Phủ Thái tử, trong thư phòng, Thái tử đang khiếp sợ: “Ngươi nói Tử y hầu đi đến Kim Ngọc Mãn Đường?”
“Vâng điện hạ, nô tài tận mắt nhìn thấy Tiêu Quan Tuyết đi vào Kim Ngọc Mãn Đường. không chỉ như vậy, Giang Tiểu Lâu còn đích thân tiễn ngài ấy ra.”
Sắc mặt Thái tử hơi đổi: “Tại sao Tiêu Quan Tuyết lại đến chỗ của Giang Tiểu Lâu, đúng là kỳ quái.”
Tùy tùng bước đến gần một bước, vẻ mặt cảnh giác: “Đúng vậy điện hạ, trong lòng nô tài cũng thấy bất an cho nên đã cho người theo dõi Tử y hầu và Giang Tiểu Lâu, xem xem bọn họ còn tiếp xúc gì khác không.”
Thái tử toát ra biểu hiện nghi ngờ, tùy tùng nghe lời đoán ý: “Điện hạ yên tâm, nếu có bất cứ hành động gì ngài nhất định sẽ nhận được tin.”
Thái tử khẽ gật đầu một cái: “Bùi Tuyên đã gây phiền phức lớn cho ta, ta không hy vọng Tiêu Quan Tuyết cũng giẫm lên vết xe đổ, hiểu chưa?”
"Vâng, điện hạ."
Thái tử cau mày, không ngừng đi tới đi lui trong thư phòng, có vẻ buồn bực mất tập trung.
Giang Tiểu Lâu trở lại Kim Ngọc Mãn Đường ngồi xuống, yên lặng trầm tư một lúc, đột nhiên dặn dò: “Tiểu Điệp, lấy giấy bút đến.”
“Vâng.” Tiểu Điệp lập tức mang giấy bút đến.
Giang Tiểu Lâu vội vã viết một phong thư, lại suy nghĩ chốc lát rồi sửa đổi mấy câu, giống như đang muốn che giấu chuyện gì, Tiểu Điệp vội trải ra một tờ giấy mới khác, đang định để Giang Tiểu Lâu đổi sang, ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại nói: “Không, không cần, cứ như vậy đi.” Nói xong nàng liền gấp tờ giấy này lại bỏ vào phong thư, dặn dò Sở Hán: “Lập tức mang phong thư này đến phủ Tử y hầu.”
Sở Hán ngẩn ra: “Đưa đến phủ Tử y hầu?”
“Phải, đưa cho Tiêu Quan Tuyết, nếu như trên đường có người cản trở hoặc là giở trò…huynh biết nên làm sao không?”
“Ta nhất định đưa thư đến nơi an toàn.” Sở Hán kiên định nói.
“Không, huynh nên làm thế này…” trên môi Giang Tiểu Lâu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, âm thanh ngày càng thấp, cuối cùng gần như không còn chút tiếng động.
Sở Hán nghe vậy không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nhưng hắn vẫn không nhiều lời, lập tức dựa theo dặn dò của Giang Tiểu Lâu mà làm.
Tối hôm đó, thư lập tức được đưa đến trước bàn của Thái tử. Thái tử liếc mắt nhìn, không khỏi giận tím mặt: “Phong thư này lấy được ở đâu?”
“Bẩm điện hạ, phong thư này đoạt được ở trên đường, nô tài lệnh cho người giỏi nhất thừa dịp người đưa thư không chú ý mà động phải hắn một cái rồi đánh tráo đi, đến giờ hắn còn chưa biết…”
“Hay cho tên Tiêu Quan Tuyết, dám chơi trò này với ta, rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo.” Thái tử đập rầm một tiếng lên bàn, tỏ rõ vẻ giận dữ và bất bình, chợt hắn đứng bật dậy, trực tiếp đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Thái tử phi vừa bước vào cửa.
“Điện hạ, ngài vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Hàng lông mày tao nhã của Thái tử phi nhẹ nhàng nhướng lên, ra vẻ kinh ngạc.
“Còn đi đâu nữa, đến phủ Tử y hầu tính sổ.” Đáy mắt Thái tử mơ hồ lóe sáng, bộ dáng tức giận sôi sục.
Thái tử phi ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì, nàng tự mình xem đi.”
Thái tử ném tờ giấy cho Thái tử phi, Thái tử phi tiếp nhận nhìn qua hai lần, không thể kềm được kinh hãi: “Điện hạ, ngài suýt nữa trúng kế ly gián rồi.”
Thái tử lập tức quay người lại, nhìn Thái tử phi nói: “Kế ly gián?”
