Tương Trạch Vũ mở mắt ra, mới phát hiện dây thừng trên người mình đã được nới lỏng từ lúc nào, vội vàng bò từ dưới đất lên, vừa quay mắt đã thấy một sợi dây thừng dài cột lơ lửng sau song cửa, hắn nhào tới bên cửa sổ, phát hiện làn váy đỏ lóe qua chỗ góc ngoặc dưới lầu. Hắn lớn tiếng la lên: “Bắt lấy ả, mau bắt lấy ả.”
Thống lĩnh hộ vệ lúc này mới cuống quít chạy nhanh lại đây, còn chưa kịp lên tiếng đạ bị hắn tát một bạt tai: “Đồ vô dụng, ả chạy về phía đông.”
Tương Trạch Vũ bị Giang Tiểu Lâu làm nhục như thế, làm sao chịu dễ dàng buông tha, mang theo bọn hộ vệ vội vã đuổi theo. Vừa đuổi vừa thét, lúc đi đến ngoài sân hắn không cẩn thận ngã lộn nhào một cái, sưng phù mặt mũi, càng thêm tức giận đến nổ phổi. Mở mắt vừa nhìn, trong một góc sân có vô số củi đốt, hắn nhất thời tức giận đến bất chấp tất cả, lớn tiếng hói: “Đưa cho ta cây đuốc.”
Bọn hộ vệ sửng sốt, hắn đoạt lấy mồi lửa, lập tức ném vào đống củi.
Trên thực tế, nếu như hắn bình tĩnh suy nghĩ một chút, sẽ phát hiện ra chỗ kỳ lạ, nhưng mà người ở trong cơn giận dữ, đầu óc đã sớm rối thành một nùi.
Rất nhanh, lửa lớn bốc cháy rừng rực, toàn bộ Vãn Nguyệt lâu rơi vào trong biển lửa. Tất cả người trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều bị kinh động, vừa nhìn thấy ngọn lửa lớn như vậy đều vô cùng hoảng sợ, vội vã chạy ra ngoài, kêu trời trách đất gào thét không ngừng, cũng có người nhớ đến phải dập lửa, nhưng đáng tiếc củi lửa quá nhiều, sức lửa quá lớn, không còn kịp nữa. Lửa từ Vãn Nguyệt lâu lan ra ngoài, thiêu dài đến đại sảnh của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tuy rằng mọi người bên trong đều chạy thoát, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quốc Sắc Thiên Hương lầu chìm mình trong biển lửa.
Sắc trời lúc này đã sáng hẳn, Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại ở ngay sát con phố lớn Xương Môn, phồn hoa huyên náo, Tương Trạch Vũ dẫn theo người liều mạng truy đuổi về hướng đông, không biết đã làm đổ bao nhiêu sạp hàng của bá tánh, đụng vào bao nhiêu người đi đường vô tội, nhất thời tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, nhưng đều bị những tên hộ vệ hung hăn kia dọa lui.
Trước mắt là đến con sông hộ thành, rốt cuộc Giang Tiểu Lâu đã dừng lại trên chiếc cầu cao cao.
*Sông hộ thành: con sông đào chung quanh thành trì để bảo vệ thành, ngăn kẻ địch tấn công.
Tương Trạch Vũ đứng dưới chân cầu cười gằn: “Lần này ngươi chạy không thoát rồi, tiểu tiện nhân, dám đem ta ra làm trò cười.” Hắn đau đớn cả người đến muốn vỡ toang, không biết khí lực từ đâu đến mà bây giờ vẫn còn chống chọi được, nhưng khi nói chuyện cũng rất mệt mỏi.
Khắp nơi đều chật ních người đến xem náo nhiệt, mọi người hiếu kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của nữ tử áo đỏ xinh đẹp vô cùng, sắc mặt lành lành, mà dưới chân cầu rõ ràng là một công tử nhà giàu, còn dẫn theo khoảng mười tên hộ vệ hung hăn.
Một chân Giang Tiểu Lâu bước ra mép cầu, cả người ngồi vắt vẻo bên thành cầu, từ trên cao nhìn xuống Tương Trạch Vũ.
Tương Trạch Vũ hét một tiếng: “Ngươi cho rằng tự tử thì ta sẽ tha cho ngươi? Đừng hòng, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi về! Còn không xông lên?”
