Tuy rằng Hách Liên Nhạc không vừa điên vừa ngốc như Duyên Bình quận vương, nhưng lại không chịu nói chuyện với ai, thiếu niên không giao du bên ngoài dĩ nhiên không thể kế thừa tước vị của Khánh Vương phủ, càng không cần nhắc tới hắn có hai vị huynh trưởng thứ xuất tài năng xuất chúng.
Vương triều Đại Chu, chọn con đích tôn là ưu tiên con lớn chứ không chọn con giỏi. Trong số con cái đích thứ trong nhà, nhất định phải ưu tiên con vợ cả kế thừa địa vị, mà trong số những đứa con vợ cả, phải ưu tiên đứa lớn nhất. Tâm nguyện lớn nhất của Thuận phi là để con mình kế thừa tước vị, nhưng lại có A Nhạc chắn ở trước mặt, thân phận trưởng tử của hắn ngán chân người khác, làm sao không oán hận được.
"Nhưng mà chứng cứ đâu, không có chứng cứ, hết thảy đều chỉ là nói suông."
Lời vừa nói ra, Khánh Vương phi trầm mặc, chỉ là nghi ngờ, sao khiến người ta tin? Tất cả mọi người đều cho rằng bà nhắm vào Thuận phi, không ai chịu tin bà.
An Vương phi nhìn Khánh Vương phi, biểu hiện từ từ mềm mỏng đi, chủ động đưa tay ra nắm tay bà: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, rồi sẽ có ngày chân tướng rõ ràng.”
Giang Tiểu Lâu lại hỏi: “Bây giờ thế tử thành ra như vậy, có tìm đại khu khám chưa?”
Khánh Vương phi nói: “Dĩ nhiên có tìm, người duy nhất chữa được là Thái Vô tiên sinh, lúc trước bệnh của A Nhạc rất nặng, cả ngày trốn trong phòng không gặp ai, không nói chuyện, chỉ biết vẽ, ta gọi nó cũng không trả lời, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, bây giờ ít nhất nó đã chịu bước ra ngoài, tuy rằng vẫn còn chút nhát gan, không giống người bình thường lắm…”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Thái Vô tiên sinh là danh y số một, nếu ông ấy cũng hết cách…”
Khánh Vương phi sầu lo: “Tuyết Nhi đã không còn, ta chỉ còn một đứa con trai, càng phải bảo vệ nó, chỉ là khó lòng phòng bị, ta sợ có ngày nó sẽ xảy ra bất trắc gì, khi đó ta làm sao mà sống?”
An Vương phi an ủi: “Tỷ đừng lo, thế tử phúc lớn mạng lớn, đã nhiều năm rồi cũng đều vượt qua được đó thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hai người, không khỏi lắc đầu, một Vương phi nhìn thì vô cùng tôn quý, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng mà sống, nếu để nàng lựa chọn, nàng sẽ không cần đến danh vọng địa vì gì hết, chỉ muốn sống tự do tự tại.
An Vương phi thấy Giang Tiểu Lâu trầm tư, không khỏi nhướng mày hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?”
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt một chút, cười nhạt: “Không còn sớm nữa, tiểu nữ có việc muốn ra ngoài, xin Vương phi cho phép.”
Khánh Vương phi nhớ những gì Giang Tiểu Lâu đã nói, nhưng ngại có An Vương phi nên không hỏi nhiều, chỉ ôn nhu gật đầu: “Đi đi, đi sớm về sớm, ngồi xe ngựa của ta đi.”
An Vương phi nghe vậy giật mình, miệng giật giật, muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống. Chờ Giang Tiểu Lâu đi rồi bà mới trách móc: “Tỷ xem, đối với người xa lạ lại tốt như vậy.”
Lần này Khánh Vương phi rất kiên trì: “Tiểu Lâu không phải người lạ, nó là bạn của Tuyết Nhi, bạn tốt nhất.”
“Bạn? Tỷ ở vương phủ lâu như vậy, còn tin vào những chuyện tình cảm sao, ai biết ả nói thật hay giả, không chừng chỉ là lừa gạt tỷ nên mới giả vờ thôi.”
Khánh Vương phi cười nhạt, gương mặt kiên định: “Tuy rằng sức khỏe Tuyết Nhi không tốt, nhưng là một đứa thông minh, ai tốt với nó, ai xấu với nó, nó nhìn rất rõ ràng. Nếu Giang Tiểu Lâu đúng là người gian xảo như muội nói, thì Tuyết Nhi sẽ không làm bạn với cô ta.”
An Vương phi chỉ cảm thấy không thể làm gì được, than nhẹ một tiếng: “Tùy tỷ.”