Thái tử phi thấy Thái tử dễ dàng mắc lừa như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, tuy rằng phu quân vô năng, nhưng nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý giữ gìn hắn, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy điện hạ, rõ ràng là Giang Tiểu Lâu cố ý đưa thư cho Tiêu Quan Tuyết, mục đích là để Thái tử sinh lòng nghi ngờ. Điện hạ, người cũng quá không cẩn thận rồi, sao lại tin tưởng lời nói vô căn cứ này.” Nói xong nàng tùy ý vò nát tờ giấy đó rồi ném sang một bên, lại ôn nhu khuyên: “Điện hạ, đạo dùng người chính là dùng thì không nghi ngờ mà nghi ngờ thì không dùng. Nếu ngài đã lựa chọn Tử y hầu thì tại sao còn đề phòng hắn như vậy? Giang Tiểu Lâu đó gian xảo như vậy, hộ vệ bên cạnh ả võ công cao cường, sao có thể dễ dàng đánh tráo được đồ trên người hắn chứ, nói không chừng đây là cái bẫy mà ả bày ra, để điện hạ tin là thật, ly gián quan hệ giữa ngài và Tiêu Quan Tuyết. Điện hạ cần phải nghĩ rõ, ngài đi chọc giận Tử y hầu, để hắn bỏ đi chống lưng cho người khác, điện hạ sẽ trở thành dã tràng xe cát.”
Thái tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không vui: “Tuy là như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy Tiêu Quan Tuyết không trung thành với ta.”
Trên mặt Thái tử phi lúc này mới để lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Trên đời này sẽ không có ai trung thành với điện hạ hơn thiếp, vì thiếp là thể tử của ngài, lúc nào cũng lo lắng cho ngài, suy nghĩ cho ngài, còn những người khác… bọn họ sao lại quan tâm đến an nguy của điện hạ chứ? Tính tình Tiêu Quan Tuyết giả dối kỳ quái, hắn vì đối nghịch với Giang Tiểu Lâu nên mới đứng về phe điện hạ, ngài phải nắm lấy cơ hội này mà lung lạc hắn, tuyệt đối không được đẩy hắn về phía kẻ thù…”
Thái tử nghe đến đó không khỏi tỉ mỉ quan sát Thái tử phi, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Lúc nãy bản thân mình quá nóng nảy, lại quên mất khả năng là kế ly gián, nhưng Thái tử phi đã một lời đánh thức người trong mộng, hắn suýt nữa đã trúng kế của Giang Tiểu Lâu. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng: “Phải, trên đời này không ai quan tâm ta hơn Thái tử phi, nếu không có nàng, ta cũng không biết nên làm sao.”
Thái tử phi không khỏi tươi cười: “Bất kể thế nào thiếp cũng đứng bên cạnh điện hạ, thành tâm thành ý suy nghĩ cho ngài, mãi mãi không rời khỏi ngài.”
Khánh Vương phủ.
Vương phi đã đợi Giang Tiểu Lâu rất lâu, thấy nàng trở về lúc này mới lo lắng mà cười: “Ta chờ con đã lâu rồi.”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Mẫu thân tìm con là có chuyện gì?”
“Giá y (áo cưới) của con đã đưa đến, mau đến xem thử đi.”
Giá y? Giang Tiểu Lâu còn đang sửng sốt thì đã bị Khánh Vương phi kéo vào phòng: “Mau xem thử còn có gì không hài lòng?”
Giang Tiểu Lâu nhìn chăm chú chốc lát, trong nháy mắt gần như bị chiếc áo gắn đầy châu báu kia làm cho lóa mắt, không khỏi nhướng mày: “Mẫu thân, cần gì gióng trống khua chiên như vậy, cái áo này thật quá long trọng.”
“Thành hôn là đại sự cả đời, không xuất giá một cách long trọng thì ta sẽ mất mặt lắm.” Khánh Vương cười.
Giang Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng, Khánh Vương phi đã vội vàng đẩy nàng vào sau bình phong: “Nhanh mặc vào cho ta xem, nếu bị rộng thì còn kịp thời chỉnh sửa.”
Giang Tiểu Lâu không giải thích nhiều lời nữa, xoay người đi thay áo, chờ đến khi bộ hỉ phục đỏ rực kia được khoác lên người, nàng mới mơ hồ có một cảm giác là mình sắp xuất giá. Tay dừng lại trên mảnh tơ lụa bóng loáng, nàng im lặng hồi lâu không lên tiếng, Khánh Vương phi ở bên ngoài thúc giục: “Sao rồi, xong chưa?”
Tiểu Điệp yên lặng ngồi xuống giúp Giang Tiểu Lâu vuốt lại vết nhăn trên áo, cất giọng nói: “Sắp xong rồi, tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi.”
Giang Tiểu Lâu chợt tỉnh giữa cơn mê, chậm rãi bước ra: “Được.”
Khi nàng bước ra ngoài, toàn bộ gian nhà như được một mảng màu đỏ tươi chiếu sáng, đôi mắt lấp lánh, mái tóc dài buông xuống, tôn lên bộ y phục màu đỏ kinh diễm. Giang Tiểu Lâu không cười, nhưng khóe miệng phảng phất mang theo ý cười, đôi mắt đen óng lấp lánh hào quang.