Hắn hô to một tiếng, nhưng vì những người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, bọn hộ vệ phải vất vả chen lấn qua một đám người, hoàn toàn không có cách xông lên bắt nàng.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày, đôi mắt trong suốt như nước trong nhát mắt lóe qua tia nhìn sắc lạnh, âm thanh cũng lạnh lẽo: “Tương công tử, đúng là Đào Yêu là người của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, cho dù lấy nước sông hộ thành rửa, cũng không tẩy bỏ được thân phận thấp hèn này. Cho dù như vậy, Đào Yêu cũng biết giữ mình trong sạch, gần bùn mà không hôi tanh, không phải bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chà đạp. Còn ngươi, sinh ra trong phú quý, hành sự ngang tàng, bắt nạt nam nhân cường bạo nữ nhân, không chuyện ác nào không làm, chẳng qua chỉ vì Đào Yêu không chịu chìu theo ngươi, thì đánh đập hành hạ, tìm mọi cách nhục nhã, thậm chí còn phóng hỏa Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Tương Trạch Vũ, thế gian này sao lại có loại người gian trá làm đủ mọi chuyện ác như ngươi chứ?”
Lời nói chính nghĩa của nàng, mạnh mẽ rổn rảng, Tương Trạch Vũ và mọi người nghe mà sửng sốt.
Đối với đám người đang ồn ào đó, lời nói của Đào Yêu rõ ràng đã tạo nên một làn sóng phê phán mãnh liệt.
“Kẻ này sao lại không biết xấu hổ như vậy, cô nương người ta không chịu chìu hắn, hắn lại bức người ta đến đường cùng.”
“Phải đó, chẳng trách lúc nãy nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn, thậm chí cả Quốc Sắc Thiên Hương lầu cũng đốt rồi.”
“Đây là tên khốn nhà ai, đúng là gan to bằng trời.”
“Đúng đúng, lúc nãy còn làm đổ sạp hàng của ta.”
Trong đám người đó có người bán hàng rong bình thường, có người là cử nhân tú tài, có con cháu danh môn phú quý, có đại thương nhân lắm tiền nhiều của, có đại thẩm đi chợ mặt đầy nếp nhăn, có cô nương trẻ trung xinh đẹp…tất cả đều căm hận sục sôi.
Đánh đập hành hạ, tìm mọi cách nhục nhã?
Tương Trạch Vũ nổi giận: “Tiện nhân này, nói năng bậy bạ lung tung! Các ngươi điếc sao, còn không mau bắt lại cho ta?”
Bọn hộ vệ liền liều mạng chen lên, đoàn người càng trở nên hỗn loạn, rất nhanh liền tách bọn họ ra xa.
Giang Tiểu Lâu đứng ở đầu cầu, âm thanh quyết tiệt: “Tương Trạch Vũ, ngươi ỷ vào xuất thân quyền quý mà hoành hành khắp kinh thành, cả ngày lông bông ngoài đường, không biết đã dẫm đạp bao nhiêu bá tánh vô tội, vì báo thù riêng mà xông vào Phật môn thanh tịnh, trước hàng trăm cặp mắt lại đánh bị thương người xuất gia, chỉ vì ngươi thích nghe hát, những nữ tử trong rạp hát đều bị tổn thương, không biết bao nhiêu người vô tội mà chết, vì chiếm lấy nữ tử nhà lành, ngươi lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối, làm hại con gái nhà họ Lưu ở thành đông một xác hai mạng, bởi vì Đào Yêu không nghe lời, ngươi liền một tay thiêu hủy Quốc Sắc Thiên Hương lầu… Từng việc từng việc đều rất rõ ràng, huyết lệ đầy rẫy, ngặt vì ông trời không có mắt, vương pháp bất công, để người như ngươi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Giang Tiểu Lâu không có nói linh tinh, những chuyện này Tương Trạch Vũ đều không thể chối cãi, vì tất cả đều do hắn tự tay làm. Nhưng hắn không ngờ tới vào lúc này Giang Tiểu Lâu lại đem hết tất cả ra công khai, theo lời kể của nàng, mặt của hắn cũng biến qua vô số màu sắc.