Giang Tiểu Lâu đã nhốt mình trong Khánh Vương phủ ba ngày, hôm nay không ra ngoài không được. Vì nàng vừa nhận được thiệp mời của Dương Các lão, đối phương đã đánh cược ở sân chọi gà, mời nàng đến xem. Xe của Giang Tiểu Lâu đến trước cửa sân chọi gà, vừa xuống xe đã thấy một con quái vật khổng lồ dùng tốc độ sét đánh vọt đến trước mặt nàng. Tiểu Điệp kinh ngạc thét lên một tiếng, Sở Hán từ phía sau vọt lên, chỉ kịp kéo Giang Tiểu Lâu về phía sau một cái, thoát khỏi cái miệng khổng lồ của con quái vật.
Mọi người nhìn lại mới thấy nó là một con tuyết lang cả người trắng như tuyết, lộ ra răng nanh trắng toát, đầu lưỡi đỏ choét, nước dãi không ngừng chải xuống theo răng nanh. Chân trước sắc bén không ngừng cào lên, chân sau thủ thế, bộ dạng như muốn tấn công. Sở Hán cực kỳ ngạc nhiên, tay cũng để sẵn trên hông.
Mọi người chỉ nghe tiếng cười khẽ: “Nhiều ngày không gặp, chẳng qua chỉ là chào hỏi thôi, cần gì khẩn trương như vậy.”
Âm thanh này đáng ghét đến cực điểm, Giang Tiểu Lâu không thể quên được, nàng cong môi lên, cười lạnh lùng: “Tử Y hầu trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây?”
Tử Y hầu nhẹ vỗ tay một cái, tuyết lang hung hãn lập tức trở nên ngoan ngoãn như đứa bé, thu hồi bộ dạng hung ác, ngoan ngoãn nằm rạp bên chân hắn. Bàn tay hắn duyên dáng gãi gãi trên đầu tuyết lang, tuyết lang lập tức hưởng thụ mà nheo mắt lại, rồi lại liếc nhìn Giang Tiểu Lâu, bộ dạng kiêu căng.
Người này có một gương mặt hoàn mỹ, giọng nói ôn nhu, khí chất ưu nhã thoát tục.
Tiểu Điệp có chút hoảng sợ trừng mắt nhìn đối phương, nàng chưa từng gặp người đẹp như vậy, hoàn toàn khác với những nam nhân tuấn tú khác, cũng khác với những giai nhân tuyệt thế khuynh thành, ngược lại có vẻ độc đáo đặc sắc, bá đạo ngang ngược, đôi mắt dài mang theo một cái nhìn máu lạnh, rất có lực công kích, bất giác khiến người ta thấy lạnh cả người.
Hắn nhướng mắt lên, nhìn Giang Tiểu Lâu toát ra vẻ hứng thú: “Lẽ nào ngươi không biết, hôm nay người tỉ thí với Các Lão là ta?”
Ngữ khí của hắn giống như đang đùa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ kinh ngạc như ý muốn, hắn cười ha ha, dẫn theo tùy tùng Như Vân xoay người đi vào, tuyết lang cũng đứng dậy gầm gừ rồi đi theo hắn.
Đến khi hắn rời đi một lúc lâu, Tiểu Điệp mới thở ra một hơi, người này mang đến áp lực quá lớn, làm cho yếu hầu nàng nghẹn lại, không thể lên tiếng: “Tiểu thư, người này rất hung hăn, lúc nãy nếu không có Sở Hán thì chúng ta đã bị con ác lang đả thương…”
Tiểu Điệp bị cảnh tượng máu me đầm đìa mà mình tưởng tượng ra dọa sợ, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói: “Phải đó, võ công của Sở đại ca đúng là tiến bộ.” Sở Hán cúi đầu, có vẻrầu rĩ: “Tiểu thư quá khen.”
Giang Tiểu Lâu gật gù, từ khi Tuyết Ngưng chết, Sở Hán liền mất tập trung, thường ngồi thẫn thờ. Nhìn hắn như vậy, trong lòng Giang Tiểu Lâu có chút khổ sở, hán tử khờ khạo này xem ra thật lòng thích Tuyết Ngưng, chỉ tiếc giai nhân đã qua đời, cho dù hắn thật lòng đến mấy cũng chỉ có thể bỏ lỡ.
Bước vào cửa, trong viện có một mảnh đất trống, bày sẵn mấy cái lều, chung quanh có vô số tơ lụa màu sắc rực rỡ, trên sân thi đấu còn chưa bắt đầu, thì tiếng người đã huyên náo, vô cùng náo nhiệt. Ở giữa có một cái liều màu xanh lam, Dương Các lão thấy Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt vui mừng: “Đến đây, Tiểu Lâu, ngồi cạnh ta, bên này nhìn rõ hơn.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ mỉm cười, đi đến bên cạnh Dương Các lão ngồi xuống, dẫn đến vô số ánh mắt nhìn.
Hôm nay có mặt ở đây không chỉ có Tử Y hầu và Dương Các lão, nghe nói hai người bọn họ muốn chọi gà, rất nhiều quan to quý nhân đều xuất hiện, thậm chí còn âm thầm đặt cược. Ở phía đông nam có một cái lều màu xám, Vương Hạc nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc phức tạp.