Khánh Vương phi kéo tay Giang Tiểu Lâu, ôn nhu cười nói: “Xem con gái của ta đi, đúng là quá xinh đẹp. Đến đây, tự nhìn thử đi.”
Khánh Vương phi kéo Giang Tiểu Lâu đến trước gương đồng, dưới ánh nến, mỹ nhân trong gương như bước ra từ tranh vẽ, vóc dáng uyển chuyển, một thân y phục đỏ khảm đầy châu báu đá quý, khiến người ta chói mắt. Giang Tiểu Lâu nhìn mình trong gương cảm thấy vô cùng xa lạ. Cho tới hôm nay, nàng cũng không có cách nào tin được tân nương đang chờ gả trong gương đây chính là mình. Trước kia nàng chưa có cơ hội mặc vào hỷ phục thì đã nằm trong quan tài, nhưng bây giờ nàng lại không biết được cái đang chờ đợi mình phía trước là gì.
Tựa hồ nhìn ra Giang Tiểu Lâu có tâm sự nặng nề, Khánh Vương phi không nhịn được hỏi: “Tiểu Lâu, con sao vậy?”
Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, nhìn vẻ mặt lo lắng của Khánh Vương phi, chỉ khẽ mỉm cười: “Không có gì đâu mẫu thân, chẳng qua con chỉ cảm thấy thời gian qua nhanh quá, đã sắp đến hôn kỳ rồi.”
“Đúng vậy, mùng hai tháng sau chính là hôn lễ của con, ta đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, đến khi đó Nhạc Nhi gần như cũng đã khỏe lại hoàn toàn, để cho nó cõng con lên kiệu hoa.”
Giang Tiểu Lâu không khỏi tràn đầy cảm động: “Mẫu thân, cảm tạ người.”
“Đứa bé khờ này, cảm ơn cái gì. Chuyện thành thân của con ta luôn để trong lòng, luôn nghĩ phải làm sao để cho thật tốt, nhưng mà bên phía Hoàng hậu nương nương…” trên mặt Vương phi mang đầy lo lắng.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mẫu thân yên tâm, Hoàng hậu nương nương sẽ không gây khó dễ con nữa.”
“Vậy thì tốt, người ta lo nhất chính là bà ấy… Bây giờ bà ấy chịu buông tay thì ta cũng yên tâm rồi.” Khánh Vương phi vỗ vỗ tay Giang Tiểu Lâu, ôn nhu nói: “Tới xem trang sức của con đi.”
Ở phía gần vách tường có một loạt bảy tám cái rương nhỏ, Khánh Vương phi bảo Tiểu Điệp mở ra, bên trong toàn là ngọc ngà châu báu: “Những thứ này không phải là đồ cũ trong kho đâu, là ta mới mua vài năm gần đây thôi, con xem có thích hay không.”
Giang Tiểu Lâu liền nói: “Không, mẫu thân cũng biết gia cảnh con thế nào, con thật sự không cần những thứ này.”
“Đứa nhỏ ngốc, của con là của con, đây là đồ của mẫu thân cho con, con phải nhận lấy. Vốn dĩ ta tích góp những thứ này là muốn chờ đến ngày Tuyết Nhi xuất giá sẽ cho nó, nhưng đáng tiếc ta không chờ được ngày đó. Trong lòng ta, con cũng không khác gì Tuyết Nhi, không để cho con thì còn để cho ai?”
Bên môi Giang Tiểu Lâu hiện lên một nụ cười ấm áp, không chút do dự nắm chặt tay Khánh Vương phi: “Mẫu thân, từ nhỏ Tiểu Lâu đã không có mẹ, là phụ thân nuôi nấng con trưởng thành, từng bước đi đến hôm nay, Tiểu Lâu cũng không biết còn có thể đi được bao lâu nữa, nhưng con hứa với người, chỉ cần con còn sống một ngày, thì sẽ hầu hạ bên cạnh mẫu thân, thay thế Tuyết Ngưng tỷ chăm sóc người.”
Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, trong lòng cảm động vô cùng, đưa tay ra xoa mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Đúng là đứa con ngoan, mẫu thân biết rồi.”
Giang Tiểu Lâu mang giá y quay trở lại phòng của mình, đặt lên ghế, xa xa mà nhìn, tựa hồ có chút cảm giác xa lạ. Đúng vào lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, không khỏi bước nhanh ra cửa, nhìn thấy Tiểu Điệp đang ngồi ở hành lang, hai mắt đỏ hồng, bộ dạng như vừa khóc xong. Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát mới hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi sao vậy?”
Tiểu Điệp vội vã lau mắt, cũng không trả lời.
Giang Tiểu Lâu hỏi tới: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Điệp nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào Giang Tiểu Lâu, đôi mắt lấp lánh nước: “Tiểu thư, Sở Hán phải đi.”
Tâm tư Giang Tiểu Lâu xoay chuyển, khi mở miệng thì mang đầy vẻ thân thiết: “Đi, hắn muốn đi đâu?”
