Tốc độ chấm bài thi của giáo viên luôn "đỉnh của chóp".
Ngay khi đến lớp vào Thứ Hai, cô đã thấy mọi người trong lớp đều rất yên lặng và giữ nền nếp.
Đặng Uân nhanh chóng ngồi vào chỗ và chờ đợi cô Đào xuất hiện.
Cố Nhạc Di nhỏ giọng hỏi, "Bài thi lần này của cậu thế nào?"
"Tớ đã làm hết sức mình." Đặng Uân cười khổ, "Hy vọng điểm số sẽ không kém quá."
"Môn Toán của tớ lần này rớt rồi, tớ đã so đáp án với mấy người khác." Tâm trạng của Nhạc Di rất kém.
Nhất là khi biết đáp án của vài câu điểm cao đều khác với họ, tâm trạng cô nàng càng kém và ảnh hưởng cả đến bài thi các môn khác.
So đáp án với người khác thì làm sao biết chắc chắn sẽ sai? Đặng Uân không thích sau khi thi đi so đáp án với người khác.
Đều là chuyện đã qua, giống nhau thì thế nào? Lỡ mà làm bài không được, chẳng phải ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân hay sao?
Với lại bạn có thể khẳng định rằng đáp án của người ta là chính xác tuyệt đối hay không?
Cô thấy Cố Nhạc Di vốn không cần để ý, bởi đáp án của cô nàng cũng rất có khả năng là đúng.
Nhưng không khéo Nhạc Di lại thấy câu trả lời của người ta đúng, cô cũng chẳng thể nói gì, vì lỡ đâu cô nàng so đáp án với học sinh giỏi Toán thì sao.
"Sẽ có một kết quả tốt thôi." Đặng Uân hít sâu một hơi.
Sau khi nghe được tiếng hít thở của Đặng Uân, Nhạc Di cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô thấy cô bạn chẳng có vẻ gì lo lắng thì cũng thấy hơi khó ưa.
Còn bây giờ nhìn lại, không phải nhỏ không khẩn trương mà chẳng qua là không nghĩ nhiều thôi.
Nhìn xem, không phải bây giờ cũng giống mọi người sao.
Mặc kệ mọi người suy nghĩ thế nào, có cầu mong công bố điểm muộn thêm chút ra sao, tóm lại, cái gì đến cũng phải đến.
Cô Đào dẫm lên đôi giày cao gót lên sân khấu trong ánh nhìn trang trọng của cả lớp.
Mọi người nhanh chóng nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm với hy vọng có thể phát hiện ra điều gì đó từ biểu cảm của cô ấy.
Dĩ nhiên, Đặng Uân cũng không nằm ngoài số đó.
Nhìn vào nét mặt của giáo viên để đoán điểm thi, đây không phải là kỹ năng cơ bản mà mỗi học sinh cần trang bị sao?
Tâm trạng của Đào Vân thật sự rất tốt.
Nhìn thấy cả đám đang đánh giá biểu cảm của mình, đây mới là phản ứng nên có của học sinh bình thường.
Còn người nào đó không có vẫn không có biểu hiện gì, đúng, được nói đến chính là Đái Chí Mẫn.
Dù đã ở trong giờ học, nhưng cậu ta vẫn còn tâm hồn treo ngược cành cây.
Không thèm để ý đến việc thi cử gì hết, thật đúng là muốn làm người khác tức muốn chết.
"Kỳ thi giữa kỳ lần này, dù ít hay nhiều cũng đều có tiến bộ."
"Đặng Uân lần này tiến bộ không ít, điểm số đã tăng lên hạng thứ của lớp." Đào Vân không ngờ, sau khi tách con bé ra khỏi Đái Chí Mẫn thì lại có tiến bộ lớn như vậy.
Rất nhiều người đều kinh ngạc mà nhìn về vế Đặng Uân.
Tuy rằng không vào top , nhưng lại thăng tiến ngay lập tức tận mười hạng thì làm sao có thể không khiến người khác đố kỵ.
Vẻ mặt của Cố Nhạc Di khi nhìn về phía của Đặng Uân cũng có chứa chút ghen tị.
Nhưng ngẫm lại, mấy hôm trước tới nay, mặc kệ là giờ ra chơi hay giờ tự học, nhỏ ấy cũng nghiêm túc nhẩm từ vựng, học bài cũ và làm bài tập.
Nếu người như vậy mà không tiến bộ thì chắc nhỏ bị đầu đất.
Nếu mình cũng nghiêm túc như vậy, liệu có thể tiến bộ hay không? Nhạc Di cũng tự hỏi, liệu bản thân có thể chăm chỉ học tập hơn, lọt vào top của lớp và cố gắng hết sức để đỗ vào một trường chuyên cấp ba hay không.
Sau khi Đái Chí Mẫn nghe được cô Đào nhắc đến tên Đặng Uân thì ngay lập tức ngẩng lên nhìn về phía cô, cậu ta muốn biết thành tích của con bé này ra sao.
Lúc nghe được tiến bộ nhiều như vậy, cậu ta ngây ngẩn cả người.
Đái Chí Mẫn sắp không nhịn nổi muốn đứng lên nói to không thể nào.
Chẳng phải là điểm số của Đặng Uân cùng với cậu ta không cách biệt lắm, tại sao có thể tiến bộ nhiều như vậy.
"Còn một người nữa, tôi không thể nào ngờ đến, Đái Chí Mẫn!" Đào Vân hít một hơi thật sâu và di chuyển đến một góc.