Ngô Tử Đô nghiên người dựa vào chỗ ngồi, cười lạnh một tiếng: “Người nhìn nữ tử này đi, thủ đoạn thật lợi hại, đầu tiên là leo lên Dương Các lão, bây giờ leo lên cả Khánh Vương phủ, nịnh bợ đến Vương phi xoay mòng mòng, quyết tâm thu cô ta làm nghĩa nữ.”
Vương Hạc sững sờ: “Huynh nói thật sao?”
Thẩm Trường An lột một hạt đậu phộng rồi ném vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Huynh còn không biết? Tin tức này đã truyền ra khắp kinh thành rồi, bây giờ ai cũng hiếu kỳ, nàng ta làm sao nịnh bợ được người vô cùng quy củ nghiêm khắc như Khánh Vương phi, nhảy lên cành cây biến thành phượng hoàng.”
Vương Hạc nghe xong, lông mày hơi run lên, khóe miệng tựa hồ mỉm cười. Không ngờ Ngô Tử Đô mở to đôi mắt nham hiểu, đập vai của hắn nói: “Nhưng mà cho dù cô ta có thân phận gì, ta khuyên huynh từ bỏ ý định thôi.”
“Tại sao?” Vương Hạc quay đầu hỏi.
“Huynh nghĩ kỹ đi, cô ta là Đào Yêu nhưng lại không thừa nhận, chỉ nói chúng ta nhận lầm người, cho dù người giống người không lẽ cả ba chúng ta đều nhận lầm sao? Cô ta tìm đủ cách bày ra âm mưu, xoay chúng ta mòng mòng, sau đó giả chết thoát thân, lắc mình biến thành một đại gia trên thương trường. Uổng cho ban đầu Vương Hạc huynh một lòng nâng đỡ cô ta, đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa.” Nói đến đây, Ngô Tử Đô quan sát Vương Hạc, thấy hắn lộ ra vẻ tức giận bất bình, mới khẽ cười nói: “Bất kể thế nào, thân phận của cô ta đã khác, chúng ta không với cao nổi.”
Thẩm Trường An phì cười một tiếng: “Ghê gớm tới mấy cũng không xóa bỏ được quá khứ, chọc ta tức lên, ta sẽ để lộ hết mọi chuyện.”
Ngô Tử Đô cười lạnh: “Lộ ra ngoài? Dựa vào cái gì, nói cô ta là Đào Yêu thì ai sẽ tin? Đào Yêu đã chết ở sông hộ thành, huynh không có chứng cứ mà dám phỉ báng nghĩa nữ của Khánh Vương, đây là tội gì, huynh gánh nổi không?”
Nghe lời này, Thẩm Trường An líu lưỡi nói: “Không lẽ cứ mặc cô ta làm bộ làm tịch vậy sao?”
Ngô Tử Đô nheo mắt lại: “Thật thật giả giả, thế đạo này ta cũng không hiểu nổi. Nhưng ta tin cô ta vào Khánh Vương phủ là có màn kịch hay để diễn, ta cũng muốn xem thử cô ta có thể gây nên sóng gió gì.” Hắn nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về Giang Tiểu Lâu, mà đối phương đang ngồi bên cạnh Dương Các lão, hơi mỉm cười, nghe Các Lão nói chuyện hăng say, không hề chú ý tới bên này.
Một vị quý nhân ở lều bên cạnh cũng tiếc nuối nói: “Dương Các lão thật là yêu thích cô ta, nhìn đi, nếu chúng ta mà đến chào hỏi Các Lão chỉ sợ sẽ bị đuổi đi, chỉ có cô ta mới dám ngồi cạnh ông ấy.”
“Ngươi hiểu cái gì, cô ta là nữ đệ tử đắc ý của Các Lão, Các Lão còn từng nhắc với Khánh Vương, nếu sau này Giang Tiểu Lâu xuất giá, ông ta sẽ làm chủ hôn, đây là vinh quang cỡ nào chứ?”
Mọi người nghe xong, dồn dập nổi lên hiếu kỳ với nữ tử xinh đẹp đó, khí chất của nàng thanh nhã thoát tục, phong thái xuất chúng, lời nói cử chỉ ôn hòa đôn hậu, xinh đẹp phong nhã, hơn nữa lại từ một nữ tử thương hộ thấp hèn trở thành quý nữ vương phủ, có thể nói là nhân vật huyền thoại nổi danh ở kinh thành.
Tử Y hầu xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nhàn nhạt, con tuyết lang nằm nhoài bên chân hắn, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hăng lúc nãy, có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đôi mắt ẩn hiện hung quang đangnhìn về phía chủ nhân đang nhìn, hiển nhiên là đang cảm thấy tiếc nuối món ngon vừa hụt mất.
Tiểu Điệp lặng lẽ nói: “Tiểu thư, người kia đang nhìn chúng ta chằm chằm, không biết có ý gì.”