“Hôm nay nô tì đến phòng của hắn để xin lỗi, ai ngờ hắn không thèm để ý tới nô tì, còn đang thu dọn hành lý, nô tì hỏi hắn muốn đi đâu, hắn chỉ nói có một số việc phải xử lý, sáng mai sẽ từ biệt với tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, ánh mắt từ từ nhu hòa: “Tiểu Điệp, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi thôi.”
“Nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra tâm ý của nô tì sao?” Âm thanh của Tiểu Điệp vô cùng thất vọng, nước mắt lại muốn rơi ra.
“Dĩ nhiên hắn nhận ra.” Vốn dĩ Giang Tiểu Lâu muốn an ủi nàng vài câu, nhưng cuối cùng quyết định phải để cho nàng nhìn thấy được hiện thực.
“Nếu nhìn ra, vì sao hắn còn đối xử với nô tì như vậy?” Tiểu Điệp không hề chớp mắt mà nhìn nàng.
“Bởi vì… hắn không thích ngươi.”
Giang Tiểu Lâu nói thẳng, sắc mặt Tiểu Điệp lập tức trở nên trắng bệch, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Tiểu Điệp dù sao cũng là thiếu nữ mới biết yêu, nàng chưa từng được ai yêu thích, cũng chưa từng thích ai, không biết làm sao để thích một người, Giang Tiểu Lâu lớn tuổi hơn nàng, lẽ ra nên cố gắng an ủi nàng. Chỉ là đối với chuyện tình cảm của bản thân Giang Tiểu Lâu cũng giải quyết rất nhanh chóng, không thích dây dưa dài dòng, thích là thích, không thích là không thích, nàng không làm ra bộ dạng tiểu cô nương được, càng không muốn nhìn thấy Tiểu Điệp phải ăn năn hối hận.
Người không được yêu sẽ trở nên rất thấp kém, nhưng nếu mình không biết cách yêu bản thân mình thì người khác làm sao yêu mình được.
Giang Tiểu Lâu đi lên phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Điệp, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Điệp, trước kia khi chúng ta ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, không có tình cảm cũng sống rất vui vẻ đúng không? Sao ngươi lại vì một nam nhân mà đau lòng như vậy?”
“Tiểu thư, người thật sự từng yêu sao?” Tiểu Điệp đột nhiên hỏi như vậy, nước mắt rơi đầy mặt.
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, dĩ nhiên nàng đã từng yêu một người, chỉ có điều sau đó nàng mới phát hiện mình đã chọn sai người. Qua một thời gian dài như thế, ngay cả gương mặt của tên bại hoại đó nàng cũng không nhớ ra được. Nghĩ kỹ lại, có lẽ tình cảm của nàng lúc đó không phải yêu, mà là toàn bộ ước mơ của thiếu nữ đối với chuyện tình ái.
Giang Tiểu Lâu không trực tiếp trả lời Tiểu Điệp, ngược lại hỏi: “Sở Hán có nói bao giờ thì đi không?”
Tiểu Điệp hít sâu một hơi, bình tĩnh lại đau khổ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Nô tì cũng không biết. Trong lòng hắn đang trách nô tì, trách nô tì không tốt với Vệ Phong, nô tì chính là không thích tên tiểu tử đó yêu diễm như vậy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.”
“Sở Hán có thích ngươi hay không hoàn toàn không liên quan đến Vệ Phong, nếu ngươi không hiểu được điểm này…thì cả đời cũng không thể vui vẻ mà sống được.”
Tiểu Điệp cảm thấy trái tim như nhảy vọt lên một cái, đôi mắt co rút lại, nhìn Giang Tiểu Lâu không nói một lời, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tì biết mình nói mà không có chứng cớ, nhưng nô tì cảm thấy tiểu tử đó có gì quái lạ.”
Đôi mắt của Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng toát ra một tia hiểu rõ, ý cười bên môi càng sâu: “Cũng không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tiểu thư, tại sao không có ai chịu tin nô tì vậy? Nô tì thật sự không có nói dối, không có.”
Giang Tiểu Lâu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng, bên môi mơ hồ toát lên vẻ thất vọng: “Tiểu Điệp, Sở Hán có thích ngươi hay không cũng không liên quan đến lai lịch của Vệ Phong, không thể gộp làm một mà nói. Chuyện tình cảm, không phải ngươi cho đi bao nhiêu thì đối phương phải báo đáp lại bấy nhiêu, những thứ ngươi cho đi là cam tâm tình nguyện, cũng không thể trách Sở Hán được. Còn Vệ Phong, ngươi không những không có chứng cứ, mà còn mang theo trong lòng quá nhiều đố kị và oán hận. Nếu như ta là Sở Hán ta cũng rất khó mà tin tưởng ngươi. Nếu muốn người ta tin tưởng, trừ khi ngươi tìm được chứng cứ rõ ràng, hoặc là… bắt ngay tại trận.”
Bắt ngay tại trận? Vệ Phong kia tinh ranh như hồ ly vậy, nói nghe thì dễ rồi.