“Hôm nay ở trước mặt mọi người ta cho ngươi biết, sống làm anh kiệt, chết làm quỷ hùng, nam tử như vậy, nữ tử thì có gì khác? Đào Yêu là nữ tử thanh lâu, nhưng cho dù ta muốn trao thân, cũng phải chọn một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chắc chắn không chọn một tiểu nhân như ngươi, miễn cho ô uế chính mình. Nếu ngươi đã bức bách như vậy, ta thà là chết, cũng không chịu khom lưng cuối đầu.”
Giang Tiểu Lâu đứng ở trên cầu cao, một thân đỏ rực, váy bay phần phật, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói lẫm liệt, khi mọi người nghe xong lời này, lập tức phát hiện có chỗ không đúng muốn đi lên kéo nàng xuống, nhưng nàng đã kiên quyết thả người xuống, rơi thẳng vào sông hộ thành bên dưới.
Một viên đá làm dấy lên cơn sóng lớn ngập trời, Đào Yêu chết như vậy khiến cho mọi người đều kinh ngạc ngẩn ngơ.
Hay cho một nữ tử thanh lâu cương liệt, bởi vì không chịu cúi đầu trước một công tử ăn chơi mà nhảy vào sông hộ thành.
Trong lúc nhất thời, những bá tánh thường xuyên chịu ức hiếp xúc động vô cùng, trong đám người có người lớn tiếng hô: “Hắn ép chết vị cô nương này, đừng để tên súc sinh này chạy thoát.”. “Bắt lấy hắn, đánh chết hắn.”. “Thay trời hành đạo, thay trời hành đạo.”
Tương Trạch Vũ thấy tình hình như thế biết là không đúng, vội vã lui về phía sau, lại bị một hán tử cao lớn đẩy ngã xuống đất, trái một đấm phải một đấm đánh cho gần chết. Càng ngày càng có nhiều người xông tới, ngươi một quyền ta một cước, đánh cho Tương Trạch Vũ chỉ có thở ra không có hít vào. Hắn liều mạng kêu rên khẩn cầu xin tha, nhưng đáng tiếc ngày thường hắn đắc tội quá nhiều người, không ít người nhân cơ hội này trả thù, xúi giục đoàn người đang phẫn nộ. Bọn hộ vệ liều mạng bảo vệ hắn, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều, không lâu sau đã bị mọi người chen đến loạng choạng.
Qua hơn nửa ngày, rốt cuộc có người nhớ đến chuyện quan trọng hơn, lập tức có người ào ào nhảy xuống sông đi cứu người, trong khoảng thời gian ngắn dưới sông trên bờ đều loạn cả lên.
Thống lĩnh hộ vệ lúc này mới cuống quít chạy nhanh lại đây, còn chưa kịp lên tiếng đạ bị hắn tát một bạt tai: “Đồ vô dụng, ả chạy về phía đông.”
Tương Trạch Vũ bị Giang Tiểu Lâu làm nhục như thế, làm sao chịu dễ dàng buông tha, mang theo bọn hộ vệ vội vã đuổi theo. Vừa đuổi vừa thét, lúc đi đến ngoài sân hắn không cẩn thận ngã lộn nhào một cái, sưng phù mặt mũi, càng thêm tức giận đến nổ phổi. Mở mắt vừa nhìn, trong một góc sân có vô số củi đốt, hắn nhất thời tức giận đến bất chấp tất cả, lớn tiếng hói: “Đưa cho ta cây đuốc.”
Bọn hộ vệ sửng sốt, hắn đoạt lấy mồi lửa, lập tức ném vào đống củi.
Trên thực tế, nếu như hắn bình tĩnh suy nghĩ một chút, sẽ phát hiện ra chỗ kỳ lạ, nhưng mà người ở trong cơn giận dữ, đầu óc đã sớm rối thành một nùi.
Rất nhanh, lửa lớn bốc cháy rừng rực, toàn bộ Vãn Nguyệt lâu rơi vào trong biển lửa. Tất cả người trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều bị kinh động, vừa nhìn thấy ngọn lửa lớn như vậy đều vô cùng hoảng sợ, vội vã chạy ra ngoài, kêu trời trách đất gào thét không ngừng, cũng có người nhớ đến phải dập lửa, nhưng đáng tiếc củi lửa quá nhiều, sức lửa quá lớn, không còn kịp nữa. Lửa từ Vãn Nguyệt lâu lan ra ngoài, thiêu dài đến đại sảnh của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tuy rằng mọi người bên trong đều chạy thoát, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quốc Sắc Thiên Hương lầu chìm mình trong biển lửa.