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Chỉ là một con súc sinh, cần gì tức giận nó? Muốn báo thù cũng không cần công khai, ngươi cứ chờ xem, sẽ có người tự nhận quả báo thôi.”
Nghe Giang Tiểu Lâu nói vậy, Tiểu Điệp hơi nheo mắt lại, nhìn về tuyết lang phì một cái. Tuyết lang lập tức đứng lên, ngẩn đầu, há miệng ra táp một cái, Tiểu Điệp sợ hết hồn, theo bản năng rụt về phía sau Giang Tiểu Lâu.
Lúc này, hai bên chọi gà đã khai chiến. Tiểu Điệp nhìn thấy Phi tướng quân có hình thể khổng lồ, có vẻ càng thêm cường tráng, không khỏi vui mừng khôn nguôi, cho là mình sẽ thắng chắc. Nhưng ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại chỉ nhìn vào con gà của đối phương, nàng gọi Hoàn Tử lại, dò hỏi: “Ngươi thấy con gà của Tử Y hầu thế nào?”
Hoàn Tử quan sát kỹ, sau đó trả lời: “Con gà kia tuy rằng hình dáng bình thường, nhưng lại đặc biệt hung mãnh, sợ là sẽ có một trận ác chiến.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu tìm đến Tử Y hầu, vừa vặn hắn cũng nhìn nàng, thậm chí nhấc lên ly rượu, xa xa chào hỏi nàng. Ánh mặt trời sáng lạn chiếu trên đầu Giang Tiểu Lâu khiến gương mặt nàng bị khuất một phần trong bóng tối, khiến cả người nàng tăng thêm ba phần lạnh lẽo.
“Chiến đấu ác liệt, khán giả cũng thích xem, vậy cũng tốt.” Nàng nói như vậy, bên môi không kềm được ý cười, lại khiến người ta kinh sợ.
Trên sân hai con gà đang quấn lấy nhau, tất cả mọi người đều đứng lên, các nam nhân rướn cổ lên, căng thẳng đầu óc, các nữ tử cũng không kìm lòng được mà nắm chặt khăn tay lộ vẻ sốt sắng, mọi người cùng hò hét theo hai con gà. Hai con gà nhào tới, liều mình bay lên vừa mổ vừa cào. Sau một lượt bay lên, hai con gà rơi vào một góc hẹp, một con thì dựng thẳng lông cổ lên, con kia lại cắm chặt móng xuống đất, hai con đối đầu chậm rãi đảo quanh, thủ thế chờ đợi. Hoàn Tử hô to: “Phi tướng quân, cố lên, nhất định phải thắng.”
Tầm mắt Dương Các lão vẫn dõi theo Phi tướng quân, hoàn toàn chìm đắm trong trận đấu, quên đi thân phận của mình, mà người chung quanh cũng bị sự kích động làm mê muội, lớn tiếng ủng hộ cho con gà mình đặt cược.Khung cảnh này xem ra có chút buồn cười, nhưng cuộc sống của nhà quyền quý xưa nay tẻ nhạt, có thể tìm được chuyện giải sầu, bọn họ đều sẽ rất nhiệt tình.
Phi tướng quân nhắm chuẩn cơ hội vồ lấy đối thủ, nhanh như chớp mổ lên cổ nó. Dương Các lão nhất thời đại hỉ, vỗ tay lớn tiếng kêu lên: “Phi tướng quân, làm rất tốt.” Con gà kia không chịu được đau đớn, liều mình vẫy cánh, quật ngã Phi tướng quân xuống đất. Dương Các lão biến sắc đứng bật dậy, tiếng huyên náo trên sân vang lên, hai con gà lại lao vào chiến đấu, ai cũng lộ vẻ căng thẳng.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nâng một chén trà hoa cúc lên, chậm rãi quan sát tình hình. Trong bầu không khí náo nhiệt này, nàng như đang chìm trong không gian riêng, thần thái điềm tĩnh ôn hòa làm người khác phải chú ý.
Đấu đá suốt gần nửa canh giờ, Phi tướng quân hất cánh lên, mổ vào mắt đối phương, con gà kia sợ hãi, liều mình lùi về phía sau, trong nháy mắt rời khỏi vòng tròn thi đấu.
Theo luật thì Tử Y hầu thua.
Dương Các lão cười ha ha, hiển nhiên trận đấu này đã cho hắn thể diện rất lớn. Giang Tiểu Lâu gật đầu với Hoàn Tử, Hoàn Tử bước đến, vỗ vỗ đầu Phi tướng quân như khen ngợi, thoa một thứ gì đó lên đầu đó, sau đó lập tức rút lui. Dương Các lão đang chuẩn bị đi ca ngợi Phi tướng quân, một con quái vật khổng lồ đã nhanh chóng xông tới, gào lên một tiếng cắn ngay cổ Phi tướng quân.
Thoáng trong lúc đó, mọi người chỉ thấy Phi tướng quân đang hiên ngang đứng đó lập tức ngã xuống, trên cổ xuất hiện một lỗ máu, cái đầu vênh váo đã trở thành mồi ngon của tuyết lang.