“Vâng điện hạ, nô tài tận mắt nhìn thấy Tiêu Quan Tuyết đi vào Kim Ngọc Mãn Đường. không chỉ như vậy, Giang Tiểu Lâu còn đích thân tiễn ngài ấy ra.”
Sắc mặt Thái tử hơi đổi: “Tại sao Tiêu Quan Tuyết lại đến chỗ của Giang Tiểu Lâu, đúng là kỳ quái.”
Tùy tùng bước đến gần một bước, vẻ mặt cảnh giác: “Đúng vậy điện hạ, trong lòng nô tài cũng thấy bất an cho nên đã cho người theo dõi Tử y hầu và Giang Tiểu Lâu, xem xem bọn họ còn tiếp xúc gì khác không.”
Thái tử toát ra biểu hiện nghi ngờ, tùy tùng nghe lời đoán ý: “Điện hạ yên tâm, nếu có bất cứ hành động gì ngài nhất định sẽ nhận được tin.”
Thái tử khẽ gật đầu một cái: “Bùi Tuyên đã gây phiền phức lớn cho ta, ta không hy vọng Tiêu Quan Tuyết cũng giẫm lên vết xe đổ, hiểu chưa?”
"Vâng, điện hạ."
Thái tử cau mày, không ngừng đi tới đi lui trong thư phòng, có vẻ buồn bực mất tập trung.
Giang Tiểu Lâu trở lại Kim Ngọc Mãn Đường ngồi xuống, yên lặng trầm tư một lúc, đột nhiên dặn dò: “Tiểu Điệp, lấy giấy bút đến.”
“Vâng.” Tiểu Điệp lập tức mang giấy bút đến.
Giang Tiểu Lâu vội vã viết một phong thư, lại suy nghĩ chốc lát rồi sửa đổi mấy câu, giống như đang muốn che giấu chuyện gì, Tiểu Điệp vội trải ra một tờ giấy mới khác, đang định để Giang Tiểu Lâu đổi sang, ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại nói: “Không, không cần, cứ như vậy đi.” Nói xong nàng liền gấp tờ giấy này lại bỏ vào phong thư, dặn dò Sở Hán: “Lập tức mang phong thư này đến phủ Tử y hầu.”
Sở Hán ngẩn ra: “Đưa đến phủ Tử y hầu?”
“Phải, đưa cho Tiêu Quan Tuyết, nếu như trên đường có người cản trở hoặc là giở trò…huynh biết nên làm sao không?”
“Ta nhất định đưa thư đến nơi an toàn.” Sở Hán kiên định nói.
“Không, huynh nên làm thế này…” trên môi Giang Tiểu Lâu hiện lên nụ cười nhàn nhạt, âm thanh ngày càng thấp, cuối cùng gần như không còn chút tiếng động.
Sở Hán nghe vậy không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nhưng hắn vẫn không nhiều lời, lập tức dựa theo dặn dò của Giang Tiểu Lâu mà làm.
Tối hôm đó, thư lập tức được đưa đến trước bàn của Thái tử. Thái tử liếc mắt nhìn, không khỏi giận tím mặt: “Phong thư này lấy được ở đâu?”
“Bẩm điện hạ, phong thư này đoạt được ở trên đường, nô tài lệnh cho người giỏi nhất thừa dịp người đưa thư không chú ý mà động phải hắn một cái rồi đánh tráo đi, đến giờ hắn còn chưa biết…”
“Hay cho tên Tiêu Quan Tuyết, dám chơi trò này với ta, rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo.” Thái tử đập rầm một tiếng lên bàn, tỏ rõ vẻ giận dữ và bất bình, chợt hắn đứng bật dậy, trực tiếp đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Thái tử phi vừa bước vào cửa.
“Điện hạ, ngài vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Hàng lông mày tao nhã của Thái tử phi nhẹ nhàng nhướng lên, ra vẻ kinh ngạc.
“Còn đi đâu nữa, đến phủ Tử y hầu tính sổ.” Đáy mắt Thái tử mơ hồ lóe sáng, bộ dáng tức giận sôi sục.
Thái tử phi ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì, nàng tự mình xem đi.”
Thái tử ném tờ giấy cho Thái tử phi, Thái tử phi tiếp nhận nhìn qua hai lần, không thể kềm được kinh hãi: “Điện hạ, ngài suýt nữa trúng kế ly gián rồi.”
Thái tử lập tức quay người lại, nhìn Thái tử phi nói: “Kế ly gián?”