Đái Chí Mẫn không ngờ rằng cô Đào vậy mà sẽ gọi tên mình lên.
Chẳng lẽ bài thi lần này cậu ta cũng có tiến bộ lớn?
Điều này làm Đái Chí Mẫn khoái chí, và ngẩng đầu nhìn về phía trước với hy vọng có thể có tin tốt sẽ đến.
"Đái Chí Mẫn, thành tích trước kia của cậu, tôi không kể đến.
Tuy rằng vẫn luôn đứng thứ cuối bảng của lớp, nhưng ít ra cũng không nằm trong hạng đếm ngược của niên khoá."
"Thế mà, lần này cậu đứng chót bảng của lớp còn chưa tính lại còn đứng ở vị trí đếm ngược thứ trong bảng xếp hạng cả niên khoá."
"Điểm số môn toán, tôi cũng không muốn nói.
Trên cơ bản đều là phần trắc nghiệm đúng, có phải cậu ghi bừa hay không?"
"Cậu có nghiêm túc làm sách bài tập tôi phát cho các cậu không?"
Đào Vân giận đùng đùng đi đến bên cạnh chỗ của Đái Chí Mẫn muốn xem bài tập cậu ta làm.
Đái Chí Mẫn tìm một lúc mới lục ra quyển sách này từ trong góc.
Mọi người thấy cậu ta tìm quyển sách đã khó khăn như thế, cũng biết chắc chắn là tên này không làm, hoặc là chỉ làm một chút.
Cô Đào cầm lấy quyển bài tập, vừa lật thì đã tức giận cười, "Một chữ cũng không có."
"Đến cả cái tên cũng không có."
"Lúc trước tôi có nói, cái này không xem là bài tập và để các cô, các cậu tự giác làm."
"Xem ra, tôi đã đánh giá cao các anh, các chị rồi."
"Đã nghĩ các anh chị quá tốt rồi.".
Truyện Mạt Thế
"Tất cả lấy quyển sách này ra cho tôi!"
Vốn dĩ một số người còn đang cười nhạo Đái Chí Mẫn bây giờ làm sao dám cười nữa, khuôn mặt đều nhăn nhó lại.
Bây giờ tốt rồi, đúng là đi hóng hớt rồi quăng cả bản thân vào mà, làm sao đây.
Đặng Uân là không sợ gì cả, nhanh nhẹn lấy quyển sách ra.
Sau khi cô Đào lật mấy quyển sách, "Tại sao em mới làm đến chỗ này?"
"Cũng được, chẳng qua chữ thì viết ngoáy quá."
Sau khi giở vài quyển sách của học sinh khác, Đào Vân đi tới bên cạnh Đặng Uân và cầm lên, vừa nhìn thì: "Không tệ."
"Chữ cũng viết đẹp, có thể thấy đã tốn công tốn sức."
"Điểm số môn Toán của em lần này tiến bộ cũng có nguyên nhân."
Bởi vì rất nhiều học sinh đều nói quên mang sách bài tập, Đào Vân cũng không phải giáo viên mới, nên cũng không lạ gì với chuyện này nữa.
Nhưng cũng không sao, "Không mang đi cũng không sao, tôi mới chỉ kiểm tra ngẫu nhiên vài bạn, nên cũng không biết các bạn khác làm thế nào."
"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày một tổ sẽ nộp sách bài tập lên cho cô.
Tôi sẽ chấm hết, đến tối sẽ trả lại cho các em."
"Tóm lại, mỗi ngày một tổ nộp lên."
"Để tôi xem các em có còn làm hay không."
Có một số đã sợ ngây người, nếu ai chỉ thiếu một ít thì trong lòng thở cũng may, bù lại cũng dễ dàng.
Nếu ai thiếu nhiều và tổ lại ở đầu tiên thì muốn kêu cũng không kịp.
Nhưng nghĩ lại, ít ra họ cũng không phải tệ nhất, chẳng phải vẫn còn Đái Chí Mẫn lót đáy cho họ hay sao.
Đái Chí Mẫn đã hoàn toàn lặng người đi.
Làm sao đây, nhiều bài tập như vậy, cậu ta quả thật chẳng biết phải làm sao.
Làm thế nào? Rất nhanh, Đái Chí Mẫn đã nghĩ được cách giải quyết, mượn sách bài tập của Đặng Uân để chép.
Không đúng, đáng lẽ phải để nó làm.
Hừ, nếu nó dám không làm thì cậu ta sẽ đi nói chuyện cẩn thận với dì Dư một lúc.
Lâu lắm không gặp dì Dư với chị Giai Giai, cậu ta cũng rất nhớ.
Đái Chí Mẫn đã nghĩ kỹ rồi.
Tối nay trở về nên..., Rõ ràng thành tích của cả hai cũng sàn sàn như nhau, cớ sao điểm số của nó lại tốt lên nhiều như vậy.
Không phải chép bài hay nhìn trộm thì làm sao thành tích lại cao như thế được.
Lúc này, cô Đào tuyên bố một thông báo quan trọng: "Đái Chí Mẫn, cậu cất dọn cặp sách đi.
Cậu sẽ sang lớp mười báo cáo ngay lập tức."
"Và từ mai trở đi, cậu sẽ học ở đó."
Hừ, cho dù phía sau cậu có bố mẹ mình chống đỡ thế nào, ở trường vẫn phải nói chuyện bằng thành tích.
Đào Vân cũng muốn cảm ơn cái tên ngốc này, nếu không có sự phối hợp của cậu ta, bản thân cô cũng không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như thế..