Sắc mạt Dương Các lão đại biến, tức giận nói: “Tử Y hầu, ngươi có ý gì?”
Vương triều Đại Chu, chọn con đích tôn là ưu tiên con lớn chứ không chọn con giỏi. Trong số con cái đích thứ trong nhà, nhất định phải ưu tiên con vợ cả kế thừa địa vị, mà trong số những đứa con vợ cả, phải ưu tiên đứa lớn nhất. Tâm nguyện lớn nhất của Thuận phi là để con mình kế thừa tước vị, nhưng lại có A Nhạc chắn ở trước mặt, thân phận trưởng tử của hắn ngán chân người khác, làm sao không oán hận được.
"Nhưng mà chứng cứ đâu, không có chứng cứ, hết thảy đều chỉ là nói suông."
Lời vừa nói ra, Khánh Vương phi trầm mặc, chỉ là nghi ngờ, sao khiến người ta tin? Tất cả mọi người đều cho rằng bà nhắm vào Thuận phi, không ai chịu tin bà.
An Vương phi nhìn Khánh Vương phi, biểu hiện từ từ mềm mỏng đi, chủ động đưa tay ra nắm tay bà: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, rồi sẽ có ngày chân tướng rõ ràng.”
Giang Tiểu Lâu lại hỏi: “Bây giờ thế tử thành ra như vậy, có tìm đại khu khám chưa?”
Khánh Vương phi nói: “Dĩ nhiên có tìm, người duy nhất chữa được là Thái Vô tiên sinh, lúc trước bệnh của A Nhạc rất nặng, cả ngày trốn trong phòng không gặp ai, không nói chuyện, chỉ biết vẽ, ta gọi nó cũng không trả lời, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, bây giờ ít nhất nó đã chịu bước ra ngoài, tuy rằng vẫn còn chút nhát gan, không giống người bình thường lắm…”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Thái Vô tiên sinh là danh y số một, nếu ông ấy cũng hết cách…”
Khánh Vương phi sầu lo: “Tuyết Nhi đã không còn, ta chỉ còn một đứa con trai, càng phải bảo vệ nó, chỉ là khó lòng phòng bị, ta sợ có ngày nó sẽ xảy ra bất trắc gì, khi đó ta làm sao mà sống?”
An Vương phi an ủi: “Tỷ đừng lo, thế tử phúc lớn mạng lớn, đã nhiều năm rồi cũng đều vượt qua được đó thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hai người, không khỏi lắc đầu, một Vương phi nhìn thì vô cùng tôn quý, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng mà sống, nếu để nàng lựa chọn, nàng sẽ không cần đến danh vọng địa vì gì hết, chỉ muốn sống tự do tự tại.
An Vương phi thấy Giang Tiểu Lâu trầm tư, không khỏi nhướng mày hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?”
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt một chút, cười nhạt: “Không còn sớm nữa, tiểu nữ có việc muốn ra ngoài, xin Vương phi cho phép.”
Khánh Vương phi nhớ những gì Giang Tiểu Lâu đã nói, nhưng ngại có An Vương phi nên không hỏi nhiều, chỉ ôn nhu gật đầu: “Đi đi, đi sớm về sớm, ngồi xe ngựa của ta đi.”
An Vương phi nghe vậy giật mình, miệng giật giật, muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống. Chờ Giang Tiểu Lâu đi rồi bà mới trách móc: “Tỷ xem, đối với người xa lạ lại tốt như vậy.”
Lần này Khánh Vương phi rất kiên trì: “Tiểu Lâu không phải người lạ, nó là bạn của Tuyết Nhi, bạn tốt nhất.”
“Bạn? Tỷ ở vương phủ lâu như vậy, còn tin vào những chuyện tình cảm sao, ai biết ả nói thật hay giả, không chừng chỉ là lừa gạt tỷ nên mới giả vờ thôi.”
Khánh Vương phi cười nhạt, gương mặt kiên định: “Tuy rằng sức khỏe Tuyết Nhi không tốt, nhưng là một đứa thông minh, ai tốt với nó, ai xấu với nó, nó nhìn rất rõ ràng. Nếu Giang Tiểu Lâu đúng là người gian xảo như muội nói, thì Tuyết Nhi sẽ không làm bạn với cô ta.”
An Vương phi chỉ cảm thấy không thể làm gì được, than nhẹ một tiếng: “Tùy tỷ.”
Giang Tiểu Lâu đã nhốt mình trong Khánh Vương phủ ba ngày, hôm nay không ra ngoài không được. Vì nàng vừa nhận được thiệp mời của Dương Các lão, đối phương đã đánh cược ở sân chọi gà, mời nàng đến xem. Xe của Giang Tiểu Lâu đến trước cửa sân chọi gà, vừa xuống xe đã thấy một con quái vật khổng lồ dùng tốc độ sét đánh vọt đến trước mặt nàng. Tiểu Điệp kinh ngạc thét lên một tiếng, Sở Hán từ phía sau vọt lên, chỉ kịp kéo Giang Tiểu Lâu về phía sau một cái, thoát khỏi cái miệng khổng lồ của con quái vật.