Thái tử phi thấy Thái tử dễ dàng mắc lừa như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, tuy rằng phu quân vô năng, nhưng nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý giữ gìn hắn, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy điện hạ, rõ ràng là Giang Tiểu Lâu cố ý đưa thư cho Tiêu Quan Tuyết, mục đích là để Thái tử sinh lòng nghi ngờ. Điện hạ, người cũng quá không cẩn thận rồi, sao lại tin tưởng lời nói vô căn cứ này.” Nói xong nàng tùy ý vò nát tờ giấy đó rồi ném sang một bên, lại ôn nhu khuyên: “Điện hạ, đạo dùng người chính là dùng thì không nghi ngờ mà nghi ngờ thì không dùng. Nếu ngài đã lựa chọn Tử y hầu thì tại sao còn đề phòng hắn như vậy? Giang Tiểu Lâu đó gian xảo như vậy, hộ vệ bên cạnh ả võ công cao cường, sao có thể dễ dàng đánh tráo được đồ trên người hắn chứ, nói không chừng đây là cái bẫy mà ả bày ra, để điện hạ tin là thật, ly gián quan hệ giữa ngài và Tiêu Quan Tuyết. Điện hạ cần phải nghĩ rõ, ngài đi chọc giận Tử y hầu, để hắn bỏ đi chống lưng cho người khác, điện hạ sẽ trở thành dã tràng xe cát.”
Thái tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không vui: “Tuy là như vậy, nhưng ta luôn cảm thấy Tiêu Quan Tuyết không trung thành với ta.”
Trên mặt Thái tử phi lúc này mới để lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Trên đời này sẽ không có ai trung thành với điện hạ hơn thiếp, vì thiếp là thể tử của ngài, lúc nào cũng lo lắng cho ngài, suy nghĩ cho ngài, còn những người khác… bọn họ sao lại quan tâm đến an nguy của điện hạ chứ? Tính tình Tiêu Quan Tuyết giả dối kỳ quái, hắn vì đối nghịch với Giang Tiểu Lâu nên mới đứng về phe điện hạ, ngài phải nắm lấy cơ hội này mà lung lạc hắn, tuyệt đối không được đẩy hắn về phía kẻ thù…”
Thái tử nghe đến đó không khỏi tỉ mỉ quan sát Thái tử phi, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Lúc nãy bản thân mình quá nóng nảy, lại quên mất khả năng là kế ly gián, nhưng Thái tử phi đã một lời đánh thức người trong mộng, hắn suýt nữa đã trúng kế của Giang Tiểu Lâu. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng: “Phải, trên đời này không ai quan tâm ta hơn Thái tử phi, nếu không có nàng, ta cũng không biết nên làm sao.”
Thái tử phi không khỏi tươi cười: “Bất kể thế nào thiếp cũng đứng bên cạnh điện hạ, thành tâm thành ý suy nghĩ cho ngài, mãi mãi không rời khỏi ngài.”
Khánh Vương phủ.
Vương phi đã đợi Giang Tiểu Lâu rất lâu, thấy nàng trở về lúc này mới lo lắng mà cười: “Ta chờ con đã lâu rồi.”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Mẫu thân tìm con là có chuyện gì?”
“Giá y (áo cưới) của con đã đưa đến, mau đến xem thử đi.”
Giá y? Giang Tiểu Lâu còn đang sửng sốt thì đã bị Khánh Vương phi kéo vào phòng: “Mau xem thử còn có gì không hài lòng?”
Giang Tiểu Lâu nhìn chăm chú chốc lát, trong nháy mắt gần như bị chiếc áo gắn đầy châu báu kia làm cho lóa mắt, không khỏi nhướng mày: “Mẫu thân, cần gì gióng trống khua chiên như vậy, cái áo này thật quá long trọng.”
“Thành hôn là đại sự cả đời, không xuất giá một cách long trọng thì ta sẽ mất mặt lắm.” Khánh Vương cười.
Giang Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng, Khánh Vương phi đã vội vàng đẩy nàng vào sau bình phong: “Nhanh mặc vào cho ta xem, nếu bị rộng thì còn kịp thời chỉnh sửa.”
Giang Tiểu Lâu không giải thích nhiều lời nữa, xoay người đi thay áo, chờ đến khi bộ hỉ phục đỏ rực kia được khoác lên người, nàng mới mơ hồ có một cảm giác là mình sắp xuất giá. Tay dừng lại trên mảnh tơ lụa bóng loáng, nàng im lặng hồi lâu không lên tiếng, Khánh Vương phi ở bên ngoài thúc giục: “Sao rồi, xong chưa?”
Tiểu Điệp yên lặng ngồi xuống giúp Giang Tiểu Lâu vuốt lại vết nhăn trên áo, cất giọng nói: “Sắp xong rồi, tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi.”
Giang Tiểu Lâu chợt tỉnh giữa cơn mê, chậm rãi bước ra: “Được.”
Khi nàng bước ra ngoài, toàn bộ gian nhà như được một mảng màu đỏ tươi chiếu sáng, đôi mắt lấp lánh, mái tóc dài buông xuống, tôn lên bộ y phục màu đỏ kinh diễm. Giang Tiểu Lâu không cười, nhưng khóe miệng phảng phất mang theo ý cười, đôi mắt đen óng lấp lánh hào quang.
Khánh Vương phi kéo tay Giang Tiểu Lâu, ôn nhu cười nói: “Xem con gái của ta đi, đúng là quá xinh đẹp. Đến đây, tự nhìn thử đi.”