Sắc trời lúc này đã sáng hẳn, Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại ở ngay sát con phố lớn Xương Môn, phồn hoa huyên náo, Tương Trạch Vũ dẫn theo người liều mạng truy đuổi về hướng đông, không biết đã làm đổ bao nhiêu sạp hàng của bá tánh, đụng vào bao nhiêu người đi đường vô tội, nhất thời tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, nhưng đều bị những tên hộ vệ hung hăn kia dọa lui.
Trước mắt là đến con sông hộ thành, rốt cuộc Giang Tiểu Lâu đã dừng lại trên chiếc cầu cao cao.
*Sông hộ thành: con sông đào chung quanh thành trì để bảo vệ thành, ngăn kẻ địch tấn công.
Tương Trạch Vũ đứng dưới chân cầu cười gằn: “Lần này ngươi chạy không thoát rồi, tiểu tiện nhân, dám đem ta ra làm trò cười.” Hắn đau đớn cả người đến muốn vỡ toang, không biết khí lực từ đâu đến mà bây giờ vẫn còn chống chọi được, nhưng khi nói chuyện cũng rất mệt mỏi.
Khắp nơi đều chật ních người đến xem náo nhiệt, mọi người hiếu kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt của nữ tử áo đỏ xinh đẹp vô cùng, sắc mặt lành lành, mà dưới chân cầu rõ ràng là một công tử nhà giàu, còn dẫn theo khoảng mười tên hộ vệ hung hăn.
Một chân Giang Tiểu Lâu bước ra mép cầu, cả người ngồi vắt vẻo bên thành cầu, từ trên cao nhìn xuống Tương Trạch Vũ.
Tương Trạch Vũ hét một tiếng: “Ngươi cho rằng tự tử thì ta sẽ tha cho ngươi? Đừng hòng, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi về! Còn không xông lên?”
Hắn hô to một tiếng, nhưng vì những người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, bọn hộ vệ phải vất vả chen lấn qua một đám người, hoàn toàn không có cách xông lên bắt nàng.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày, đôi mắt trong suốt như nước trong nhát mắt lóe qua tia nhìn sắc lạnh, âm thanh cũng lạnh lẽo: “Tương công tử, đúng là Đào Yêu là người của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, cho dù lấy nước sông hộ thành rửa, cũng không tẩy bỏ được thân phận thấp hèn này. Cho dù như vậy, Đào Yêu cũng biết giữ mình trong sạch, gần bùn mà không hôi tanh, không phải bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chà đạp. Còn ngươi, sinh ra trong phú quý, hành sự ngang tàng, bắt nạt nam nhân cường bạo nữ nhân, không chuyện ác nào không làm, chẳng qua chỉ vì Đào Yêu không chịu chìu theo ngươi, thì đánh đập hành hạ, tìm mọi cách nhục nhã, thậm chí còn phóng hỏa Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Tương Trạch Vũ, thế gian này sao lại có loại người gian trá làm đủ mọi chuyện ác như ngươi chứ?”
Lời nói chính nghĩa của nàng, mạnh mẽ rổn rảng, Tương Trạch Vũ và mọi người nghe mà sửng sốt.
Đối với đám người đang ồn ào đó, lời nói của Đào Yêu rõ ràng đã tạo nên một làn sóng phê phán mãnh liệt.
“Kẻ này sao lại không biết xấu hổ như vậy, cô nương người ta không chịu chìu hắn, hắn lại bức người ta đến đường cùng.”
“Phải đó, chẳng trách lúc nãy nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn, thậm chí cả Quốc Sắc Thiên Hương lầu cũng đốt rồi.”
“Đây là tên khốn nhà ai, đúng là gan to bằng trời.”
“Đúng đúng, lúc nãy còn làm đổ sạp hàng của ta.”
Trong đám người đó có người bán hàng rong bình thường, có người là cử nhân tú tài, có con cháu danh môn phú quý, có đại thương nhân lắm tiền nhiều của, có đại thẩm đi chợ mặt đầy nếp nhăn, có cô nương trẻ trung xinh đẹp…tất cả đều căm hận sục sôi.
Đánh đập hành hạ, tìm mọi cách nhục nhã?
Tương Trạch Vũ nổi giận: “Tiện nhân này, nói năng bậy bạ lung tung! Các ngươi điếc sao, còn không mau bắt lại cho ta?”