Mọi người nhìn lại mới thấy nó là một con tuyết lang cả người trắng như tuyết, lộ ra răng nanh trắng toát, đầu lưỡi đỏ choét, nước dãi không ngừng chải xuống theo răng nanh. Chân trước sắc bén không ngừng cào lên, chân sau thủ thế, bộ dạng như muốn tấn công. Sở Hán cực kỳ ngạc nhiên, tay cũng để sẵn trên hông.
Mọi người chỉ nghe tiếng cười khẽ: “Nhiều ngày không gặp, chẳng qua chỉ là chào hỏi thôi, cần gì khẩn trương như vậy.”
Âm thanh này đáng ghét đến cực điểm, Giang Tiểu Lâu không thể quên được, nàng cong môi lên, cười lạnh lùng: “Tử Y hầu trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây?”
Tử Y hầu nhẹ vỗ tay một cái, tuyết lang hung hãn lập tức trở nên ngoan ngoãn như đứa bé, thu hồi bộ dạng hung ác, ngoan ngoãn nằm rạp bên chân hắn. Bàn tay hắn duyên dáng gãi gãi trên đầu tuyết lang, tuyết lang lập tức hưởng thụ mà nheo mắt lại, rồi lại liếc nhìn Giang Tiểu Lâu, bộ dạng kiêu căng.
Người này có một gương mặt hoàn mỹ, giọng nói ôn nhu, khí chất ưu nhã thoát tục.
Tiểu Điệp có chút hoảng sợ trừng mắt nhìn đối phương, nàng chưa từng gặp người đẹp như vậy, hoàn toàn khác với những nam nhân tuấn tú khác, cũng khác với những giai nhân tuyệt thế khuynh thành, ngược lại có vẻ độc đáo đặc sắc, bá đạo ngang ngược, đôi mắt dài mang theo một cái nhìn máu lạnh, rất có lực công kích, bất giác khiến người ta thấy lạnh cả người.
Hắn nhướng mắt lên, nhìn Giang Tiểu Lâu toát ra vẻ hứng thú: “Lẽ nào ngươi không biết, hôm nay người tỉ thí với Các Lão là ta?”
Ngữ khí của hắn giống như đang đùa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ kinh ngạc như ý muốn, hắn cười ha ha, dẫn theo tùy tùng Như Vân xoay người đi vào, tuyết lang cũng đứng dậy gầm gừ rồi đi theo hắn.
Đến khi hắn rời đi một lúc lâu, Tiểu Điệp mới thở ra một hơi, người này mang đến áp lực quá lớn, làm cho yếu hầu nàng nghẹn lại, không thể lên tiếng: “Tiểu thư, người này rất hung hăn, lúc nãy nếu không có Sở Hán thì chúng ta đã bị con ác lang đả thương…”
Tiểu Điệp bị cảnh tượng máu me đầm đìa mà mình tưởng tượng ra dọa sợ, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói: “Phải đó, võ công của Sở đại ca đúng là tiến bộ.” Sở Hán cúi đầu, có vẻrầu rĩ: “Tiểu thư quá khen.”
Giang Tiểu Lâu gật gù, từ khi Tuyết Ngưng chết, Sở Hán liền mất tập trung, thường ngồi thẫn thờ. Nhìn hắn như vậy, trong lòng Giang Tiểu Lâu có chút khổ sở, hán tử khờ khạo này xem ra thật lòng thích Tuyết Ngưng, chỉ tiếc giai nhân đã qua đời, cho dù hắn thật lòng đến mấy cũng chỉ có thể bỏ lỡ.
Bước vào cửa, trong viện có một mảnh đất trống, bày sẵn mấy cái lều, chung quanh có vô số tơ lụa màu sắc rực rỡ, trên sân thi đấu còn chưa bắt đầu, thì tiếng người đã huyên náo, vô cùng náo nhiệt. Ở giữa có một cái liều màu xanh lam, Dương Các lão thấy Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt vui mừng: “Đến đây, Tiểu Lâu, ngồi cạnh ta, bên này nhìn rõ hơn.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ mỉm cười, đi đến bên cạnh Dương Các lão ngồi xuống, dẫn đến vô số ánh mắt nhìn.
Hôm nay có mặt ở đây không chỉ có Tử Y hầu và Dương Các lão, nghe nói hai người bọn họ muốn chọi gà, rất nhiều quan to quý nhân đều xuất hiện, thậm chí còn âm thầm đặt cược. Ở phía đông nam có một cái lều màu xám, Vương Hạc nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc phức tạp.