Khánh Vương phi kéo Giang Tiểu Lâu đến trước gương đồng, dưới ánh nến, mỹ nhân trong gương như bước ra từ tranh vẽ, vóc dáng uyển chuyển, một thân y phục đỏ khảm đầy châu báu đá quý, khiến người ta chói mắt. Giang Tiểu Lâu nhìn mình trong gương cảm thấy vô cùng xa lạ. Cho tới hôm nay, nàng cũng không có cách nào tin được tân nương đang chờ gả trong gương đây chính là mình. Trước kia nàng chưa có cơ hội mặc vào hỷ phục thì đã nằm trong quan tài, nhưng bây giờ nàng lại không biết được cái đang chờ đợi mình phía trước là gì.
Tựa hồ nhìn ra Giang Tiểu Lâu có tâm sự nặng nề, Khánh Vương phi không nhịn được hỏi: “Tiểu Lâu, con sao vậy?”
Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, nhìn vẻ mặt lo lắng của Khánh Vương phi, chỉ khẽ mỉm cười: “Không có gì đâu mẫu thân, chẳng qua con chỉ cảm thấy thời gian qua nhanh quá, đã sắp đến hôn kỳ rồi.”
“Đúng vậy, mùng hai tháng sau chính là hôn lễ của con, ta đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, đến khi đó Nhạc Nhi gần như cũng đã khỏe lại hoàn toàn, để cho nó cõng con lên kiệu hoa.”
Giang Tiểu Lâu không khỏi tràn đầy cảm động: “Mẫu thân, cảm tạ người.”
“Đứa bé khờ này, cảm ơn cái gì. Chuyện thành thân của con ta luôn để trong lòng, luôn nghĩ phải làm sao để cho thật tốt, nhưng mà bên phía Hoàng hậu nương nương…” trên mặt Vương phi mang đầy lo lắng.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mẫu thân yên tâm, Hoàng hậu nương nương sẽ không gây khó dễ con nữa.”
“Vậy thì tốt, người ta lo nhất chính là bà ấy… Bây giờ bà ấy chịu buông tay thì ta cũng yên tâm rồi.” Khánh Vương phi vỗ vỗ tay Giang Tiểu Lâu, ôn nhu nói: “Tới xem trang sức của con đi.”
Ở phía gần vách tường có một loạt bảy tám cái rương nhỏ, Khánh Vương phi bảo Tiểu Điệp mở ra, bên trong toàn là ngọc ngà châu báu: “Những thứ này không phải là đồ cũ trong kho đâu, là ta mới mua vài năm gần đây thôi, con xem có thích hay không.”
Giang Tiểu Lâu liền nói: “Không, mẫu thân cũng biết gia cảnh con thế nào, con thật sự không cần những thứ này.”
“Đứa nhỏ ngốc, của con là của con, đây là đồ của mẫu thân cho con, con phải nhận lấy. Vốn dĩ ta tích góp những thứ này là muốn chờ đến ngày Tuyết Nhi xuất giá sẽ cho nó, nhưng đáng tiếc ta không chờ được ngày đó. Trong lòng ta, con cũng không khác gì Tuyết Nhi, không để cho con thì còn để cho ai?”
Bên môi Giang Tiểu Lâu hiện lên một nụ cười ấm áp, không chút do dự nắm chặt tay Khánh Vương phi: “Mẫu thân, từ nhỏ Tiểu Lâu đã không có mẹ, là phụ thân nuôi nấng con trưởng thành, từng bước đi đến hôm nay, Tiểu Lâu cũng không biết còn có thể đi được bao lâu nữa, nhưng con hứa với người, chỉ cần con còn sống một ngày, thì sẽ hầu hạ bên cạnh mẫu thân, thay thế Tuyết Ngưng tỷ chăm sóc người.”
Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, trong lòng cảm động vô cùng, đưa tay ra xoa mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Đúng là đứa con ngoan, mẫu thân biết rồi.”
Giang Tiểu Lâu mang giá y quay trở lại phòng của mình, đặt lên ghế, xa xa mà nhìn, tựa hồ có chút cảm giác xa lạ. Đúng vào lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, không khỏi bước nhanh ra cửa, nhìn thấy Tiểu Điệp đang ngồi ở hành lang, hai mắt đỏ hồng, bộ dạng như vừa khóc xong. Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát mới hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi sao vậy?”
Tiểu Điệp vội vã lau mắt, cũng không trả lời.
Giang Tiểu Lâu hỏi tới: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Điệp nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào Giang Tiểu Lâu, đôi mắt lấp lánh nước: “Tiểu thư, Sở Hán phải đi.”
Tâm tư Giang Tiểu Lâu xoay chuyển, khi mở miệng thì mang đầy vẻ thân thiết: “Đi, hắn muốn đi đâu?”