Bọn hộ vệ liền liều mạng chen lên, đoàn người càng trở nên hỗn loạn, rất nhanh liền tách bọn họ ra xa.
Giang Tiểu Lâu đứng ở đầu cầu, âm thanh quyết tiệt: “Tương Trạch Vũ, ngươi ỷ vào xuất thân quyền quý mà hoành hành khắp kinh thành, cả ngày lông bông ngoài đường, không biết đã dẫm đạp bao nhiêu bá tánh vô tội, vì báo thù riêng mà xông vào Phật môn thanh tịnh, trước hàng trăm cặp mắt lại đánh bị thương người xuất gia, chỉ vì ngươi thích nghe hát, những nữ tử trong rạp hát đều bị tổn thương, không biết bao nhiêu người vô tội mà chết, vì chiếm lấy nữ tử nhà lành, ngươi lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối, làm hại con gái nhà họ Lưu ở thành đông một xác hai mạng, bởi vì Đào Yêu không nghe lời, ngươi liền một tay thiêu hủy Quốc Sắc Thiên Hương lầu… Từng việc từng việc đều rất rõ ràng, huyết lệ đầy rẫy, ngặt vì ông trời không có mắt, vương pháp bất công, để người như ngươi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Giang Tiểu Lâu không có nói linh tinh, những chuyện này Tương Trạch Vũ đều không thể chối cãi, vì tất cả đều do hắn tự tay làm. Nhưng hắn không ngờ tới vào lúc này Giang Tiểu Lâu lại đem hết tất cả ra công khai, theo lời kể của nàng, mặt của hắn cũng biến qua vô số màu sắc.
“Hôm nay ở trước mặt mọi người ta cho ngươi biết, sống làm anh kiệt, chết làm quỷ hùng, nam tử như vậy, nữ tử thì có gì khác? Đào Yêu là nữ tử thanh lâu, nhưng cho dù ta muốn trao thân, cũng phải chọn một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chắc chắn không chọn một tiểu nhân như ngươi, miễn cho ô uế chính mình. Nếu ngươi đã bức bách như vậy, ta thà là chết, cũng không chịu khom lưng cuối đầu.”
Giang Tiểu Lâu đứng ở trên cầu cao, một thân đỏ rực, váy bay phần phật, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói lẫm liệt, khi mọi người nghe xong lời này, lập tức phát hiện có chỗ không đúng muốn đi lên kéo nàng xuống, nhưng nàng đã kiên quyết thả người xuống, rơi thẳng vào sông hộ thành bên dưới.
Một viên đá làm dấy lên cơn sóng lớn ngập trời, Đào Yêu chết như vậy khiến cho mọi người đều kinh ngạc ngẩn ngơ.
Hay cho một nữ tử thanh lâu cương liệt, bởi vì không chịu cúi đầu trước một công tử ăn chơi mà nhảy vào sông hộ thành.
Trong lúc nhất thời, những bá tánh thường xuyên chịu ức hiếp xúc động vô cùng, trong đám người có người lớn tiếng hô: “Hắn ép chết vị cô nương này, đừng để tên súc sinh này chạy thoát.”. “Bắt lấy hắn, đánh chết hắn.”. “Thay trời hành đạo, thay trời hành đạo.”
Tương Trạch Vũ thấy tình hình như thế biết là không đúng, vội vã lui về phía sau, lại bị một hán tử cao lớn đẩy ngã xuống đất, trái một đấm phải một đấm đánh cho gần chết. Càng ngày càng có nhiều người xông tới, ngươi một quyền ta một cước, đánh cho Tương Trạch Vũ chỉ có thở ra không có hít vào. Hắn liều mạng kêu rên khẩn cầu xin tha, nhưng đáng tiếc ngày thường hắn đắc tội quá nhiều người, không ít người nhân cơ hội này trả thù, xúi giục đoàn người đang phẫn nộ. Bọn hộ vệ liều mạng bảo vệ hắn, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều, không lâu sau đã bị mọi người chen đến loạng choạng.
Qua hơn nửa ngày, rốt cuộc có người nhớ đến chuyện quan trọng hơn, lập tức có người ào ào nhảy xuống sông đi cứu người, trong khoảng thời gian ngắn dưới sông trên bờ đều loạn cả lên.