Ngô Tử Đô nghiên người dựa vào chỗ ngồi, cười lạnh một tiếng: “Người nhìn nữ tử này đi, thủ đoạn thật lợi hại, đầu tiên là leo lên Dương Các lão, bây giờ leo lên cả Khánh Vương phủ, nịnh bợ đến Vương phi xoay mòng mòng, quyết tâm thu cô ta làm nghĩa nữ.”
Vương Hạc sững sờ: “Huynh nói thật sao?”
Thẩm Trường An lột một hạt đậu phộng rồi ném vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Huynh còn không biết? Tin tức này đã truyền ra khắp kinh thành rồi, bây giờ ai cũng hiếu kỳ, nàng ta làm sao nịnh bợ được người vô cùng quy củ nghiêm khắc như Khánh Vương phi, nhảy lên cành cây biến thành phượng hoàng.”
Vương Hạc nghe xong, lông mày hơi run lên, khóe miệng tựa hồ mỉm cười. Không ngờ Ngô Tử Đô mở to đôi mắt nham hiểu, đập vai của hắn nói: “Nhưng mà cho dù cô ta có thân phận gì, ta khuyên huynh từ bỏ ý định thôi.”
“Tại sao?” Vương Hạc quay đầu hỏi.
“Huynh nghĩ kỹ đi, cô ta là Đào Yêu nhưng lại không thừa nhận, chỉ nói chúng ta nhận lầm người, cho dù người giống người không lẽ cả ba chúng ta đều nhận lầm sao? Cô ta tìm đủ cách bày ra âm mưu, xoay chúng ta mòng mòng, sau đó giả chết thoát thân, lắc mình biến thành một đại gia trên thương trường. Uổng cho ban đầu Vương Hạc huynh một lòng nâng đỡ cô ta, đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa.” Nói đến đây, Ngô Tử Đô quan sát Vương Hạc, thấy hắn lộ ra vẻ tức giận bất bình, mới khẽ cười nói: “Bất kể thế nào, thân phận của cô ta đã khác, chúng ta không với cao nổi.”
Thẩm Trường An phì cười một tiếng: “Ghê gớm tới mấy cũng không xóa bỏ được quá khứ, chọc ta tức lên, ta sẽ để lộ hết mọi chuyện.”
Ngô Tử Đô cười lạnh: “Lộ ra ngoài? Dựa vào cái gì, nói cô ta là Đào Yêu thì ai sẽ tin? Đào Yêu đã chết ở sông hộ thành, huynh không có chứng cứ mà dám phỉ báng nghĩa nữ của Khánh Vương, đây là tội gì, huynh gánh nổi không?”
Nghe lời này, Thẩm Trường An líu lưỡi nói: “Không lẽ cứ mặc cô ta làm bộ làm tịch vậy sao?”
Ngô Tử Đô nheo mắt lại: “Thật thật giả giả, thế đạo này ta cũng không hiểu nổi. Nhưng ta tin cô ta vào Khánh Vương phủ là có màn kịch hay để diễn, ta cũng muốn xem thử cô ta có thể gây nên sóng gió gì.” Hắn nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về Giang Tiểu Lâu, mà đối phương đang ngồi bên cạnh Dương Các lão, hơi mỉm cười, nghe Các Lão nói chuyện hăng say, không hề chú ý tới bên này.
Một vị quý nhân ở lều bên cạnh cũng tiếc nuối nói: “Dương Các lão thật là yêu thích cô ta, nhìn đi, nếu chúng ta mà đến chào hỏi Các Lão chỉ sợ sẽ bị đuổi đi, chỉ có cô ta mới dám ngồi cạnh ông ấy.”
“Ngươi hiểu cái gì, cô ta là nữ đệ tử đắc ý của Các Lão, Các Lão còn từng nhắc với Khánh Vương, nếu sau này Giang Tiểu Lâu xuất giá, ông ta sẽ làm chủ hôn, đây là vinh quang cỡ nào chứ?”
Mọi người nghe xong, dồn dập nổi lên hiếu kỳ với nữ tử xinh đẹp đó, khí chất của nàng thanh nhã thoát tục, phong thái xuất chúng, lời nói cử chỉ ôn hòa đôn hậu, xinh đẹp phong nhã, hơn nữa lại từ một nữ tử thương hộ thấp hèn trở thành quý nữ vương phủ, có thể nói là nhân vật huyền thoại nổi danh ở kinh thành.
Tử Y hầu xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nhàn nhạt, con tuyết lang nằm nhoài bên chân hắn, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hăng lúc nãy, có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đôi mắt ẩn hiện hung quang đangnhìn về phía chủ nhân đang nhìn, hiển nhiên là đang cảm thấy tiếc nuối món ngon vừa hụt mất.
Tiểu Điệp lặng lẽ nói: “Tiểu thư, người kia đang nhìn chúng ta chằm chằm, không biết có ý gì.”
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Chỉ là một con súc sinh, cần gì tức giận nó? Muốn báo thù cũng không cần công khai, ngươi cứ chờ xem, sẽ có người tự nhận quả báo thôi.”