“Hôm nay nô tì đến phòng của hắn để xin lỗi, ai ngờ hắn không thèm để ý tới nô tì, còn đang thu dọn hành lý, nô tì hỏi hắn muốn đi đâu, hắn chỉ nói có một số việc phải xử lý, sáng mai sẽ từ biệt với tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, ánh mắt từ từ nhu hòa: “Tiểu Điệp, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, hắn muốn đi thì cứ để hắn đi thôi.”
“Nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra tâm ý của nô tì sao?” Âm thanh của Tiểu Điệp vô cùng thất vọng, nước mắt lại muốn rơi ra.
“Dĩ nhiên hắn nhận ra.” Vốn dĩ Giang Tiểu Lâu muốn an ủi nàng vài câu, nhưng cuối cùng quyết định phải để cho nàng nhìn thấy được hiện thực.
“Nếu nhìn ra, vì sao hắn còn đối xử với nô tì như vậy?” Tiểu Điệp không hề chớp mắt mà nhìn nàng.
“Bởi vì… hắn không thích ngươi.”
Giang Tiểu Lâu nói thẳng, sắc mặt Tiểu Điệp lập tức trở nên trắng bệch, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Tiểu Điệp dù sao cũng là thiếu nữ mới biết yêu, nàng chưa từng được ai yêu thích, cũng chưa từng thích ai, không biết làm sao để thích một người, Giang Tiểu Lâu lớn tuổi hơn nàng, lẽ ra nên cố gắng an ủi nàng. Chỉ là đối với chuyện tình cảm của bản thân Giang Tiểu Lâu cũng giải quyết rất nhanh chóng, không thích dây dưa dài dòng, thích là thích, không thích là không thích, nàng không làm ra bộ dạng tiểu cô nương được, càng không muốn nhìn thấy Tiểu Điệp phải ăn năn hối hận.
Người không được yêu sẽ trở nên rất thấp kém, nhưng nếu mình không biết cách yêu bản thân mình thì người khác làm sao yêu mình được.
Giang Tiểu Lâu đi lên phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Điệp, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Điệp, trước kia khi chúng ta ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, không có tình cảm cũng sống rất vui vẻ đúng không? Sao ngươi lại vì một nam nhân mà đau lòng như vậy?”
“Tiểu thư, người thật sự từng yêu sao?” Tiểu Điệp đột nhiên hỏi như vậy, nước mắt rơi đầy mặt.
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, dĩ nhiên nàng đã từng yêu một người, chỉ có điều sau đó nàng mới phát hiện mình đã chọn sai người. Qua một thời gian dài như thế, ngay cả gương mặt của tên bại hoại đó nàng cũng không nhớ ra được. Nghĩ kỹ lại, có lẽ tình cảm của nàng lúc đó không phải yêu, mà là toàn bộ ước mơ của thiếu nữ đối với chuyện tình ái.
Giang Tiểu Lâu không trực tiếp trả lời Tiểu Điệp, ngược lại hỏi: “Sở Hán có nói bao giờ thì đi không?”
Tiểu Điệp hít sâu một hơi, bình tĩnh lại đau khổ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Nô tì cũng không biết. Trong lòng hắn đang trách nô tì, trách nô tì không tốt với Vệ Phong, nô tì chính là không thích tên tiểu tử đó yêu diễm như vậy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.”
“Sở Hán có thích ngươi hay không hoàn toàn không liên quan đến Vệ Phong, nếu ngươi không hiểu được điểm này…thì cả đời cũng không thể vui vẻ mà sống được.”
Tiểu Điệp cảm thấy trái tim như nhảy vọt lên một cái, đôi mắt co rút lại, nhìn Giang Tiểu Lâu không nói một lời, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tì biết mình nói mà không có chứng cớ, nhưng nô tì cảm thấy tiểu tử đó có gì quái lạ.”
Đôi mắt của Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng toát ra một tia hiểu rõ, ý cười bên môi càng sâu: “Cũng không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Tiểu thư, tại sao không có ai chịu tin nô tì vậy? Nô tì thật sự không có nói dối, không có.”
Giang Tiểu Lâu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng, bên môi mơ hồ toát lên vẻ thất vọng: “Tiểu Điệp, Sở Hán có thích ngươi hay không cũng không liên quan đến lai lịch của Vệ Phong, không thể gộp làm một mà nói. Chuyện tình cảm, không phải ngươi cho đi bao nhiêu thì đối phương phải báo đáp lại bấy nhiêu, những thứ ngươi cho đi là cam tâm tình nguyện, cũng không thể trách Sở Hán được. Còn Vệ Phong, ngươi không những không có chứng cứ, mà còn mang theo trong lòng quá nhiều đố kị và oán hận. Nếu như ta là Sở Hán ta cũng rất khó mà tin tưởng ngươi. Nếu muốn người ta tin tưởng, trừ khi ngươi tìm được chứng cứ rõ ràng, hoặc là… bắt ngay tại trận.”
Bắt ngay tại trận? Vệ Phong kia tinh ranh như hồ ly vậy, nói nghe thì dễ rồi.