui giết thời gian của nhà giàu quyền quý. Cho nên trong vương phủ của hắn có đến mấy cái lều, mỗi lều có mấy trăm con, còn thuê người chuyên chăm sóc bồ câu. Khánh Vương thậm chí còn xem tướng cho bồ câu, chọn lựa những cặp trống mái ghép đôi với nhau, tính toán xem đến đời thứ mấy sẽ sinh ra những con thật tốt. Khi rảnh rỗi, hắn luôn thích ngồi ở đây ngắm nhìn lũ bồ câu bay tới bay lui.
Khánh Vương nghe thấy tiếng bước chân, liếc mắt qua nhìn, thấy Hách Liên Tiếu mềm mại đi tới, sắc mặt hơi trầm xuống: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải gặp ta mới được?”
Hách Liên Tiếu biết gần đây Khánh Vương không thích nhìn thấy mình, trên mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ cười nhạt nói: “Biết phụ thân gần đây không được khỏe, không vào triều, con gái cố ý đến thăm.”
Khánh Vương kỳ quái nhìn nàng, thầm nghĩ mới trước đó không phải còn đòi chết đòi sống vì chuyện từ hôn sao, bây giờ lại làm ra vẻ hào phóng tự nhiên, thật giống như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Hắn nổi lên nghi ngờ, nhưng vẫn không chút biến sắc mà hỏi: “Lòng tốt của con phụ thân ghi nhớ, nếu không có chuyện gì thì lui ra đi.”
Đây rõ ràng là ra lệnh đuổi khách, trong lòng Hách Liên Tiếu phẫn uất, mơ hồ như muốn hận Khánh Vương, trước kia ông ấy vô vàn sủng ái nàng, giống như hòn ngọc quý trên tay, dù là Dao Tuyết quận chúa cũng kém xa nàng. Nhưng từ khi Thuận di nương chết, lại có Khương Phiên Phiên thổi gió bên tai, Khánh Vương càng xa lánh mấy đứa con này, cuối cùng còn hạ độc thủ với nhị ca. Nếu không có một vị đại ca xuất sắc tài giỏi còn ở bên ngoài, Hách Liên Tiếu thật không dám tưởng tượng kết cục của mình. Trên mặt nàng chứa đầy vẻ dịu ngoan, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Đại ca ở bên ngoài tìm được hai con bồ câu, bảo con đích thân mang đến cho phụ thân.”
Khánh Vương nghe thấy nhất thời có chút hứng thú: “Hả, đưa cho ta nhìn một chút.”
Hách Liên Tiếu vỗ tay một cái, lập tức có người mang lồng chim bồ câu tới.
Khánh Vương nhìn lên, hai mắt lập tức tỏa sáng, tiến lên chỉ vào một con bồ câu nói: “Con xem, con bồ câu này khi di chuyển có vẻ uốn éo, nhìn giống như một thiếu nữ yểu điệu, cho nên tên nó là Ngọc Nương. Con bên cạnh toàn thân đen bóng,trên đầu có một đốm trắng, là một con thuần chủng hiếm có, tên là Bạch Quan. Con bên cạnh này trên đầu có một chỏm lông mọc thẳng, gọi là Phượng Sí Nhất Điểm."
Lúc này Khánh Vương đột ngưng bặt, ánh mắt bị một con bồ câu màu xám bạc hấp dẫn.
Hách Liên Tiếu vội nói: “Phụ thân, đại ca phái người trở về nói, con bồ câu này được đưa tới từ Việt Tây, khi con bồ câu này kêu to, âm thanh như gần như xa, trầm thấp uyển chuyển, dường như tiếng nhạc trên trời, khiến người ta tâm thần sảng khoái, chỉ là cần phải được ăn tổ yến, âm thanh mới càng thêm êm tai."
Khánh Vương gật đầu liên tục, tục ngữ nói người thế nào chơi chim thế đó, chính là phân biệt theo cẩm cấp của mấy con bồ câu này. Mấy con bồ câu mà trưởng tử đưa tới thật sự cao quý, khiến người ta yêu thích. Xem xong bồ câu, sắc mặt của Khánh Vương cũng thư thả hơn rất nhiều. Hắn nhìn con gái của mình, trên mặt hiện lên nụ cười: “Ta biết, con và đại ca con đều hiếu thuận, không giống tên tiểu súc sinh kia. Con yên tâm, ta sẽ không đánh đồng các con với nó.”
Hách Liên Tiếu nghe Khánh Vương nói xong câu này, trên mặt lộ ra một tia thảm thiết, âm thanh hơi run: “Bất kể thế nào, con là một phần tử của Khánh Vương phủ, phụ thân ra quyết định thế nào con gái đều nghe theo. Trong lòng con tuy có oan ức nhưng tuyệt không dám oán giận phụ thân, dù sao tất cả đều là do di nương sai lầm. Nếu không vì bà ấy, phụ thân cũng không bị khó xử như vậy. Trong lòng con gái rất hổ thẹn, chỉ hận không thể phân ưu với phụ thân, sao còn dám oán hận.”
Khánh Vương hết sức vui mừng, ngón tay thon dài của Hách Liên Tiếu nâng chén trà lên đến trước mặt hắn, trong lòng cười gằn: Giang Tiểu Lâu, vì tiễn ngươi về trời, ta đã phải phí không ít công sức.