Nghe Giang Tiểu Lâu nói vậy, Tiểu Điệp hơi nheo mắt lại, nhìn về tuyết lang phì một cái. Tuyết lang lập tức đứng lên, ngẩn đầu, há miệng ra táp một cái, Tiểu Điệp sợ hết hồn, theo bản năng rụt về phía sau Giang Tiểu Lâu.
Lúc này, hai bên chọi gà đã khai chiến. Tiểu Điệp nhìn thấy Phi tướng quân có hình thể khổng lồ, có vẻ càng thêm cường tráng, không khỏi vui mừng khôn nguôi, cho là mình sẽ thắng chắc. Nhưng ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại chỉ nhìn vào con gà của đối phương, nàng gọi Hoàn Tử lại, dò hỏi: “Ngươi thấy con gà của Tử Y hầu thế nào?”
Hoàn Tử quan sát kỹ, sau đó trả lời: “Con gà kia tuy rằng hình dáng bình thường, nhưng lại đặc biệt hung mãnh, sợ là sẽ có một trận ác chiến.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu tìm đến Tử Y hầu, vừa vặn hắn cũng nhìn nàng, thậm chí nhấc lên ly rượu, xa xa chào hỏi nàng. Ánh mặt trời sáng lạn chiếu trên đầu Giang Tiểu Lâu khiến gương mặt nàng bị khuất một phần trong bóng tối, khiến cả người nàng tăng thêm ba phần lạnh lẽo.
“Chiến đấu ác liệt, khán giả cũng thích xem, vậy cũng tốt.” Nàng nói như vậy, bên môi không kềm được ý cười, lại khiến người ta kinh sợ.
Trên sân hai con gà đang quấn lấy nhau, tất cả mọi người đều đứng lên, các nam nhân rướn cổ lên, căng thẳng đầu óc, các nữ tử cũng không kìm lòng được mà nắm chặt khăn tay lộ vẻ sốt sắng, mọi người cùng hò hét theo hai con gà. Hai con gà nhào tới, liều mình bay lên vừa mổ vừa cào. Sau một lượt bay lên, hai con gà rơi vào một góc hẹp, một con thì dựng thẳng lông cổ lên, con kia lại cắm chặt móng xuống đất, hai con đối đầu chậm rãi đảo quanh, thủ thế chờ đợi. Hoàn Tử hô to: “Phi tướng quân, cố lên, nhất định phải thắng.”
Tầm mắt Dương Các lão vẫn dõi theo Phi tướng quân, hoàn toàn chìm đắm trong trận đấu, quên đi thân phận của mình, mà người chung quanh cũng bị sự kích động làm mê muội, lớn tiếng ủng hộ cho con gà mình đặt cược.Khung cảnh này xem ra có chút buồn cười, nhưng cuộc sống của nhà quyền quý xưa nay tẻ nhạt, có thể tìm được chuyện giải sầu, bọn họ đều sẽ rất nhiệt tình.
Phi tướng quân nhắm chuẩn cơ hội vồ lấy đối thủ, nhanh như chớp mổ lên cổ nó. Dương Các lão nhất thời đại hỉ, vỗ tay lớn tiếng kêu lên: “Phi tướng quân, làm rất tốt.” Con gà kia không chịu được đau đớn, liều mình vẫy cánh, quật ngã Phi tướng quân xuống đất. Dương Các lão biến sắc đứng bật dậy, tiếng huyên náo trên sân vang lên, hai con gà lại lao vào chiến đấu, ai cũng lộ vẻ căng thẳng.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nâng một chén trà hoa cúc lên, chậm rãi quan sát tình hình. Trong bầu không khí náo nhiệt này, nàng như đang chìm trong không gian riêng, thần thái điềm tĩnh ôn hòa làm người khác phải chú ý.
Đấu đá suốt gần nửa canh giờ, Phi tướng quân hất cánh lên, mổ vào mắt đối phương, con gà kia sợ hãi, liều mình lùi về phía sau, trong nháy mắt rời khỏi vòng tròn thi đấu.
Theo luật thì Tử Y hầu thua.
Dương Các lão cười ha ha, hiển nhiên trận đấu này đã cho hắn thể diện rất lớn. Giang Tiểu Lâu gật đầu với Hoàn Tử, Hoàn Tử bước đến, vỗ vỗ đầu Phi tướng quân như khen ngợi, thoa một thứ gì đó lên đầu đó, sau đó lập tức rút lui. Dương Các lão đang chuẩn bị đi ca ngợi Phi tướng quân, một con quái vật khổng lồ đã nhanh chóng xông tới, gào lên một tiếng cắn ngay cổ Phi tướng quân.
Thoáng trong lúc đó, mọi người chỉ thấy Phi tướng quân đang hiên ngang đứng đó lập tức ngã xuống, trên cổ xuất hiện một lỗ máu, cái đầu vênh váo đã trở thành mồi ngon của tuyết lang.
Sắc mạt Dương Các lão đại biến, tức giận nói: “Tử Y hầu, ngươi có ý gì?”